Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: shuuya
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Hà Vũ
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 2022-04-16 15:28:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 69: Đưa Thiệp Mời.
iang Thiên cầm trên tay tấm thiệp màu bạc giấu dưới bàn,do dự nhìn Lam Thanh nằm úp sấp đọc truyện.Nên đưa thế nào đây?Từ nhỏ đến lớn cậu chưa mở miệng mời ai bao giờ.Các bữa tiệc trong nhà đều do quản gia phát thiệp đến khách,cậu chỉ cần trình diện là được.Nhưng mà...lần này là sinh nhật của cậu...hơn nữa...cậu muốn Lam Thanh biết sinh nhật của cậu và có quan tâm đến nó.Giang Thiên cố lấy vẻ mặt bình tĩnh gọi:
- Lam Thanh!
- Hả? Lam Thanh nghiêng mặt nhìn cậu.
- Ngày kia cô có rảnh không?Buổi chiều đó!
- Hình như có!- Lam Thanh chống cằm nói.
- Vậy...vậy...
Lam Thanh chăm chú nhìn cậu.
- Cô có thể đến...
- Lam Thanh!!!- Một tiếng hét từ ngoài vang lên lấn át tiếng cỉa Giang Thiên.Bốn từ cuối "sinh nhật tôi không?" hoàn toàn chìm vào quên lãng.
- Lam Thanh!Lam Thanh!Anh họ của cậu...anh của cậu...thực sự là huyền thoại!- Vĩnh Khang kích động,một tay nắm vai nó,một tay giơ giơ quyển tạp chí khá cũ.
- Cậu...buông...ra...trước...- Lam Thanh chóng mắt nói.
- Được!Được!Nhưng anh cậu thực sự là huyền thoại!Hèn gì tôi thấy quen nha!Không thể tin được!Oa.Thần tượng trước mặt mà không biết...
- Cậu...từng thần tượng anh ấy sao?Mà dù sao thì đó là Gia Ngạo của trước đây,bây giờ anh ấy cũng chỉ là người làm công ăn lương bình thường thôi!- Lam Thanh nhún vai nói.
- Nhưng mà...nhưng mà...chắc chắn anh ấy còn nhớ đến những kĩ năng siêu phàm trước đây!Cậu nói anh ấy truyền thụ hết cho tôi được không?Nếu vậy trong trận đấu giao hữu sắp tới...có thể nắm chặt phần thắng.- Vĩnh Khang đưa đôi mắt to tròn long lanh nhìn nó.
- Không thể!Anh ấy bây giờ ở đâu tôi còn không biết,nói cách khác anh ấy biến mất rồi!- Lam Thanh giơ tay che mặt cậu lại.
- Hả?- Vĩnh Khang kêu lên một tiếng,nét mặt xụ xuống rầu rĩ.- Ít nhất vẫn muốn có chữ kí.- Vĩnh Khang gặm cắn quyển tạp chí đăng hình Gia Ngạo mới tìm thấy trong xấp tạp chí cũ của câu lạc bộ.
- Hồi nãy anh nói gì vậy?- Lam Thanh quay đầu nhìn cậu.
- Không có gì!- Giang Thiên mang vẻ mặt âm trầm,lững thững bước ra ngoài.Cậu xoay người úp mặt vào tường,đấm mạnh một phát.Cái tên đó không ở đây mà còn ám được cậu!Chết tiệt!Cho dù là anh họ của Lam Thanh,cậu với hắn vẫn không đội trời chung!
Lam Thanh bên trong giật nảy một phát,động đất sao?
Giang Thiên một tay vào túi,một tay cầm tấm thiệp bạc ảo não.Mời một người đúng là khó khăn.Quản gia nhà cậu thật vất vả rồi.
- Cháu hết chỗ chơi hay sao mà đến văn phòng cậu cũng chiếm!- Minh Hạo bất mãn nhìn người năm vắt vẻo chân trên ghế sopha,mặt nhăn thành một đống.
