One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1595 / 33
Cập nhật: 2016-02-01 11:47:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
êm im lìm bí mật phủ trùm khoảng đường vắng tanh trên kia ghềnh đá thấp. Nét vòng cung của bãi biển nhạt mờ như một viên lụa trắng quanh mặt phẳng óng ánh màu đen bồng bềnh rợn ngợp. Đó là giờ phút, bao nhiêu can trường, nghị lực của một con người bình thản nhất tiêu tan hết nhẵn trong tôi. Tôi muốn gọi một ai. Muốn kêu một lời. Muốn có một người nào bên cạnh. Sẽ kể hết mọi điều để kẻ ấy chia sẻ cùng tôi cảm giác kinh hoàng của một người bắt buộc chịu đựng khổ hình kẻ khác bằng chính mình, muốn kẻ nào ấy hiểu là một giọt lửa hắt hiu cuối cùng nơi hơi thở ấy cũng đang lắt lay mong manh đến chừng nào trong đáy hồn tôi. Tôi không còn gánh chịu nổi nữa những gì phải gánh chịu, từ mình và kẻ khác.
Nhưng vô ích, nếu có một kẻ nào bên cạnh, thì kẻ ấy chẳng phải là con người không bao giờ có thật của tôi. Chỉ là một con người nào đó, đem lại biết bao điều phiền toái và lấy đi bao nhiêu tốt đẹp của tâm hồn, bằng những sự thật tầm thường hay tương phản.
Trong tay tôi, cô bé đã mê đi. Chút hơi thở còn mơ hồ trên cánh mũi phập phồng lạnh ngắt. Lát nữa, chỉ lát nữa thôi, như một chớp mắt, hay một giấc mơ, một nghĩ tưởng bàng hoàng ngẩn ngơ nào đó, hơi thở hắt hiu này sẽ vắng bặt trong tay tôi, sẽ không còn gì nữa hết, không còn gì ngoài khoảng trống như lúc đầu tiên cũng chỉ là không có gì ấy. Nhưng chính tôi phải làm lấy một mình, cái không có gì khởi đầu và kết thúc này, không một ai tương cảm, chia sẻ. Không một ai. Rồi tôi sẽ trở về trên quãng đường kia, đi qua chỗ mấy cột đèn soi gần khu vực mới xây cất của du lịch, tìm một mái hiên, một bậc thềm, một cột đá nào đó, ngồi xuống, chờ một chiếc xe nào chạy qua, trở về thành phố...
Tôi nghĩ đến điều ấy từ đầu câu chuyện. Nhưng bây giờ thì không dễ dàng và đơn giản như vậy. Không phải ở hành động bắt buộc sắp sửa, vì hoàn toàn chẳng phải là cái chết và tôi phải chứng kiến hay tiếp tay cái chết ấy. Nhưng mà là bỗng dưng tìm thấy một cái gì đó quý giá vô ngần trên trái đất buồn thiu này, rồi cái ấy chợt biến mất đi, tan lìa vĩnh viễn không bao giờ còn trông thấy, không nơi đâu còn tìm lại được nữa. Đó không phải là một đồ vật. Không phải là một sinh vật. Mà một phần nào ấy của chính mình, hay lại chính là mình... Cũng chẳng phải chính là tôi, vì nếu tôi phải chuồi mình xuống đó thì chẳng còn gì để đớn đau kinh hãi nữa.
Cô bé thì thào lần cuối cùng:
- Đưa cháu về phía nước đi, cô ơi...
Tôi dìu cô bé đi chân lao đao trong cát, đầu ngẩng lên cầu cứu những vì sao. Không trông thấy ngôi sao của tôi vì nơi này không có cửa sổ. Ngôi sao của tôi chỉ trở về trong khung cửa sổ về khuya, khi gió lạnh đánh thức con người bâng khuâng mùi nhớ.
