Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1595 / 33
Cập nhật: 2016-02-01 11:47:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ần một đời mệt nhoài đã trải, còn lại bao nhiêu hơi sức, tinh thần, nguyện ước, tôi dồn trút hết vào một lần rượt bắt cuối cùng, về một điều hoàn toàn không phải cho tôi, khi phóng hết tốc lực từ nhà đến chỗ xuất bản. Tôi ngỏ ý, lần đầu tiên trong đời viết văn, thanh thản, dứt khoát, không chút quanh co rào đón ngập ngừng, và bất cần phản ứng của con người hay cuộc đời đối diện sẽ ra sao...
- Tôi bằng lòng đề nghị của anh vừa rồi, nhưng không một điều kiện nào cả, về số lượng in, tác quyền, cùng mọi thứ linh tinh liên hệ khác, miễn là...
Không đợi nhà xuất bản đáp lại lời nào, tôi tiếp liền, sợ hụt mất hơi:
- Trong vòng một tuần lễ, chỉ một tuần lễ, tôi sẽ giao tất cả bản thảo, không cần phải đề cương đề kiếc gì đưa trước. Cũng chẳng phân nửa tiền trước phân nửa tiền sau khi in gì ráo. Muốn tính toán sắp xếp như thế nào cũng được, miễn là thuận lợi cho anh. Hy vọng rằng công việc này sẽ không lỗ vốn, tôi chỉ thành tâm cầu mong như vậy, bởi nghĩ rằng anh đang giúp tôi được một điều, một điều có thể nói là cấp bách và trọng đại nhất đối với tôi từ trước đến giờ. Ngoài ra, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh ta bỡ ngỡ, nửa mừng nửa lo với kiểu thương lượng chưa rõ điều kiện trong khoản vô điều kiện có thể là bất ngờ nguy hiểm ấy.
- Tôi giúp chị một điều... nhưng liệu tôi có làm được không?
- Dễ như lấy một điếu thuốc ra hút vậy thôi, vấn đề là tấm lòng... Anh có sẵn lòng và thay đổi lề thói làm việc chỉ một lần này thôi không, nghĩa là đảo lộn trật tự thanh toán kiểu tiền trao cháo múc. Đọc bản thảo, anh sẽ hiểu chuyện gì và lý do vì sao. Phải nhanh lên, không thì muộn mất.
- Nhưng tôi phải làm gì cho chị đây? Nếu được trong khả năng, tôi sẵn lòng. Biết đâu là tôi có thể tiếp tay chị một điều gì tốt đẹp. Tôi mong vậy. Có tất cả mọi thứ, nhưng không làm ra được một điều gì thì cũng cầm bằng như là còn... đói khổ vậy...
- Ơn trời, thế thì được rồi. Anh có sẵn sáu trăm không? Sáu trăm ngàn là một trăm đô la giá hiện thời 1. Hay hai chỉ vàng. Hay là một bữa ăn tập thể của vài ba bợm nhậu. Tôi cần tức thì sáu trăm, ngay bây giờ. Một trăm là tiền thuê xe. Còn lại mọi chi phí bất ngờ... Một chuyến xe thuê bao...
- Chị đi đâu, tôi có thể mượn xe cho chị mà.
- Không, tôi không mượn tiền ai. Cũng không mượn xe ai. Tôi cần bán cho anh một bản thảo, lấy tiền, thuê xe, cho một việc mà không cần ai trong đời này tiếp ứng hết...
Không một ai, tôi lấy lại chữ ấy trong ý nghĩ thầm, và cơn giận nào bằng vô số nguyên do trào lên như núi lửa. Tôi hớp một ngụm nước trà nguội trong cái tách Nhật trắng nõn viền bạc trên mặt bàn, ngậm mãi một lúc mới nhớ ra và nuốt xuống. Ngụm trà cồn cào như nước sôi cuộn tròn suốt ruột gan quay quắt phẫn hận đủ đập vỡ một hành tinh.
Cứ mỗi lần niềm phẫn hận vừa phi lý vừa chánh đáng ấy bùng lên trong tôi thì tất cả mọi người, mọi thứ, mọi việc trong tương giao đang diễn ra thường bị vạ lây một ảnh hưởng lệch lạc đáng phiền. Nhưng bây giờ, nhớ ra mục đích, tôi dằn lòng, nén lửa, cố gắng hiền lành như kẻ dại một lần:
- Chắc chắn là không những trong tầm tay mà chỉ là một nhấc tay của anh thôi mà. Tôi biết, trong túi xách của anh đang có hơn một triệu đồng đấy, lấy bớt ra đi! - Tôi cười mình về cái đoán ẩu.
Anh ta vớ lấy cái túi xách phía sau bàn viết.
- Làm sao chị lại biết như thế? Quả là tôi đang có số tiền ấy, vừa lấy ở phát hành sách. Sáu trăm liệu có đủ, chị cần thêm không?
- Dứt khoát là không. Ở nhà tôi còn vô số cái chi tiêu, nhưng đâu ra đó, bản thảo này, tôi sẽ lấy vừa đủ số tiền chi phí cho việc hiện tại. Nếu dư tiền, anh dành cho các bản thảo khác. Anh hiểu là sau mười lăm năm, nay tôi vì chuyện này mà phải... tái xuất giang hồ. Tất nhiên sau đó không thể nào câm trở lại được, nghĩa là... những bản thảo anh thương lượng rồi cũng lần lượt thuộc về anh. Tôi phải đi đây. Đó là một kết ước, không phải với anh, mà với cuộc đời trở lại một thời xuống núi...
- Chị nói như Độc thủ đại hiệp 2.
- Một trong bốn chữ ấy đều không phải là tôi. Vì, hoặc là tôi có ngàn tay, hoặc không một tay nào cả. Và không gì cả...
Tôi nghĩ đến hơi thở thoi thóp trên tấm mền lạnh lẽo ở nhà. Còn được bao lâu nữa... Chờ ta, cố chờ ta thêm một lúc nữa, nghe em... Tôi nói thầm,với một vầng mưa long lanh chờm qua ánh mắt.
Người đàn ông lấy tiền, không đếm, sáu xấp bằng giấy năm ngàn xanh, đặt cạnh tay tôi, và tôi nhón lấy, cuộn vào ví, đứng lên. Anh ta lẩm bẩm:
- Làm sao chị đến chính xác như thế? Tôi rất ít khi có mặt ở văn phòng và không bao giờ mang tiền theo như thế. Sáng nay tình cờ...
Tôi nói tạt lại đằng sau, bước đi nhanh ra cửa:
- Cứ hiểu là... thần nhân mách bảo. Chắc vậy. Tuần sau, ngày giờ này tôi trở lại. Cảm ơn bằng bản thảo vậy.
Trên đường về, tôi ghé chỗ tư nhân cho mướn xe du lịch chuyến. Lại một lần may mắn như mong muốn. Và khoảng một giờ sau, chúng tôi trong xe, trên đường, về phía hoàng hôn từ mặt biển dâng lên mênh mông...
Chú thích
1.Tỷ giá ngoại tệ thời điểm tác giả viết tác phẩm này - năm 1990 (Chú thích của người biên tập)
2.Một nhân vật trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung
Hồn Muối Hồn Muối - Nguyễn Thị Hoàng Hồn Muối