The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: shuuya
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Hà Vũ
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 2022-04-16 15:28:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 52: Đứng Lên.
am Thanh không cử động vờ như chưa tỉnh.Nó nghe được đoạn đối thoại của hai người vừa bước vào.
- Thật không biết King nghĩ sao mà bắt chungq ta canh chừng người này còn nói không được làm tổn thương dù chỉ một cọng tóc.Thế không biết còn bắt làm gì nữa!Không phải trói như vậy sẽ để lại vết lằn trên tay sao?Vậy là làm thương da tay còn gì...Ai suy nghĩ của mấy người đứng đầu thật không sao hiểu nổi.
Người còn lại đóng cửa lại tiếp lời:
- Chúng ta chẳng theo kịp suy nghĩ của họ đâu!Nhưng mà so với mới mấy người chạy lăng xăng ngoài kia chúng ta còn tốt chán!
Hai người đều là nam.
Cánh cửa sổ trong phòng được mở ra,căn phòng vừa mới tối liền sáng lại.
- Nhưng mà nếu làm nhân vật phản diện thì phải làm cho chót chứ!Đã là nhân vật phản diện thì phải tâm ngoan độc dù phụ nữ hay trẻ con cũng phải sát đằng nay King lại có tôn chỉ không làm tổn thương con gái...
Người kia hình như khoanh tay đồng tình:
- Cậu nói đúng nha.Tôi đọc trong mấy cuốn tiểu thuyết,nhân vật phản diện mà như vậy thường dễ chết lắm!
- Phui phui.Cậu nói vậy mà King nghe được thì chết chắc!
- Dù sao King cũng không có ở đây!Lo gì!Tôi chỉ đang nói đến nhân vật tiểu thuyết thôi cũng không phải nói anh ấy!
Lam Thanh nghe hai người nói mà cố nén cười.Không ngờ thuộc hạ của King mà lại đáng yêu như vậy.Không ngờ...không ngờ luôn...Á nhưng mà...như vậy là mình bị King bắt sao?
Lam Thanh lúc này mới nhận ra điều hiển nhiên ấy.
- Thôi!Ngồi xuống vừa ăn cái này vừa đợi vậy!Hôm nay có món bít tên sốt cam ngon cực!
Lam Thanh nghe được tiếng sột soạt sau đó là một hương thơm quyến rũ đến chảy nước miếng.
Ọt ọt.Âm thanh to đến mức hai người kia đều nghe rõ.
Hai người bọn họ tròn mắt nhìn về phía Lam Thanh.Lam Thanh ngẩng mạnh đầu,mái tóc tung ngược ra sau,hai mắt lấp lánh,nơi khóe miệng có dòng nước trắng.
- Áaaaa...- Hai người kia đồng thanh hét lên.
Tử Phong từng bước lại gần Quân Du.
- Cầm lấy!- Quân Du ném cho cậu một thanh kiếm gỗ khác.
Tử Phong cầm thanh kiếm bằng hai tay do dự một lúc mới cầm chuôi kiếm.
- Trận đấu này không phải chỉ quyết định người thắng kẻ thua mà còn cậu có đủ tư cách thừa kế đạo quán không!Cho nên nếu cậu do dự hãy từ bỏ ngay lúc này.
Tử Phong mím môi một lúc hỏi:
- Trận đấu này bắt buộc sao?
- Bắt buộc!- Quân Du đanh giọng nói.
Tử Phong cắn răng rít ra từng tiếng:
- Tôi sẽ đấu với cậu!
- Nếu không muốn cậu không cần phải cưỡng ép bản thân!- Giang Thiên đặt tay lên vai cậu nói.
- Không sao!Tớ nhất định sẽ thắng!- Tử Phong nói.
- Tớ tin ở cậu!
- Ừm!- Tử Phong gật mạnh đầu.
Quân Du nhìn hai người,đôi mắt xẹt qua cái nhìn phức tạp.Cậu ném một tờ giấy về phía Giang Thiên:
- Đây là địa điểm tiếp theo.Các cậu mau đến đó đi.Tôi không muốn ai cản trở trận đấu này!
- Nơi này là...sân thượng tòa nhà hội đồng!
- Phải!Về cũng nói cho cậu biết đây,người tiếp đoạn hai người là Lập Huân.Cậu ta sẽ ra đề thi như thế nào tôi không biết,có thể sẽ bắt cậu phải dùng cả tính mạng!
Giang Thiên chừ chần nhìn Tử Phong,Tử Phong đáp lại cậu bằng ánh mắt yên tâm.Giang Thiên mới quay sang nói với Khả Vi:
- Mau đi thôi!
- Còn cậu ấy...
- Cậu ta sẽ không sao đâu!Mau đi thôi!
Khi hai bóng lưng đã khuất hẳn,hai kiếm sĩ đứng đối diện nhau.Cơn gió thổi ngang qua mang theo lá cây rơi tạo nên âm thanh xài xạc.
Tử Phong giơ kiếm lên ngang,đôi mắt thể hiện một sự quyết tâm.
- Đã lâu không thấy ánh mắt đó của cậu!Đừng để bản thân phải hổ thẹn với đôi mắt ấy!- Quân Du thoải mái vung kiếm.
Bất ngờ,Quân Du xuất hiện gần Tử Phong,thanh kiếm gỗ mạnh mẽ vung xuống.Tử Phong giật mình đưa kiếm trong đỡ.Sau đó một tràn tấn công dồn dập của Quân Du khiến Tử Phòng lùi lại chống đỡ.
- Cậu chỉ có thể phòng thủ thôi sao!Mau phản công đi!!!
- Tớ...- Tử Phong do dự đón lấy tấn công của Quân Du.Khi cậu muốn vung kiếm lên trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc đó...khuôn mặt bi phẫn của Quân Du nhìn cậu và lời nói lúc đó:"Tôi đã sai khi tin tưởng cậu!Cậu thật yếu đuối!"
- Làm gì đi chứ!!!- Quân Du chém một kiếm mạnh xuống.Thanh kiếm trên tay Tử Phong rung mạnh như sắp gãy.Dường như cậu sắp buông thanh kiếm ấy ra.
- Tớ...- Không thể tấn công cậu.Tử Phong nhắm chặt mắt lại.Dù đã nói với Giang Thiên cậu không sao nhưng cậu...hoàn toàn không thể đánh lại Quân Du!
- Cậu vẫn như vậy!Cậu vẫn yếu đuối!Chính vì cậu như vậy nên Quân Tuyết mới chết!
Tử Phong mở to mắt giật nảy...Quân Tuyết...người con gái cậu không dám nhắc đến suốt hai năm qua.
- Trả lời tôi đi Tử Phong!Cái chết của Quân Tuyết đối với cậu như thế nào?Hay cậu đã quên rồi!!!- Quân Du quát lên.
Tử Phong cảm thấy cổ họng nghẹn lại nói không nên lời.
Quân Tuyết...em gái song sinh của Quân Du...một cô gái xinh đẹp,thiện lương...
Cậu còn nhớ rõ là vào mùa xuân khi cậu và Quân Du mười hai tuổi.Cả hai vừa về đến nhà thì thấy ông ở trong phòng khách tiếp khách,một người phụ nữa trung niên và một cô gái.
- Ê!Quân Du!Cậu ta giống cậu như đúc ấy!- Đó là câu nói đầu tiên của Tử Phong khi nhìn thấy hai người họ.
Ông cậu không biết lôi ra đâu cây kiếm tre quất vào lưng cậu,trừng mắt nói:
- Lễ nghĩa đâu hết rồi hả?
- Để quên ở trường rồi!Mà ông đánh đau quá!- Tử Phong gập người cố đưa tay xoa xoa lưng.
Quân Du ác nhơn lấy tay đập mạnh lưng cậu mấy phát:
- Đúng là đau thiệt!
Cậu ta cười nói.
Tử Phong hung hăng nhìn người nào đó cười trên nỗi đau của người khác.
Cô bé che miệng cười khúc khích.Âm thanh đủ lớn để Tử Phong nghe thấy.Cậu bực bội quát:
- Cười gì mà cười!Hai người đáng ghét như nhau!
Cô bé biết cậu giận nên nén cười nhưng khuôn mặt đỏ bừng thế kia càng làm Tử Phong tức nghẹn họng.
- Cháu là Quân Du phải không?- Người phụ nữ trung niên lên tiếng.
- Dạ phải!- Quân Du lúng túng đáp.
- Cháu biết mình có một người em chứ?
- Em?- Quân Du thoáng kinh ngạc sau đó nhìn sang cô bé như đã hiểu điều gì đó.
