Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: shuuya
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Hà Vũ
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 2022-04-16 15:28:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 66: Mười Tiêu Chuẩn Chết Tiệt!
uối cùng cũng đã đến lúc phải đi học lại.Bao nhiêu ngày rời xa mái trường,lớp và sách vở thật khiến người ta "nhung nhớ ".
- Tớ chơi còn chưa đã sao phải đi học lại!- Lam Thanh ôm đầu đập liên tục xuống bàn.
- Làm ơn!Cậu muốn tử tự thì đi chỗ khác!Mắc công tớ phải lau dọn mệt lắm!- Dương Minh quơ quơ cây chổi cảnh cáo.
- Cậu nói thế là sao hả?Bạn bè bao ngày không gặp mà nỡ nói lời tổn thương nhau thế sao?- Lam Thanh đưa đôi mắt ướt nước nhìn cậu.
- Còn nhớ tớ là bạn bè?Cậu đi chơi có rủ tớ đâu!Không bạn bè gì hết!- Dương Minh quay ngoắt đầu.
- Tàn nhẫn quá đi!Bạn cậu chỉ đi tắm suối nước nóng,ăn nhiều đồ ngon một chút thôi mà!
- Tàn nhẫn là cậu thì có!
- Thôi!Thôi!Tôi xin hai anh chị!Bọn tớ có mua quà cho cậu đó nên đừng giận nữa!- Khả Vi vỗ vai cậu nói.
- Thật không?- Anh chàng lập tức vui vẻ hẳn lên.
- Thật!Lát qua kí túc lấy!
- Nể tình quà đó,tớ tha cho các cậu!- Dương Minh đại nhân đại lượng nói.
- Cậu mà đi làm lính dễ bán nước lắm đấy!- Lam Thanh nói.
Riêng hội kỉ luật,đã lâu mới gặp lại sếp lớn,anh em vui mừng hẳn ra,làm việc hăng say.Trong khi đó vị sếp lớn nào đó lười biếng ngồi gác cằm lên bàn,mặt nhăn thành một đống.
- Tớ nói nè Giang Thiên!Cậu thôi trưng cái vẻ mặt ấy ra được không?Cậu làm người ta xuống tinh thần quá!- Tử Phong chán nản nói.
- Im đi!- Giang Thiên híp mắt nói.- Tớ đang nhức đầu đây!
- Không phải chứ!Giang Thiên,mau đến bệnh viện kiểm tra ngay,không thể xem thường bệnh đau đầu được,rất có thể có khối u trong não hay đại loạn thế...Nguy hiểm lắm!- Vĩnh Khang hốt hoảng nói.
- Ai đó ném tên này ra ngoài đi!- Giang Thiên trừng mắt nói.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?Cậu nói ra mọi người mới giúp cậu hết đau đầu được chứ?- Minh Nhạc đề nghị.
- Các cậu?- Giang Thiên nhìn bộ bốn anh tài của hội bằng ánh mắt xem thường.
- Ý gì đây?
- Không có khả năng!- Giang Thiên xua tay,nghiêng mặt nhìn chỗ khác.
- Tớ muốn đánh cậu ta!- Tử Phong nghiến răng nói.
- Tớ giúp cậu nhặt xác!- Đan Bảo liếc mắt nói.
Giang Thiên lại bắt đầu lần thở dài thứ chín trong ngày.
- Thở thêm cái nữa cho tròn,số lẻ không may mắn đâu!- Minh Nhạc nói.
- Các cậu biến hội thành cái gì thế này?Nhìn nản quá!- Kiến Hàm vỗ tập tài liệu trên tay từ ngoài đi vào nói.
- Cậu ta đó!- Bốn người đồng loạt chỉ Giang Thiên.
- Đúng là mệt với cậu!Nè!- Kiến Hàm ném cho Giang Thiên tập tài liệu trên tay.
- Cái gì đây?
- Không phải cậu phiền vì không có cách khiến Lam Thanh thích cậu theo nghĩa nam nữ sao?- Kiến Hàm ngồi xuống cạnh cậu nói.
- Thì sao?
- Muốn theo đuổi một cô gái,cơ bản đầu tiên là biết được tiêu chuẩn của cô ấy!Tớ tìm hiểu cho cậu rồi đó!Biết ơn chút đi!
- Tiêu chuẩn?- Giang Thiên nhíu mày nhìn tập tài liệu.
- Khoan khoan!Chuyện các cậu đang nói không phải giống như tớ nghĩ chứ?- Tử Phong lên tiếng hỏi.
- Không biết chuyện cậu nghĩ là gì nhưng chắc chuyện bọn tớ đang nói là như vậy!- Kiến Hàm khẽ cười.
- Đùa á!Giang Thiên!Cậu nỡ lòng nào mà đối xử với anh em như vậy?Có chị đại như cậu ta với lão đại như cậu hội kỉ luật này sẽ đi về đâu?- Tử Phong nhảy dựng lên,túm lấy vai Giang Thiên nghiêm túc nói.- Suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định!
Bốp!
- Chuyện của tớ chưa đến lượt cậu quản!- Giang Thiên lên gối mạnh.- Hơn nữa,cô ấy từ khi vào hội là thành đại tỷ rồi,cậu không thấy sao?
- Ui.Cậu ác quá!Hai người mà thành đôi...thế giới sẽ nguy hiểm...- Tử Phong nói trong đau đớn.
- Hử?- Giang Thiên phóng mắt lạnh nhìn cậu.
- Cậu đúng là hết chuyện muốn ăn đòn!- Vĩnh Khang túm lấy cổ áo Tử Phong kéo lại.
- Mặc dù biết sớm hay muộn cũng sẽ có chuyện này...nhưng mà vẫn thật bất ngờ!- Đan Bảo nói.
- Nếu cậu đã xác định rõ tình cảm của mình thì bọn tớ sẽ giúp hết sức!- Minh Nhạc nói.
- Vậy tiêu chuẩn của Lam Thanh là gì thế?- Vĩnh Khang tò mò hỏi.
- Cô ấy mà cũng đặt ra tiêu chuẩn sao?Không phải suốt ngày lông bông hết manga lại anime.Một chút mơ mộng của con gái chẳng thấy đâu!- Giang Thiên khó chịu nói,tay mở tập tài liệu ra xem.- Cái tiêu chuẩn quái gì đây?
- Là gì thế?Tớ mượn chút!- Minh Nhạc vươn tay lấy tập tài liệu.- Xem nào?"Một đẹp trai như Usui Takumi.Hai lạnh lùng như Hibari Kyoya.Ba dễ thương như Kuroko Tetsuya.Bốn dịu dàng như Yuki Sohma.Năm ngây thơ như Monkey D Luffy.Sáu đá bongq giỏi như Tsubasa Ozora.Bảy đánh nhau giỏi như Songoku.Tám nấu ăn ngon như vua bếp Souma.Chín lái xe siêu như Fudo Yusei.Mười chung tình như Lee Syaoran."Họ là ai?
- Đây!- Kiến Hàm trải mười tấm hình xuống bàn.
Hình vừa đặt lên,năm người liền hóa đá.Giang Thiên như muốn lật bàn:
- Tiêu chuẩn gì mà toàn nhân vật 2D.Một chút thực tế cũng không có.
- Cậu nói đúng.Nói thật nếu xét đẹp trai như Usui Takumi.- Kiến Hàm đẩy bức hình của Usui tới trước.- Hai người hoàn toàn thuộc hai nét đẹp khác nhau hoàn toàn.Cậu ta như một hoàng tử còn cậu là ma vương.
- Cậu nói thế là muốn gì?- Giang Thiên mắt lạnh nói.
- Tiếp.Nói về lạnh lùng như Hibari Kyoya miễn cưỡng được đi!- Tử Hàm lùi bức hình xuống.- Sau đó dễ thương như Kuroko Tetsuya...
- Hoàn toàn không thể!- Bộ bốn đồng thanh nói.
- Câu trả lời rõ như ban ngày rồi.- Kiến Hàm thản nhiên nói,sau đó đẩy bức hình Yuki lên.- Nói về dịu dàng,cậu khó mà bộc lộ được.Cậu khó khăn trong việc thể hiện tình cảm,nóng nảy dễ hơn là dịu dàng.Cái này cũng không qua được.
- Này...
- Nói về ngây thơ như Luffy,đợi cậu thành tên ngốc rồi nói đến.Còn về đá bóng,tớ chỉ có thể nói cậu luyện mười năm cũng không đá được như anh chàng này,ngay cả cầu thủ chuyên nghiệp cũng không thể thực hiện được những kĩ năng đó.
- Đủ rồi đó!
- Xét về tài đánh nhau thì khó ai qua được cậu,nhưng nếu là như Songoku,cậu với anh ta như mặt đất với bầu trời vậy.Sức mạnh của anh ta được miêu tả...nói sao nhỉ rất cấu...sức mạnh có thể phá hủy hành tinh...cậu hoàn toàn không có khả năng đó.Nói về nấu ăn cậu còn chưa làm được một món nữa huống chi là nấu giỏi.Đua xe...khả năng của cậu thì việc học hỏi không thành vấn đề,bất cứ kĩ năng đua xe siêu hạng nào đều có thể học được...nhưng mà như Fudo Yusei...trừ khi cậu có thể đặt tính mạng của mình vào những màn đua mạo hiểm chết người.Còn mười chung tình thì chắc không khó lắm!
- Đủ rồi!Nói như cậu thì tớ chẳng được tiêu chuẩn gì phải không?- Giang Thiên lạnh giọng nói.
- Không!Tạm được hai cái,còn lại luyện cả đời cũng không được!- Kiến Hàm bình thản nói như không!
- Chết tiệt!Mười tiêu chuẩn gì chứ?Trên đời này làm gì có người hỗn tạp như thế!Làm sao mà con người như nhân vật 2D được!Cái này không thể là tiêu chuẩn được!Chết tiệt!- Giang Thiên không nói thêm lời nào,cầm theo tập thông tin,lửa bốc ngùn ngụt chạy đi!Nghĩ sao mà đem cậu so sánh kiểu này.Hàn Giang Thiên tài sắc vẹn toàn,có cái gì mà không tốt chứ!
- Cậu ấy đi đâu vậy?
- Ra ngoài dập lửa.
Lớp học đang chìm trong bầu không khí nghiêm túc,chăm chú nghe giảng thì...
- TRẦN LAM THANH!!!
- Á!- Lam Thanh đang ngủ,giật mình từ trên ghế ngã xuống đất.Nó tức giận nhìn quanh.- Tên nào to gan phá mộng đẹp của ta???
- Cô ra đây cho tôi!- Giang Thiên đứng chắn trước cửa lớp.
- Anh rảnh rỗi qua ha!Không không kéo tới cửa lớp người ta làm ầm!- Lam Thanh uể oải vươn vai.
- Cho cô năm giây!Ra đây ngay!- Giang Thiên lạnh giọng nói.Đôi mắt toát lên sự nguy hiểm khó lường.
- Rồi,rồi mệt ghê cơ!- Lam Thanh phất phất tay bước tới.
- Đi theo tôi!- Giang Thiên kéo tay Lam Thanh chạy đi.
- Trời ơi!Cướp dâu!!!- Một bạn nữ reo lên.
Cả đám học sinh lớp 1-E bám lấy thành cửa nhìn theo.
- Bậy,sao là cướp dâu được!Nhìn hội trưởng tức giận thế cơ mà!Chắc chắn là Lam Thanh lại gây chuyện rồi!- Một bạn nam nói.
- E hèm!Các em nhìn đủ chưa?
- Ặc,Cô!- Cả đám lập tức co rúm lại trước vị giáo viên chủ nhiệm này.
- Mặc dù cô cũng rất tò mò muốn biết chuyện gì nhưng mà các biết đấy,có một số chuyện chúng ta không nên biết.Như thế là xâm phạm quyền riêng tư của người ta.Có gì thì đợi học xong rồi các em muốn điều tra gì thì điều tra nhá!- Cô giáo nở nụ cười hiền từ.- À mà nhớ báo lại với cô nha.
- Yes!Madam!- Cả đám nghiêm chỉnh đáp.
- Này!Buông!- Lam Thanh nói lớn.Tay nó bị cậu xiết đau quá!
Giang Thiên kéo Lam Thanh ra sau vườn mới dừng lại,thả tay nó ra.
- Anh bị sao vậy?- Lam Thanh xoa xoa cổ tay nói.
- Đổi đi!- Giang Thiên đưa tập tài liệu cho nó,giọng điệu ra lệnh.
- Đổi cái gì?- Lam Thanh khó hiểu nhìn cậu.
- Tiêu chuẩn bạn trai của cô!
- Hả?Tại sao tôi phải đổi?
- Nhất định phải đổi!Cô không thấy tiêu chuẩn đó làm khó người quá hả?Trên đời làm gì có ai như thế!- Giang Thiên gắt lên.
- Vì không có ai nên mới đặt ra đó!
- Hả?
- Anh không thấy sao?Có bạn trai thật phiền lắm cơ,đó là một việc rất tốn thời gian.Nhìn thời gian biểu của tôi xem.25% là ngủ,50% dành cho anime và manga,25% dành cho hoạt động vui chơi khác.Nếu có bạn trai thì phải giảm thời gian dành cho những việc trên,như vậy sẽ thật tốn thời gian và tốn sức.Nói chung rất phiền phức.Nhưng mà tâm lí của các bà mẹ thì con gái như quả bom nổ chậm,chỉ mong mau mau có bạn trai vì sợ ế.Mẹ tôi cũng không ngoại lệ.Từ năm sơ trung là không biết bao nhiêu lần bị mẹ gán ghép.Nghe thôi đã nhức đầu rồi.Cho nên tiêu chuẩn này đặt ra để ngăn chặn tình trạng đó.Mà có được chàng trai hoàn hảo như vậy cũng là mơ ước của otaku nữ.Nếu có thì tốt biết mấy.Mà không có cũng không sao!
- Ý cô là...tiêu chuẩn này...căn bản...là giúp cô...không có bạn trai?
- Hừm?Chắc cũng gần vậy!- Lam Thanh xoa cằm nói.
Giang Thiên hoàn toàn hóa đá.Ai nói nó là con gái cơ chứ?Là ai nói?Có con gái nào như nó không?Tiêu chuẩn gì chứ?Mơ mộng gì chứ?Trần Lam Thanh khẳng định không có thứ đó.
- Anh bị sao vậy?Sao anh có được thông tin về tiêu chuẩn của tôi vậy?Mà nó có liên quan gì anh sao?- Lam Thanh quơ quơ tay trước mặt Giang Thiên nhưng cậu không phản ứng.
Giang Thiên đang trong tình trạng sốc bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh.Nhưng nghĩ theo một hướng nào đó nếu Lam Thanh không có ý định có bạn trai thì cậu có thể theo đuổi lâu dài mà không cần lo lắng.Tuy nhiên nếu xét theo một khía cạnh khác,một otaku như nó khó mà để hành động theo đuổi của cậu vào mắt như thế đã khó lại càng khó hơn.Và nếu nó lại lấy mười tiêu chuẩn này ra so với cậu.Giang Thiên nhớ đến câu nói của Kiến Hàm.Thế không phải,càng không có khả năng sao?Đúng rồi nhất định phải bảo nó thay đổi.Tốt nhất là dựa trên cậu mà đặt ra.
- Này Lam Thanh!Ủa đâu rồi?
- Hể?Thật sao?- Lam Thanh ngạc nhiên hỏi cô gái mới xuất hiện.
- Thật mà!Chị vừa là học trò vừa là con nuôi của mẹ Minh Nhạc,là chị gái nuôi của cậu ấy!- Cô gái chống nạnh nói.
- Lần trước không nghe chị nói nha?
- Lần đó chị bận quá!Vừa gặp Vĩnh Khang thật sự rất vui.Thằng nhóc trông hơi gầy nhưng dễ thương hẳn ra.Bảo bối gia đình chị mà!- Cô gái khoanh tay nói.
Ở đâu ra đây?Giang Thiên tự hỏi.Cô gái với mái tóc tím ngang vai,mặc áo phông,quần bò bụi đời kia không ai khác là cô gái mặc sườn xám đã xuất hiện ở nhà hàng Whis - An Nhã,chị gái ruột của Vĩnh Khang,một nghệ sĩ violon.
- Chị nuôi của Minh Nhạc,chị ruột của Vĩnh Khang,hai cậu ấy đều là em trai của chị,thế ai là anh,ai là em?- Lam Thanh hỏi.
- Cái này....hừm...khó nói nha.Trước giờ chị cũng chưa nghĩ đến?- Cô gái nhăn mặt suy nghĩ,ba giây sau liền khoát tay nói.- Vấn đề đó bỏ sang một bên đi!Mà sao em lại ở đây?
- Câu hỏi này phải hỏi chị mới phải?- Giang Thiên mắt lạnh nhìn người từ đâu xuất hiện.Xen vào cuộc nói chuyện quan trọng của cậu.
- Giang Thiên!Thì ra cậu cũng ở đây sao?Xin lỗi tôi không thấy.Mà tôi đi tìm Vĩnh Khang,có người nói là lên sân thượng của khu phòng học,đi một hồi đến đây?- An Nhã cười sang sảng nói.
- Siêu thế!Chỉ cần đi thẳng từ cổng vào là tới khu phòng học mà chị cũng đi sai được.Chị với zoro * đúng là thiên tài!- Lam Thanh nghiêm túc bật ngón cái.
* Nhân vật trong One piece.
- Quá khen!Quá khen!
Cái này là khen sao?Giang Thiên nhìn hai người nói chuyện điên điên khùng khùng trước mắt mà không sao nói nên lời.Thật không hiểu sao hai người đó lại hợp như thế.Một người lớn hơn hai mươi mà vẫn có thể lạc đường cho dù chỉ cần đi thẳng.Một otaku hoàn toàn mất khái niệm thực tế rồi.
- Khang!- Cánh cửa phòng hội kỉ luật vừa mở ra,ngay lập tức một bóng đen nhảy ùm đến ôm lấy Vĩnh Khang.
- Chị!
- Ôi cái má mềm mềm,yêu chết đi được!- An Nhã hết lòng cọ vào má Vĩnh Khang.
- Chị về hồi nào vậy?- Vĩnh Khang vui vẻ hỏi.
- Sáng nay,vừa về là tìm bảo bối ngay nè!
- Có quà cho em không?
- Đương nhiên là có rồi!
- Chị hai là tốt nhất!
Hai người ôm ôm ấp ấp,thể hiện tình thương thương mến thương.
(shuuya: "lâu lâu chen vào chút!Mọi người đã hiểu tại sao Vĩnh Khang nhà ta có tính trẻ con chưa nào?")
- Minh Nhạc,lần trước vội quá quên để ý nhóc!Sao nhìn xuống tinh thần dữ vậy!Tươi tỉnh lên đi,chị cũng có mua quà cho em!- An Nhã vỗ mạnh lưng cậu.
- Cảm ơn,Nhã!- Minh Nhạc cười yếu ớt nói.
- Gọi một tiếng chị có mất mát gì đâu chứ!- An Nhã chu môi bất mãn.Minh Nhạc từ mười tuổi đã không gọi cô là chị.Nhớ quá đi mất,nghe cái giọng dịu dịu gọi bằng chị mới tuyệt làm sao!
- Nhã đến có chuyện gì?- Minh Nhạc hỏi.
- Giang Thiên,hôm nay chị mượn Khang.Hôm nay gia đình sum họp muốn vui vẻ một bữa,không thành vấn đề chứ?
- Làm ơn biến nhanh dùm!- Giang Thiên lạnh giọng nói.
- Minh Nhạc,em muốn đi cùng không?- Hoàn toàn không để ý thái độ của Giang Thiên.
- Không,hôm nay bận lắm!Không đi được.- Minh Nhạc gượng nói.
- Vậy sao?Thế lần sau cùng đi ăn nha!Giờ chị và Khang phải đi trước!Đi nào!- An Nhã ra dấu với Vĩnh Khang.
Anh chàng lập tức hưởng ứng:
- Đi thôi!
Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện ríu rít.Không ai để ý ánh mắt chàng trai nào đó đượm buồn nhìn theo bóng họ.
**********************************
Chap tiếp theo: Tiếng đàn cất lên mang theo tâm tình của người nghệ sĩ.
Số là ngày mai học đêm,nên nhân hôm nay rảnh viết đăng lên trước nè.M.n đọc truyện vui vẻ nha!
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku - shuuya Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku