It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1595 / 33
Cập nhật: 2016-02-01 11:47:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
i đặt tách sữa xuống mặt bàn gỗ nhỏ kê cạnh chỗ ngồi cô bé:
- Em phải uống một chút gì thật nóng. Em đang là người và phải ăn uống thôi.
Cô mở mắt, vươn cánh tay còn lại về phía hơi ấm của lò than hồng.
- Em không uống một mình.
- Tôi không uống được sữa.
- Anh thì uống gì?
- Chỉ cà phê.
- A, thứ nước đen thui như thuốc độc ấy à? Anh đã uống lúc xe ngừng dọc đường sáng nay mà.
- Không phải chỉ buổi sáng. Có khi hai lần, nếu cần thao thức. Cũng có khi không. Đó là một thứ thuốc độc không làm chết, mà làm tỉnh táo và thăng bằng sau những chông chênh về mọi thứ trong con người suy nghĩ.
- Thế thuốc, để làm gì?
Di lặp lại một lời tưởng đã quên đi:
- Để nối khói lên trời.
Cô bé cười khúc khích, tiếng cười anh đã không nghe trong đêm:
- Anh nhớ đến, phải không?
Di cười, nhẹ. Lần đầu tiên cô bé thấy con người cau có ấy trẻ thơ và xao xuyến không dấu che.
- Nhớ đến gì?
- Bà ta.
- Nói gì kỳ cục vậy?
- Có gì là kỳ cục? Anh vẫn thế, sáng đến bây giờ mà.
- Vì là một trường hợp khác thường. Không ai như bà ta.
- Không chỉ là như vậy.
- Thế thì gì?
- Rồi anh sẽ tự hiểu, đừng hỏi, và cũng đừng nói ra. Bây giờ thì có nhắc cũng phủ nhận, và bực mình.
- Chỉ là vầng khói thuốc lưng trời. Mãi hoài, khói vẫn thắp lên, và chỉ để tan đi.
- Nhưng tan về đâu?
- Đừng có đoán liền ý nghĩ tôi thế, nào uống sữa đi và cho tôi xem cánh tay.
- Không có gì để phải xem đâu. Chỉ là cái vết cắt buồn, như tượng đá. Không phải vỡ, mà chỉ có thế thôi khi tạo hình.
- Cô có là tượng đâu?
- Em cũng chỉ là tượng. Tại anh không nhìn thấy. Chỉ bao giờ anh nhìn thấy...
- Thì sao.
- Thì hoàn thành.
- Cái gì hoàn thành?
- Nghệ thuật.
Di đến gần sau lưng cô bé. Bóng hai người gần nhập làm một in hình vào khung cửa kính đối diện, chập chờn như ánh lửa cùng nhau khiêu vũ. Không chút gió, cửa đóng kín, nhưng mỗi thứ đều lênh đênh chao chọng như đang êm đềm trôi bơi.
- Khi con người mới là một nửa thì nghệ thuật mới chỉ là những mảnh rời không bao giờ thành hình được.
- Ai nói với cô như thế?
- Mẹ.
- Mẹ cô? Nơi đâu?
- Trên ấy, thật xa vời. Xong việc, bà chờ em. Và chờ cả anh nữa, nếu như anh...
- Tôi thế nào?
- Anh cùng về với em.
- Cô có điên hay không nào?
- Giữa chúng ta, em mãi mãi là người tỉnh táo. Anh mới là thất lạc. Thất lạc mình, thất lạc người kia...
Vẫn con người, vẫn ngôi nhà, vẫn đời sống ấy, nhưng Di lạc hoàn toàn vào một thế giới khác. Một thế giới có ngôn ngữ, nghĩ tưởng, dáng vẻ, tất cả mọi thứ diễn tả và tiết điệu của một giống người nào khác xa trái đất quen thuộc này. Nhưng không từ nơi đâu khác, mà vẫn chỉ ở trái đất này mọc ra.
Cô bé nhấp một ngụm sữa nóng, nhăn mặt, nói tiếp trong một niềm vui thú mông lung nào đó:
- Xưa kia, khi còn là người trái đất, đúng hơn là có một lần đã là người trái đất thử chơi, cũng bằng ngần này tuổi, em chỉ thích mỗi một trò chơi: lấy bọt xà phòng thổi thành bong bóng màu. Không gì đẹp hơn thế. Một khối tròn long lanh, trong vắt, vô số màu, nhẹ tênh óng ả bay lên. Những cái gì bay lên cũng đều đẹp thế. Nhưng ở mặt đất này, cái gì cũng nặng nề khó có thể bay lên. Thổi bong bóng màu bay lên gần như đã thuộc về tiền sử rồi. Bây giờ thì không đơn giản thế nữa, chẳng nên bay đi đâu cả, mà hãy ở cùng trái đất này. Nhưng điều quan trọng của một người, đúng ra là của một ai đó, là làm cho trái đất này trở thành cái bong bóng màu long lanh ấy...
Di cảm thấy mấy sợi tóc đã khô lượn bay lên phía ngón tay mình hờ hững. Như mây trời mưa tạnh đã xuống thấp ngoài kia và đêm chìm đắm trong một thời gian đã hoàn toàn khác, của con người đang thay đổi, ở mình và người:
- Em nói ai đó, là ai?
Cô bé mơ màng đâu đâu, hơi thở gấp rung động trên tấm áo choàng quanh vai bé nhỏ:
- Cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn phải có một con người nào đó làm lại được trần gian. Một con người bằng hai nửa con người ghép lại. Em nghe mẹ nói thế ở trên trời...
Một tiếng động mơ hồ dưới cổng. Có ai lay gọi gì đó bên ngoài vườn.
- Người nhà của anh trở về, có phải không?
Di ra khỏi phòng, thật nhẹ. Tiếng chân êm xa dần dưới thang lầu. Một cành khô gãy rơi trên mái. Con mèo chuyền qua máng xối, lặng mất vào đêm yên.
Cô bé gỡ cái mền, đứng dậy, lần đầu nhìn quanh gian phòng. Tranh tượng, khung, vải, lụa, màu, cọ... tất cả mọi thứ ngổn ngang trong mùi ẩm mốc của một thứ xưởng vẽ bỏ hoang. Không thấy dáng vẻ của tượng, đường nét của tranh nào hoàn thành. Tất cả đều nửa vời, dang dở. Trên giá, một chân dung. Chỉ mới khung mặt và ít tóc thưa phất phơ. Không mắt môi và chưa một đốm màu nào trên nét phác thật lười.
Di trở lại:
- Người ta hỏi hình như có ai vừa đến ở.
Tại sao người ta lại biết? Nhưng chẳng sao cả. Cô bé nói:
- Nếu luật lệ khó khăn thì em sẽ phải biến đi thôi, không thể khai làm sao cho đúng được. Cái gì thật nhất vẫn có vẻ là dối nhất vì chẳng một ai được giống như mình.
- Tôi sẽ giấu kín cô cho đến khi cô cần đi. Nhưng phải kể cho tôi nghe, không cần phải nhiều chuyện, chỉ là tại sao như thế...
- Anh nói như thế là thế nào?
- Tại sao cô đi theo tôi?
Cô bé ngồi xuống đất, hơ bàn tay còn lại trên lò than tàn lửa.
- Nếu như... em còn nguyên cả hai tay, thì anh đã đuổi, phải không?
- Cũng không biết nữa, nhưng rồi cô sẽ mọc tay khác ra thôi, nếu như bằng cách gì mà một cánh tay đã biến đi.
- Không bao giờ. Không một cánh tay nào tháp 1 đúng vào cánh tay cũ. Như là tượng ấy mà. Chỉ là như thế. Còn biến đi ư? Không biến đi, mà tan... tan đi trong mưa, bởi vì mưa buổi chiều đã mặn quá, mặn đến như là muối.
- Tại sao mưa lại mặn?
- Vì trộn nước mắt em.
- Vì sao nước mắt cô?
- Vì anh.
Bỗng nhiên, cô bé cúi nghiêng đầu, tựa vào chân ghế, nức nở khóc. Bàn tay nhỏ nhắn còn lại bưng lấy mặt.
- Bao giờ, lần nào, đời nào, rồi cũng chỉ vì anh...
Cô khóc say sưa, như là một lan tỏa êm đềm, mãn nguyện của tâm hồn cho đến khi Di ngồi xuống bên cạnh. Chỉ có hơi thở Di chạm vào vai cô đang run, và giữa hai người mãi là một khoảng cách lạnh lẽo. Một người bên trong và một người ở ngoài đời.
- Tôi không tin những chuyện tiền kiếp nhảm nhí đâu. Đừng nói.
- Có ai cần anh tin đâu. Nhưng mà em nói với mình em. Em sống với mình em như thế nên mỗi lần trở lại cuộc đời này, không bao giờ anh nhận ra đâu, không bao giờ. Nếu nhận ra thì anh cũng đã bay lên. Không bao giờ...
- Tôi không cần bay lên đâu cả.
- Phải rồi, đầy và đủ, ở trái đất này.
- Chẳng biết có đầy và đủ hay không, nhưng người ta vẫn phải sống lấy đời mình chỉ là như thế.
- Tất cả mọi người đều như vậy, cho đến ngày trái đất vỡ toang ra. Trái đất đang rạn nứt đấy, anh có biết không? Phải hàn nó lại.
- Bằng gì?
- Muốn hàn, phải có chất gắn, và chất gắn nung bằng lửa, lửa em mang theo về chỉ nửa giọt, rất lay lắt.