- Im đi ông già!
- Cái gì mà ông già!Cậu chỉ mới hai bảy xuân xanh,đang ở độ tuổi phong độ của người đàn ông!- Minh Hạo đập bàn nói.
- Vẫn là trai tân!- Giang Thiên khinh thường nói.
- Cháu...- Minh Hạo run run tay chỉ cậu.Rốt cuộc trai tân thì có tội gì chứ!Chỉ là chưa có người hợp thôi chứ bộ.- Sinh nhật đừng hòng cậu tặng quà!
- Mấy món cậu tặng có món nào dùng được đâu!
Minh Hạo bị đả kích.Ánh mắt u ám nhìn cậu:
- Cháu đến đây để chọc điên cậu phải không?
- Không!Cần một không gian thoải mái để thư giãn,thư giãn để đầu óc minh mẫn mà suy nghĩ.
- Rốt cuộc cháu suy nghĩ cái gì mà cần thư giãn?
- Mời một người mà không cần trực tiếp nói!
- Không phải chỉ cần bỏ vào đồ mà người đó thường đụng tới không phải xong sao!
Giang Thiên ngồi bật dậy,thần sắc sáng lạn vỗ vai anh.
- Cậu cũng có ngày làm được việc!
Nói xong là đi ngay.Đồ hay đụng tới.Lam Thanh sau bữa trưa có tiết kiểm tra...vậy thì...
Lớp 1-E hai hàng người xếp bên ngoài,đứng thẳng lưng không dám bước vào.Không hiểu sao đột ngột vị hội trưởng đại nhân đột nhiên tới và yêu cầu toàn lớp ra ngoài.Lam Thanh hay Khả Vi thì không có ở đây nên mấy bạn học sinh chả hiểu mô tê gì cả.Giang Thiên lại lấy lí do khám xét nên chẳng biết làm thế nào.Dương Minh lo lắng hỏi nhỏ:
- Ai trong các cậu tàng trữ vật phẩm cấm thì mau nói đi!
- Không có!- Cả đám ngu ngơ lắc đầu.
- Tạp chí người mẫu có tính không?- Một cậu bạn thành thực hỏi.
- Cái này...nhà trường không cấm...
- Tớ có đem theo ít son phấn!
- Chắc cũng chả phải đâu!
Giang Thiên đột ngột đi ra,vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Các cậu vào lớp đi!Nhưng tuyệt đối không được đụng đến hộc bàn Lam Thanh!
Cả đám vội vã gật đầu nhìn cậu rời đi.Nhưng rốt cuộc trong hộc bàn Lam Thanh có gì sao?
Lam Thanh cầm bút viết nhìn tờ giấy kiểm tra trước mặt.Bút vừa đặt xuống nó lập tức chuyển mắt nhìn quanh.Sao hôm nay bạn học cứ nhìn chằm chằm học bàn của nó vậy?Bộ...
Lam Thanh đẩy ghế đứng bật dậy.Moi trong học bàn ra mớ giấy vụn,vỏ bánh kẹo và kèm theo tấm thiệp màu bạc chôn giữa ném vào thùng rác,giơ hai tay nói:
- Tớ không có dùng tư liệu,các cậu làm ơn đừng nhìn nữa!Hộc bàn hoàn toàn trống rỗng!- Sau đó mới thoải mái về chỗ làm bài.
Bọn tớ đâu có nghi cậu dùng tư liệu mà là tò mò trong hộc bàn cậu có gì kia!
Giang Thiên cứ đinh ninh mọi chuyện đã xong nên thần sắc vui vẻ hẳn ra.Và một ngày,một ngày cứ thế trôi đi cho đến bữa tối trước ngày sinh nhật cậu.
- Khả Vi!Chiều mai tớ sẽ đến hiệu sách Aozora,cậu đi cùng không?- Lam Thanh vừa ăn vừa hỏi.
- Lam Thanh,ngày mai tớ và Kiến Hàm có hẹn rồi,Kiến Hàm nói muốn đưa tớ đến một nơi!- Khả Vi đáp.
- Lại là cậu?Một ngày buông Khả Vi ra là chết sao?- Lam Thanh bất mãn nhìn người ngồi cạnh Khả Vi.
- Đúng rồi đó!- Kiến Hàm thản nhiên nói.
- Lam Thanh,không phải chiều mai cô có chuyện quan trọng hơn sao?- Giang Thiên gấp gáp hỏi.
- Thì tới hiệu sách là chuyện quan trọng mà!
- Chuyện khác,hôm qua trong hộc bàn của cô có...
- Nhắc đến hộc bàn mới thật tức.Làm bạn bè bao lâu mà các cậu ấy dám nghi ngờ tớ dùng tư liệu.Mà nhờ thế tớ mới biết hộc bàn mình toàn rác.- Lam Thanh cắn cắn muỗng nói.
- Vậy...cô vất hết vào sọt sao?- Giọng Giang Thiên run run.
- Đương nhiên rồi!
Giang Thiên hoàn toàn câm lặng.Kiến Hàm nhìn sắc mặt cậu.Chẳng lẽ tên bạn thân cậu lại có hành động ấu trĩ vậy sao?
- Cậu còn dư tấm thiệp nào không?- Giang Thiên về phòng hỏi Kiến Hàm.
- Tớ không nghĩ cậu lại làm như vậy...chẳng lẽ cầm tấm thiệp nói:" Sinh nhật của tôi!Cô đến không?!" hay đại loại thế khó lắm sao?
- Kệ tớ!Rốt cuộc cậu còn không?- Giang Thiên không kiên nhẫn hỏi.
- Đây!- Kiến Hàm lấy trong ngăn tủ một tấm thiệp bạc.May mà cậu phòng trù.
Giang Thiên cầm tấm thiệp đóng cửa lại nhìn nó.Đương nhiên cậu có thể nói trực tiếp nhưng không phải cách nói tự nhiên nhất của cậu Kiến Hàm bác bỏ sao?
Sáng hôm sau...
- Trễ rồi!Trễ rồi!Khả Vi đi đâu mà không gọi mình dậy!- Lam Thanh luống cuống tỉnh dậy.Dưới sàn,ba đồng hồ báo thức rơi vỡ tan tành bên dưới giường nó.Bây giờ cũng đã chín giờ rồi.Qua giờ ăn sáng còn đâu.Lam Thanh cứ thế xông ra cửa,chạy bịch bịch xuống.Bác ở nhà ăn vừa thấy nó thì gọi lại:
- Trước khi đi,Khả Vi có dặn bác đưa hộp cơm cho cháu!Con bé nói hôm nay tám giờ mới vào học mà ai ngờ cháu tới chín giờ mới dậy.
- Cảm ơn bác!- Lam Thanh xách lấy hộp cơm chạy vội đi.Lên tầng học mới chợt nhớ ra.Không phải bình thường nó toàn ở trên phòng hội sao?Đâu cần phải lo lắng.Lam Thanh bình tĩnh bước đi thong dong nhưng khi đến phòng hội thì hóa đá,trước cửa có tờ thông báo:" Hôm nay nghỉ!".Nghỉ?Một từ bay vòng vòng trên đầu nó.Sao nó không biết?
Lam Thanh chạy ào xuống lớp.Vừa thấy nó cả lớp ngạc nhiên.
- Không phải hôm nay em xin nghỉ sao?- Cô giáo bộ môn hỏi.
- Em xin nghỉ?
- Sáng nay hội trưởng tới nói là cậu sẽ nghỉ...- Dương Minh đứng dậy nói.- Cả Khả Vi cũng thế...
- Rốt cuộc là sao đây?- Lam Thanh lẩm bẩm.
- Thôi,nếu em đã tới rồi thì vào lớp đi!- Cô giáo nói.
- Vâng!- Lam Thanh ngồi trong lớp mà trong đầu rối hết chỗ nói.Chuyện gì đang xảy ra?
Giờ ăn trưa,
- Hôm nay sinh nhật hội trưởng cậu biết không?- Dương Minh cùng ngồi ăn với nó hỏi.
- Sinh nhật anh ta?
- Cậu không biết?Không phải toàn bộ thành viên hội kỉ luật đều được mời sao?Hình như cả Khả Vi cũng vậy...
Lam Thanh hậm hực nuốt ngụm cơm lớn.Giang Thiên chết tiệt!Sinh nhật mà cũng không thèm mời nó!Thế mà gọi là bạn bè sao?Uổng công nó coi trọng cậu.Hừ.
Tại biệt thự Hàn gia.
Người hầu tất bật chuẩn bị mọi thứ.Giang Thiên đứng trên lầu nhìn phòng khách nhà mình được dọn dẹp sạch sẽ trở thành nơi tổ chức bữa tiệc.Về tới nhà cậu mới chợt nhớ,nơi vốn dĩ để tổ chức tiệc bị cậu biến thành nơi nuôi dưỡng động vật rồi.Đâu thể để cho người khác đến đấy được.
- May mà phòng khách của mình đủ rộng đó!- Thiên Vũ thở dài đứng bên cạnh cậu.- Sao không tổ chức ở khách sạn nào đó có phải tốt hơn không?
- Em muốn Ngọc Uyển đến khạch sạn hay đến nhà ăn sinh nhật em?
- Đương nhiên là nhà...em hiểu rồi.
- Này Giang Thiên con thấy trang hoàng thế này được chưa?- Mẹ Hàn hào hứng hỏi.Không biết đã bao lâu rồi mới tổ chức ở nhà thế này,vui quá đi!
- Ừm!- Giang Thiên gật đầu một cái.Xem như cũng không tệ.Trên trần nhà là một đèn trùm lớn,bên dưới là bàn ăn dài theo kiểu tiệc đứng,cậu thang được trải thảm đỏ.Còn có một chiếc bánh sinh nhật lớn được đặt không xa bàn ăn lắm.Đơn giản thế này là ổn rồi.Cậu cũng chẳng cần cầu kì làm gì!
- A,phải rồi!Còn thiếu dàn nhạc,không biết họ tới chưa?Mẹ phải đi liên lạc lại mới được.Phải chuẩn bị thật tốt.- Mẹ Hàn nói xong lật đật chạy đi.
Giang Thiên chống cằm thơ thẩn nghĩ không biết Lam Thanh sẽ tặng cậu gì đây?Mong chờ thật!
Xế chiều bữa tiệc bắt đầu,từng vị khách mời tới,toàn quý ông quý bà ăn vận sang trọng thêm mấy quý công tử,tiểu thư hào hoa,xinh đẹp.Mục đích của mấy vị tiểu thư đến bữa tiệc này đều muốn bản thân có thể lọt vào mắt xanh của vị vương tử lạnh lùng kia.Trong tiếng nhạc du dương ai nấy đều mong mau chóng thấy Hàn đại thiếu gia.
Giang Thiên trang phục chỉnh tề,vuốt vuốt mái tóc đỏ,đứng soi trước gương.Như vậy được chưa ta?
- Anh hai!Anh ngắm đủ chưa?Anh có phải con gái đâu mà trau chuốt dữ vậy?Em thấy anh đủ đẹp trai,đủ ngầu rồi!- Thiên Vũ nói.Anh trai cậu thật là...lúc trước tùy tiện cho có thì bây giờ tỉ mỉ trên từng chi tiết.
- Thật sao?- Giang Thiên vẫn nhìn bản thân trong gương một lần nữa.Hôm nay cậu mặc một bộ vest đen sang trọng,mái tóc đỏ vuốt ngược để lộ vầng trán cao,càng làm nét mặt thêm lạnh và tăng vài phần ngạo khí.
- Mệt quá!Bữa tiệc cũng đã bắt đầu một lúc rồi,anh làm ơn xuống hộ cái.Anh ở trên này nhìn đi nhìn lại không bằng xuống cho Lam Thanh của anh nhìn một cái tốt hơn không?- Thiên Vũ lôi kéo cậu ra khỏi phòng.Thật tình,mất thời gian quá đi!
Vừa ra khỏi,Giang Thiên chỉnh lại trang phục,đeo mặt lạnh bước xuống.Cậu vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh nhìn của người khác.Giang Thiên vững bước chân bước xuống từng bậc thang.Đôi con ngươi quét một vòng hi vọng thấy Lam Thanh.Không biết nó mặc gì đến đây?Thế nhưng cậu lại không thấy.Giang Thiên vừa bước xuống,ba mẹ cậu đang tiếp khách liền bước lại.Một vài vị khách tới bắt chuyện nhưng bị thái độ xa cách của Giang Thiên làm cho ngại,nói vài cậu rồi đi.Có vị tiểu thư dũng cảm tới bắt chuyện với cậu cũng bị thái độ lạnh băng của cậu dọa sợ mà rút lui.Nhưng lòng ái mộ của họ dành cho cậu chỉ tăng không giảm.Không biết có bao nhiêu quý công tử ghen tỵ nhìn cậu xen lẫn hâm mộ.
Ba Hàn đang tiếp khách tới hỏi cậu:
- Con muốn bắt đầu phần chính luôn hay sao?
- Chờ một chút!- Giang Thiên nói.Phần chính là thổi nên và cắt bánh nhưng cậu...
- Giang Thiên!- Kiến Hàm đi cùng Khả Vi và Ngọc Uyển bước tới.Thiên Vũ lập tức quấn lấy Ngọc Uyển kéo cô nhóc đi.
Khả Vi khoác trên người chiếc váy xòe màu hồng ngại ngùng nói:
- Chúc mừng sinh nhật anh!
- Ừm.- Giang Thiên lãnh đạm nói.
Thấy sắc mặt cậu không tốt,Khả Vi lùi lại sau lưng Kiến Hàm một chút.Mới sáng cô đã bị Kiến Hàm lôi đi,chỉ kịp đặt báo thức và dặn dì nhà ăn cho Lam Thanh.Sau đó,Kiến Hàm tới đón cả Ngọc Uyển,hai chị em bị cậu dẫn đi,bị xoay vòng.Rồi Ngọc Uyển mới nói cho cô biết hôm nay là sinh nhật Giang Thiên,khi đến nơi rồi cô cũng không biết nói sao,thắc mắc hơn là sao Kiến Hàm không cho cô gọi Lam Thanh theo cùng.Nếu là sinh nhật Giang Thiên người nên xuất hiện nhất không phải là nó sao?Nhưng Kiến Hàm lại nói là Giang Thiên đã đưa thiệp nhưng xét thái độ của Lam Thanh thật không biết nó có nhận được thiệp không đây!Khả Vi ầm thầm thở dài một tiếng.
Bốn chàng trai còn lại cũng lần lượt đến,Vĩnh Khang đi cùng An Nhã.Khi đến nơi không ai hẹn ai đều cùng hỏi Lam Thanh đâu?Nhưng câu trả lời là không biết.Cứ thế kéo dài một tiếng vẫn không thấy nó đâu.Sắc mặt Giang Thiên trầm xuống.Nó thật không đến?Là không quan tâm sinh nhật cậu hay có lí do gì khác?Bầu không khí của bữa tiệc cũng ảm đạm hẳn đi.
