When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: K. Dombrovsky
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Minh Đăng Khánh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 174 / 10
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trên Bè
ường như, sau cả một ngày đầy những chuyện bất ngờ, các cậu bé đã có thể quen với việc "Máy biến đổi cybernétique…" hoạt động chắc chắn và chính xác một khi nó được sử dụng khéo léo. Nếu lúc đầu các cậu còn tỏ ra hoài nghi đối với nó thì bây giờ, sau nhiều lần thử nghiệm, các cậu đã có thể tin chắc rằng cái máy này quả là đang khiến cho các cậu làm chủ được các quy luật của thiên nhiên. Nhưng mặc dầu vậy, lúc chiếc bè nặng nề rơi xuống mặt biển làm tung lên những cột nước, các cậu bé vẫn cảm thấy sợ hãi. Trong các ước mơ, mọi việc xem ra đều đơn giản, nhưng trên thực tế, sau khi đặt chân đến Oslo, các cậu bé cảm thấy ước mơ và tưởng tượng là một chuyện, còn thực tế thì lại là chuyện khác. Trước đây, không một cậu nào nghĩ đến chuyện đi đến một nước xa lạ, ở một thành phố xa lạ, các cậu có thể xoay xở được mà không cần tiền, không biết tiếng nói, nói chung là không có gì cả ngoài độc cái máy mà các cậu vừa mới học được cách sử dụng.
Nhưng bây giờ, lúc đã ở trên chiếc bè giữa đại dương vô bờ, các cậu hiểu hết sức rõ ràng đây chẳng phải là chuyện đùa đâu, rằng bây giờ các cậu chỉ có thể trông cậy vào chính mình, vào sức lực và kiến thức của mình. Người ướt sũng và lúng túng, các cậu vẫn bám chặt lấy dây chằng.
Yashka lên tiếng đầu tiên:
- Nước chẳng có gì đặc biệt cả… Am… - Yashka nói sau khi cậu ta lại bị một làn sóng tạt vào người.
Cậu ta lùi vào giữa bè, đến sát cái cột buồm mà Alek đang ôm. Đi trên bè rất khó: nó lắc lư suốt, lúc thì trồi trên ngọn sóng, lúc thì thụt xuống xoáy nước sâu. Gió nhẹ và đại dương chỉ hơi nổi sóng, nhưng những làn sóng nhẹ của Thái Bình Dương ấy lớn tới mức những làn sóng mà Yashka thấy ở Hắc Hải cũng chẳng thấm vào đâu.
Cánh buồm vải bạt nặng nề có vẽ hình đầu Kon-Tiki rung nhẹ mỗi khi có một con gió. Tưởng như cái ông già Kon-Tiki ấy lúc thì mỉm cười, lúc thì nháy mắt ranh mãnh. Việc đó tùy thuộc ở chỗ cánh buồm uốn lại như thế nào. Dưới chân, nước róc rách giữa các cây gỗ và những sợi dây chão kêu ken két. Không khí nóng và ẩm, nóng hơn ở Na Uy và Moskva rất nhiều. Mặt trời mọc thấp ở đằng chân trời, cứ như lúc sáng sớm hoặc lúc hoàng hôn vậy.
- Các cậu ơi, có lẽ phải cử một cậu nào đó cầm lái! - Vytka nói, không quả quyết lắm.
- Thì cậu cứ cầm lái đi! - Alek đáp. Cậu ta cúi xuống, một tay vẫn bám vào cột buồm, cố cởi đôi dép ướt sũng.
- Alek, ta đi đi. - Vytka nói. - Cậu hãy buông cái cột buồm ra, nó không chạy mất đâu mà sợ. Bọn mình đi về phía tay lái và cậu hãy kể lại những gì mà ông già Haugland đã nói với cậu về chuyện điều khiển bè.
- Thế cậu lúc ấy không nghe à?
- Tớ có nghe, nhưng chỉ nghe câu được câu chăng. Vả lại, cậu cũng không dịch tất cả.