- Còn nửa giọt khác, nơi đâu?
- Anh giữ.
- Làm sao biết được?
- Lửa ấy soi đường cho em tìm về được đến anh.
Di nghe, như trong một chuyện cổ tích nào huyền hoặc.
Giọng cô bé cứ êm đềm, tiếp tục:
- Sức hút đui mù, huyền hoặc, không giải thích được và cũng không kháng cự được.
- Sao lại không? Sức hút của âm và dương điện. Của nam châm và sắt, của... mỗi phân nửa đại lực làm nên vũ trụ sau này.
- Có một vũ trụ sau này nữa sao, bên ngoài vũ trụ hiện thời của chúng ta?
- Không, vẫn chỉ là vũ trụ này. Nhưng mà khác, khác hẳn đi. Con người đã chuyển mình từ thế này, rồi thế khác. Cả hai đều không đúng phải và ta vẫn phải chờ một vũ trụ thứ ba.
- Sao em không gọi là thế giới thứ ba?
- Chữ "thế giới" không đủ, vì người ta vẫn gọi trái đất là thế giới. Cái thế giới trong nghĩa em nói, gồm tất cả mọi hành tinh, và vòm bao la ấy. Rồi tất cả sẽ khác đi, theo một ánh sáng và tiết điệu mới, khi con người đột nhiên bừng tỉnh.
- Hiện tại, em cho là mê hay sao?
- Không mê, nhưng chưa tỉnh khỏi vị trí mình. Em nói thí dụ nhé: ngồi đây anh nhìn thấy mây trời, cây cối, con người... tất cả, trên một mặt bằng cách trở. Nếu đứng một điểm trên bờ mây kia nhìn xuống, anh sẽ thấy mọi sự, sẽ thấy tất cả khác đi. Do đó, hiểu khác, dàn xếp khác, cầu mong khác. Khi ấy, lòng anh cũng sẽ tỏa ngát ra như trời thênh thang, không còn phân biệt này kia...
- Đúng là chuyện trên trời. Hãy nói về lửa của cô, rồi sao nữa...
- Anh tưởng cuộc đời và trái đất này rực rỡ, vì khắp nơi đêm đêm đèn sáng, bằng phát minh và sáng tạo liên hồi của khoa học. Nhưng mà trong mỗi đầu óc, mỗi đời sống, mỗi hành trình, mỗi quê hương, còn vô số những góc xó tối tăm mà sức con người không thể nào soi sáng chan hòa như ánh mặt trời trên cao ấy được. Chính những phần tối tăm ấy, tối thực và tối che đậy bằng những thứ sáng nhân tạo hay giả tưởng, vẫn sẽ mãi hoài như một thứ bệnh nan y lan nhiễm và khuyếch tán giữa con người... Chỉ đến bao giờ, bao giờ có một luồng sáng mới thắp lên, thì tối tăm ấy chấm dứt và con người tìm ra thế giới thứ ba.
Di cười nhạt, mỉa mai, khinh ngạo:
- Có lẽ lại vẫn là lập thuyết của mẹ cô ở trên trời ấy...
- Anh muốn nghĩ như thế nào cũng được, và cứ tha hồ chế nhạo em đi. Mỗi người giữ lấy việc của mình. Bất cần gì là việc của anh. Còn tất cả là việc của em, phải làm tới cùng, cho đến chết đấy, mẹ dặn thế.
Hai người ngồi trên nền nhà cạnh lò than đã tắt, thế giới thu gọn trong một góc phòng kín cửa êm đềm. Một thế giới trích riêng từ một vũ trụ nào đó của ngày mai.
- Chỉ một giọt lửa này, từ ngôi sao xa tít ấy mang về, em thắp sáng được những chỗ tận cùng còn chìm đắm dưới tối tăm, và rồi khắp nơi sẽ chỉ toàn là ánh sáng... Nhưng với một điều...
Cô bé ngừng nói, nhìn Di. Anh cúi nghiêng trên hơi lửa tắt, mặt chìm trong khoảng tối lờ mờ. Tỏa ngát đâu đây một mùi thơm của thứ hoa gì cô không biết tên đã thoảng qua trong vườn buổi sáng. Cô không hiểu anh trong mùi hương hay là mùi hương trong anh. Nhưng đúng là mùi hương ấy, thứ mùi hương tưởng làm cho những gì rã tan, cả đến muối mặn rã trong đáy biển cũng tụ đọng lại, kết tinh thành vĩnh cửu.
Cô nhìn bàn tay hờ hững trên chân. Một bàn tay như mọi bàn tay cô mường tượng thấy trên cuộc đời này. Nhưng trong những đường gân sợi máu ấy, khi bàn tay cô tan ra theo giòng mưa phủ, sự sống trốn thoát khỏi nơi này đã vận chuyển về nơi khác, và bây giờ, nhập dòng luân chuyển trong một bàn tay không bao giờ hiểu đã khác đi vì một nối kết chan hòa...