- Chuyện là mẹ cháu vừa qua đời tháng trước nhờ cô đem Quân Tuyết đến tìm cháu.Quân Tuyết bây giờ không có người thân nào ngoài cháu mà cô chỉ là người giúp việc nên không thể giúp được nhiều!- Người phụ nữ trung niên áy náy nói.
- Tạm thời cô cứ yên tâm để con bé lại đây!Nhà chúng tôi đủ sức để nuôi con bé!- Ông Tử Phong nghiêm trang nói.
Sau đó ông và người phụ nữ trung niên nói hai ba cậu rồi lại Quân Tuyết,cô bé nhu thuận trả lời hình như khiến ông hài lòng lắm.
- Xì.Con gái là chúa phiền phức phải không Quân Du?- Tử Phong chống cằm lầu bầu nói.Không thấy Quân Du hưởng ứng như thường ngày,Tử Phong thấy lạ liền nhìn cậu mới phát hiện linh hờn cậu bạn nào đó bay đến bên cạnh cô em gái xinh đẹp rồi.Tử Phong thở dài nói tiếp.- Đúng như người ta nói thấy gái quên bạn mà.
- Cậu nói tầm phào gì đó hả?Đó là em gái tớ.Hơn nữa giờ mới phát hiện tớ rất đẹp đấy chứ.Cứ nhìn em ấy là biết ngay!- Quân Du sờ sờ cằm nói.
- Tên này phát bệnh rồi!- Tử Phong xanh mặt vội né xa cậu ra.
Sau khi người phụ nữ kia rời đi hai cậu được ra lệnh sắp xếp phòng cho Quân Tuyết ( nói cho oai vậy thôi chứ chỉ xách dùm hành lí đến phòng đã được dọn sẵn ).
- Em là em gái anh thật sao?- Quân Du hỏi một cậu ngu cực.Vừa nãy tự nhận rồi giờ còn hỏi.
- Nhìn mặt em là biết!Em cũng được mẹ kể nhiều về anh,chỉ là nếu như không có sự cố sợ rằng cả đời cũng không gặp được.-Quân Tuyết cười nói nhưng sau đó nét mặt liền buồn hẳn đi.
Như một bản năng của một người anh,Quân Du xoa đầu Quân Tuyết nói:
- Từ nay anh sẽ bên cạnh em.Bảo vệ em.
- Cảm ơn anh!- Quân Tuyết tặng ngay cho cậu một nụ cười ngọt.
Quân Du ngượng ngùng đỏ mặt nói:
- Mà đó là chuyện đương nhiên.Không chỉ anh mà còn cả tên ngốc này nữa!Em tuyệt đối an toàn.
Không không bị lôi vào cuộc nói chuyện của hai người,Tử Phong xù lông nói:
- Mắc mớ gì đến tớ...
- Cậu nói lại xem...- Quân Du bá vai cậu nhìn với ánh mắt nguy hiểm.
- Ha ha.Đương nhiên là liên quan,liên quan rất mật thiết là khác!- Tử Phong cười lớn.Trong lòng đã đem Quân Du thành tên phản bội theo sắc bỏ huynh đệ.
Và như vậy ba người cùng sống chung,chơi chung và học chung.Có lẽ là do Quân Tuyết trong giống Quân Du mà Tử Phong cảm thấy thân thiết,khi không có Quân Du bên cạnh thì lôi cô cùng đi chơi,tiếc là thể chất Quân Tuyết yếu đuối nên không thể cùng luyện kiếm với cậu.
Cứ như vậy đến khi mười lăm tuổi,Tử Phong nói tình cảm của mình dành cho Quân Tuyết cho Quân Du biết,cứ tưởng Quân Du sẽ phản đối vì cậu chẳng có gì ngoài tính ngông cuồng tự đại,vậy mà lúc ấy Quân Du đã cười với cậu,trịnh trọng nói:
- Tớ giao em tớ cho cậu.Nhất định phải bảo vệ nó an toàn.
Những ngày tháng ngọt ngào,tràn ngập tình yêu,tình bạn của Tử Phong cũng nhanh chóng kết thúc trong năm đó!
Trong một lần thi đấu với một sư huynh trong đạo quán cậu đã dễ dàng chiến thắng.Điều đó đã quá đả kích với anh ta,vậy mà cậu lại nói ra những lời khinh thường,tự mãn mà không biết rằng cậu đã khiến một người ôm mộng báo thú,liên lụy đến anh em Quân Du.Đáng lẽ ra lúc đó cậu không nên nói ra những lời đó.
Một tuần sau trận đấu đó,Tử Phong nhận được một bức thư yêu cầu cậu đến khu nhà bị phá bỏ nếu cậu không đến thì tính mạng của Quân Du và Quân Tuyết sẽ nguy hại.Không chút do dự,Tử Phong lao ngay đến đó và cảnh tượng trước mặt cậu,Quân Du bị trói dưới đất trên người đầy vết thương,hai thanh kiếm kề cổ,còn Quân Tuyết bị treo ở trên,một con dao để sát dây thừng.Sư huynh của cậu ngồi trên một đóng gạch vụn,ánh mắt gian ác nhìn cậu,một thanh kiếm thật,nếu cậu không nhầm đó chính là thanh kiếm mà cậu để trong phòng.Ngay lúc đó,Tử Phong được hai lựa chọn,cứu một trong hai người,cậu không thể làm điều đó được.Nhưng may thay Quân Du ra dấu bảo cậu không cần lo cho cậu ta.Tử Phong cũng bình tĩnh không ít,chần chừ không lựa chọn kéo dài thời gian.Quân Du nhân cở hội hai người kia lơ là,lật ngược tình thế thành người khống chế,cậu ném cho Tử Phong một thành kiếm.Và nói trông cậy vào cậu.Tên kia vẫn còn trong tay một con tin,hắn đề nghị muốn đấu với cậu một trận nữa,nếu cậu thua sợi dây thừng sẽ đứt,chính là hắn vẫn không tin mình sẽ thua.Tử Phong lập tức đồng ý,nhưng trận đấu này khác với những trận đấu khác,kiếm thực,sinh mạng cũng thực.Chính vì vậy,Tử Phong không thể hoàn hảo ra tay,người kia với một nhát kiếm là muốn đưa cậu vào chỗ chết nhưng Tử Phong không làm được điều đó.Cậu chần chừ,do dự.Với một kiếm sĩ chừ chần một giây cũng đủ để chết.Tử Phong may mắn né tránh những đòn hiểm,đến khi cậu có cơ hội cậu lại không thể ra tay để rồi lãnh một kiếm vào lưng mà gục xuống.Cùng lúc đó,trước mắt cậu thân thể Quân Tuyết cũng rơi xuống.Tử Phong không nghĩ họ lại làm thật nhưng cậu nghĩ thì sao.Ánh mắt mơ hồ,thân thể Quân Tuyết nằm trên vũng máu.Không chỉ riêng cậu mà tất cả mọi người đều bàng hoàng,cậu nghe tiếng sư huynh la ó,nói tên kia sao lại làm thật,tên kia đáp đã bước vào con đường này thì chuyện này cũng chỉ là bình thường.Cậu không biết tên sư huynh đó kết giao với loại người nào,cậu không biết...sau đó bọn họ bỏ trốn,không một ai gọi cứu thương chỉ lo cho bản thân mình.Ánh mắt Tử Phong hoa lên,cậu thấy bước chân Quân Du lảo đảo bước tới gần Quân Tuyết,những giọt lệ trong suốt rơi xuống thân thể cô,Quân Du khàn khàn gọi tên cô trong tiếng nấc.Ánh mắt Tử Phong nhòe thêm trong nước mắt,cậu hối hận,hối hận bản thân đã để thua.Quân Du ôm thi thể của Quân Tuyết vào lòng,ánh mắt oán hận nhìn cậu:
- Tại sao cậu lại do dự?Tại sao cậu không thắng?Tại sao???Tôi thật sai lầm khi tin tưởng cậu!Cậu thật yếu đuối!
Tử Phong không thể thốt ra lời xin lỗi.Trước mắt dần đen lại.Khi cậu tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.Còn Quân Du và Quân Tuyết không thấy đâu.Khi câu hỏi về họ ánh mắt mọi người rất lạ,và sau đó cậu biết...Quân Tuyết không còn nữa,Quân Du cũng bỏ đi.
Hai tháng sau,Quân Du trở lại,nhưng khác với một Quân Du ấm áp trước đây,cậu hoàn toàn thay đổi ngược lại.Hai người đã không còn như trước nữa và Tử Phong đã bỏ kiếm thuật suốt thời gian đó,mỗi lần cầm kiếm là người cậu lại run lên,hình ảnh kia như hiện rõ trước mặt cho đến khi gặp Giang Thiên cậu mới đủ dũng khí đối mặt với nỗi đau đó.Nhưng giờ đây,...
- Nói đi chứ!- Quân Du bổ một nhát kiếm xuống người cậu.
Tử Phong không kịp đưa kiếm lên đỡ,kiếm chém thắng xuống người,một cảm giác đau nhói xông đến,Tử Phong khuỵu một chân xuống đất.
- Lúc đó cậu hoàn toàn có thể đánh bại hắn vậy tại sao?Tại sao lại từ bỏ...
- Khụ...Quân Du...cậu đã từng...cầm một thanh kiếm thật...chỉa thẳng vào người khác chưa?...Cậu có biết cảm giác của tớ lúc đoq law gì không?Không phải hưng phấn mà là sợ,...tớ sợ mình sẽ lỡ tay giết sư huynh của mình...tớ không thể ra tay...
- Đừng biện minh!- Quân Du đặt mũi kiếm trên cổ cậu.- Lúc đó cậu có thể đánh bại hắn ta mà không làm hắn thương nặng nhưng cậu đã run sợ,cậu không quyết tâm,cậu không muốn cứu Quân Tuyết!
- Không phải!Tớ...tớ muốn cứu cô ấy!
- Lời nói không có giá trị gì hết!Hành động mới quyết định tất cả!
Tử Phong không thể phản bác.Quân Du nói đúng.Cậu chỉ nói nhưng bản thân lại không làm được.
- Tử Phong,bộ dạng cậu lúc này thật thảm hại.Cậu không đủ tư cách thành người kế tục,sĩ diện của một kiếm sĩ trong cậu đã không còn.Cậu!Chỉ là gánh nặng cho người khác.Cậu không thể giúp được Giang Thiên.Cả đời cậu sẽ chỉ sống trong hối hận.
Quân Du thu kiếm,xoay người lạnh lùng rời đi.Ít nhất cậu đã hi vọng Tử Phong có thể đứng lên một lần nữa...xem ra cậu đã nghĩ nhiều quá rồi!
- Đứng lại!Cậu đứng lại đó!
Quân Du bất ngờ dừng lại,xoay người nhìn cậu.
Tử Phong dùng kiếm chống xuống đất đứng dậy.
- Tớ...tớ thật sự hận bản thân mình lúc đó,tớ đã để cậu thất vọng nhưng cậu đau tớ cũng đau.Đối với hay với cậu Quân Tuyết đều quan trọng.Cho nên trong suốt hai năm qua chưa lần nào tớ quên đi hình ảnh lúc đó...chỉ là từ khi gặp Giang Thiên,cậu ấy cho tớ dũng khí để đối mặt với nó...Giang Thiên giúp tớ quay lại là chính mình...Tớ đã làm cậu thất vọng,tớ hối hận nhưng tớ không muốn bản thân trở nên vô dụng và hối hận thêm lần nào nữa...tớ không muốn mất đi người bạn nữa...tớ không muốn thua...Quân Du,có lẽ cậu nói đúng,tớ mất đi linh hồn một kiếm sĩ nhưng giờ đây tớ còn một thứ kiêu hãnh hơn...Đó là tư cách thành viên hội kỉ luật trường Quang Vân!Không được thua,không được yêu đuối!Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể chấn chỉnh những người khác!Vì vậy,nếu bây giờ tớ thua cậu,ngay cả tư cách đó tớ cũng không còn nữa.Quân Du,chúng ta đấu lại đi!Không phải với tư cách là bạn bè,không phải liên quan đến quá khứ nữa.Chúng ta đấu vì hiện tại,là đối thủ,cậu đại diện King,tớ đại diện Hội kỉ luật.Một trận đấu thực sự.- Tử Phong nhìn Quân Du với ánh mắt tràn đầy chiến ý.Đúng rồi.Nếu cậu còn do dự,còn chần chừ cậu sẽ mất mọi thứ một lần nữa,cậu biết Giang Thiên sẽ không trách cậu nếu cậu thua,nhưng nếu cậu thua vì sự yếu đuối của bản thân mình không cần Giang Thiên,chính cậu không thể tha thứ cho bản thân mình.Hội kỉ luật không thể vì cậu mà mất mặt được!
Quân Du khẽ cười.Đôi mắt ấy đã trở lại.Cậu đã chờ đợi rất lâu nhưng trong lòng lại có sự nuối tiếc khó tả.Có lẽ là vì người khiến Tử Phong trở lại không phải là cậu.Thế nhưng,vậy là đủ rồi.Quân Tuyết,điều mà em và anh mong muốn hình như thành sự thật rồi.
- Tôi sẽ cho cậu cơ hội.Cho tôi thấy cái gọi là tư cách thành viên hội kỉ luật đó giúp cậu mạnh đến cỡ nào!
Tại tòa nhà hội đồng,Giang Thiên và Khả Vi vừa đến nơi.Trước cửa là hai nam sinh đứng gác.Thấy hai người đến,hai tên đó chủ động mở cửa ra.Nhưng khi hai người vừa đến gần,một tên ra sau Khả Vi đẩy cô vào trong,cánh cửa nhanh chóng đóng lại,ngăn Giang Thiên bên ngoài.
- Các người làm vậy là sao?Mau mở cửa ra!- Giang Thiên lạnh giọng ra lệnh.
- Xin lỗi!Đây là yêu cầu của nhị tướng!Thử thách lần này người tham gia sẽ là cô gái này!
- Nói thế là sao?Chẳng lẽ Khả Vi thi mà tôi không được đứng xem sao?
- Không được!
- Ai biết nhị tướng của các người sẽ làm gì với con gái nhà lành.Tránh ra!- Giang Thiên thẳng tay đá hai tên đó sang một bên.Cậu đạp cửa muốn mở ra nhưng không được.Giang Thiên đạp thêm vài cái lực mạnh hơn.Nhưng cánh cửa không nhúc nhích một chút nào.- Cánh cửa quái quỷ gì đây!
- Cánh cửa này làm từ gỗ ngàn năm rất chắc chắn,cậu không thể mở ra được đâu!- Một tên lồm cồm bò dậy nói.- Chỉ khi cô ấy hoàn thành thử thách cách cửa mới mở ra thôi!
Khả Vi thiết nghĩ nếu cứ day dưa với cánh cửa này cũng không pgai3 cách,cô đoán Lập Huân chắc cũng không có hành động nào quá đáng,hơn nữa cô không muốn vì mình mà chậm trễ việc giải cứu Lam Thanh,cô mới nói vọng ra:
- Anh không cần lo cho tôi!Mau đi tìm Lam Thanh đi!
- Cô nói đi tìm Lam Thanh nhưng phải gặp tên đó mới biết địa điểm tiếp theo ở đâu chứ!- Giang Thiên gằn từng chữ.( Đây mới là lí do phá cửa thật sự ).Hơn nữa Khả Vi lại là người quan trọng của Kiến Hàm.Nếu để cô xảy ra chuyện gì không phải Kiến Hàm sẽ tìm cậu hạ độc thủ sao?
- Vậy...anh đợi ở dưới.Tôi lên hỏi rồi nói vọng xuống với anh!- Khả Vi đáp.
- Không cần đâu!Địa điểm tiếp theo là ở phòng lập trình cách đây không xa.- Một tên đưa cho cậu tớ giấy.- King đợi cậu ở đó!
- Phòng lập trình?- Giang Thiên nhíu mày.Cậu lại nhìn lên cách cửa.Đành phải chờ ở đây đến lúc Khả Vi tham gia thử thách.
Khả Vi lo lắng bước từng bước lên sân thượng.
Lập Huân ngồi khoanh chữ trên một cái ghế bành,vừa nhìn thấy cô đã nở nụ cười mê hoặc:
- Đến nhanh hơn tôi tưởng đấy!
Khả Vi túm chặt vạt váy quan sát,đằng sau Lập Huân là mười tên nam sinh.Tất cả bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt quái dị.Khả Vi lấy hết sức hỏi:
- Thử thách của tôi là gì?
- Đương nhiên là một trò chơi thú vị rồi!- Lập Huân nhếch miệng.Rất thú vị...là đằng khác.
********************************
Chap tiếp theo: thử thách của Khả Vi và Giang Thiên.Bất ngờ xuất hiện.
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku - shuuya Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku