With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 416 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 954 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:53:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 9: Những Năm Qua Cậu Đã Hối Hận Rồi?
ditor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ nghe xong câu nói cực kỳ mờ ám này, trong nháy mắt pháo hoa trong đầu nở rộ sáng chói, cô mở to hai mắt mê mê man man, đỏ bừng cả mặt.
Tống Kỳ Diễn mỗi một lần hôn môi đều có vẻ vụng dại mà không thể chờ đợi được, không có chút nào kỹ xảo đáng nói.
Bất cứ chuyện gì đều có một trình độ thuần thục, sự thành thạo một khi được nắm giữ, thì đều như nước chảy mây trôi rồi.
Nhưng loại kỹ xảo này, thường thường cần phải trải qua kinh nghiệm với nhiều phụ nữ mới có thể đạt được.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Cận Tử Kỳ không khỏi sung sướng một chút, mặc dù bị hôn đến mức cảm thấy đau cũng không còn giãy giụa nữa.
Bởi vì hôn môi ở trong người sinh ra tình triều khác thường khó có thể khống chế và chú ý rõ ràng.
Thậm chí Cận Tử Kỳ cảm thấy là sự nhiệt tình và điệu bộ không cho cự tuyệt của Tống Kỳ Diễn đã điều khiển bản thân mình, sự đắm say của hắn đã lây sang thân thể của cô, đầu độc cô với hắn cùng nhau trầm luân.
Cuối cùng bởi vì hít thở khó khăn mà không thể không đẩy hắn ra, đôi tay cô chạm vào lồng ngực của hắn, rõ ràng cảm nhận được cơ thể cường tráng của hắn có một trận run rẩy rối rắm.
Hơi thở của hắn càng thêm gấp gáp, bất mãn giữ hàm dưới của cô đang cố gắng tránh né, giống như dã thú không có trình tự quy tắc mà gặm cắn loạn bậy vài cái, mới bất đắc dĩ buông cô ra.
Một tay Tống Kỳ Diễn chống đất mặt, chống thân thể của mình lên mắt nhìn xuống cô mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Bầu không khí kiều diễm ám muội quanh quẩn giữa hai người, vẫn chưa tản đi.
Bởi vì xấu hổ đỏ mặt mà Cận Tử Kỳ quay đầu qua một bên, "Anh đè lên em, em có chút hít thở không nổi."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mang theo thanh âm rung động, mái tóc vừa dài vừa đen xinh đẹp luẩn quẩn thành một mảnh trên thảm màu lửa đỏ, thở hổn hển kịch liệt, bộ ngực nhô cao phập phồng lên xuống, kích thích hormone phái nam.
Tống Kỳ Diễn nhìn cô chằm chằm không muốn chớp mắt, đột nhiên ôm cô xoay người một cái, trong lúc Cận Tử Kỳ thét lên một tiếng kinh hãi, hắn đã nằm trên thảm sàn, mà cô đang nằm ở trên người hắn nhìn trân trân không nói nên lời.
Tư thế mập mờ, làm người ta suy nghĩ viễn vong.
"Như vậy cũng sẽ không đè lên em." Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính mị hoặc.
Áo khoác của Tống Kỳ Diễn khi đi vào phòng khách cũng đã cởi xuống, hiện tại sau một phen giày vò lăn qua lăn lại, nút áo sơ mi đều nới lỏng ra vài cái, mái tóc đen lộn xộn, híp mắt khóe miệng chứa đựng ý cười, nhất thời để cho người khác một loại ấn tượng lãng tử bất cần đời.
Cận Tử Kỳ cảm giác mình miệng đắng lưỡi khô, hai tay chống lên lồng ngực của hắn liền muốn loạng choạng mà ngồi dậy.
Một bàn tay to lớn khoẻ khoắn hữu lực giam giữ chiếc eo nhỏ nhắn của cô, bá đạo cường thế ngăn cản cô tách khỏi.
"Sẽ có người đi vào, nhanh lên... nhanh lên một chút đi!"
Đối với hoàn cảnh còn xa lạ Cận Tử Kỳ sớm đã lúng túng, đôi mắt tránh né không dám nhìn tới Tống Kỳ Diễn ở dưới thân, chỉ sợ đối diện với ánh mắt của hắn thì hoàn toàn luân hãm vào trận này mà thời gian và địa điểm đều không thích hợp phóng túng.
Sự thật chứng minh, phòng khách nhà người ta thật đúng không phải là nơi chốn hoàn hảo cho tình nhân thân mật.
Bởi vì trong lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn trên mặt đất hỗn chiến em đẩy anh kéo, cửa phòng khách bỗng nhiên bị đẩy ra, một trận không khí lạnh như băng từ cánh cửa dội vào, cũng thổi tan sắc hồng kiều diễm của cả phòng.
Cận Tử Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, thì thấy được Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu, nét mặt ngạc nhiên của bọn họ giống như là thấy được sinh vật bị tuyệt chủng nên phải mở to mắt, đứng ở bên cửa nhìn hai người dây dưa trên mặt đất ngoảnh lại bất quá không hề bình thường.
