Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 382 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 902 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 233: Tề Tụ(1)
ồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 233: Tề Tụ(1)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đoàn người tinh anh trẻ tuổi của tu thuật giả cùng ba trưởng lão vừa bay lên, từ phía Thái Nguyên Phủ đã bay lên gần mười bóng dáng màu vàng đỏ xen kẽ. Văn Lục nhìn kỹ lại thì ra là nhóm người Phật Pháp. Hôm trước có hẹn Diệu Thiện đi cùng, hiện tại nhóm người Phật Pháp vừa tới. Làm Văn Lục ngạc nhiên là nhóm người Phật Pháp chỉ có chút xíu người xem chừng không đủ lập thành một đội. Cùng lúc bên kia vang lên tiếng phật hiệu của hai vị trưởng lão phật môn:
- A di đà phật! Diệu Liên ra mắt ba vị trưởng lão.
- A di đà phật! Diệu Trường ra mắt ba vị trưởng lão.
Phía sau cũng đồng thơi vang lên mấy tiếng phật hiệu chào hỏi. Trưởng lão Lệ Phong tướng mạo tiên phong đạo cốt, hay khẽ vuốt vuốt chòm râu dài, bất quá vừa mở miệng ra liền làm mọi người sửng sốt:
- Tên thèm rượu thịt nhà ngươi dùng phải dầu gội dởm hử? Đâu mà mấy chục năm rồi ta gặp vẫn trọc lóc không có lấy một cọng tóc vậy? Chuyến này các ngươi được mấy xuất?
Diệu Liên khoác trên mình chiếc áo cà xa xọc vàng viền đỏ nghe Lệ Phong trưởng lão nói, miệng khẽ giật giật. Với tâm cảnh nhà phật mà khi đối mặt với Lệ Phong, Diệu Liên vẫn không khỏi nhăn nhó mặt mày, hiển nhiên “uy phong” của cụ lão tu luyện hệ hỏa này thực không nhỏ. Chẳng biết làm sao một người hệ hỏa lại lọt vào giữa một môn phái hầu hết đều tu luyện hệ hỏa, quả là kỳ sự nơi nào cũng có.
Diệu Liên chắp tay trước ngực nói:
- A di đà phật! Lần này chúng ta may mắn nhận được năm xuât từ tổng bộ phật giáo.
- Ha ha! Nhiều hơn năm trước hai người, xem ra chuyến này tinh anh của phật giáo Đại Việt cũng không ít a.
- A di đà phật! Không giám không giám. Nếu muốn so ra thì năm người trẻ tuổi bần tăng dẫn đi lần này làm sao so sánh với sáu mươi người của tu thuật Đại Việt được. Chúng ta cũng chỉ cần không làm xấu mặt phật giáo là được rồi.
Bên này Văn Lục híc híc cô nàng Hương sát thủ hỏi:
- Sao lại chỉ có năm xuất là sao?
Văn Lục biết đám người xung quanh mình toàn là những kẻ cuồng tu luyện do vậy kiến thức thực hạn hẹp chẳng kém gì hắn. Chỉ riêng Hương là một sát thủ thì đồng thời với các kỹ năng, nàng còn phải học tập và cập nhật thông tin liên quan tới giới tu luyện của địa cầu. Cho nên hỏi nàng thực ra là phương pháp chính xác nhất.
Hiển nhiên nhìn thấy cả đám tinh anh khuôn mặt đều chăm chú đợi câu trả lời, Hương nhẹ nhàng giải thích:
- Phật giáo là một tôn giáo cực kỳ mạnh mẽ và rộng dãi. Nếu nói phương tây bị phân hóa bởi nhiều đạo giáo thì ở Châu Á phật giáo lại chiếm đa số. Bởi vậy phân đà của phật giáo không chỉ có ở Ấn độ mà còn ở nhiều nước như Tích Lan, Tây Tạng, Trung Hoa, Thái Lan, Campuchia… Và nhất là Phật giáo còn được chia làm nhiều chi nhánh như Đại thừa, Mật tông, Thiền tông, Động tông và Tịnh độ tông… Mới nhìn sơ qua thì tưởng chừng mấy chi nhánh này sẽ hạnh họe đấu đá nhau mù trời để giành vị trí chủ đạo. Tuy nhiên thực tế thì Phật Giáo đã được Phật Thích Ca nắm giữ, trưởng quản. Do vậy các chi nhánh của Phật Giáo đều quy về một mối mà người ta thường hay gọi là “tổng bộ phật giáo”. Cho nên các kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả thì các chi nhánh phật giáo đều xét theo thực lực mà đề cử bao nhiêu xuất để tham gia.
Kiệt Hào đứng bên “à” lên một tiếng nói:
- Như vậy Phật pháp tại Đại Việt đông như vậy cũng chỉ được có năm xuất tham dự? Thực là ít ỏi a.
Cô gái đứng bên cạnh đội chiếc nón quai thao có rèm che kín khuôn mặt, hai tay đang ôm lấy cánh tay Kiệt Hào nói:
- Chàng không biết rồi! Năm nay được năm xuất đã là nhiều rồi đó. Có kỳ chỉ được một hai xuất a. Phật giáo trải rộng như vậy đương nhiên là lắm nhân tài rồi. Khi vào thi đấu chàng cũng không được chủ quan nha.
- Hê hê! Nàng nói đúng ý ta. Ui ui… yêu quá đi mất thui. Sau này kẻ nào bắt nạt nàng ta sẽ đánh ẹ hắn nhận không ra. Ừm… cho thơm cái nào!
- Ục! Xin hai người các ngươi đấy. Ra chỗ khác đi… nhìn các ngươi mà ta muốn ói quá.
Vân Trọng không vui bĩu môi nói. Kiệt Hào trừng mắt rồi chợt cười đắc ý:
- Nhất định là ghanh tị rồi. Nhân Nhân của ngươi không có xuất đi Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả nên ngươi ganh tị với ta. Ta đây quân tử độ lượng không thèm chấp ngươi…
Nói đoạn quay sang phía nữ tử Ngọc Linh phái nói:
- Lão bà! Chúng ta không cần quan tâm tới hắn. Thơm cái nào…
Bên này Lệ Phong trưởng lão và Diệu Thiên cũng ha hả cười nói. Mặc dù đấu khẩu mù trời như vậy bất quá mọi người đều nghe ra trong giọng nói của hai người đều có chút hương vị “bạn cũ xa ngày gặp lại”. Diệu Liên quay mặt về phía năm đệ tử phía sau nói:
- Các ngươi lên ra mắt ba vị trưởng lão đi. Cũng tiện thể làm quen với những tuyệt thế thiên tài của tu thuật giả Đại Việt một lượt. Dù sao thì các ngươi cũng đều là người Đại Việt cả, chỉ là khác dòng tu luyện mà thôi.
Nói đoạn quay sang phía ba vị trưởng lão tu thuật Đại Việt niệm phật hiệu:
- A di đà phật! Chúng ta cũng từ từ đi thôi.
Lệ Phong trưởng lão gật đầu, chân phải khẽ dẫm nhẹ trên không trung, lập tức đám tinh của cả hai bên đều bị dọa sốc. Cả đám chỉ thấy dưới chân hiện lên một mặt đồng hình tròn tràn ngập hoa văn kỳ lạ. Bề mặt hình tròn màu đồng này rộng tới năm sáu trăm mét đường kính. Văn Lục tỏa ra linh thức lập tức phát hiện ra nếu nhìn tổng thể thì đồ vật mà trưởng lão Lệ Phong sắp sửa sử dụng để phi hành dĩ nhiên lại là Trống Đồng Đại Việt… một chiếc trống khổng lồ. Bên trên mặt Trống Đồng Đại Việt, Diệu Liên và Diệu Trường hai vị trưởng lão phật giáo đều ngẩn người. Tiếp đó hai vị trưởng lão chậc chậc nói:
- A di đà phật! Không ngờ năm nay Văn Lang Thiên cho các vị mượn bảo bối này a. Mặc dù chỉ là pháp bảo phỏng theo bản gốc mà làm bất quá uy lực cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Lâu rồi tu thuật Đại Việt không có tham gia Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả, chuyến này đúng là… dọa người không ít.
Lệ Phong trưởng lão được dịp cười ha hả vuốt râu nói:
- Tất cả ngồi vững, lão phu khởi động pháp bảo đây!
Đám người Văn Lục vừa nghe Lệ Phong trưởng lão nói vậy thì “Oanh” một tiếng. Tựa như sấp động trời quang, chỉ thấy chớp mắt Trống Đồng Đại Việt dường như đã xuyên toa qua không gian. Mọi người còn chưa kịp định thần lại nghe “Ầm” một tiếng khói bụi mờ mịt.
Đợi cho khói bụi lắng xuống, đám người Văn Lục vừa nhìn ra ngoài liền ngẩn người. Chỉ thấy xúng quanh là vô số tu luyện giả đang lông tóc dựng đứng, vũ khí nắm chắc trên tay dường như lâm đại địch. Vừa rồi đám người bọn họ còn đang tụm góc này chạy góc nọ tán gẫu cùng đấu khẩu với nhau. Ai ngờ trong tai nghe “Ầm” một tiếng liền mất đi tri giác, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một trận. Tiếp đó ở giữa khoảng trống giữa quảng trường một vật thể khổng lồ lù lù xuất hiện khiến cả đám như lâm đại địch đều rút vũ khí đề phòng. Đặc biệt thảm hại là một nhóm người mặt mũi lem luốc muốn nhọ nhĩnh bao nhiêu liền đủ bấy nhiêu. Đám người Văn Lục không biết họ chứ những người xung quanh thì biết rõ nội tình.
Vừa rồi đám người nọ dùng pháp khí là một chiếc đỉnh tỏa ra hào quang chói lòa vừa kiêu hãnh đáp xuống, tiếng đỉnh ong ong vang vang mười phần khiến mọi người chú ý. Đám người nọ chưa kịp để mũi lên trên trán thì một tên trưởng lão trong đó quát lớn:
- Con mẹ nó! Mau tránh ra a!
Chỉ thấy cả đám chật vật nhảy ra đủ các tư thế nào là ếch vồ, cào cào rượt… bắn ra rìa quảng trường. Tiếp đó “ầm” một tiếng mới thấy một chiếc trống đồng khổng lồ lù lù xuất hiện khiến cả đám hút vào một ngụm lương khí.
Đám người Văn Lục lẫn năm đệ tử phật môn còn đang ngẩn người, Lệ Phong trưởng lão đã hì hì cười vuốt râu nói:
- Ai! Uy lực đúng là mạnh mẽ.
Nói xong chắp tay quanh bốn phía nói:
- Ha ha! Là lão phu lỡ tay, điều khiển pháp bảo có sai sót khiến các vị giật mình. Lão phu hướng mọi người xin lỗi a… ha ha…
Mọi người nghe Lệ Phong trưởng lão miệng xoen xoét nói xin lỗi mà khuôn mặt vẫn không khỏi đắc ý mười phần thì đều khinh bỉ. Vừa thu lại Trống Đồng, Lệ Phong trưởng lão liền “kinh dị” kêu lên:
- Ý! Sao lại có đống của nợ này nằm lù lù ở giữa quảng trường vậy?
Mọi người nhìn lại thì nhận ra đó chẳng phải là chiếc đỉnh của nhóm người tới trước kia sao? Lúc trước tòa hào quang chói lòa, khí tức mười phần nguy hiểm thì hiện tại giống như một đống sắt vụn bị đè thụt xuống lớp đá cứng rắn. Chỉ thấy một vị lão già bên kia mặt mày lem luốc khuôn mặt tức giật quát:
- Tên khốn nào kia! Mau bồi thường Thất Sắc Đỉnh cho lão phu. Hôm nay các ngươi không nói cho lão phu một lời công đạo thì đừng hòng rời khỏi chỗ này.
Lệ Phong trưởng lão trợn mắt dựng râu lên nói:
- Hử? Tên mắc dịch này là tên nào mà lớn lối hò hét ở đây vậy. Chỗ này là vườn sau nhà ngươi à. Muốn đánh thì đánh, lão phu sợ ngươi chắc?
Nghe Lệ Phong trưởng lão “không lý lẽ” như vậy lão già kia tức muốn hộc máu tay run run chỉ, miệng lắp bắp:
- Ngươi… ngươi… ngươi chết chắc rồi. Dám xúc phạm Thiên Tông ta chưa ai sống sót nổi. Ngươi cũng không ngoại lệ.
Nói xong quay lại hơn sáu mươi người phía sau đang tức giận bừng bừng quát:
- Chúng đệ tử! Bày trận…
Tất cả người xem đều sửng sốt. Việc hai pháp bảo đụng độ đúng là lần đầu tiên mới được chứng kiến. Có trách thì trách pháp bảo Trống Đồng khổng lồ kia tốc độ quá mức kinh nhân. Ầm một cái đã đè bẹp rúm cái đỉnh của môn phái nhà người ta bảo sao bọn họ không điên tiết.
Hồn Thuật Hồn Thuật - Cửu Trảo Ma Long