Tôi đặt cô bé nằm xuống, êm đềm trên cát ướt, chỗ ngấn nước còn lao xao một đám bọt sóng vỗ bờ. Tôi ngồi xuống, cao hơn một chút, một tay nắm chặt cô bé... Một lần nào đó bên bờ biển, sóng kéo đôi guốc trong chân tôi ra xa, thật xa. Một hồi sau, sóng trở vào, mang theo đôi guốc trả tôi trên bãi...
Buông tay cô bé, sóng cuốn trôi đi, và cho đến một lúc nào sóng cũng trả cô lại cùng tôi như đôi guốc gỗ ngày nào... Không. Tôi mang đôi guốc vào chân nhưng lại không thể mang cô vào đời tôi được, vì cô chẳng phải là người.
- Buông cháu ra đi, buông cháu... Hãy xem như chiêm bao hay là thần thoại, là cổ tích, chuyện gặp gỡ này... Buông cháu ra, quên cháu đi, quên đi và sống tiếp đời cần phải sống ấy... Cháu sẽ không trở lại bờ theo sóng được đâu. Cháu là muối, thả vào biển sẽ tan ra, không còn dấu vết... Chỉ có linh hồn là bay lên cao. Bao giờ con trở lại và nếu cô còn sống... còn sống... cháu sẽ tìm ra cô. Nhất định cháu sẽ trở lại đời này, và sẽ tìm ra cô, miễn là cô còn được sống...
Tôi tan ra thành nước mắt hay cơn mưa:
- Thế thì, tan ra đi con yêu dấu ạ, và nếu con hứa sẽ tìm về thì ta hứa, sẽ sống đến ngàn năm để đợi chờ...
Tại sao tôi nói thế. Tôi không biết. Không phải vì lời nói suông. Chẳng phải là suy nghĩ. Cũng chẳng phải là niềm xúc động ngập tràn. Hình như một tiếng thâm u nào nói thế từ tôi, nơi một góc sâu kín của con người.
- Buông cháu, hãy buông tay khỏi cháu.
Tôi không buông. Tôi gỡ từng ngón tay mình ra khỏi sức hút của một bàn tay vô hình. Một tiếng sóng gầm từ xa ầm ầm chuyển động lại gần. Rồi như một cái mõm khổng lồ của con quái vật nhú đen lên khỏi biển, mở ra và khép lại. Một sức kéo cuồng dại xuẩn ngốc nào đó của màu đen mờ mịt ấy. Tôi chao mình trên cát, với bọt sóng tạt tới tấp vào mặt mũi hình hài tiếc không là muối để cùng tan theo...
Trong chớp mắt, sau những cái tát cuồng điên của sóng, sóng như là bàn tay mềm mại đã vỗ về ru dỗ ngày xưa cũng đã quên rồi, trên bãi cát bao la chỉ còn lại lờ mờ chút ngấn nước sùi tăm của chất muối sôi.
Tôi sẽ trở về, viết câu chuyện thành bản thảo trả nhà xuất bản, cũng sẽ dễ dàng như tất cả mọi việc sống khác của con người thuần túy là phàm thân.
Nhưng tôi sống tiếp ra sao và sống tiếp làm sao được. Vết cắt này như một chứng ung thư, nỗi đau vì tiếc thương thật ray rứt và thật quay cuồng, không phải tiếc nuối một con người, một tình yêu, một lần gặp trong cuộc kiếm tìm dằng dặc của thời gian đã mất, mà tiếc một thế giới sẽ không làm lại được đúng chu trình tiến hóa.
Thế còn tôi. Còn tôi một mình trên bãi sóng triền miên hoang tịch ấy, là gì, làm gì, đến đâu và sẽ ra sao? Suốt đời tôi đã tưởng mình là lửa. Là một ngọn lửa. Nhưng sóng đã cuốn theo giọt lửa sau cùng rồi và biết có còn gì đọng lại trong tôi?
1990
N.T.H
Hồn Muối Hồn Muối - Nguyễn Thị Hoàng Hồn Muối