Alek miễn cưỡng rời khỏi cột buồm và bước mấy bước ngập ngừng.
- Ông ấy nói: "Việc điều khiển bè rất đơn giản. Lúc trời yên biển lặng, thậm chí không cần một sức lực nào cả, mà chỉ việc để cho các sống trượt đứng đúng vị trí thôi".
- Thế các sống trượt đứng như thế nào?
- Tớ biết thế quái nào được!
- Sao cậu không hỏi?
- Phải để các sống trượt theo chiều gió!
- Seryoga!
- Cái gì thế?
- Cậu đã chui xuống phía dưới bè, các sống trượt có ở đấy không?
- Hừm!
- Hừm là thế nào?
- Có các sống trượt. Đó là những miếng ván rút ra được. Tớ đã thấy hẳn hoi.
Vytka và Alek thận trọng men theo vách khoang bè, đi về phía cuối bè, nơi có chèo lái. Chèo lái được chằng dây chão ở giữa.
- Có lẽ cứ để như thế chăng? - Vytka hỏi.
- Ông Haugland nói: "Chèo phải giữ như thế để buồm được căng gió, nếu không thì bè sẽ chỉ quay một chỗ thôi".
Vytka nhìn cánh buồm. Cánh buồm căng gió rồi đấy, nhưng một góc hơi bị rung.
Seryoga bước lại gần.
- Phải giữ lái theo chiều gió. - Cậu ta nói, giọng quả quyết.
- Bọn mình sẽ giữ như thế!
- Thế tại sao cánh buồm phía trái lại rung như vậy?
- Cậu chỉnh lại đi!
- Phải nới những dây chằng ra.
Seryoga bắt đầu tháo đoạn dây chão buộc chèo lái.
- Thong thả đã, Seryoga! Có lẽ không nên làm như thế chăng? - Alek nói.
- Không sao đâu, đừng so! Cậu cứ tháo đi - Yashka nói.
Đoạn dây chão được tháo một cách dễ dàng. Trong thời gian để ở nhà bảo tàng, dây chão đã khô queo và các nút buộc lỏng bớt.
Những đoạn dây chằng vừa tháo ra thì cái chèo đã chệch sang một bên và cánh buồm lại càng lay động mạnh. Vytka và Seryoga phải lấy hết sức đè tay lên chèo, cố đưa nó về vị trí cũ. Chèo nặng quá. May mắn thay, lúc bấy giờ gió nhẹ nên các cậu bé mới điều khiển nổi chiếc bè. Quả tình, các cậu đã phải cố gắng hết sức… Cánh buồm lại no gió và ngừng đập.
- Bây giờ thì cứ giữ thế nhé! - Seryoga ra lệnh. Cậu ta rất muốn coi mình là một con sói biển[31] thực thụ.
Một làn sóng ập vào phía tay lái, hắt những tia nước mặn lên người Seryoga, suốt từ đầu đến chân.
- Alek, cậu cầm lấy "Máy biến đổi…" và mang vào khoang bè. Nếu để nó ở chỗ tớ đây thì ướt mất. - Vytka nói.
- Các cậu ơi, theo tớ thì bọn mình nên bầu ra một thuyền trưởng. - Alek không chịu. - Trên mỗi chiếc tàu đều có thuyền trưởng, nếu không thì xảy ra tình trạng tất cả bọn mình đều ra lệnh, chẳng có kỷ luật gì sất.
- Alek, được rồi, bọn mình sẽ họp sau, còn bây giờ cậu hãy mang "Máy biến đổi…" đi đã. Hay cậu cầm lái để tớ mang máy đi.
- Tớ sẽ mang máy đi, nhưng phải bầu thuyền trưởng. Và phải đặt chế độ trực nhật. Đại dương không phải là chuyện đùa đâu!
- Được rồi. Cậu gọi Yashka đi!
Yashka đang mải buộc giày và áo sơmi vào cột buồm để phơi. Cậu ta chạy chân không trên những chiếc chiếu mềm về phía lái.
Cuộc họp ngắn ngủi, nhưng hoàn toàn không phải là êm ả như đại dương hôm ấy. Thành thật mà nói, chỉ riêng Yashka là không đòi làm thuyền trưởng. Cậu ta dễ dàng đồng ý với cái chân thủy thủ. Nhưng Vytka, Seryoga và Alek không thỏa thuận ngay được về việc phân công trách nhiệm. Rõ ràng là Vytka phải làm nhân viên vô tuyến điện, vì chỉ mỗi cậu ta biết sử dụng các máy thu vô tuyến và biết ký hiệu moócxơ. Về phần mình, Seryoga cho rằng cậu ta thông thạo việc hàng hải hơn cả: cậu ta đã đọc tất tần tật những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm mô tả các cuộc hành trình trên những chiếc tàu buồm. Alek thì cho rằng thuyền trưởng trong một cuộc hành trình dài nhất thiết phải biết tiếng Anh. Nếu không thì ông ta sẽ giải thích như thế nào với những thuyền trưởng của các con tàu đi ngược lại? Yashka đã giải quyết xong vấn đề bầu thuyền trưởng hóc búa ấy. Cậu ta tuyên bố rằng bản thân cậu ta đồng ý làm thủy thủ, nhưng thuyền trưởng thì phải là Vytka. Thứ nhất, vì Vytka là người chín chắn nhất trong cả bọn, thứ hai, vì Vytka đã từng chỉ huy cả bọn rồi. Seryoga phải làm thủy thủ trưởng, vì cậu ta thông thạo các thủ tục hàng hải hơn cả, còn Alek thì làm phụ tá thứ nhất.
- Nói chung, toàn bộ chuyện này đều chẳng đâu vào đâu cả. - Yashka nói. - Không cần phải bầu thuyền trưởng, mà chỉ cần phân công trực nhật bên tay lái và việc gấp hơn là lo chuyện ăn uống, vì từ sáng đến giờ chưa có tí gì vào bụng đấy.
Seryoga nhận làm trực nhật đầu tiên. Vytka bảo cậu ta phải buộc dây thừng vào người. Seryoga đồng ý. Lúc đi bè, người Na Uy cũng có cái lệ như vậy.
Vytka chọn một đoạn dây thừng thích hợp và buộc một vòng ngang lưng Seryoga. Seryoga yêu cầu cả bọn gọi đoạn dây thừng ấy là "dây buộc tàu" như người đi biển vẫn thường gọi.
Alek cầm "Máy biến đổi…" và đi về phía khoang bè.
Chỉ vài giây sau, các cậu bé đã thấy Alek quay trở lại.
- Cậu làm sao thế? - Yashka hỏi.
- Các cậu ơi, ở trong ấy có ai đó! - Alek thì thào với vẻ sợ hãi.
- Ở đâu?
- Ở trong khoang bè. Tớ vừa vào, nó quay lại ngay. Nó ở chỗ cái góc để những túi ngủ ấy.
- Nó là cái gì? Cậu có thấy không?
- Ở trong ấy tối om. Tớ chỉ nhận thấy cái gì đó quay lại và tớ chạy ra với các cậu ngay.
- Có lẽ là một chú cá bay đấy. - Seryoga nói.
- Cá mà tớ lại không biết à? Nó to tướng!
- Có thể là bạch tuộc đấy! Tớ nhớ rằng trong cuốn sách của Tor Heyerdahl mà tớ đã đọc, có chuyện những con bạch tuộc trèo lên bè, nhưng đó chỉ là những con bạch tuộc nhỏ thôi.
- Đằng này lại to tướng!
Các cậu bé đứng ở phía tay lái, hết sức do dự. Là thuyền trưởng của bè, Vytka phải có quyết định.
- Các cậu ơi, bọn mình có vũ khí không nhỉ?
- Tớ có con dao con. Dao nhíp thôi. - Yashka nói và móc túi ra con dao nhíp thường của học sinh.
- Tớ không nói đến con dao ấy. Con dao ấy tớ cũng có. Tớ muốn hỏi: những người Na Uy có vũ khí ở trên bè không?
Các cậu bé im lặng.
- Tớ không nhớ. - Seryoga nói. - Theo tớ, ngoài cái xiên cá ra, họ không có một thứ vũ khí nào cả.
- Thế cái xiên cá ở đâu? Cậu nào thấy?
Không cậu nào thấy cái xiên cá cả. Các cậu ở trên bè chưa lâu la gì và vẫn chưa kịp tìm hiểu toàn bộ tài sản của mình.
- Cần quái gì, vẫn cứ phải đi thôi. Đi đi, các cậu!
Vytka đi đầu tiên. Yashka đi sau cậu ta. Alek đi cuối cùng. Yashka và Vytka lăm lăm trong tay con dao nhíp đã mở. Các cậu bé men theo phía bên phải, dọc tường khoang bè và Vytka thận trọng ngó vào bên trong, Yashka và Alek đứng ở đằng sau. Vytka ngó vào khoang tàu tranh tối tranh sáng, nín lặng một lát, rồi quả quyết bước về phía trước và nói lớn:
- Good morning![32] Xin chào!
Kẻ ngồi trên cái thùng đựng đồ hộp là lão bán tem.
Lão ta có vẻ mặt rất bối rối và thiểu não. Mũ tụt xuống tận gáy, bộ ria mép đen càng dựng đứng hơn, cavát lệch sang một bên. Chiếc bè lắc lư nhịp nhàng trên sóng. Và mỗi lần bè thụt xuống chỗ sâu giữa hai ngọn, lão bán tem lại cuống quýt bám hai tay vào mép cái thùng mà lão ta ngồi.
- Con bạch tuộc đấy! Một con bạch tuộc chính cống! - Yashka nói.
- Tôi không phải là bạch tuộc. Tôi là Iensen. Elloiz Iensen. - lão bán tem bỗng nói bằng tiếng Nga.
- Tại sao ông lại mò vào đây?
- Tôi chỉ đi dạo và ghé vào xem chiếc bè thôi… Chiếc bè thế nào? Một chiếc bè bình thường hết sức! Bấy giờ tôi nghĩ bụng: chắc hẳn cái lý thú nhất ở phía bên trong, ở trong túp lều ấy. Tôi trèo vào và bắt đầu xem xét. Thế rồi… Những sức mạnh của Thượng đế! Chiếc bè bỗng lắc mạnh tới mức tôi ngã dụi, đầu đập vào cái hòm này và nằm bất tỉnh cho đến lúc cậu nói tiếng Anh bước vào.
- Do đâu mà ông lại biết tiếng Nga? Ông là người Na Uy kia mà?
- Ồ, đó là câu chuyện dài. Thứ nhất, tôi không phải là người Na Uy. Tôi chỉ sống ở Na Uy thôi và vì thế ở đây người ta gọi tôi là Iensen. Thứ hai, tôi là người mang quốc tịch Anh, và trong hộ chiếu, họ của tôi là Johnson.
- Thế do đâu mà ông lại biết tiếng Nga?
- Tại sao tôi lại không biết tiếng Nga, nếu mẹ tôi đã từng ở Odessa?
- Thế có nghĩa là trước đây ông mang quốc tịch Nga?
- Sao lại Nga? Trước đây, trước khi tôi nhập quốc tịch Anh, tôi là công dân Rumani và bấy giờ người ta gọi tôi là Ionescu. Còn trước đó nữa, trước cuộc cách mạng của các cậu, chúng tôi sống ở Odessa. Bố tôi có công việc ở đó.
- Công việc gì vậy?
- Công việc kinh doanh, buôn bán. Bố tôi có công việc rất tốt ở Odessa: "Hãng buôn bán bọt biển Hy Lạp của Elloiz Ivandopulo". Đó là một công việc rất tốt. Và người ta gọi bố tôi là Êlôidơ như tôi.
- Ông là người Hy Lạp?
- Có thể, bố tôi là người Hy Lạp. Nhưng ông ấy mang quốc tịch Thổ Nhĩ Kỳ và suốt đời sống ở Odessa.
Yashka không kìm nổi và tỏ vẻ bực bội.
- Tôi không thể hiểu được gì cả. - Vytka nói. - Lúc thì là người Na Uy, lúc thì là người Rumani, nhưng rốt cuộc lại là người mang quốc tịch Thổ Nhĩ Kỳ! Song tất cả những cái đó không liên quan gì đến công việc. Bây giờ, tôi phải chính thức tuyên bố với ông: ông đang ở trên chiếc bè "Kon-Tiki" trong cuộc hành trình qua Thái Bình Dương dưới sự chỉ huy của thuyền trưởng Vyktor Lozovsky[33], đó là tôi, người đã được toàn thể thủy thủ trên bè nhất trí bầu ra. Tôi yêu cầu ông phải phục tùng kỷ luật không điều kiện và phải tuân theo trật tự ở trên bè.
- Tôi hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện làm mất trật tự! Tôi cần làm mất trật tự để làm gì chứ? Tôi chỉ muốn biết bao giờ chúng ta trở về Oslo.
- Chúng tôi phải trở về Oslo chiều mai, theo đúng sự thỏa thuận với người trông coi nhà bảo tàng "Kon-Tiki".
- Nếu được phép hỏi thì tôi muốn biết: bằng cách nào mà ngài thuyền trưởng kính mến có thể đi bè từ Thái Bình Dương đến bờ biển Na Uy chỉ trong hai ngày đêm?
- Bằng cách nào, đó là bí mật của chúng tôi. Đại khái, tôi có thể nói: bằng chính cái cách mà chúng tôi đã từ Na Uy đến Thái Bình Dương.
Iensen - Johnson - Ionescu - Ivandopulo mắm môi có vẻ không vừa ý và im lặng.
- Đồng chí thuyền trưởng, đồng chí cho phép hỏi? - Yashka hỏi, giọng hết sức trịnh trọng.
- Đồng chí cứ hỏi đi, thủy thủ Bukin![34] - Vytka đáp.
- Đồng chí có mệnh lệnh gì về việc ăn uống?
- Phải ăn uống cho tử tế. - Vytka nói. - Bọn mình sẽ chuẩn bị bữa ăn, các cậu ạ. Alek, ông Haugland bày cho cậu thực phẩm để ở chỗ nào?
- Thực phẩm để ở cái thùng kia. - Alek nói, tay chỉ vào cái thùng Iensen đang ngồi.
- Xin cứ việc! - Iensen nói. - Nếu các cậu cần cái thùng này thì xin cứ việc! - Lão bán tem đứng dậy và muốn đi sang một bên, nhưng vừa lúc ấy chiếc bè lắc mạnh, lão ta lại phải ngồi xuống.
- Ôi trời ơi, tôi khó chịu quá! Tôi bao giờ cũng kém chịu đựng những chuyến đi biển, mà ở đây lại lắc mạnh thế này… Tôi nằm lại còn hơn…
Iensen vất vả lắm mới tới được chỗ cái túi ngủ trải trên sàn và ném cái thân xác không còn cảm giác xuống đó.
Do chưa quen, các cậu bé, đặc biệt là Alek cũng cảm thấy buồn nôn vì bè lắc mạnh, nhưng tất cả các cậu đã kiên nhẫn khắc phục được cái cảm giác khó chịu ấy. Dù sao đi nữa thì việc bè lắc mạnh không cản trở các cậu chén một bữa đồ hộp căng bụng. Ở đây có đủ thứ, từ bánh mì bỏ trong các hộp hàn kín và toàn bộ những bữa ăn sáng đến những hộp dứa, hệt như những hộp dứa bán tại Moskva, trong hiệu thực phẩm số 1 ở góc phố Gorky. Các cậu bé mời cả Iensen cùng ăn, nhưng lão ta chỉ đáp lại bằng những tiếng rên rỉ.
Chiếc bè bị cuốn theo hải lưu vùng xích đạo, vừa trôi chậm chạp, vừa tròng trành trên các làn sóng đại dương. Làn gió yếu thổi lá buồm căng nhẹ. Các cậu bé ngồi trên mặt bè. Trên đầu các cậu là bầu trời trong xanh, không một gợn mây của vùng nhiệt đới, hoàn toàn không giống với bầu trời xanh nhạt, dường như có pha thêm sữa, của các nước phương Bắc. Mặt trời đã lên khá cao và càng chiếu nóng tợn. Vytka nói đúng: ở đây, Thái Bình Dương, đang là sáng sớm. Các cậu bé cởi áo sơ mi và giày ra, chỉ mặc độc quần đùi, thích thú phơi lưng trong gió và nắng. Sau bữa ăn, tâm trạng các cậu rất thư thái. Mọi nỗi lo âu trong cái ngày rối tinh rối mù ấy đã lùi lại đằng sau, các cậu đã thực hiện được phần đầu kế hoạch của mình. Nhưng trước mắt, những việc mạo hiểm chỉ có trong các cuốn sách cũ đang chờ đợi các cậu.
- Các cậu ơi, mấy giờ rồi nhỉ? Đã đến lúc bọn mình phải trực thay cho Seryoga chưa?
- Còn sớm.
- Ai sẽ thay?
- Tớ. - Vytka nói.
- Tớ không ưa cái lão người Rumani gốc Hy Lạp ấy! - Yashka nói. - Chẳng lẽ lão ta lại tình cờ mò lên bè với bọn mình. Hẳn lão ta có mưu mô gì đó.
- Không phải là người Rumani gốc Hy Lạp, mà là người Na Uy gốc Thổ Nhĩ Kỳ! - Alek uể oải nói và nằm úp sấp trong bóng của chiếc buồm, gối đầu lên tay. - Chẳng có gì là đặc biệt. Bọn con buôn đều thế cả.
- Phải đi xem lão ta đang làm trò trống gì ở đấy. - Yashka nói và đi về phía khoang bè.
Vytka còn ngồi nán lại một lát, lắng nghe tiếng sóng ì ầm và tiếng dây dợ kêu ken két, rồi đi về phía lái để cầm lái thay cho Seryoga.
Trên đường đi, Vytka ngó vào khoang bè. Iensen vẫn nằm ở chỗ cũ, còn Yashka thì nằm dài trên cái túi ngủ trải ở phía thành bên kia và đang ngáy yên lành. Vytka đi về phía lái. Seryoga ngủ gật, tì khuỷu tay vào tay lái. Sau khi chén một bữa đồ hộp và uống cả một hộp nước dứa, Seryoga và các cậu khác đều cảm thấy buồn ngủ.
- Seryoga, cậu đi nghỉ đi! Tớ sẽ thay cậu. - Vytka nói.
- Không sao, tớ vẫn chưa mệt đâu…
- Thôi cậu đi đi. Người trực sắp tới là Alek. Tớ sẽ đánh thức cậu ta. Còn cậu thì được tự do rồi.
Seryoga đi chậm chạp về phía khoang bè.
Vytka ngồi xuống thùng gỗ và tì khuỷu tay vào tay lái. Để khỏi buồn ngủ, cậu ta bắt đầu nhớ lại tất cả các sự việc xảy ra trong ngày. "Tất nhiên, chuyện chiếc bè vẫn có phần nào không được ổn lắm. - Vytka nghĩ. - Đứng về mặt hình thức mà nói thì bọn mình đúng. Chính bọn mình đã báo trước cho ông Haugland biết rằng bọn mình muốn di chuyển cùng với chiếc bè sang Thái Bình Dương. Bọn mình đã kiên nhẫn nhắc đi nhắc lại mấy lần một cách thành thật rằng bọn mình quả là có thể làm được việc đó. Ông Haugland không tin bọn mình, có lẽ ông nghĩ rằng bọn mình chỉ nói đùa thôi và chính ông ta cũng quyết định đùa bỡn bọn mình. Đó là sự sai lầm của ông ta. Nhưng dẫu sao thì vẫn không được hay cho lắm. Có lẽ, phải giải thích cặn kẽ mọi chuyện một lần nữa cho ông ta hoặc tốt hơn, phải cho ông ta được thử nghiệm hoạt động của máy, cùng với chiếc máy di chuyển đến một nơi nào đó không xa để ông ta có thể tin rằng bọn mình không nói đùa, mà bọn mình có thể vi phạm các định luật vật lý. Bấy giờ, ông ta sẽ tin và có lẽ sẽ không cho phép bọn mình lấy chiếc bè, dùng chiếc bè đó đi sang Thái Bình Dương. Tuy nhiên, cũng có thể ông ta sẽ cho phép. Chính rốt cuộc, bọn mình có thể trả bè về chỗ cũ, vẫn hoàn toàn y nguyên và thậm chí nếu quay ngược lại thời gian thì có thể về đúng cái lúc mà bọn mình khởi hành. Đúng vậy, nếu quay ngược lại thời gian thì tất cả sẽ như thế. Chỉ có điều là hơi khó tin vào chuyện đó, mọi thứ có vẻ rất vô lý. Dù sao đi nữa thì cũng phải chú ý theo dõi để mọi thứ ở trên bè đều hoàn toàn trật tự. Những đồ hộp đã ăn chẳng đáng là bao. Rốt cuộc, có thể sẽ gửi trả số đồ hộp ấy qua đường bưu điện. Thử hỏi bốn đứa bé ăn uống là mấy trong vòng hai ngày? Phải, bây giờ bọn mình lại vướng thêm cái lão người Rumani gốc Thổ Nhĩ Kỳ Ivanđopulo ấy. Cái họ của lão ta mới dớ dẩn làm sao…"
Vytka ngồi dựa vào chèo lái, đăm chiêu nhìn theo luồng nước đầy bọt từ các cây gỗ ở phía lái tỏa ra.
"Cái "Máy biến đổi…" này kể cũng lạ thật. - Vytka tiếp tục ngẫm nghĩ. - Nó hoạt động tốt, nhưng lúc này, sự biến đổi các định luật vật lý chưa đưa lại một cái gì thiết thực cả… ừ, chuyện ma sát thì rõ rồi. Có thể dự đoán được rằng nếu hoàn toàn hủy bỏ ma sát thì không một cỗ máy nào có thể làm việc được, nói chung là không biết làm sao có thể chuyển động được… Còn sau đó? Quả là ở đây có một tình trạng rất lộn xộn: lúc thì phải vặn thời gian ngược lại, lúc thì thằng Vaska nọ táy máy "Máy biến đổi…". Tất cả những cái đó vẫn chưa phải là một cuộc thí nghiệm thực sự. Được thử một cái gì đó nữa thì hay quá, nhưng phải làm việc đó một cách thận trọng và suy nghĩ chín chắn, chứ không thể làm một cách hú họa được…"
Trên sóng, chiếc bè nhịp nhàng dập dờn lên-xuống, lên-xuống… Vytka bắt đầu buồn ngủ.
"Ở đấy còn có cái gì nữa nhỉ? - Vytka cố hình dung lại tấm bảng điều khiển của "Máy biến đổi…" - Chẳng hạn, nếu hủy bỏ định luật quán tính: "Bất cứ vật thể nào cũng bảo toàn trạng thái đứng yên hoặc chuyển động đều…". Giả thử bây giờ mình đang cưỡi con lạc đà đi trên sa mạc. Con lạc đà rất lớn và nó đi rất chậm. Chậm, chậm… Và dập dờn lên-xuống, lên-xuống như trên chiếc đu… Những con lạc đà đi hàng một, con nọ sau con kia. Mặt trời thiêu đốt. Và những con lạc đà cứ đi, dập dờn lên-xuống…"
Hòn Đảo Các Nhà Vật Lý Thiếu Kinh Nghiệm Hòn Đảo Các Nhà Vật Lý Thiếu Kinh Nghiệm - K. Dombrovsky Hòn Đảo Các Nhà Vật Lý Thiếu Kinh Nghiệm