Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1595 / 33
Cập nhật: 2016-02-01 11:47:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
rời mưa, mưa như bao nhiêu nước lũ khắp cùng biến thành thác đổ tuôn tràn một lần cuồng điên rồi sẽ chẳng bao giờ còn thêm một giọt nước mắt trời nào nữa xuống trần gian đã yên.
Trong tiếng mưa đập mạnh xuống mái và tường, giữa những âm điệu giận dữ cành và gió quất vào nhau, rít lên từng chuỗi dài lời nguyền rủa của bão tố bất ngờ, bỗng nhiên Di nghe như lời ai xa hút gọi tên anh.
Đôi khi chỉ là ảo giác. Chỉ là cảm tưởng. Về một ai từ xa gọi tên mình. Liên tiếp, kiên trì, cho đến lúc hụt hơi lịm tắt.
Đêm khuya, khi cuộc sống đã hiền hòa yên nghỉ quanh mình, anh vẫn thường nghe tiếng gọi xa vời ấy. Cũng có lúc, giữa trưa thanh vắng, rất nhiều lần, không còn nhớ thực tế hay chỉ là mộng mị hay trong những lúc trời mưa quá lớn như bây giờ... Anh vẫn choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, khỏi nghĩ tưởng triền miên, hay khỏi công việc đắm chìm cho đến xong, tung cửa xuống vườn, mở cổng, ra đường nhìn quanh quất. Nhưng chẳng có gì. Vì không một ai. Không một ai trong những tương giao hồi tưởng. Không một ai trong những liên hệ mệt mỏi và thờ ơ gần như vô nghĩa của bây giờ.
Tiếng gọi này có thể từ trong ảo giác, vì gần như càng lúc anh càng cảm thấy có một người đâu đó, vẫn chờ, hay vẫn tìm anh. Một con người nào đó chưa bao giờ trông thấy ở cõi đời này. Hoặc là cũng chẳng bao giờ hiện diện trên mặt đất đã quá lâu rồi buồn thiu đối với anh.
Thế nhưng bây giờ thì rõ ràng là một tiếng gọi kéo dài, lan tỏa, lê thê, như một dòng mưa trôi giạt từ trời ràn rụa xuống một khuôn mặt bơ vơ nào đang khóc vì anh.
Tại sao lại như thế, anh không biết. Nhưng lần này thì không lầm nữa, và anh đứng dậy. Hai tay lấm lem cả bột thạch cao, màu đất và màu nước bẩn, Di để nguyên không chùi rửa, đẩy cửa sang phòng khách. Cánh màn dày quên kéo trước cơn mưa và cảnh tượng vườn cây bị giày xéo tơi bời in hình lên khung cửa kính. Trời ngoài mờ tối và từ sáng làm mê mải một công việc không thể nào thành hình được, anh đã đắm chìm quên thời gian, không còn biết đang mấy giờ lúc ấy. Màu tối xẩm hắt hiu ấy, không thể là ngày tàn, cũng không thể chỉ là làn mưa phủ.
Thế nhưng, trong vòng mờ tối ràn rụa nước mưa và những vết lá cây khô loang loáng từ tia đèn phòng hắt ra, anh trông thấy như trên màn ảnh nhỏ... cái đầu nhỏ nhắn, mái tóc dài ướt đẫm, và hai con mắt mở lớn như đang rách khóe, với tiếng gào im lặng trong cái nhìn câm. Một cái nhìn thống thiết van lơn, cầu cứu pha lẫn chút bàng hoàng của niềm vui tràn vỡ.
Kính dày, không một tiếng động nào lọt được vào phòng, nhưng trên đôi môi tái nhợt, Di nghe rõ một lời nhỏ nhẻ, âm điệu khác thường và xa lạ của một người chưa bao giờ quen biết...
- Mở cửa, mở cửa ra, mở cửa ra đi...
Chưa kịp phản ứng động tác lẫn phán đoán, Di nghe tiếng ấy tiếp tục như một lời trách móc thân ái, dịu dàng, quá đỗi dịu dàng như đã hàng ngàn năm quen biết dỗ dành nhau.
- Mở cửa ra, anh Di ơi! Mở cửa nhanh lên cho em vào với đi! Em sắp tan ra đây này...
Chưa bao giờ Di nghe một con người nào nói thế trong phim ảnh và sách truyện. Tan ra, sắp tan ra. Nhưng đó là một lời chân thực, qua âm điệu. Không phải là một cách nói hay là một lối dùng chữ cho ra vẻ, như các cô mới lớn học làm văn.
- Hoặc là mưa không ngừng, hoặc là anh không mở cửa, thì chỉ một lúc nữa, em sẽ phải tan ra thôi. Ngoài này không có một cái gì đắp cho em, cũng chẳng có một cái gì cho em khỏi ướt...
Đôi chân Di thênh thang sải mấy bước qua hết căn phòng rộng, như khúc luân vũ một mình, với thân thẳng tắp và gót xoay tròn, nhón cao trên những đầu ngón chân lướt tới. Anh nghiêng đầu, như thường lệ trước bất cứ một người nào tiếp xúc hay từ giã, cái dáng vẻ kiểu cách của tiếp đón và xua đuổi, với bàn tay ngấn mấy vết gân xanh mềm mại dịu dàng và tàn bạo, rồi cái nắm cửa bị xoay vòng như trái tim lệ thuộc.
Cánh cửa dày nặng của phòng khách vừa hé một đường khe hẹp đủ lách mình, cái bóng đầm đìa mưa phủ bên ngoài đã tuồn vào chen ngang dưới cánh tay anh đang mở dần cùng với cửa.
Cô bé thật bé, với bộ quần áo chẽn như y trang kiếm khách màu khói nhạt, lập lờ một ánh trăng xanh của nước và thứ ánh sáng lung linh phản chiếu từ đâu đó.
Mái tóc cô phủ đầy khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt. Đôi mắt cũng khuất dưới nếp tóc đen ướt đẫm. Chỉ có cái nhìn rực rỡ như tia cháy của lửa khuya đêm đông, xuyên qua tóc, qua mưa, qua khoảng cách xa lạ, thắp lên trong mắt Di cũng một vết sáng bỡ ngỡ, thật dịu dàng:
- Cô... đi học về, mắc mưa có phải không?
Tiếng nói mà Di đã nghe tưởng như không bao giờ còn lặp lại và đối diện chỉ là một thứ người câm lưu lạc, tìm đường và khát khao về đến quê nhà không còn nữa. Di đọc thấy điều đó trên đôi môi im tái nhợt, bàng hoàng run rẩy.
o O o
Trên hai tay, không một vật gì lớn nhỏ mang theo. Cánh tay áo bê bết nước mưa dán chặt vào cườm tay, như cánh chim dập nát ngoài dông bão bời bời.
- Cô... Cô có chuyện gì không...
Đôi mắt long lanh ánh lên một cái nhìn mới, chứa chan trách móc, thống thiết van lơn, âu yếm tỏ bày một điều gì Di không cách nào đoán hiểu. Đột nhiên, Di cảm thấy hoặc mình hoa mắt vì ảo giác, hoặc cô bé lạc đường, lầm nhà, là người điên hay chỉ là con ma. Không một con người có thực nào lại có vóc dáng, diễn tả và đối đãi với người lạ lần đầu tiên, thân mật, hồn nhiên và gắn bó tận cùng đến thế, dù vẫn chỉ là im lặng và im lặng.
Di đưa tay ra, ngón tay anh chạm nhẹ vào tay áo sũng nước của cô bé. Cánh tay áo có thực. Con người có thực. Chuyện đang sảy ra có thực. Tia lửa trong đôi mắt ướt tắt đi. Một vẻ im lìm nguội lạnh chuyền suốt vóc dáng và nét mặt, như trời đang nắng bỗng hoàng hôn. Rồi Di nghe thấy lời đầu tiên, đúng là âm điệu của tiếng gọi đã nghe trước lần mở cửa:
- Em đây. Em có thực mà. Anh bắt buộc có chuyện gì mới tìm đến, phải không. Thế nào là chuyện. Một chuyện như mọi chuyện, như đời anh đang sống. Hay là một chuyện như con chim phủ vùi trong gió mưa...
Vì sao như thế, Di không thể nào hiểu được. Cô ta chỉ mới chừng mười ba, mười bốn tuổi, mà phong cách và ăn nói như là một người đã sống đến già nua.
- Cô... làm tôi lúng túng. Và tất nhiên là rất khó chịu.
- Em biết. Lúng túng và khó chịu là việc của anh. Đến lại là việc của em. Chuyện thì không có, nhưng có việc, mỗi người một việc. Ở trái đất, người ta vẫn để một người mắc mưa ướt và lạnh vì mình hay sao?
Đột nhiên, Di cười nhẹ:
- Ở trái đất! Cô làm như từ hành tinh nào tới vậy. Cô đi bằng phi thuyền hay đĩa bay?
Cô bé đáp, thản nhiên, vuốt hai cánh tay cho nước mưa nhỏ xuống nền gạch bông ướt đẫm một vùng:
- Chẳng cần đến hai thứ ấy đâu, em xuống, bằng cách của chính mình.
Di trêu, chỉ là trêu, vì bực tức:
- À, xuống, vậy tức là cô từ trời xuống...
- Không, có lẽ xa hơn. Cái gì còn gọi là tên được vốn là gần. Chỗ của em, không ai gọi là gì được đâu!
Con bé điên khùng này không biết ở đâu ra. Chắc chịu đựng không bao lâu - Di nghĩ. Nhưng cô bé thản nhiên, tỉnh táo, và lại rất trang nghiêm.
Bỗng nhớ ra, Di hỏi:
- Sao cô biết tên tôi.
- Đêm qua, trên xe, cái ví của anh rơi khỏi túi quần, em cầm lấy, đọc những giấy tờ trong ấy.
Di khép cánh cửa lại ngăn một luồng gió đẩy theo cơn mưa còn tới tấp chưa nguôi:
- Đêm qua, trên xe...
- Khi anh dừng xe, em nhảy lên phía trước, ngồi bên cạnh. Sáng, anh giao xe hàng lấy xe gắn máy về nhà, em dõi theo. Chỉ có thế.
Di không còn nghĩ kịp là tin hay không. Nhưng với lời kể thì mọi chuyện đã là như thế. Buổi sáng, khi rời xe, nhặt cái ví trên ghế trống bỏ vào túi quần, anh đã nhận ra mọi thứ giấy tờ xáo trộn thứ tự. Và nhất là mất đi một mảnh nhỏ xếp tư, bên trong một hàng chữ lu mờ, vội vã... Hàng chữ của một người, từ lâu, anh mang theo khắp cùng, như gắn liền cùng thân, gắn liền cùng da, đến nỗi quên đi một cái có không rời, cho đến khi không còn tìm thấy nữa mới chợt nhận ra một cái gì vắng vẻ, chơi vơi...
Cô bé lần tay vào thắt lưng, gỡ lấy một vật nhỏ. Mảnh giấy nhỏ xếp gấp tư được bọc trong cái bao giấy kiếng gói thuốc anh hút sáng nay. Mọi chuyện trật tự hòa hợp cùng nhau từng tiểu tiết.
Cô bé nhìn quanh gian phòng trống vắng, yên tĩnh, chìm dần trong bóng tối. Mưa gió bây giờ ngoài xa, và cô thèm chết được một chút lửa hồng đâu đó để hong khô mình.
- Anh không ở một mình, em biết thế, nhưng bây giờ thì anh không có ai. Không có ai cả, thật dễ chịu. Em đổi cái đang mất của anh này lấy một cái gì đó làm khô và ấm được em... Không như thế thì anh sẽ bỏ mặc. Anh hiểu cho là nếu không có cơn mưa, em sẽ không bao giờ gọi anh cấp cứu thế đâu, đừng phiền nữa. Em chỉ định theo anh về và ở mãi ngoài vườn... như từ sáng...
- Cô đến từ sáng ư?
- Thì đã nói mà, em về theo anh, phía sau lưng. Anh không cảm thấy nặng hơn khi một mình ư?
Quả là anh đã cảm thấy một cái gì khác, không biết ở phía nào, rất gần mình. Không phải là cảm giác nặng, mà đầy, ở chính nơi thân anh, như kẻ mới ăn no, hay uống nhiều, và phải chở thêm ngoài sức.
- Thế, từ sáng cô ở đâu?
- Trong vườn, dưới gốc cây ổi, trên ghế đá. Em ăn mất trái ổi ràng trong lá khô chờ chín ấy. Mất rồi. Một cách nào đó, em sẽ trả. Làm người, phiền thật, tại sao cứ phải ăn. Em mà mắc mưa thì rã, còn người không ăn thì gục. Chẳng cần chém giết gì hết, vẫn gục, gục một cách hồn nhiên...
Cô bé cất tiếng cười, cái tiếng cười khanh khách, như chuông reo ngoài một ngôi nhà cổ vắng hoe.
- Đưa đây. Hóa ra cô đánh cắp và xem lén, tồi tàn thật...
Lùi lại một bước, bàn tay giữ mẩu giấy ấp lên cổ, như nén lại cơn nghẹn bất ngờ, hai con mắt mở trố sau cái quẩy đầu gạt vầng tóc ướt ra đằng sau.
- Tồi tàn? Em mà tồi tàn, như thế là tồi tàn? Em như thế này thì tồi tàn, còn con người như thế ấy, những con người trái đất của anh và anh của thì cao quí và ghê gớm lắm...
- Tại sao cô lại bùng nổ chiến tranh với tôi.
Không, em chỉ ngạc nhiên và thất vọng cho một tìm về, một gặp gỡ. Thay vì anh nhận ra và nhận lấy em thì anh nguyền rủa. Tồi tàn, tồi tàn. Đây, mẩu giấy mật mã gì của anh đây.
Cô bé liệng vật trong tay lên mặt bàn tròn phòng khách, quày quả trở ra.
Cô không nói, nhưng Di nghe một lời than.
- Thà rằng em tan đi trong mưa, còn hơn là chịu lời nguyền rủa của trái đất. Em trả mảnh giấy cho anh, trả anh cho trái đất, và trả trái đất cho vòng quay chìm xuống, không thèm làm việc của em nữa đâu.
Cô bé xoay lưng, xô cửa, vùng chạy ra ngoài hiên, xuống thềm, tuôn như bay trong cơn mưa phủ vùi cùng bóng tối ngoài kia.
Hồn Muối Hồn Muối - Nguyễn Thị Hoàng Hồn Muối