Thấy vậy,Minh Nhạc và An Nhã cũng nhau biểu diễn để kéo không khí bữa tiệc lên.Đã có tiếng xì xầm vang lên.Nhưng Giang Thiên mặc nhiên không để ý.Thứ cậu để ý duy nhất là Lam Thanh đâu?Nhìn cánh cửa đóng chặt lòng cậu càng chùn xuống.
- Giang Thiên, cậu thật sự đưa thiệp cho Lam Thanh rồi chứ?- Kiến Hàm nheo mắt hỏi.
- Đưa rồi!- Giang Thiên nói.
- Tận tay?
- Không phải.Tớ đặt trước cửa phòng!
- Cậu...- Kiến Hàm nghẹn lời.Cậu tưởng Giang Thiên đưa tận tay cho Lam Thanh chứ.Rõ ràng buổi tối cậu thấy Giang Thiên rất lâu mới về phòng.
- Nhưng sáng nay em có thấy đâu?- Khả Vi nói.Sáng nay rời phòng cô có thấy tấm thiệp nào đâu.
- Là sáng nay trước khi đi tớ mới đặt xuống!- Buổi tối cậu định để trước phòng nhưng ngẫm lại thì để sáng đặt tốt hơn.Như vậy Lam Thanh vừa thức dậy là thấy.
- Giang Thiên cậu đúng thật là...- Kiến Hàm vỗ trán nói.- Khả Vi,em thử liên lạc với Lam Thanh xem.- Đảm bảo là nó không biết rồi.Giang Thiên sao mà...IQ của cậu chẳng lẽ vì Lam Thanh mà tuột dốc đến mức không rồi sao?
- Được.- Khả Vi vội vã gọi điện cho nó.Nhưng không ai bắt máy.Cứ thế năm sáu cuộc điện cùng chung một kết quả.
- Giang Thiên!Không thể cứ để khách chờ thế này được!- Ba Hàn tới nói.
- Chờ một lát nữa thôi!- Giang Thiên nói.
- Con...được rồi!Là cô bé lần trước chưa đến phải không?Vì hạnh phúc của con ba sẽ kéo dài thời gian một chút.- Ba Hàn vỗ mạnh lưng cậu một cái rồi rời đi.
- Này,khi nào bắt đầu đây!Tôi ghét phải chờ đợi!- Lạc Thân cùng nhóm bạn đi tới.Dù sao cùng là giới thượng lưu nên các cậu cũng nhận được thiệp.Khỏi phải nói nhóm bọn họ cũng chẳng kém cạnh nhóm Giang Thiên là mấy,trai gái đều đẹp và tỏa sáng cả.
- Có chuyện gì sao?- Quân Du hỏi.
- Lam Thanh chưa tới!- Tử Phong đáp.
- Cô ấy chưa tới?Tại sao?- Phi Tuấn hỏi.Không phải cảm tình giữa Giang Thiên và Lam Thanh rất tốt sao?
- Thật không đáng nhắc đến!- Kiến Hàm nói.
Khả Vi chợt nhớ đến một nơi có thể liên lạc được,cô vội gọi tới.
Ba mươi phút sau,người vẫn chưa xuất hiện.Giang Thiên xoay lưng,rốt cuộc nó không tới thì cậu còn chờ gì nữa( anh chàng vẫn chưa biết mình sai ở đâu ).Nhưng chỉ sinh nhật lần này thôi,sinh nhật lần tới,lần tới nữa cậu nhất định phải bắt nó bên cạnh.Giang Thiên xiết chặt vạt áo bước đi.
Ngay lúc đó,cánh cửa đang đóng chặt mở toang ra,kèm theo tiếng hét lớn:
- HÀN GIANG THIÊN ĐỒ NGỐC!
**********************************
Vì hi vọng truyện kết thúc sớm nên mình sẽ cố viết nhanh.Cho nên ra chương có thể một ngày một chương hay hai ngày một chương nha m.n.
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku - shuuya Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku