The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebuns.cry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
hông, không phải thế đâu anh, anh đừng nghĩ vậy, em...em...
- Thôi được rồi! Em không muốn nói cũng được, để anh đi hỏi Thằng Lâm _ Thấy nhỏ cứ chần trừ không chịu "khai" Vũ Duy đành phải dùng biện pháp đe doạ tinh thần.
- Đừng, anh đừng nói gì với anh Lâm, vì không muốn bị anh ấy khinh thường nên em đi làm để kiếm tiền trả nợ anh ấy. Nhỏ bí xị nói.
- Sao? Em nợ tiền Lâm? Ngạc nhiên hơn, Vũ Duy hỏi.
- Vâng, là thế này, lúc đó (.......)! Nước mắt nhỏ lại rơi vì nhớ mẹ; lại buồn, lại đau khi nghĩ đến những câu nói và ánh mắt của anh lúc nhìn mình. Tất cả đã là quá khứ nhỏ không muốn khơi dậy lại nữa, trong tiềm thức nhỏ cũng không muốn chút nào nhưng đành phải kể toàn bộ câu chuyện cho Vũ Duy.
Nghe xong, Vũ Duy tức giận, càng tức hơn khi thấy nước mắt của nhỏ, tim đau nhói, anh đã quết định ra đi, khi trở lại thì anh thấy cảnh này, hối hận thật sự, liệu quyết định của anh là đúng? Anh không ngờ thằng bạn thân bấy lâu năm của mình lại là người xấu xa như vậy, tay nắm thành hình nắm đấm,
- RẦM!!! anh đập tay xuống bàn, quay sang nói với nhỏ:
- Đi theo anh, anh sẽ cho thằng đấy biết thế nào là lễ độ.
- Đừng, anh đừng làm gì anh Lâm, em xin anh đấy. Lúc này nhỏ thật sự lo sợ trước thái độ của Vũ Duy, hung dữ như 1 con hổ khi tấn công con mồi vậy.
Đến nước này rồi mà nhỏ vẫn còn cầu xin cho hắn, Vũ Duy lại thấy đau lòng, anh biết nếu bây giờ mình có làm gì "thằng đấy" thì nhỏ vẫn là người đau khổ nhất thôi, nhỏ khóc, anh đau lắm.
- Được rồi, em nín đi, anh không làm gì cũng không nói gì đâu, lần sau nếu còn như vậy thì anh nói trước là anh không tha thứ nữa đâu, sắp tối rồi đó, để anh đưa em về.
- Dạ! Nhìn vẻ mặt "bình thường trở lại" của Vũ Duy lúc này, nhỏ mới cảm thấy yên tâm mà theo anh về nhà.
Lại lấy lý do bận việc mà Vũ Duy từ chối nhận lời mời vào nhà của nhỏ, thật ra đây chỉ là nguyên nhân phụ thôi, Vũ Duy sợ rằng mình thấy mặt của Thanh Lâm, không kiềm chế được mà làm gì không hay, nên đành phải tạm thời "rút quân".
- Cô cũng ghê nhỉ? Đi chơi mà còn để trai đưa về tận nhà. Tiếng của anh phát ra từ phòng khách, đi làm về, không thấy nhỏ ở nhà, cục tức lại dâng lên khi thấy nhỏ bước xuống xe của 1 người đàn ông vì nhìn từ trong nhà ra khá xa nên anh không biết được người đó là ai.
- Em xin lỗi, nãy có tí việc, em gặp anh Duy ở ngoài đường nên anh ấy đưa em về.
- Cô có làm gì thì mặc xác cô, tôi không quan tâm, à lần sau nếu muốn nói dối thì tìm lý do nào hập lý hơn nhé, thằng Duy đang ở Hàn Quốc, nó không đưa cô về được đâu. Nói xong anh bỏ ra ngoài mà không quên ném cho nhỏ ánh mắt khinh bỉ.
Sao chả bao giờ anh tin nhỏ? Sao lúc nào cũng nhìn nhỏ bằng ánh mắt như vậy, nhỏ không muốn, thật sự không muốn chút nào, buồn bã, nhỏ cũng bước lên phòng.
=(^_^)=(@.@*)=
" Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua..."
Hôn Nhân Sắp Đặt Hôn Nhân Sắp Đặt - Rebuns.cry