Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: shuuya
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Hà Vũ
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 2022-04-16 15:28:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 57: Kết Thúc Sự Kiện.
rong khuôn viện bệnh viện,trên bãi cỏ xanh mướt được những tia sáng ấm áp của mặt trời chiếu rói,óng ánh lên những giọt nước ẩm ướt.Một người con gái mặc đồ bệnh nhân,mắt quấn băng trắng,ngồi trên xe lăn,đầu hơi ngẩng lên.Cô luôn hướng ánh mắt nhìn về thứ ánh sáng được ban tặng cho tất cả mọi người nhưng cô lại bị tước đoạt đi thứ ánh sáng đó,trước mắt cô chỉ là một màn đen sâu thẫm không biết đến bao giờ mới bị xua tan đi.
Bước chân hai người con trai khựng lại,đứng từ xa nhìn ngắm cô.
- Đó là Quân Tuyết?!- Tử Phong kinh ngạc.Cậu không dám tin vào mắt mình nữa.Người con gái cậu cứ ngỡ đã...nhưng bây giờ lại đang ở ngay trước mắt cậu.Cậu quay đầu sang hỏi Quân Du.- Như vậy là sao?
- Con bé chưa chết.Sau khi tớ đưa con bé rời khỏi đó,con bé đã sắp rời đi nhưng lúc đó một người đã xuất hiện.Có lẽ là tình cờ nhưng con bé đã được cứu sống.
- Ý cậu là King?
- Phải.Là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này,là King yêu cầu ông ta cứu Quân Tuyết,mọi chi phí phẫu thuật,viện phí đều là Lạc Thần chi trả.Lúc đó,cậu vẫn chưa quen biết Giang Thiên.Nhưng mà,để cứu sống Quân Tuyết,cậu ấy có đề ra điều kiện,tớ phải trợ giúp cậu ấy xây dựng thế lực ở trường.- Quân Du nói.Cậu con nhớ lúc đó,sau khi Quân Tuyết được đưa vào phòng phẫu thuật,Lạc Thần đã giơ tay ra nói với cậu:" Tôi sẽ cứu sống em gái cậu,đổi lại hãy trở thành người của tôi,không bao giờ phản bội tôi,!".Quân Du nhận thấy lời nói mặc dù có ngữ điệu ra lệnh xen vào đó lại có khẩn cầu,đôi mắt Lạc Thần lại ánh lên sự cô đơn khó tả và có lẽ vì cậu ta là người đảm bảo em gái cậu sẽ sống mà Quân Du không chút do dự đồng ý.
- Nhưng tại sao...tại sao cậu lại nói Quân Tuyết mất rồi?
- Bởi vì con bé không muốn gặp bất kì ai nữa.Ca phẫu thuật thành công nhưng con bé không thể đi lại,đôi mắt không còn nhìn được nữa.Mặc dù bác sĩ nói con bé có thể trị liệu,tuy rằng tỉ lệ hồi phục thấp nhưng vẫn còn hi vọng.Con bé lúc đầu có tham gia nhưng dần dần nó tuyệt vọng vì không thể thay đổi được.- Quân Du nói lạc giọng hẳn đi,nắm tay xiết chặt đè nén cảm xúc.
- Không...không thể nào...- Bước chân Tử Phong lùi lại,cả người vô lực ngã xuống bãi cỏ,hai tay ôm đầu tự trách.- Là lỗi của tớ...là do tớ nên cô ấy mới vậy...nếu như...nếu như không quen biết tớ...Quân Tuyết...Là lỗi của tớ!
- Đủ rồi!- Quân Du đặt hai tay lên vai Tử Phong gắt lên.- Tớ mang cậu đến đây không phải để cậu ngồi đầy mà tự trách bản thân.Quân Tuyết...thật sự vẫn mong gặp cậu.Mặc dù chưa từng nói ra nhưng mỗi lần nó đều chờ nghe tin tức của cậu.Quân Tuyết sợ cậu sẽ ghét bỏ nó lúc này,sợ cậu vì nó mà thương tâm.Tớ có thể trở về,đối diện với cậu,tha thứ cho cậu là do Quân Tuyết khuyên bảo.Nó luôn nói,nó bị như vậy là do số phận không phải lỗi của cậu...vì vậy...nên hi vọng tớ vẫn sẽ bên cậu...giúp cậu quên đi mọi chuyện...quên đi người con gái tên Quân Tuyết.Tớ...lại không làm được,cả hai chúng ta dù thế nào cũng không thể quên những chuyện đã xảy ra.Chỉ tới khi cậu có đủ dũng cảm đối mặc với mọi thứ,đến khi cậu trở lại là cậu...tớ mới dám mang cậu gặp Quân Tuyết.Tử Phong,cậu nghe cho rõ đây,chỉ có cậu mới trở thành động lực cho Quân Tuyết được...nên làm ơn hãy ở bên nó một lần nữa...làm ơn hãy chăm sóc nó.
- Không...tớ...vì tớ mà cô ấy mới...tớ không đủ tư cách đó!- Tử Phong liên tục lắc đầu.
- Tư cách là do trái tim Quân Tuyết quyết định!Trái tim của nó dánh cho cậu.Tớ quýêt định tin vào cậu lần nữa,đừng làm cho tớ phải thất vọng.
Quân Tuyết mất đi thị giác nhưng đổi lại những giác quan khác có phần nhạy bén hơn.Cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ và hơi dè dặt.Cứ ngỡ là Quân Du,Quân Tuyết khẽ gọi:
- Anh hai!Dạo này anh đi đâu vậy?
Nghe thấy giọng nói vẫn êm dịu như xưa,trái tim Tử Phong như bị bóp nghẹn,hô hấp trở nên khó khăn.
Mãi vẫn không thấy đáp lại,Quân Tuyết nảy ra nghi ngờ hỏi:
- Có phải anh hai không?
Tử Phong chậm bước lại gần cô,khó khăn gọi:
-...Quân Tuyết!
Cả người Quân Tuyết chấn động.Giọng nói phút chốc lạnh lên:
- Anh sao lại đến đây!Mau về đi!Tôi không thấy anh!
- Anh xin lỗi!- Tử Phong quỳ xuống trước mặt cô,hai tay nắm lấy hai tay Quân Tuyết.
- Tôi không cần anh xin lỗi!Mau về đi!Tôi không muốn thấy anh!- Quân Tuyết lạnh lùng rút tay lại,cô không cần cậu xin lỗi.
- Anh không về!Anh muốn ở bên cạnh em!
- Không cần!Tôi không cần anh thương hại,không cần anh vì thấy có lỗi mà bên tôi!Mau về đi!- Giọng Quân Tuyết nghẹn lại.Cô sợ cậu vì thấy có lỗi mà quan tâm cô,cô không cần,không cần.Cô ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác.
- Anh không phải vì thương hại em.Anh đã gặp Quân Du,cậu ấy nói em rất muốn gặp anh vậy tại sao lại xua đuổi anh!- Tử Phong cứng rắn,bưng mặt cô đối diện với mình.
- Làm ơn đi mà...anh đi đi có được không...em không muốn anh nhìn thấy em lúc này...làm ơn đi...em không còn là Quân Tuyết của ngày xưa,em bây giờ chỉ là một phế nhân...em sẽ chỉ là gánh nặng cho mọi người...nên đừng tới gặp em nữa...- Quân Tuyết nấc lên từng tiếng khẩn cầu.
- Đồ ngốc!Đối với anh em mãi là Quân Tuyết,dù cho có thể nào thì Quân Tuyết vẫn là Quân Tuyết,tình cảm anh dành cho em không bao giờ thay đổi.- Tử Phong ôm lấy Quân Tuyết,đầu gác lên vai cô,nước mắt rơi xuống ướt một mảng bờ vai.- Cho nên đừng đuổi anh đi được không!Tin anh được không?
Quân Tuyết không đáp,tiếng nấc trong cổ họng lớn dần.
Quân Du cụp mi mắt,chỉ cần hai người vui vẻ đối với cậu như thế là đủ.
Trong phòng bệnh của Giang Thiên vẫn tiếp tục một màn nháo loạn.
- Lần này cậu thua rồi mau giao nộp đây!- Mẹ Hàn đưa tay trước mặt ba Hoa đòi nợ.
- Hừ.Mới thắng một lần đừng vênh váo,không phải mấy năm trước cậu đều thua sao?- Ba Hàn lạnh nhạt lẫn khinh thường nói.
- Mấy năm trước là mấy năm trước,thời thế bây giờ thay đổi rồi bạn hiền!- Mẹ Hàn cười đắc ý.
- Thắng thua gì vậy?- Giang Thiên hỏi.
- A.Sự kiện trao đổi học sinh là một ván cược của họ đấy mà!- Tống Minh Hạo tốt bụng nói.
- Ván cược?- Giang Thiên nghiến răng nói.
Ba Hàn vội né cậu con trai ba mét,ông chịu lạnh kém.
- Cho mẹ cơ hội nói rõ!- Giang Thiên mặt lạnh nhìn mẹ mình.
- A.Nói gì cơ!- Mẹ Hàn giả ngu nói.- A.Phải rồi không phải con vì cứu mĩ nhân mà bị thương sao?Mĩ nhân đâu rồi mau cho mẹ thấy đi!- Mẹ Hàn vội đánh trống lảng.Chẳng lẽ lại nói sự kiện này chỉ là ván cược đoạt lấy sổ liên lạc thời đi học của bà bị tên vô lương kia giữ sao?
- Em cũng rất tò mò nha,rốt cuộc cô bé ấy là thần thánh phương nào thế?- Mẹ Hoa một tay nâng cằm nói.
- Là ác ma thì có!- Lạc Thần xanh mặt lầm bầm.Người đâu mà bạo lực thấy sợ.Đã thế còn láu cá,tinh ranh.
Giang Thiên nghe nhắc đến Lam Thanh mới nhận ra nó cũng đã đi khá lâu,không biết có xảy ra chuyện gì không?
Người đang được mọi người lo lắng thì lại tay xách một túi đồ ăn lớn,tay cầm một quyển truyện,hai mắt dán vào từng trang truyện.Số là lúc đi mua đồ ăn nó tình cờ thấy một hiệu sách có bán manga,vì đã mấy ngày không có truyện đọc,Lam Thanh đang cật lực bổ sung những ngày sống thiếu thốn.
- Ể?Không phải là con nhỏ lập dị đây sao?- Giọng nói chế giễu,khinh thường vang lên,một đôi chân thon dài chắn ngang đường nó.
Lam Thanh khó chịu ngẩng đầu lên,trước mắt nó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc nhuộm vàng,áo hai dây hở bụng,quần dùi jean với giày cao gót mười phân vô cùng sexy,cô ta xách theo một túi xách hàng hiệu đắt tiền,trang sức lộng lẫy.
- Sau bao năm không gặp chẳng lẽ câm rồi sao?- Cô ta nhếch miệng nói.
- Chúng ta quen sao?- Lam Thanh lạnh nhạt nói.
- Ô.Đúng là kẻ lập dị có khác,ngày cả đầu óc cũng thiểu năng hơn người bình thường,trí nhớ cũng kém đi nhiều.
- Tránh ra!- Lam Thanh lạnh giọng nói.
- Không phải nên chào hỏi bạn học cũ sao?Một chút phép lịch sự cũng không có,tôi thật tò mò không biết sao rác như cô còn tồn tại trong xã hội đó.
Lam Thanh không thèm để ý lời cô ta nói thẳng thừng bước qua,lướt qua người cô ta hờ hững nói một câu:
- Không ai lại đi nhớ một kẻ đê tiện cả đâu.
- Cô dám nói thế sao...
- Im lặng và biến đi chỗ khác trước khi người khác thấy cô thảm hại như thế nào!
Nói rồi Lam Thanh nhẹ nhàng lướt qua cô ta rời đi.Cô nàng tóc vàng kia dậm chân tức giận.
Sảnh bệnh viện,thấy nó trở về,Khả Vi cất tiếng gọi lớn:
- Lam Thanh!Lam Thanh!
Nhưng Lam Thanh tựa như không nghe,cứ thế bước đi nhưng sắc mặt không tốt lắm.
- Về rồi đây!- Lam Thanh đẩy cửa phòng bệnh.
- Sao đi lâu vậy?- Giang Thiên gượng người dậy hỏi.
- Mải đọc truyện thôi!A.Sao đông người thế này?- Lam Thanh lúc này mới nhận thấy trong phòng có thêm mấy người lạ.
- Oa.Cô bé trong truyền thuyết đây sao?- Mẹ Hàn và mẹ Hoa sáp lại gần nó,mặt dán sát tới.
- Truyền thuyết?- Lam Thanh gượng người nói.Nó khi nào trổ thành truyền thuyết vậy?
- Thôi được rồi con bé sợ đó!- Ba Hàn lôi vợ về.
- Ai đây?- Lam Thanh hỏi.
- Ba mẹ tôi!- Giang Thiên chỉ về phía ba mẹ mình.- Đây là ba mẹ Lạc Thần.
- Còn cậu đâu?- Tống Minh Hạo kháng nghị.Sao không giới thiệu anh.
- Cậu ở đây lúc nào?- Giang Thiên tàn nhẫn phủ nhận sự tồn tại của ai đó.
- Quá đáng!Cháu không nói cậu tự nói.- Tống Minh Hạo chỉnh chu nói.- Thầy là hiệu trưởng trường Quang Vân,cậu của Giang Thiên,rất vui được gặp cháu.
- Hiệu trưởng?Không phải người đì mình đến Thần Phong sao?- Lam Thanh xoa cằm nói.Ánh mắt híp lại nhìn Minh Hạo.
- Đâu đến nỗi đó!- Minh Hạo cười gượng.Trời ạ,nhìn là biết nhóc này nguy hiểm không kém thằng cháu.Sai lầm rồi,biết thế thành người vô hình cũng được.
- Con người đúng là không thể nhìn bên ngoài mà phán xét được!- Ba Hoa quét mắt đánh giá nó một lượt.
Cảm thấy ánh mắt bốn vị phụ huynh nhìn mình săm soi,Lam Thanh lùi sát cửa,âm thầm đổ mồ hôi.Không phải đang tính toàn làm sao trả thù cho con trai đấy chứ.Ôi mèn ơi,Giang Thiên là tốt bụng tự bị thương còn Lạc Thần thì nó chỉ giáo huấn một chút không đến nỗi bị phụ huynh hai bên tuyên án tử hình đâu ha.
Bốn vị phụ huynh lúc này mà nghe dượco suy nghĩ của nó chắc chỉ có nước ngất đi mà thôi.
- Nhìn vậy đủ rồi!Chúng ta còn có việc phải đi!- Ba Hàn lên tiếng nhắc nhở.Vừa xuống sân bay bọn họ liền tới thăm Giang Thiên,giờ thấy cậu không sao,hơn nữa cũng đã biết mặt người cần gặp nên đi thôi.
- Xém nữa thì quên mất,giờ không đi thì trễ mất!A.Tiểu Thiên,mẹ có việc đành phải đi trước.- Mẹ Hàn nói với Giang Thiên rồi nất ngờ nắm lấy tay nó nói.- Giang Thiên nhà dì trông cậy vài con.
- Hả?- Lam Thanh hoàn toàn ngây ngốc không hiểu gì.Nó trở thành người ngoài hành tinh không hiểu tiếng người từ lúc nào thế này.
Và như một cơn gió đến và đi,bốn vị phụ huynh cũng gấp rút rời đi.Trước khi đi,ba Hoa nói với Lạc Thần:
- Về trường nhớ phải giúp đỡ Hạo Nhiên,cậu ta phải vất vả giúp con thu dọn,nên biết ơn đi!
- Khoan.Ba nói vậy có nghĩa là Hạo Nhiên...
- Phải,cậu ta đều trù tính cả và thông báo với ba.Đừng xem thường Hạo Nhiên,không phải tự nhiên mà cậu ta làm hội trưởng đâu.Con nên nhìn cậu ta mà học hỏi!- Dặn dò xong ông cùng vợ rời đi để lại Lạc Thần một mặt ngây ngốc.
- Hahaha.- Lạc Thần tự dưng bật cười lên.
- Anh ấm đầu à?
- Thì ra là vậy!Hèn gì anh ta một chút ngăn cản không có.Hóa ra ngay từ đầu đều nắm rõ!
- Anh ta có phải bị đánh quá đầu óc có vấn đề rồi không?- Lam Thanh quay đầu hỏi Giang Thiên.
- Chắc thế!
- Tôi hoàn toàn bình thường!
- Bình thường?- Hai người nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.
- Chết tiệt!Nói chuyện với hai người có mà tức chết!Tôi chẳng thèm ở lại đây nữa!
- Không tiễn!
Lạc Thần trừng mắt nhìn hai người mới phất tay áo rời đi.Ai kết giao với hai người bọn họ chắc chắn không bình thường.
Lạc Thần mới vừa ra tới khuôn viên bệnh viện thì Quân Du vừa vặn đi tới.
- Vẻ mặt đó là thế nào?
- Chỉ vừa làm được một việc ấp ủ lâu trong lòng thôi!- Quân Du cười đáp.- Mà tớ thật muốn hỏi,tại sao chỉ vừa gặp mặt cậu lại đồng ý giúp tớ?
- Chỉ khi mang ơn một người cậu mới không phản bội người đó!Với lại,lúc đó,tớ thật sự muốn có một người bạn dù chỉ là giả tạo.Khi nhìn thấy cậu,tớ đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó.
- Ra là vậy sao?Bây giờ cậu đâu chỉ có tớ là bạn thôi nhỉ?Còn có cả Lập Huân,Tịnh Đan và Phi Tuấn.
Nghe cậu nói vậy nhất thời Lạc Thần sững người sau đó khẽ cười nói:
- Chắc cậu nói đúng!
Và như vậy sự kiện trao đổi học sinh kết thúc trong tốt đẹp.Bọn nó trở về nhà.Ngay cả Giang Thiên người đầy thương tiếc cũng nhất quyết trở về.Đối với mỗi người bọn nó bây giờ,về nhaw là tốt nhất.
Trở về thành phố,mỗi người một hướng,Lam Thanh lần đầu tiên mong ngóng gặp ba mẹ đến thế.
Và đón chờ nó còn có nhiều điều bất ngờ.Cánh cửa nhà vừa mở ra,Lam Thanh đã nhìn thấy người mấy năm biệt tích.
- Mừng em về nhà,cô bé của anh!
********************************
Vì đã đi học nên mk ko thể thức khuya được nên lịch đăng chap mơiq có chút thay đổi khoan từ 8 đến 10 giờ tối ngày chẵn nha.Cuối cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện đến tận bậy giờ.Arigatou gozaimasu!
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku - shuuya Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku