The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Fred Yager
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Cybersona
Dịch giả: Phạm Thư Trung
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Saigon Vĩnh cửu
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ẾU GIỜ NÀY không phải là buổi hẹn trị liệu thường xuyên lúc ba giờ, thì có lẽ Paul vẫn còn trong phòng của mình ngồi trước máy tính. Anh cũng từng nghĩ đến chuyện gọi điện nói rằng mình không thể tới được nhưng nỗi lo lắng về sức khỏe nằm sâu trong hệ thần kinh dễ kích động của anh bảo anh phải ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Paul đã đến khám chỗ bác sĩ Faulkner khoảng một năm nay, từ lúc vợ anh lần đầu tiên dọa rằng sẽ bỏ đi nếu anh không làm gì với tình trạng trầm cảm của mình. Hôm nay anh nóng lòng muốn kể cho vị lương y kia rằng anh đã thấy khá hơn nhiều khi mất cả vợ lẫn công việc.
“Tôi muốn được hoàn lại tiền,” anh nói khi bước vào văn phòng mà bác sĩ Faulkner dùng chung với hai nhà trị liệu khác ở Trung tâm Tâm lí trị liệu Kingsville.
Bác sĩ Faulkner vuốt râu và cười. Rõ ràng ông đã nghe điều này trước đây. “Cần nhiều thời gian để thay đổi một lối sống có hại cho bản thân.”
“Vậy hả? Vậy, tôi nghĩ mình không thể chịu đựng thêm bất kỳ phương pháp cải thiện bản thân nào nữa đâu, bác sĩ.”
“Anh có vẻ mệt mỏi. Anh ngủ giấc nào chưa?”
“Ngủ? Tôi không biết. Tôi nghĩ là có.”
“Anh làm gì từ khi mất việc làm?”
“Tôi bận.”
“Bận làm gì?”
“Ừ thì, tôi có lên mạng một chút.”
“Tìm việc làm à?”
“Không hẳn.”
“Là sao?”
“Một trò chơi.”
“Trò chơi à. Như trò chơi điện tử hả?”
“Cũng giống như vậy. Nhưng hay hơn nhiều.”
“Cái gì khiến nó hay vậy?”
“Nó không chỉ là một trò chơi. Nó như đời thật, nhưng do tôi kiểm soát. Thực ra, nó còn tốt hơn vậy nữa vì tôi có thể làm lại cuộc đời để nó đạt kết quả tôi mong muốn,” Paul nói.
“Giống như đóng vai Chúa trời vậy,” bác sĩ Faulkner trả lời.
“Nhưng không phải chịu trách nhiệm.”
“Trò đó chơi như thế nào?” bác sĩ Faulkner hỏi.
“Nó sử dụng chương trình trí thông minh nhân tạo rất tinh vi và đồ họa thực sự đẹp. Nên nếu ông chơi bằng kính thực tế ảo, nó giống như là ông thực sự ở bên trong trò chơi.”
“Anh chơi trò này bao lâu?”
“Tôi không biết. Tôi không bao giờ để ý.”
“Một tiếng? Hai tiếng?”
“Nhiều hơn.”
“Nhiều hơn bao nhiêu?”
“Mọi lúc.”
“Mọi lúc? Mọi lúc nghĩa là sao?”
“Tôi, à, lúc nào tôi cũng chơi.”
“Paul. Có vẻ như anh đã nghiện nó rồi.”
“Có thể. Nhưng tôi không còn trầm cảm.”
“Anh làm gì với trò chơi đó?”
“Bất cứ chuyện gì ông muốn. Đó chính là điều khiến nó tuyệt vời. Ông có thể chơi nhiều loại trò chơi. Thậm chí ông có thể tạo luật chơi và các nhân vật trong đó. Lúc đó tới lượt trí thông minh nhân tạo. Nó cho phép người chơi tạo một nhân vật ảo, còn gọi là Nhân ảo, bằng chính tính cách của mình. Chúng tôi thậm chí có thể thêm một số đặc điểm khác chẳng hạn siêu thông minh, hoặc sức chịu đựng đau đớn cao. Ông thậm chí còn có thể có những khả năng siêu phàm. Trong trò Cybersona, họ có khẩu hiệu là, ‘nếu bạn tưởng tượng ra được cái gì, chúng tôi tạo ra được cái đó.’ Trong trò Cybersona, ông có thể thực sự trở thành người ông muốn.”
“Tôi thích trò này, bác sĩ. Tôi thực sự thích. Nó khiến tôi quên mình đang cô đơn và thất nghiệp. Tôi phải khơi mở trí tưởng tượng của mình và dựng ra các cảnh trí, các nhân vật, và những mâu thuẫn đến giờ vẫn chỉ tồn tại trong tâm trí tôi. Để tôi giải thích theo kiểu này, bác sĩ à. Đây chính là liệu pháp cho tôi lúc này.”
Ngay khi về nhà, Paul hâm một chiếc bánh pizza xúc xích rắc tiêu bằng lò vi ba, và đăng nhập lại vào internet.
“Chào mừng đến với Cybersona,” một giọng nữ vang lên khi anh click vào trang web.
“Xem nào,” Paul lẩm bẩm. “Mình đang ở đâu đây?”
Anh di chuyển con chuột ngang màn hình và click vào mục bối cảnh.
Paul đẩy chiếc kính thực tế ảo lên mắt và bước vào thế giới ba chiều ảo của không gian số.
Bối cảnh mà Paul vừa chọn hóa ra là cảnh đổ nát của một ngôi trường. Lớp học thì bị lục tung, tường bốc khói, cửa sổ bị vỡ nát.
Hành lang bị những băng nhóm lang thang trang bị vũ khí tối tân đến tận răng chiếm đóng. Một trong những tên đó chạm mặt Paul.
“Ê, thầy giáo siêu phàm kìa. Nói coi. Ông không biết là ngoài này nguy hiểm lắm sao? Nhất là với các loại thầy giáo?” tên du côn vừa nói, vừa nâng súng lên để nhả đạn.
Nhưng trước khi hắn kịp bắn, một cánh tay vươn ra và vồ lấy vũ khí của hắn.
Cánh tay, hiển nhiên là gắn với Paul, lúc đó đập khẩu súng vào một dãy tủ cá nhân.
“Mày là học sinh ở đây hả?” một Nhân ảo trông rất giống Paul hỏi. “Đưa tao coi giấy phép ra ngoài của mày.”
Thay vì trả lời, tên du côn chạy mất khi một tên xâm nhập khác, to hơn và trông nguy hiểm hơn xuất hiện.
“Trường học dẹp rồi, ông thầy. Tới giờ về nhà thôi,” kẻ xâm nhập ra lệnh, rút một thanh kiếm khổng lồ trong vỏ ra. Hắn bắt đầu múa vài đường cho thấy hắn biết cách sử dụng nó.
Một cách kiên quyết, Nhân ảo Paul rút ra một cây viết và bấm vào đầu, hiện ra đầu bi để viết.
Kẻ xâm nhập nhìn cây viết, mỉm cười và vung tay chém nó bằng thanh kiếm. Ngay khi chạm vào cây viết, thanh kiếm lập tức gãy đôi.
Hắn há hốc mồm.
“Nếu em để ý, thì em hẳn đã biết chuyện này có trong bài kiểm tra rồi,” Paul nói, “rằng cây bút thì quyền năng hơn thanh kiếm.”
Tên xâm nhập bỏ chạy khỏi hành lang giờ đầy những học sinh mỉm cười hạnh phúc.
“Cám ơn thầy, thầy giáo siêu phàm!” một học sinh nói.
“Thầy là người giỏi nhất,” một đứa khác nói.
“Bây giờ chắc chúng ta có thể quay về lớp và học gì đó,” đứa thứ ba thêm vào.
Paul nghe tiếng lò vi ba kêu nên anh bỏ kính ra và bước vào bếp để lấy bánh pizza ra.
Khi quay lại máy tính, anh thấy mình vừa nhận được tin nhanh. Anh không biết người gởi và thường không nhận tin nhanh từ người không quen, nhưng đây là tin nhắn đầu tiên anh nhận được trong cả tuần nay. Nên anh nhận nó.
Tin nhắn tới từ một người tên Garland.
“Tôi thấy bạn hiện đang chơi trò Cybersona. Trò này tuyệt vời, phải không?”
Paul trả lời lại.
“Đúng. Làm sao anh biết tôi đang chơi?”
“Người ta vừa thêm ứng dụng mới cho phép bạn chơi trực tuyến với người khác.”
“Thật à. Vậy thì hay quá,” Paul gõ phím trả lời.
“Vậy nên tôi tự hỏi bạn có muốn chơi chung với tôi một ván không?”
Paul đã nghĩ đến chuyện này. Trò này bắt đầu hơi chán.
Paul gõ trả lời. “Tôi chơi. Làm sao chúng ta chơi được?”
Một tin nhắn trả lời lập tức xuất hiện.
“Chỉ cần làm theo tôi. Đăng xuất ngay bây giờ đi.”
“Sao vậy?”
“Tôi sẽ vào trò chơi trước và để cổng mở,” dòng nhắn hiện ra thế. “Khi xong rồi, tôi sẽ nhắn cho bạn biết. Như vậy bạn sẽ là người chơi tiếp theo.”
“Vậy sao?”
“Vậy đó. Bằng cách này chúng ta có thể chơi chung. Tôi sẽ quay lại. Garland.”
Hồn Hoang Xác Ảo Hồn Hoang Xác Ảo - Fred Yager Hồn Hoang Xác Ảo