A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Fred Yager
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Cybersona
Dịch giả: Phạm Thư Trung
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Saigon Vĩnh cửu
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hông để ý đến màn kịch sắp diễn ra xung quanh, Garland Daniels xốc túi xách của mình vào vị trí dễ chịu hơn khi đang đi bộ theo phố Grant tới Broadway và cửa hàng video ưa thích. Hắn hít thở bầu không khí lạnh ẩm trong khi bước đi, miệng tạo ra âm thanh póc póc.
Ngay lúc đó thì điện thoại di động của hắn đổ chuông. Hắn lôi ra và nhìn số đang gọi. Lần này hắn quyết định trả lời.
“A lô. Ừ, tôi nhận được tin nhắn của anh rồi. Hơi tốn thời gian hơn tôi tính một chút, nhưng mà xong hết rồi. Tôi kết nối server của anh để phòng khi bị nghẽn mạng, thì người sử dụng sẽ được chuyển ngay sang đường truyền khác. Ngoài ra tôi còn tăng RAM thêm một gig và thêm hai ổ cứng phụ 300 gig nữa. Như vậy sẽ bảo đảm tải bất kỳ đoạn phim nào. Tôi cũng gỡ bỏ hai phần mềm ăn cắp và mấy con virus khó chịu. Hãy nâng cấp hệ thống của anh liên tục và gọi cho tôi nếu có nghi ngờ bị xâm nhập. Tôi đã e-mail hóa đơn cho anh rồi. Gặp lại sau.”
Garland đã định cất điện thoại. Thay vì vậy, hắn gọi số khác bằng một phím - chế độ gọi nhanh.
“Chào Suze. Anh biết. Nhưng mà chưa trễ lắm mà. Tụi mình vẫn kịp xem phim hay làm gì đó mà. Anh vừa mới kiếm được chút đỉnh. Anh muốn ăn mừng. Anh sẽ mang theo món em thích nhé, vài món Thái và một DVD phim. Nửa tiếng nữa anh tới. Tuyệt.”
Garland cắn môi dưới và tắt điện thoại. Ôi Suzy, sao mình may mắn vậy nhỉ? Mình gặp cô ấy ở Đại học San Francisco. Cô đang theo học lớp tâm lý học quái dị và hai người tâm đầu ý hợp, ban đầu là bạn bè, rồi khi bạn trai Suzy, một gã tốt nghiệp Berkeley, đánh cô thâm tím mắt, thì Garland có mặt để xoa dịu cơn đau. Garland biết rằng cô hoàn toàn ngoài tầm của mình xét về mặt diện mạo, nhưng những thiếu sót về hình thể của hắn, lại được bù đắp bằng sự hóm hỉnh và trí thông minh. Suzy nể phục tài nghệ vi tính của hắn. Trong việc lập trình sáng tạo thì hắn đã đạt tới đai đen. Và chuyện này khiến cô thấy hấp dẫn hơn bất kỳ cơ bụng sáu múi nào.
Từ trong xe nhìn ra, Floyd Harrison có cảm giác như thế giới đang chuyển động chậm lại. Ông nhớ lại lời chỉ dẫn có được từ những tháng làm cảnh sát chìm và thu thập tin tình báo để từ đó cho ông thông tin cần thiết để hình thành chiến dịch này. Ông nhớ đến lời một trong những đặc vụ đã nói, rằng thật vô lý khi hai băng nhóm thù địch lại đột nhiên bỏ qua hàng thập kỷ thù địch và bắt đầu làm ăn chung với nhau. Có thể lần này người chỉ điểm của ông hiểu sai thông tin. Một thằng nghiện ma túy tổng hợp thì đáng tin cậy cỡ nào? Có chuyện tồi tệ gì đó sắp xảy ra. Harrison có thể cảm thấy điều đó. Tuy nhiên, ông cũng cảm thấy chắc chắn rằng sắp tới sẽ có chuyện còn lớn hơn nữa và vấn đề chính là ở đó. Tối nay sẽ có vụ bắt bớ đây.
Ông quan sát kỹ chiếc xe đen gầm thấp khi nó chầm chậm bò dọc con đường, vẫn ở phía sau anh chàng đi bộ trên lề đường. Có thể chúng sẽ đợi đến khi mọi thứ chắc ăn. Ông chỉ có thể hy vọng vậy. Ông đã từng trong những tình huống như vậy rồi, khi mọi chuyện hóa ra hỏng bét vì một nguyên nhân không thể đoán trước được. Sự tự tin của ông bắt đầu tan đi khi những câu hỏi xoay vòng trong đầu. Lỡ đây không phải là một vụ giao dịch làm ăn thì sao? Lỡ đây là một cuộc chiến thì sao?
Garland đang nghĩ xem nên chọn DVD phim nào thì nghe tiếng xe sau lưng. Hắn ngừng lại và quay ra đường, thấy chiếc xe màu đen đang chạy ngược con đường một chiều này.
“Ê,” Garland la lên. “Đang đi ngược chiều đó.”
Tài xế xe giảm tốc độ xuống còn khoảng năm dặm một giờ và một bên cửa kính đen từ từ hạ xuống khi chiếc xe tiến đến Garland, người đang đứng giữa chiếc xe và con hẻm.
“Phố Grant là đường một chiều, chiều này nè,” Garland nói, chỉ về phía bắc.
Có chuyển động trong con hẻm phía bên phải khiến hắn chú ý. Hắn quay lại thì thấy tám bóng người từ trong hẻm phủ sương mù đang đi về phía mình. Chúng hình như có mang vũ khí.
Chuyện này không ổn rồi, Garland nghĩ.
Khu chợ. Có thể hắn sẽ kịp chạy đến khu chợ.
Harrison đang thò tay tới nắm cửa thì thấy một thằng gốc Latinh, quàng một cái khăn ca rô quanh cổ, đang nhắm khẩu Uzi tự động qua kính sau của chiếc xe gầm thấp.
“Ôi không,” Harrison la lên khi dịch người mở cửa.
“Chuyện gì vậy?” điện đàm kêu rọt rẹt.
“Một thường dân đang đi vào giữa đám chúng nó,” Harrison la lên.
“Đây là vụ của anh đó. Anh nói vậy mà.”
Harrison đang định can thiệp thì thấy Garland quay mình chạy vào khu chợ Tàu. Ông nhắm mắt, thở ra một hơi rồi thu cái tay run rẩy của mình khỏi tay nắm cửa xe.
“Ơn trời. Cha đó sẽ vào được khu chợ rồi.”
Garland bắt đầu đi tới khu chợ thì thấy một bàn tay bên trong cửa kính quay bảng “Mở cửa” thành ra “Đóng cửa.”
Hắn chạy lao tới cửa và la lên, “Ê. Mở cửa ra. Giúp tôi với! Làm ơn! Có chuyện khẩn cấp!”
Hắn nhìn qua cửa sổ và thấy có người ở cuối chợ đang tắt đèn, bước ra nhà sau, và đóng cửa.
“Ê,” Garland gào lên trong khi tay vặn nắm cửa, rồi biết chắc rằng nó đã khóa trái. “Không!”
Bước lui khỏi cánh cửa chính, Garland thấy tim mình bắt đầu dồn dập. Hắn lập tức móc điện thoại ra. Ngay lúc đó hắn nghe một loạt tiếng kim loại lách tách. Nếu từng trải một chút, hắn hẳn sẽ nhận ra đó là tiếng lên đạn của súng.
Garland đang giơ điện thoại lên giữa chừng thì thấy khuôn mặt giận dữ của Raymond Lee hiện ra từ bóng tối của con hẻm.
“Ôi Chúa ơi!” Harrison la lên, khi ông vươn người tới cửa xe.
“Chuyện gì vậy?” giọng từ điện đàm vang lên.
“Anh ta bị kẹt giữa bọn chúng. Tôi vào đây.”
“Vụ này của ông đó, Harrison.”
Harrison kéo chốt an toàn khẩu Sig Sauer chín li rồi bước ra khỏi xe.
Garland từ từ bước lui khỏi con hẻm và bắt đầu bấm số 911 trên điện thoại trong khi đứng chôn chân giữa đám sát thủ trong hẻm với chiếc xe ngoài đường.
Họng của ba khẩu tự động ló ra khỏi lớp sương mù, chĩa về chiếc xe khi Harrison chạy lao qua con đường, ban đầu ông chĩa súng vào chiếc xe gầm thấp, sau đó chĩa vào trong hẻm.
“Bỏ vũ khí xuống!” anh la lên. “Đừng bắn!”
Họng súng trong xe chuyển hướng qua Harrison và một phát đạn nổ ra từ họng súng ló ra ở cửa sau chiếc gầm thấp. Harrison cúi người né khi viên đạn bay ngang qua mặt ông, phả luồng hơi nóng lên má ông. Ông nhắm và bắn lại chiếc xe cũng vừa lúc Garland, trong tình trạng hoàn toàn bối rối, ra khỏi đường đạn giữa băng trong xe và băng trong hẻm và bước ngay vào giữa Harrison và chiếc gầm thấp.
Garland lập tức cúi người khi nghe tiếng nổ từ đâu đó sau lưng. Đó là âm thanh cuối cùng mà Garland nghe được khi cảm thấy mình bị đập trúng gáy bởi một lực kinh khủng nóng hổi quăng mặt hắn xuống lề đường. Mấy ngón tay của hắn nắm chặt lấy điện thoại di động khi bàn tay hắn đập xuống lề đường. Một sức nóng thiêu đốt lan ra từ gáy hắn và chìm vào đâu đó sau ót. Rồi hắn không còn cảm thấy gì nữa khi màn đêm bao phủ lấy hắn.
Hồn Hoang Xác Ảo Hồn Hoang Xác Ảo - Fred Yager Hồn Hoang Xác Ảo