Cận Tử Kỳ xấu hổ trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, sau đó ngượng ngùng đứng dậy mà sửa sang lại dáng vẻ của mình.
Nhưng Tống Kỳ Diễn chỉ mím môi cười, không cho là đúng, chậm rãi từ mặt đất đứng lên, kéo bờ eo của Cận Tử Kỳ qua, nhìn hai người ở cửa, "Lần sau nếu phá hư chuyện tốt của tôi, sẽ không có nói chuyện tử tế như thế này đâu."
Sắc mặt Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu đột biến, đứng sững ở bên cửa thần sắc khác nhau, nhưng cảm giác không phải là tâm tình tốt đẹp.
Cận Tử Kỳ nghe thấy Tống Kỳ Diễn nói năng chẳng biết xấu hổ, vụng trộm đụng vào dưới cánh tay của hắn, muốn cho hắn đứng đắn một chút.
Há liệu Tống Kỳ Diễn chẳng những không nghe lời, ngược lại đặt bả đầu lên trên vai của cô, khẽ cắn vành tai cô, Cận Tử Kỳ phát run, da dẻ toàn thân nổi lên một trận ớn lạnh.
Hắn giống như vẫn còn sợ người khác không biết, dùng giọng nói đủ để cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy, ở bên tai cô thì thầm, "Xấu hổ cái gì, bọn họ cũng không phải không có làm qua chuyện như vậy."
Lời này vừa nói ra, Cận Tử Kỳ hận không thể dùng băng dán che lại cái miệng khoa trương không tự trọng của Tống Kỳ Diễn, quá âm hiểm rồi!
Mà gương mặt Tô Hành Phong đã hoàn toàn tối sầm, về phần Kiều Niệm Chiêu đã không cách nào dùng từ thiếu sinh khí để hình dung.
Tống Kỳ Diễn vừa cầm lấy áo khoác máng trên ghế sofa, vừa ôm lấy Cận Tử Kỳ đi ra ngoài, khi lướt qua hai người ở cửa giống như tượng điêu khắc hảo tâm báo cho hay, "Nơi này không khí không tốt, đi trước một bước."
Trên mặt Cận Tử Kỳ lộ ra nụ cười nhạt, để cho Tống Kỳ Diễn tuỳ ý kéo mình đi ra phòng khách, từ đầu đến cuối, không nhìn qua hai người kia một cái, thậm chí ngay cả dư quang khóe mắt cũng tiếc mà bố thí cho.
-------------------------
Tại Tống gia để tìm được một chút thức ăn ăn lót dạ cũng không phải là một chuyện khó.
Cận Tử Kỳ ngồi vào khu vực ghế sofa ở bên trong phòng ăn, xiên quả anh đào bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng nhấm nháp.
Mà Tống Kỳ Diễn giờ phút này đang ngồi đối diện với cô, một tay vuốt cằm, "Say đắm" nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng là định lực của cô không đủ, gác lại dao nĩa trong tay, bên tai có chút nóng lên, giương mắt trừng mắt hắn, "Vẫn nhìn chằm chằm mắt của anh không mỏi sao?"
Tống Kỳ Diễn lại lắc lắc đầu, thành thực trả lời: "Không mỏi." Tiếp tục chăm chú nhìn, như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.
Nhưng Cận Tử Kỳ có phần không thể nhịn được nữa, mang theo xấu hổ khẽ gọi hắn một tiếng, "Tống Kỳ Diễn!"
"Ừ." Hắn cực kỳ phối hợp mà đáp lại, không quên quan tâm cô, "Ăn no rồi?" Giả bộ là người hết sức vô tội.
Cận Tử Kỳ đẩy cái khay qua một bên, bị hắn nhìn nên hoàn toàn không có khẩu vị, "Không muốn ăn nữa." Nói xong liền muốn đứng dậy.
"Đợi một chút." Hắn lại mở miệng gọi cô.
Cô không hiểu nhìn Tống Kỳ Diễn đã đứng dậy đi đến trước mặt mình, còn chưa kịp hỏi thế nào, đột nhiên hắn lại cúi người, môi đã bị bao phủ nữa rồi.
Cận Tử Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, hắn ung dung buông mình ra, duỗi ngón tay cái sờ nhẹ khóe môi của cô, sau đó nhìn cô cười cười, đem bơ dính trong lòng ngón tay đưa đến dưới mí mắt cô, "Lần sau cũng không giúp em lau."
Không đợi Cận Tử Kỳ làm ra bất kỳ phản ứng nào, hắn an vị trở về vị trí của mình, thoải mái vắt chéo hai cái chân thon dài, tò mò hỏi cô, "Mỗ Mỗ sao vẫn chưa quay lại?"
Cố tình đổi chủ đề, không để cho cô có bất kỳ cơ hội nào truy cứu cái nụ hôn đánh lén kia.......
"Đi dạo một vòng không thấy bóng dáng của chị, thì ra là chị và...... Len lén trốn ở chỗ này ăn điểm tâm nha!"
Giọng nói cứng rắn của Kiều Niệm Chiêu đã phá hư một góc không khí, mà trên vấn đề khi cô gọi Tống Kỳ Diễn đã lựa chọn sáng suốt là loại bỏ, nếu không thật sự phải gọi một tiếng "Cậu" sao?
Nói đến cậu, Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìn sang, quả thật nhìn thấy Tô Hành Phong đứng sừng sững ở bên người Kiều Niệm Chiêu........
Bất quá sắc mặt của anh ta cũng u ám giống như vừa rồi gặp nhau ở phòng khách, đối với Tống Kỳ Diễn đừng nói gọi là cậu, ngay cả ân cần thăm hỏi cơ bản cũng không có, ngược lại lúc đi vào ánh mắt lạnh lùng quét qua Tống Kỳ Diễn một cái.
Trái lại Kiều Niệm Chiêu luyện được tính tình biết co biết duỗi, vừa rồi người còn xanh cả mặt, lúc này thì lại có thể cùng quay sang họ mỉm cười nói chuyện.
Cho dù là Cận Tử Kỳ cô đây, sợ rằng cũng phải bái phục.
Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong đã cùng kéo nhau đi đến khu vực ghế sofa, Cận Tử Kỳ cũng không có bất kỳ phản ứng gì, Tống Kỳ Diễn lại dời đi trận địa, ngồi vào bên cạnh Cận Tử Kỳ ôm vai của cô qua.
Cũng thật sự là người luôn biết nắm chắc bất kỳ cơ hội để chấm mút!
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn một cái cảnh cáo, hắn lại cười tủm tỉm nhìn qua hai người đang đứng yên, "Chị cô với tính tình này, đói bụng cũng không nói, nếu không phải là tôi kéo đi, cũng mau thành một nửa thần tiên rồi."
Nói xong, không quên quay đầu lại, đưa tay vén lấy vài sợi tóc đã rơi ra qua sau tai Cận Tử Kỳ.
Kiều Niệm Chiêu cười khô khốc một tiếng, kéo chặt cánh tay Tô Hành Phong, nói tiếp: "Mặc dù tính tình chị gái yêu thích yên tĩnh, không thích nói chuyện, nhưng tình nhân trong mắt là Tây Thi, ở trong lòng anh cũng như tiên nữ."
Tống Kỳ Diễn miễn cưỡng cười một tiếng, hiếm khi đồng ý với quan điểm của Kiều Niệm Chiêu, "Đúng nha, tôi cũng không phải là những thứ người mắt mù kia ngay cả mắt cá và minh châu cũng phân biệt không rõ, bày đặt hết lần này tới lần khác muốn lựa chọn mắt cá với minh châu."
Nếu bảo người nói vô tâm, người nghe hữu ý, đại khái chính là tình cảnh lần này.
Tô Hành Phong siết chặt đầu lông mày, "Anh có ý gì?" Giọng nói đã vô cùng không hề thân thiện.
Phát giác được bầu không khí giương cung bạt kiếm, Cận Tử Kỳ hơi nhíu mi tâm, vẻ mặt Tống Kỳ Diễn lại hồn nhiên như không biết.
Hắn ôm thân thể mềm mại của cô, hướng Tô Hành Phong khóe miệng cong lên nói, "Không có ý gì, chỉ là nghĩ khen ngợi vị hôn thê của cậu, nếu là Tiểu Kỳ biết được một nửa cách lấy lòng đàn ông như cô ta, tôi đã không cần mệt mỏi như vậy."
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu lộ vẻ cưng chìu, còn muốn quay đầu sang Cận Tử Kỳ dặn dò, "Thừa dịp vị hôn thê của Hành Phong hôm nay ở đây, em hãy cố gắng học với cô ta học cách làm như thế nào dụ dỗ lấy lòng đàn ông."
Cận Tử Kỳ nhìn thấy bộ dạng hắn đứng đắn nghiêm túc, không khỏi nhếch miệng cười khẽ.
Nói những câu 'miệng nam mô, bụng bồ dao găm' như vậy, đoán chừng châm cho lòng bàn tay hai người kia đều phải rỉ ra máu, mà đối phương còn phải giả vờ mang bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra với hắn.
Móng tay Kiều Niệm Chiêu đã hung hăng khảm vào trong ống tay áo Tô Hành Phong, nhưng trên mặt vẫn là mỉm cười nói: "Tống tiên sinh nói đùa, tôi ở nơi nào khiến cho đàn ông vui vẻ, bất quá là chuyện cơ bản mà một phụ nữ nên làm."
—Rõ ràng giễu cợt mỉa mai cô một người đàn bà làm xằng làm bậy, ngay cả tâm của đàn ông cũng bắt không được?
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, muốn mở miệng phản bác, Tống Kỳ Diễn lại nắm chặt đầu vai của cô lại, lúc cô nhìn sang hắn, hắn lại tiếp tục nhìn hai người kia cười cười.
"Lời này của cô tôi lại không thích nghe, đàn ông mà, có người nào không thích lời ngon tiếng ngọt của phụ nữ."
Giọng điệu tỏ vẻ mất mác không đồng ý, Cận Tử Kỳ có chút không hiểu ý tứ Tống Kỳ Diễn, đây là hắn đang giúp cô hay là đang tổn hại cô vậy?
Mà Kiều Niệm Chiêu nghe xong những lời này khóe môi không khỏi giương lên, khóe mắt vô tình hay cố ý liếc về phía Cận Tử Kỳ, vô cùng thân thiết rúc vào trước ngực Tô Hành Phong, hơi bĩu môi, "Vậy cũng phải xem người đàn ông kia có đáng giá hay không nha!"
—Ý ở ngoài lời, cũng bởi vì Tống Kỳ Diễn hắn đối với Cận Tử Kỳ mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, cô mới chẳng thèm dụ dỗ hắn.
Tống Kỳ Diễn bùi ngùi mà thở dài, ánh mắt hâm mộ nhìn xem đôi nam nữ như Kim Đồng Ngọc Nữ đang đứng kia, "Đúng vậy, nếu là Tiểu Kỳ đối với đàn ông để tâm như vậy, lúc trước làm sao còn có thể bị lời ngon tiếng ngọt của cô nạy ra góc tường."
Nụ cười của Kiều Niệm Chiêu cứng đờ, mà người bên cạnh cô rốt cuộc đã thiếu kiên nhẫn, "Đừng quên, hiện tại, chỗ ngồi của anh chính là tôi trước khi bị nạy ra."
Tô Hành Phong mím chặt môi, lạnh lùng nhìn qua Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi cùng một chỗ, ánh mắt đâm vào người khác không nói ra được.
Cận Tử Kỳ làm như chưa cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của anh ta, vẫn bưng lên ly nước ấm nhấp một hớp nước.
"Trước khi bị nạy ra? Lời nói này có phải... Vậy là cậu đã từng bị người nào nạy ra hả?" Tống Kỳ Diễn vẫn ung dung cười hỏi.
Nhưng Tô Hành Phong lại cười lạnh một tiếng, "Không có tôi đây bị nạy ra góc tường, hôm nay anh lại có tư cách gì ngồi ở bên cạnh cô ấy?"
Chỉ là vừa mới nói xong, sắc mặt Tô Hành Phong bỗng nhiên biến đổi, như cũng ý thức được mình nói bậy, đáy mắt thoáng hiện lên ảo não hoang mang.
Những lời phản bác này nghe ra như thế nào cũng khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm!
Mà Kiều Niệm Chiêu bên cạnh anh ta dĩ nhiên cắn môi trừng mắt nhìn anh uỷ khuất, mặc dù cũng biết là anh bị Tống Kỳ Diễn kích thích, nhưng dưới sự nóng lòng sốt ruột mà nói ra chưa hẳn không phải là lời thật lòng!
Tống Kỳ Diễn lại hiểu rõ nên nhướng mày, ôm sát Cận Tử Kỳ vào trong ngực, đáy mắt không che giấu được ánh sáng lấp lánh mà u lạnh.
"Nói như vậy, những năm qua cậu đã hối hận rồi?"
Tô Hành Phong bỗng nhiên nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, lông mày từ từ gom lại, mà Kiều Niệm Chiêu nước mắt nhỏ giọt lại càng muốn lên tiếng, gắt gao giam giữ cánh tay Tô Hành Phong, dường như chờ anh ta cho ra một cái công đạo.
Giữa bốn người này thì Cận Tử Kỳ vẫn bình tĩnh nhất, thu lại ánh mắt, bộ dạng phục tùng, không nói một lời, ứng với câu vừa rồi Kiều Niệm Chiêu đã nói "Tính tình yêu thích yên tĩnh, không thích tiếp xúc cùng người khác".
"Người nào hối hận hả?" Cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng nói của Tống Chi Nhậm, đánh tan lớp băng đông cứng.
Tống Kỳ Diễn dẫn đầu đứng lên, bước đi thong thả về hướng cửa, sau khi một tay ôm lấy Cận Mỗ Mỗ không để ý lắm nói, "A, cùng với cháu ngoại trai và cháu ngoại dâu tùy tiện hàn huyên một tí, gắn kết tình cảm một chút."
Tống Chi Nhậm gật gật đầu, nhìn lướt qua hai người đang đứng và Cận Tử Kỳ đang ngồi ở khu vực ghế sofa, thấy thế nào cũng không giống không khí hoà thuận vui vẻ, nhưng ông vẫn không chọc thủng lớp giấy mỏng này.
"Bữa tối chuẩn bị chắc cũng không xê xích gì nhiều, chớ đứng đó nữa, qua nhập tọa đi."
Tống Chi Nhậm nhận lấy khăn ướt người giúp việc đưa lên lau hai tay, rồi dẫn đầu đi về phía phòng ăn.
Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu sau đó đuổi sát, chỉ là trước khi đi, hai người đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Cận Tử Kỳ ngồi yên lặng và đầu kia Tống Kỳ Diễn dụ dỗ Cận Mỗ Mỗ.
Đợi khi khu vực ghế sofa một lần nữa khôi phục yên tĩnh, Cận Tử Kỳ mới đặt ly nước trong tay xuống đứng dậy, Tống Kỳ Diễn đã bế Mỗ Mỗ đi tới, "Đi thôi, mở màn kết thúc, trò vui chính giờ mới bắt đầu."
Tống Kỳ Diễn đi vài bước đến phòng ăn, phát hiện Cận Tử Kỳ không theo kịp, quay đầu lại, "Làm sao vậy?"
Cô từ từ đi đến bên cạnh hắn, nhìn sang vẻ mặt hắn kinh ngạc: "Thật ra anh không cần thiết khiến cho mình mệt mỏi như vậy."
Tống Kỳ Diễn dừng lại, lập tức hiểu cô chỉ cái gì, khóe miệng giương cao cười cười, nếu không phải tay trái bị thương, chắc chắn muốn vuốt ve mái tóc của cô, "Người phụ nữ của mình bị người ta khi dễ chẳng lẽ mình phải bỏ mặc ngồi nhìn như con rùa đen sao?"
Nhớ đến sắc mặt Kiều Niệm Chiêu căm phẫn đến vặn vẹo và bộ dạng Tô Hành Phong tức giận, trong lòng Cận Tử Kỳ không khỏi cảm động, người đàn ông này, quả nhiên vì cô mà muốn đem tất cả những người đắc tội quét sạch!
"Mỗ Mỗ cũng có thể bảo vệ Kỳ Kỳ!" Không cam lòng bị bỏ quên người nho nhỏ nào đó nhướng cổ nhướng mắt vội vàng la lên.
Cận Tử Kỳ nhìn sang vẻ mặt Cận Mỗ Mỗ mong đợi được khen ngợi, bẹo bẹo cái gò má trắng mịn, "Kỳ Kỳ biết rõ Mỗ Mỗ rất lợi hại, có thể bảo vệ Kỳ Kỳ!"
Mỗ Mỗ sau khi nhận được lời khen ngợi tâm tình lập tức sáng lạn, lông mày rậm nho nhỏ dương dương tự đắc, nghiêng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn khiêu khích.
Tống Kỳ Diễn đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, người khác cùng hắn giành bà xã, tất cả các kiểu kỹ năng hắn đều làm được, hận không thể đem đối phương đánh nằm sấp đánh cho tàn phế, giờ tốt nhất nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này đây con trai mình cùng chính mình tranh giành bà xã, chẳng lẽ hắn phải trói lại treo ngược trên ban công?
Khi đi ngang qua cửa sổ, Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn ban công lầu phía đông bên kia, lại nhìn nhìn tên nhóc mập mạp mũm mĩm non mềm như nước trong lòng ngực mình, có lẽ phải tìm sợi dây thừng, thật đúng là có thể treo trên ban công........ ╮(﹀_﹀"' )╭
"A! Mỗ Mỗ không muốn thục thử quái dị bế, Kỳ Kỳ bế!"
Mỗ Mỗ đột nhiên hai cái cánh tay vung vẩy giằng co, Tống Kỳ Diễn cả kinh lấy lại tinh thần gấp rút ôm sát nó phòng ngừa nó té bị thương, đáng tiếc người ta căn bản không cảm kích, hướng qua Cận Tử Kỳ giang hai cánh tay, "Kỳ Kỳ bế!"
"Làm sao vậy?" Cận Tử Kỳ tiếp nhận Mỗ Mỗ nhào tới, kinh ngạc nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
Cận Mỗ Mỗ vừa bám lấy cổ Cận Tử Kỳ, liền lên án la ầm lên, "Thục thử quái dị vừa rồi nhìn Mỗ Mỗ bộ dạng thật đáng sợ, thấy giống như con sói xám to lớn hớn hở!"
Khoé miệng Tống Kỳ Diễn co rút, hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
P/s: hắc hắc...cho anh bỏ đi cái ý nghĩ tà ác a~ Càng ngày càng bấn loạn với Mỗ Mỗ nha, cực kỳ thông minh. Còn hai người tào lao kia...haizzz mọi người tự quánh giá đê, bợn Lạc thực sự hết lời rùi, nói chung trên đời cũng thật có nhiều kẻ như vậy để cuối cùng rước nhục a~ Chap này dài thưởng thức vui vẻ nha mọi người
Dạ tiệc Tống gia.
Bàn ăn dài hoa lệ và rực rỡ, khăn trải bàn trắng như tuyết, món ăn trên mâm ngon lạ quý hiếm, thức ăn mặn phối hợp với rau dưa, từ màu sắc đến hương vị hấp dẫn đẹp mắt.
Người giúp việc đẩy cửa lớn phòng ăn ra, Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn đi vào thì nhìn thấy Tống Chi Nhậm đã ngồi ở ghế chủ toạ, mà Tô Hành Phong ngồi ở bên tay phải của ông, Kiều Niệm Chiêu theo sát Tô Hành Phong mà ngồi.
Cận Tử Kỳ bế Mỗ Mỗ đi đến bên cạnh bàn ăn, chào hỏi Tống Chi Nhậm, Tống Kỳ Diễn đã thay cô kéo ra chỗ ngồi, đối diện với Kiều Niệm Chiêu.
Mà chính hắn, lại cùng Tô Hành Phong ngồi đối lập nhau, tư thế cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Về phần vị trí của Cận Mỗ Mỗ, thì được sắp xếp ngồi ở giữa ghế của hai người sát nhập lại.
Tống Kỳ Diễn mở khăn ăn đã gấp ra, giúp Mỗ Mỗ vây lại, rồi cầm khối khăn ăn khác đặt lên trên đầu gối Cận Tử Kỳ, một loạt động tác nối liền như nước chảy mây trôi, dường như đã làm rất nhiều lần.
Không nhìn tới biểu tình gì của hai người đối diện, Cận Tử Kỳ khẽ nói câu cám ơn.
Cùng lúc đó, cửa lớn phòng ăn vang lên âm thanh giày cao gót mười phân nện xuống quen thuộc, kèm theo tiếng oán trách kênh kiệu phách lối, "Thật khổ sở lận đận, bảo ông làm việc mà lại làm không xong, cũng không kiếm được tiền, tại sao tôi lại gả cho ông cái đồ phế vật này! Thật sự là xui xẻo tám đời nhà tôi!"
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, từ đáy mắt đối phương đọc được sự vui vẻ, Tống Nhiễm Cầm đã đến đây!
"Tôi nói bà yên tĩnh một lát được không? Làm trò trước mặt nhiều người giúp việc như vậy bà có thấy mất mặt không?"
"Mất mặt? Tôi gả cho ông cái thứ phế vật này cũng không ngại mất mặt, bây giờ chẳng lẽ còn phải sợ sao?"
Tô Tấn An và Tống Nhiễm Cầm một đường tranh cãi mà đến, còn có chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ thiếu không có động thủ.
Tô Hành Phong nhíu chặt lông mày cho biết anh ta đối với loại tình cảnh này thật mệt mỏi và chán ngán, mơ hồ không biết làm sao.
Mà hai tay Tống Chi Nhậm đặt trên đầu quải trượng, sắc mặt chìm xuống.
Cuối cùng vẫn là Kiều Niệm Chiêu đứng lên, vòng ra vị trí của mình, cung kính hướng Tống Nhiễm Cầm và Tô Tấn An đang đến gần ân cần thăm hỏi: "Cha, mẹ, mọi người đã tới!"
Vốn vẫn cùng Tô Tấn An cãi vả, Tống Nhiễm Cầm nhìn lên thấy Kiều Niệm Chiêu, khuôn mặt lập tức biến đổi giọng nói trở nên sắc nhọn: "Sao cô lại tới đây? Không phải đã nói với cô..."
"Nói bậy bạ gì đó, cha đang ở chỗ này đây!"
Tống Nhiễm Cầm vẫn chưa nói ra những lời khó nghe hơn, đã bị Tô Tấn An kéo cánh tay qua quát bảo ngưng lại, sau đó Tống Nhiễm Cầm có chút buông lỏng thở hổn hển ngồi vào bàn ăn, chẳng quan tâm để ý tới Kiều Niệm Chiêu.
Trên mặt Kiều Niệm Chiêu chợt lóe lên bối rối, nhìn qua Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở đối diện đang thủ thỉ rỉ tai nhau, đầu ngón tay đặt trên ghế dựa hơi lạnh.
Cùng so sánh với Cận Tử Kỳ giống như đang được Tống Kỳ Diễn hầu hạ trước trước sau sau, rõ ràng kinh tởm Tống Nhiễm Cầm điêu ngoa thô lỗ nhưng bản thân mình vẫn phải uỷ khuất hùa theo xu nịnh, có tính hay không đúng là thân đang ở giữa hai tầng băng hoả của địa ngục?
Kiều Niệm Chiêu chuyển mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, mới phát hiện tầm mắt của anh ta thế nhưng chẳng biết lúc nào bắt đầu vẫn luôn đuổi theo trên người Cận Tử Kỳ, chuyên chú như vậy, thậm chí ngay cả thay cô giải vây cũng không rảnh sao?
Hay là thật giống như lời của Tống Kỳ Diễn nói, mấy năm qua, anh bắt đầu hối hận rồi?
Nghĩ đến khả năng này, ngón tay Kiều Niệm Chiêu hung hăng siết chặt cái ghế, cô vì Tô Hành Phong bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí đánh mất đi chính mình cam tâm tình nguyện làm cái bóng của Cận Tử Kỳ, anh ta tại sao có thể...
"Niệm Chiêu, ta nghe nói cô chuyển ra ngoài ở rồi?" Giọng nói Tống Chi Nhậm lôi cô trở về thực tại.
Cũng làm cho Tô Hành Phong đang thất thần thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu còn đứng, trong mắt toát ra thương tiếc cùng đau lòng, bao lấy mu bàn tay cô, kéo cô ngồi xuống.
"Em từ Cận gia chuyển ra? Tại sao không nói với anh?" Hiển nhiên, Tô Hành Phong cũng không hiểu rõ tình hình
Về phần Cận Tử Kỳ, nghe đến vấn đè nhạy cảm thế nhưng cũng không cảm thấy có gì khó chịu.
Kiều Niệm Chiêu hình như đã sớm chuẩn bị kỹ càng, bắt đầu trả lời Tống Chi Nhậm đến thành thạo, "Bởi vì gần đây phải nhận quay một bộ phim, khả năng cần thường xuyên dậy sớm sửa soạn, sợ quấy rầy đến những người khác nên chuyển ra ngoài ở tạm."
Lý do này những người khác tin hay không không biết, nhưng tối thiểu nhất sẽ không khiến cho không khí rơi vào trong cục diện bế tắc.
Người giúp việc bắt đầu chia thức ăn, Tống Nhiễm Cầm lại đột nhiên dạt dào hứng thú mở miệng, "Kỳ Diễn a, cậu là như thế nào cùng Tử Kỳ bắt đầu.......móc nối? Các người đúng là giấu chúng ta được là giấu thật kỹ nha!"
Tống Nhiễm Cầm có chút oán giận cười cười nhìn Tống Kỳ Diễn đang nhỏ giọng mềm mại dụ dỗ Cận Mỗ Mỗ ăn trái cây, Tô Tấn An biết vợ mình đây lại muốn bắt đầu làm con thiêu thân, vội vàng giật nhẹ ống tay áo của bà
Nào biết, Tống Nhiễm Cầm lại không vui háy ông một cái, "Kéo cái gì kéo, tôi quan tâm cuộc sống của em trai một chút cũng không được sao?" Nói xong nhìn về phía Tống Chi Nhậm, "Người nói có đúng hay không, cha?"
Tống Chi Nhậm lúc này ngược lại gật gật đầu, thật sự ông cũng tò mò Tống Kỳ Diễn là làm sao cùng Cận Tử Kỳ quen biết?
Tống Kỳ Diễn thật cũng không để ý bao nhiêu, đưa nước trái cây trong tay giao cho Cận Tử Kỳ, chính mình dựa vào ghế, vừa dùng khăn ăn lau chùi kẻ tay vừa nhìn khắp mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Tống Nhiễm Cầm.
"Tựa như Niệm Chiêu nhiều năm lập chí muốn cùng Hành Phong ở chung một chỗ vậy, thật ra tôi đối với Tiểu Kỳ cũng là động tâm nhiều năm." Nói xong dừng một chút, chú ý những sắc mặt kinh ngạc kia, cười tủm tỉm nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu, "Đáng tiếc khổ nổi không có cơ hội, bất quá hoàn hảo, Niệm Chiêu ra tay, ngược lại miễn cho tôi mang nỗi khổ tương tư."
Một cuộc chiến tranh không khói bắt đầu kéo màn che.
Cận Tử Kỳ cười cười mắt liếc Tống Kỳ Diễn một cái, "Vậy tại sao anh bốn năm sau mới xuất hiện?"
Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, vuốt chiếc mũi thanh tú của cô, "Đây không phải là vì để cho Hành Phong và Niệm Chiêu củng cố tình cảm sao, miễn cho trời ạ sau đó phải nơm nớp lo sợ khi cùng em sống qua ngày."
Trước hết không nhịn được cười chính là Kiều Niệm Chiêu, "Tống tiên sinh thật sự rất thích nói đùa."
"Phải không?" Tống Kỳ Diễn chỉ cười cười, cười đến khi sắc mặt Kiều Niệm Chiêu đều hơi có vẻ trắng bệch mới hài lòng thu hồi ánh mắt của mình, đưa tay dịu dàng vỗ vỗ đầu Mỗ Mỗ, "Muốn ăn cái gì?"
"Mỗ Mỗ muốn ăn con tôm thật to kia!"
Hai cái chân nhỏ của Cận Mỗ Mỗ đung đưa, ngón tay mũm mĩm chỉ vào đĩa tôm hùm Úc trước mặt Tống Chi Nhậm nói cộc lốc.
Tống Kỳ Diễn không nói hai lời lập tức rướn người ra bưng cái đĩa kia tới, dường như lấy lòng Mỗ Mỗ mà hiến vật quý, "Có muốn chú giúp con cạy ra hay không, đúng rồi, muốn chú gọi phòng bếp dùng đầu tôm hầm chén cháo cách thủy cho con hay không?"
"Vậy có củ cải muối không? Mỗ Mỗ muốn ăn cháo củ cải muối!" Cận Mỗ Mỗ bắt đầu cò kè mặc cả.
"Củ cải muối?" Tống Kỳ Diễn chau mày, nhưng lập tức ngoắc nữ người làm bên cạnh, "Đem cái đầu tôm đưa này cho phòng bếp nấu cháo, hai mươi phút sau bưng lên, nhớ rõ kết hợp một dĩa củ cải muối."
Cận Tử Kỳ nhìn sang Tống Kỳ Diễn sắp đặt chu đáo, trong lòng ấm áp.
Hắn biết rõ Mỗ Mỗ sẽ không ăn cơm, nhiều lắm là uống chút đồ uống và chút đồ ăn, đến lúc đó người lớn bọn họ ăn cơm Mỗ Mỗ nhất định sẽ chạy khắp nơi chơi đùa, vì vậy mới nghĩ đến việc nấu cháo cho nó ăn no bụng.
"Xem ra anh vẫn không biết, phòng bếp Tống gia không có củ cải muối." Tô Hành Phong đột nhiên nhàn nhạt mở miệng.
Tống Kỳ Diễn khẽ nhún vai, ánh mắt tĩnh mịch sâu thẳm nhìn gương mặt băng bó của Tô Hành Phong, sau đó cười một tiếng, "Cho nên tôi mới cho hai mươi phút, nếu như ngay cả một dĩa củ cải muối cũng chuẩn bị không được, đầu bếp như vậy giữ lại có ích lợi gì?"
Ánh mắt hai người đàn ông vô hình trung chém giết ở trong không khí, nhưng Tống Kỳ Diễn nửa đường dời mắt đi, nhìn sang Tống Chi Nhậm hỏi: "Hành Phong năm nay cũng mau được ba mươi sao? So với tôi nhỏ hơn không được bao nhiêu tuổi, tôi đây làm cậu ngược lại bất đắc dĩ."
Tống Kỳ Diễn vừa hỏi xong, Tống Chi Nhậm lại quay đầu nhìn về phía Tô Hành Phong đang cau mày nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, "Hành Phong, tại Tống gia, lớn nhỏ có trật tự, Kỳ Diễn tuổi có nhỏ đi nữa cũng là cậu của con, ta không hy vọng về sau nảy sinh việc gọi thẳng kỳ danh hoặc là lại xuất hiện thái độ vô lễ, biết không?"
Mặt Tô Hành Phong lộ ra vẻ phẫn nộ rét lạnh, nhìn sang Tống Kỳ Diễn mặt không đổi sắc, tay nắm chiếc đũa từ từ buộc chặt, như muốn đem chiếc đũa bẻ gẫy, trong lòng tức giận mắng một câu: hèn hạ!
Mà Tống Nhiễm Cầm nhìn lên thấy trên mặt cha không vui, vội vàng giải thích, "Cha, người đây chính là hiểu lầm A Phong, A Phong chúng ta từ trước đến nay hiểu lễ phép cũng không người phải không biết."
"Tốt nhất như vậy." Vài chữ ngắn ngủi của Tống Chi Nhậm, cũng đủ đưa đến tác dụng uy hiếp.
Sau Tống Chi Nhậm, lập tức không còn ai mở miệng nói chuyện, đều cầm lấy đũa yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng mới có thể phát ra âm thanh muỗng đụng phải vành chén kêu leng keng.
Thậm chí ngay cả Cận Mỗ Mỗ ở nhà ăn cơm đều phải kêu la vài tiếng cũng ngoan ngoãn ăn canh, chẳng qua đôi mắt to đen láy như hạt châu chuyển động mọi nơi, nhìn người này một chút lại ngó ngó xem người kia một chút.
Khi bữa cơm ăn được một nửa, cửa phòng ăn đột nhiên náo nhiệt lên, Cận Tử Kỳ dừng lại đôi đũa trong tay, đáy lòng của cô lại mơ hồ dâng lên dự cảm xấu.
Cô nghiêng mặt nhìn lại, sự thật chứng minh trực giác của phụ nữ có đôi khi thật sự rất chuẩn, chỉ thấy quản gia Tống gia lặng lẽ đi đến bên cạnh Tống Chi Nhậm, cung kính khom người, "Chủ tịch, tiểu thư Bạch Tang Tang đến."
Bạch Tang Tang? Thành phố này khả năng kinh tế đứng sau Tống gia, sản nghiệp gia tộc Bạch gia chủ yếu kinh doanh khách sạn?
"Cháu tới trễ, kính xin Tống lão thứ lỗi." Sau lưng vang lên một giọng nữ ưu nhã trong trẻo mà kiêu ngạo.
Như những người khác, Cận Tử Kỳ nghe tiếng quay đầu lại, thì nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ lộng lẫy xinh đẹp xông vầo trong tầm mắt.
Chiếc váy dài kéo trên đất màu rượu đỏ, cổ áo chữ V xẻ sâu lộ ra rãnh ngực đẹp mắt, bàn tay thon dài trắng nõn cầm một ví tiền kiểu dáng dài màu vàng kim, chỉ bạc lấp lánh khảm bên giày cao gót đen bóng như ẩn như hiện dưới làn váy.
Một đôi mắt vẽ màu mắt hoa đào nhàn nhạt sáng ngời quyến rũ, dung mạo trông đầy sức sống, lúc giơ tay nhấc chân rõ ràng thể hiện đối với bề ngoài và vóc dáng của mình vô cùng tự tin.
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên