Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 382 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 902 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: NgọC Linh PháI
ồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 132: Ngọc Linh Phái
Nguồn: Tàng Thư Viện
Vị trí thứ ba của thập cường vòng sơ khảo cũng lại là một thiếu nữ. Nàng có cái tên cực kỳ dân dã… Thị Ánh. Điều làm người ta phải ngạc nhiên là nàng tu luyện hỏa thuật, một loại công pháp cuồng bạo bùng nổ. Nếu đem tính cách cuồng bạo đó đi cùng sự ôn nhu, mềm mại của âm nhạc thì nghe chừng có vẻ… khập khiễng. Tuy nhiên trong ngày sơ khảo cầm âm, nàng đã dùng cầm khúc trầm hùng, liên miên như sóng vỗ bờ liền kháng cự cầm khúc cấp bảy đỉnh phong của giám sát sử Nhu Hương, đoạt đi vị trí thứ ba của nhiều người.
Tu vi của nàng cũng chỉ mới đạt tới cấp bảy sơ cấp. Nếu không có nữ tử thiên tài có cái tên Nguyệt với khả năng biến thái vượt hai cấp của nàng thì ắt hẳn kỳ đại hội này Thị Ánh nhất định là sự chú ý lớn nhất của mọi người trong hạng mục cầm âm.
Đứng ở vị trí thứ tư là Kiệt Hào, thành viên của tổ đội quái vật số mười hai. Mấy ngày trước các đệ tử tu thuật phần lớn đều khinh thường các thành viên của tổ đội này. Mọi người đều nói bọn họ chỉ là những kẻ ăn chơi trác táng, nhờ có các trưởng bối nâng đỡ mà nổi danh. Tuy nhiên hôm trước Kiệt Hào lại đứng đầu trong các vị nam tử tham dự hạng mục cầm âm thì liền cải biết một chút ý niệm trong đầu mọi người, cứu cho nam giới thoát khỏi một màn thua trắng trong hạng mục cầm âm này.
Mấy kỳ đại hội trước, hạng mục cầm âm hầu hết đều là nữ đệ tử “chiếm lĩnh”, họa chăng cũng chỉ một hai người nam đệ tử lọt vào. Điều này không phải do tu vi của nam đệ tử kém mà là khả năng lĩnh ngộ âm nhạc của nữ đệ tử có phần nhỉnh hơn. Nhất là các nam đệ tử có chút “thiên phú” về âm nhạc thì đều có suy nghĩ giống cái tên Văn Lục rằng: “Thà tu luyện võ kỹ cao siêu còn hơn bỏ thời gian ra nghiên cứu mấy cái vấn đề về âm nhạc này… quả thực tốn thời gian của nhà nước”. Chính vì vậy mà các kỳ đại hội trước các nam đệ tử tới quan khán các thí sinh dự thi hạng mục cầm âm cũng chỉ là để… ngắm những nữ đệ tử xinh đẹp mà thôi. Chỉ duy có đại hội lần này phía nam đệ tử có vẻ như đang vươn lên, mà người cầm đầu lại là người có cái tên Kiệt Hào, thành viên của tổ đội “ăn chơi” số mười hai này, khiến ọi người có chút hảo cảm với hắn.
Tuy nhiên những đệ tử tu thuật này sáng nay lại nhìn thấy bộ mặt hèn mọi, háo sắc của Văn Lục khi chặn đường các nữ đệ tử để tán tỉnh thì “chút hảo cảm” kia đã bay tuốt lên chín tầng mây rồi… chẳng có ai buồn lên đó mà kéo lại nữa. Bởi vậy mới nói, để thay đổi cách nhìn của một người đối với một vấn đề thì quả là có chút khó khăn. Tuy nhiên Văn Lục cũng chẳng hy vọng mọi người thay đổi làm gì, hắn còn đang mong mọi người càng lãng quên hắn, càng coi thường hắn thì càng tốt. Sau này ở Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả hắn mới “bùng nổ” để cho đám mắt để trên mày kia phải “lác” tới không thể lác hơn được nữa mới thôi.
- Chậc chậc! Ngọc Linh phái có tới ba người lọt vào thập cường. Quả là đáng nể.
Văn Lục tấm tắc lấy làm kỳ khi đọc xong thông tin của mười người đứng đầu vòng sơ khảo. Hương đứng bên nghe vậy liền nói:
- Năm nào họ cũng chiếm nhiều giải trong hạng mục này.
nguồn
- Ồ! Nói nghe chút đi…
Văn Lục nghe vậy cũng không khỏi ngạc nhiên. Sự hiểu biết của hắn về các môn phái là cực kỳ ít ỏi. Mặc dù hắn có ở một tháng trong tàng thư các của Lệ Sơn phái nhưng những vấn đề hắn đọc vẫn chưa thể tính là nhiều được. Nghe Hương nói vậy Văn Lục cảm thấy tò mò. Hai mắt cô nàng sát thủ trên lớp mặt nạ chớp chớp mấy cái rồi mới nói:
- Ít ai biết được, ở trên một đỉnh núi có cái tên Ngọc Linh ở tỉnh KonTum có một đại trận che phủ cánh cổng tiến vào Ngọc Linh giới. Môn phái này ra đời khá muộn hơn so với các môn phái khác. Mỗi một môn phái muốn thành lập thì phải được sự cho phép từ trên Văn Lang Thiên. Mọi tu thuật giả lúc đó đều không nghĩ là môn phái này được phép thành lập bởi vì môn phái này có chút… kỳ lạ.
- Kỳ lạ? Có gì kỳ lạ?
Lệ Thanh đứng cắp tay Văn Lục mở to hai mắt tò mò nhìn Hương. Cô bé này cũng đang cực kỳ tò mò:
- Điều kỳ quái của môn phái này chính là môn quy của họ quy định chỉ thu nhận đệ tử nữ…
Văn Lục nghe vậy thì nhếch miệng lên buột miệng nói:
- Không phải tổ sư bọn họ thất tình chứ?
- Ngươi sao biết?
Giờ tới lượt Hương tròn mắt ngạc nhiên. Văn Lục nhún vai đáp;
- Đoán vậy! Nếu không phải thất tình thì nhất định có vấn đề về… sinh lý.
Na Na đứng cạnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:
- Đại ca thật là... Tu thuật Đại Việt giờ có bệnh nào không chữa được. Bệnh cao cấp thì cần mộc thuật cấp cao thôi. Kể cả “tâm bệnh” cũng chữa được chứ nói gì tới cái vấn đề sinh lý vớ vẩn kia. Nói đại ra là “đồng tính” chứ sinh lý gì.
Văn Lục gãi gãi đâu cười ngây ngô. Mọi người đều nở nụ cười, không ngờ đội trưởng bọn họ mạnh mẽ, quyết đoán cũng có những lúc “dễ thương” vậy. Hương tiếp tục nói:
- Nghe nói rằng tổ sư của Ngọc Linh phái là một người thiếp của Long Quân Thiên Đế. Người thiếp này cũng chẳng muốn tranh giành phu quân như những hậu cung hoàng triều cho nên mới lập ra một môn phái để chăm lo qua ngày tháng, tránh những tháng ngày tịch mịch…
- Thế lực không nhỏ nha. Như vậy thì làm gì có ai dám chêu chọc nàng.
Lung Quang ít nói cũng nhịn không được xen vào một câu than thở. Hương lắc đầu nói:
- Tu thuật giả thì Long Quân Thiên Đế cai quản, nhưng những tiền bối của ngài đã xuất hiện trước cả khi "Mầm Thế Giới" được sáng tạo thì mới chính thức là những tu luyện giả hùng mạnh của Đại Việt. Những người đó hiện tại cũng đang ở trên Văn Lang Thiên và quản lý các thế lực của mình. Ai cũng… không đơn giản. Cho nên ở dưới nhân gian đại môn phái nào cũng có một thế lực siêu cấp hùng mạnh trên Văn Lang Thiên chống đỡ cả. Hơn nữa nghe nói trên Văn Lang Thiên còn có nhiều môn phái mạnh mẽ hơn. Chẳng qua là họ không để mắt tới cái vùng đất cỏn con ở nhân gian mà thôi. Một giới nhỏ của người ta cũng gấp mấy lần trái đất rồi thì họ còn quan tâm sao được.
- Lại nói tới Ngọc Linh phái, môn phái này cứ mười năm một lần thu đệ tử. Những đệ tử nữ sẽ đi khắp nơi tìm những thiếu nữ có "Mầm Thế Giới" mạnh mẽ để thu nhận. Sau khi làm thức tỉnh "Mầm Thế Giới" thì sẽ truyền công pháp, dạy giỗ theo thiên phú của từng người. Bởi vậy những đệ tử nữ của môn phái này đều là những anh tài thực sự. Nhất là trong các lĩnh vực như cầm, kỳ, họa… thì những đệ tử đó mới thực sự mạnh mẽ. Tuy nhiên sư tổ của môn phái này lại không cấm chuyện lập gia đình, bởi vậy cho tới giờ môn phái này vẫn đứng vững trong thập đại môn phái ở nhân gian.
Mọi người nghe vậy mới hiểu ra. Chẳng trách trong bảy vị nữ đệ tử đứng đầu vòng sơ khảo tham dự hạng mục cầm âm thì có tới ba đệ tử là của Ngọc Linh phái. Xem vẻ mặt “đương nhiên” của mọi người thì không khó để đoán ra các kỳ đại hội trước trong các môn cầm, họa… môn phái này đều “áp đảo” so với các môn phái khác rồi. Nghĩ vậy Văn Lục chợt quay sang kỳ quái nhìn Lung Quang và Vân Trọng khiến hai tên này chột dạ. Vân Trọng giọng ồm ồm, mắt mở trừng trừng nhìn Văn Lục.
- Lão đại! Nhìn gì thế?
- Không phải mấy tên các ngươi đánh chủ ý lên các nữ đệ tử xinh đẹp ở Ngọc Linh phái chứ?
Lung Quang nghe vậy liền đỏ mặt, còn tên to xác Vân Trọng lại gãi gãi đầu cười xòa:
- Là Kiệt Hào nói nếu chúng ta áp đảo các đệ tử nữ của môn phái này thì nhất định mỹ nhân sẽ vây quanh trùng trùng, điệp điệp…haha…
Văn Lục thấy vậy cũng phải chắp tay bái phục mấy tên này. Nhất là cái tên Kiệt Hào ‘âm hiểm’ kia, không ngờ nghĩ ra được cái chủ ý quái quỷ như vậy. Điều Văn Lục bội phục là ba cái tên này lại có thể áp đảo thật. Lung Quang và Vân Trọng thì không nói, nhưng Kiệt Hào đúng là đang “nổi tiếng” trong mắt các nàng đệ tử xinh đẹp của Ngọc Linh phái rồi. Tuy nhiên Văn Lục vẫn tò mò hỏi:
- Hàng ngày ta đều không thấy mấy cậu luyện tập, làm sao có thể “hù dọa” các nàng đây.
Vân Trọng nghe hỏi vậy liền hãnh diện ưỡn ngực nói:
- Là lúc chúng ta tám tuổi được các trưởng bối đưa đi tham dự Việt Thuật Đại Hội liền gặp nhau. Lúc đó ba người chúng ta đã bàn tính kỹ càng. Sau đó học nghệ mười hai năm, lão đại nói có lợi hại không?
Văn Lục trợn tròn hai mắt nhìn hai người như hai tên “dâm tặc’ rồi lại nhìn Kiệt Hào đang ngồi ngay ngắn ở trong khu thí sinh kia rồi tặc lưỡi nói:
- Lợi hại… quả là lợi hại. Tám tuổi đã chụm đầu bán tính chuyện tán gái… Lợi hại… đại ca đây… không đỡ được.
Na Na và Lệ Thanh đang đứng bên cạnh cũng nhịn không được ôm bụng cười nghiêng ngả. Hương sát thủ trực tiếp “hừ” lạnh một cái khiến cho hai tên Lung Quang và Vân Trọng đỏ bừng mặt, hận không có cái lỗ nào mà chui xuống.
Ngày thứ hai của Việt Thuật Đại Hội kết thúc. Cũng chỉ có mười tám thí sinh thi, với tốc độ này quả là cực kỳ chậm chạp. Tối đó các vị giám sát sử và các trưởng lão lại ngồi họp bàn xem xét xem có nên tổ chức hai hạng mục cùng lúc cho tiện lợi?
Văn Lục trong một căn phòng ở dinh trận của Lệ Sơn phái sau khi luyện chế ra một viên Ngũ Hành Châu cấp sáu liền quẳng vào trong "Mầm Thế Giới" rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hàng đêm, lúc rảnh rỗi ngoài lúc tu luyện hắn đều dành ra chút thời gian để luyện chế Ngũ Hành Châu. Trong trận chiến trước đánh với tu luyện giả cấp chín hắn hiểu tầm quan trọng của vật này. Ngũ Hành Châu của Văn Lục giờ đạt tới cấp tám. Đáng sợ hơn là do lực lượng hùng mạnh của "Mầm Thế Giới" và hồn thuật trung cấp cấp tám, Ngũ Hành châu của Văn Lục khi nổ hoàn toàn có thể phát ra lực lượng cấp tám cao cấp. Còn nếu phối hợp nhiều viên trở lên thì lực cộng hưởng càng lớn khủng bố. Bởi vậy Văn Lục mới cần cụ luyện chế, để giành trong "Mầm Thế Giới" phòng những lúc cần dùng sau này.
Văn Lục luyện chế Ngũ Hành Châu cấp sáu là để dành cho các trận chiến ở Việt Thuật Đại Hội sắp tới. Ngũ Hành Châu cấp tám trung cấp này để dành khi Vân Nhi sau một năm học trận pháp trở về liền tiếp tục cùng nàng phá trận hoàn thành nhiệm vụ.
Nhắc tới cô nàng tu thủy thuật này, Văn Lục bất giác nở nụ cười: “quả là một cô bé khả ái”.
Văn Lục bay tới đỉnh núi phía nam đi dạo. Tâm tình của Văn Lục hôm nay có chút không yên. Đi dưới bóng trăng tháng chín này, cảm giác… quả là không tệ chút nào.
Bất chợt Văn Lục nhíu mày nhìn ra phía ngoài tam cấp đồ án. Một bóng đen đang lao đi vun vút men theo các sườn núi mà chạy về phía đông nam. Văn Lục nhếc miệng lên cười thầm:
- Không dám bay sao? Làm gì mờ ám đây?
Nói đoạn Vụ Ẩn bao phủ toàn thân, lập tức cả người Văn Lục như tan vào thiên địa. Văn Lục tung mình, thoáng chốc đã xuất hiện ở phía xa, bám theo bóng đen đang lén lút kia.
Hồn Thuật Hồn Thuật - Cửu Trảo Ma Long