No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Bùi Gia Bảo
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1033 / 15
Cập nhật: 2017-02-10 13:03:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hông, Mẹ ơi, con tin thế. Không ai ngoài con có thể trông thấy phong cách Mẹ bộc lộ tâm hồn.
Ôi, con đường lát gạch ấy! Tôi thực không biết nó là một con đường đầy kỷ niệm chua chát. Tôi nghĩ chúng ta không nên coi thường bất cứ một cái góc nhỏ tầm thường nào trên đời này. Ai biết nhũng góc nhỏ bất ngờ lặng lẽ ấy che giấu biết bao đau đớn và niềm vui kín đáo?
Ngày nào mỗi khi Mẹ mệt mỏi vì viết văn, Mẹ thường chậm chạp đi lại trên con đường lát gạch ấy. Ðôi khi là một buổi sáng sớm sau một đêm mất ngủ, đôi khi có thể là một đêm tối giông gió; Mẹ không hề quan tâm đó là mùa đông hay giông gió gào rú như một con thú điên cuồng, hắt sỏi đá đập vào cửa sổ. Tôi nghĩ đó chỉ là một thói quên kỳ lạ của Mẹ; tôi không hề ngờ rằng Mẹ ra đi là để gặp linh hồn của ông ta.
Mẹ cũng thích đứng trầm tư suy nghĩ trước cửa sổ, nhìn con đường lát gạch bên ngoài. Một lần, vẻ mặt Mẹ cho tôi cảm tưởng một người khách thân nhất đang tới trên con đường lát gạch ấy. Tôi chạy vội ra cửa sổ; trong bóng tối của buổi tàn thu chỉ có gió lạnh quét những lá rụng trên con đường lát gạch vắng vẻ.
Như thể ông vẫn còn sống, thói quen của Mẹ nói chuyện tâm tình với ông bằng viết nhật ký vẫn tiếp tục sau khi ông đã chết. Thói quen ấy tiếp tục cho tới ngày Mẹ không thể cầm cây bút được nữa. Trên trang cuối, Mẹ nói những lời sau cùng với người yêu:
Em là người tin tưởng vào thuyết duy vật. Thế mà bây giờ em ao ước chờ đợi Thiên Ðường. Nếu thực có một nơi gọi là Thiên Ðường, thì em biết anh đang chờ em ở đó. Em đang tới đó để gặp anh đây; chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi; chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa. Chúng ta sẽ không bao giờ hy sinh tình yêu của mình vì sợ làm đau lòng người khác nữa. Anh ơi, hãy chờ em, em đang tới đây...
Tôi thực không ngờ nằm trên giường chết mà Mẹ vẫn có thể yêu sâu xa như vậy. Như tôi đã nói, tình yêu ấy khắc sâu vào xương cốt và trái tim Mẹ. Tôi cảm thấy đây không phải là tình yêu, mà là một nỗi thống khổ, hoặc là một sức mạnh lớn hơn cái chết. Nếu thực sự có tình yêu vĩnh cửu trên đời này thì tình yêu của Mẹ vượt tới giới hạn ấy. Mẹ đã cảm thấy hạnh phúc cho tới lúc chết; Mẹ thực sự yêu. Mẹ không hề có một hối tiếc nào.
Và bây giờ, thân xác của hai người đã trở về với cát bụi rồi. Tuy vậy tôi biết rằng dù trở thành gì, họ vẫn còn yêu nhau. Ngay cả không có luật lệ trần thế hoặc điều kiện luân lý trói buộc, và mặc dù khi còn sống, họ chưa hề nắm tay nhau lấy một lần, nhưng bây giờ họ thuộc về nhau hoàn toàn; không gì có thể phân ly họ được. Dù hàng ngàn năm trôi qua, nhưng chừng nào còn có những cụm mây đuổi theo nhau, những lá cỏ nghiêng xuống tựa vào nhau, những con sóng xô lấn tan vào nhau, và những làn gió bay đi tìm nhau.... Hãy tin tôi đi, những hình ảnh ấy chính là họ đấy.
Mỗi khi tôi đọc cuốn nhật ký “Hôn Nhân Không Thể Thiếu Tình Yêu”, tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi khóc và nức nở, và không chỉ một lần, như thể chính tôi là người trải qua mối tình khốn khổ đau buồn này. Nếu đây không phải là một bi kịch lớn thì nó phải là một hài kịch lớn. Nhưng dù tình yêu này đẹp đến thế nào, cảm động đến bao nhiêu, tôi không bao giờ muốn phải trải qua một cuộc tình như thế!
Tác giả Anh quốc danh tiếng Thomas Hardy một lần nói, “Tiếng gọi của tình yêu ít khi được đáp ứng; người để yêu rất hiếm trùng hợp với giờ yêu.” Tôi không còn dùng cái trình độ luân lý thông thường để lên án họ đã yêu hay là không yêu. Cái tôi muốn buộc tội là: Tại sao hai người không chờ đợi nhau?
Nếu chúng ta có thể chờ đợi nhau, và không kết hôn một cách cẩu thả, thì biết bao thảm kịch tương tự có thể tránh được!
Trong thế giới ngày nay, có còn sự phân biệt giữa hôn nhân và tình yêu không? Vì thế giới quá rộng lớn, sẽ có lúc những tiếng gọi nhau không được đáp ứng. Vậy thì người ta vẫn lấy nhau không cần tình yêu hay sao? Như vậy thực là bi thảm!
Tại sao tôi cứ tiếp tục theo con đường cùng này?
Tôi thực sự muốn la to: “Ðừng lo lắng về sự nhỏ nhen của người đời! Chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi - chờ đợi tiếng gọi của tình yêu. Ngay cả khi chúng ta không được ai gọi, chúng ta cũng không nên kết hôn thiếu suy nghĩ! Ðừng lo ngại cái đời sống lẻ loi sẽ trở thành một tai họa khủng khiếp. Có lẽ đấy có thể là dấu hiệu tiến bộ xã hội trong lãnh vực văn hoá, giáo dục và phẩm chất của đời sống...”
Nguyễn Vạn Lý dịch
Hôn Nhân Không Thể Thiếu Tình Yêu Hôn Nhân Không Thể Thiếu Tình Yêu - Nguyễn Vạn Lý