Cô biết như thế, dù rằng mọi sự chỉ là bằng nghĩ tưởng rất triền miên từ khi cô lên xe ngồi bên anh và con đường đưa họ cùng về đời sống con người.
- Anh cho em mượn bàn tay một tí có được không?
Cô nói, nhìn, ngập ngừng, lo sợ một điều gì đang dâng lên, bồng bềnh và vỡ tan ra, như sóng lượn phía một bãi bờ vô định.
Di ngửa bàn tay. Màu da tối, chất da sần sùi, mặt da dày cứng không măng muốt, dịu dàng như cô đã tưởng. Lòng cô buốt se với ý nghĩ bàn tay ấy đã phải nắm bắt, ghì siết, vặn xoắn, níu giữ bao nhiêu vật thể và công việc chai mòn của đời này, không một lúc nào yên ổn, thảnh thơi. Nhưng trong lòng bàn tay ấy, có một thứ cô tìm kiếm. Ngoài lòng bàn tay ấy ra, trên hàng tỉ bàn tay khác, không đâu có thứ cô tìm kiếm...
Cô rón rén, thận trọng, run rẩy đưa bàn tay còn lại của mình về phía bàn tay ấy. Anh ấy đưa bàn tay trái, rõ là trời xui khiến, mình đưa bàn tay còn lại, là tay phải, âm và dương. Mỗi phía một nửa giọt lửa tìm nhau để thắp sáng địa cầu này, cô nghĩ, đặt bàn tay lên trên tay anh, song song và khoảng cách êm đềm ở giữa.
- Anh có nghe không?
- Gì, em.
Anh hỏi, như lời ru dỗ ngọt ngào, đền bù cho cơn mưa vùi phủ suốt chặng đường chiều tức tưởi bỏ đi của cô.
- Lửa, phân nửa giọt lửa của em mang về, anh có nghe thấy không, nó đang cháy...
Như thuở nhỏ vẫn để bàn tay dưới kính lúp đón ánh mặt trời, một luồng hơi ấm, nóng dần dần đến khi bốc cháy cả lòng da tay; anh chợt cảm thấy một tia hồng thắm trộn lẫn vàng cam lấp loáng giữa khoảng hai bàn tay đan nhau và xa nhau hư thực.
Đó là lúc anh cảm thấy khắp trong anh, từ đỉnh đầu cho đến đầu ngón chân bình thản, một cảm giác thênh thang của bốc thoát, nhẹ nhõm của bay lên, êm đềm của hòa hợp. Ngọn lửa chuyền đi, quay tròn, đều đặn từng vòng tuần hoàn khắp châu thân, như tẩy xóa, gạn lọc, làm trống đi và làm đầy lại một vòm xương thịt khác, một bầu khí huyết khác, và những gì nặng nề, u uất, bế tắc trong toàn thể giác quan và tri năng anh tan tiêu như đám mây đen qua một vùng nắng ấm đầu mùa.
Đó là lúc, cô không nói gì nhưng anh nghe tất cả những gì im lặng nói trong cô. Cả những gì chưa hình thành trên ý nghĩ của mình và kẻ khác, cũng bật vỡ thành từng dòng hồn nhiên như hơi thở lần đầu tiên anh nghe biết cả mùi thơm như hương trời và khí lạnh của một tầng cao thăm thẳm vi vu trộn lẫn. Như một người đang bay cao lên tít đầu trời, và giữa ánh sáng muôn màu của khoảng không, những cánh trắng của gió cùng nhau chập chờn khúc luân vũ của Strauss thiên cổ.
Đó là lửa, lửa em và lửa anh, lửa chúng ta đoàn tụ lại cùng nhau, trên cùng một tầng khí chuyển.
Anh không hiểu. Bởi vì không tin, cả hiện tượng lẫn cảm giác vừa rồi. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận được. Mọi chuyện đang như thế. Tại sao và để làm gì, anh cũng không biết nữa. Có một số điều con người hiện tại không thể chứng minh được, nhưng không thể phủ nhận. Đành phải chịu cái tính phi lý đáng yêu của mỗi vấn đề và mỗi sự kiện ấy thôi.
- Em vẫn chưa nói là em đến bằng cách nào.
Cô bé rút tay lại. Giọt sáng tắt trên mỗi lòng bàn tay xa nhau. Gian phòng tối như những lần cúp điện thường xuyên của thành phố. Nhưng bao giờ anh cũng để mặc mà không tìm cách che đậy hay ngăn chặn lại, bất cứ gì là không thực. Cái thực chỉ chấp nhận và lý giải bằng chứng minh cụ thể.
Hồn Muối Hồn Muối - Nguyễn Thị Hoàng Hồn Muối