"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: shuuya
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Hà Vũ
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 2022-04-16 15:28:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 47: Kì Thi Danh Dự.
ăm người bọn nó đứng thẳng tắp một hàng ngang trên sân trường.Phía trước cách bọn nó chừng mười bước là tất cả học sinh của trường Thần Phong đứng xếp hàng ngay ngắn.Ngoại trường King và bốn vị tướng.
Vẻ mặt của bọn nó lúc này không sao tả nổi,tất cả đều như bị mất ngủ chỉ có mỗi Giang Thiên xem như là tươi tỉnh,trưng ra vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc.Mái tóc Đan Bảo quên chưa cột ra sau,đầu tóc Tử Phong lù xù,khóe mắt Khả Vi quầng thâm rõ và Lam Thanh biểu hiện rõ nhất vừa đứng vừa ngủ cả người lắc lư hết trước rồi sau không biết khi nào ngã.
Hạo Nhiên đứng bên phải bọn nó hai ba bước cầm mic nói:
- Như thông báo mà mọi người đã nhận thì hôm nay là bắt đầu kì thi danh dự mà học sinh trao đổi bắt buộc phải vượt qua trước khi rời đi.
Cái chất giọng trẻ con tinh nghịch của Hạo Nhiên lúc này chỉ làm cho đám học sinh bên dưới hứng thú còn bọn nó muốn cười cũng cười không nổi.
Lam Thanh sau một hồi lắc lư đã nghiêng về đằng trước 45 độ chỉ còn chờ đầu chạm với đất mà thôi.Giang Thiên túm cổ áo lôi nó đứng thẳng dậy.Lam Thanh mới lơ mơ mở mắng,ánh nhìn mờ mờ đằng trước.Tại sao bọn nó lại đứng đây trong tình trạng thê thảm như vậy?
Đó là vì...
Sau khi được Giang Thiên tìm thấy Lam Thanh lại một lần nữa có vé miễn phí gặp bác sĩ và nhận được một tin tốt:" Không được đi lại trong một ngày nữa!".Sau đó bàn chân bị băng dày cộm mới được Giang Thiên cõng về kí túc.Nhưng chưa hết.Sau đó cả bọn lại nhận thêm một tin tốt nữa từ Hạo Kỳ.Đó là ngày kia sẽ diễn ra một kì thi danh dự mà bắt buộc học sinh trao đổi phải tham gia và phải vượt qua.Không những thế nếu không vượt qua thì học sinh trao đổi phải ở lại trường nhận sự giáo dục hà khắc nhất trong một năm mà theo ghi chép lại thì chưa từng có học sinh nào chịu đựng được đến nửa năm.
Hạo Kỳ còn nói thêm là học sinh trao đổi có bốn ngày chuẩn bị trong bốn ngày đó phải ôn tập hết tất cả kiến thức nâng cao được dạy tại đây,tìm hiểu lịch sử trường Thần Phong,kiến trúc của trường,nói chung là những gì liên quan đến ngôi trường này đều phải nắm kĩ.Những bọn nó đã tốn mất ba ngày vì cái trò kia rồi.Mà Hạo Kỳ cũng quên nhắc bọn nó.Nhưng nếu nói đến người đáng trách nhất vẫn là vị hiểu trưởng Tống kia,trước khi đi cũng không có nói cho bọn nó biết cái chuyện quan trọng nhất trong hai tuần này.
Và như thế chỉ còn một ngày để tiếp thu những thứ đó vào đầu mà điều đó chỉ mới kết thúc rạng sáng nay.
Hạo Nhiên lên tiếng hỏi:
- Như các bạn đã biết đây đều là học sinh xuất sắc của trường Quang Vân nên đây cũng là cơ hội để các bạn thể hiện,thử sức đối đầu với họ.Không biết có bạn nào hứng thú tham gia không?
Học sinh xôn xao cả lên.
- Vậy đi!Bạn nào không muốn tham gia thì có thể trở về lớp còn bạn nào muốn tham gia thì ở lại!
Từng tốp học sinh tiếp tục rời đi vì đối với họ kì thi này không quan trọng bằng việc học.Hơn nữa họ cũng đã nghe nhiều tinh đồn về năm học sinh trao đổi này,có thể nói học sinh có thể khiến giáo viên xuất sắc của trường hổ thẹn mà rời đi thì không thể nào bọn họ có thể thắng được.
Trên sân trường chỉ còn lại ba người.
- Không phải chứ?Lần đầu tiên thấy mở màn kì thi này chỉ có ba học sinh trường mình muốn tham gia!- Vân Tường ngạc nhiên nói.Thế mà cậu nghe đàn anh mấy năm trước nói đây là kì thi mà học sinh trong trường hứng thú nhất.Có phải bị lừa rồi không.
- Nhưng chỉ ba người này cũng đủ gây khó khăn cho bọn họ.- Thiếu Đình nói.
Ba người trước mặt nằm trong top học sinh xuất sắc nhất của trường và bọn họ đều do đích thân ngài chủ tịch tuyển chọn nhập học.Ba học sinh tài năng của năm ba.Chàng trai đeo kính cận dày,hơi thấp,trông có phần khù khờ là thiên tài nghiên cứu sinh vật.Cô gái với mái tóc đen dài đến lưng,phần tóc mái như che kín mắt là cô gái thơ văn cổ.Chàng trai thoạt nhìn giống con gái với nụ cười tỏa nắng,chuyên gia trí tuệ,người có trí thông minh siêu đẳng và suy nghĩ theo lối logic kì lạ.
- Đối thủ nặng kí!- Vân Tường nói.Nói sao thì họ với Hạo Nhiên là bốn học sinh xuất sắc của năm ba.Với thực lực của Hạo Nhiên thì họ chưa được chiêm ngưỡng nhưng ba người này thì đã thấy đủ rồi.Hơn phân nửa giải thưởng của trường đều là họ đoạt về mà.
- Cái gì thế kia!- Khả Vi nhìn cái vật hình nón trang trí đủ màu sắc trên tay Hạo Nhiên tò mò.
- Pháo đấy!Chỉ cần kéo cái dây này!- Hạo Nhiên đưa miệng pháo lên trời,giật cái dây đằng sau,một tia sáng vụt lên rồi bùm,chùm sáng nhỏ bung ra.
Theo sau đó là liên tiếp mấy chùm pháo khác được bắn ở đâu trong trường hiện lên dòng chữ " Kì thi danh dự bắt đầu ".
- Có mấy người mà cũng bày đặt bắn pháo hoa.Không phải không được tùy tiện sử dụng pháo sao?- Tử Phong ngẩng đầu nói.
- Khụ.Tưởng như mấy năm trước sẽ đông người tham gia nên quyết định bắn pháo cho hoành tráng đó mà!- Hạo Kỳ hắng giọng nói.
- Hóa ra là làm màu.Chỉ tiếc bọn tôi nghe vào giống tiếng còi báo hiệu...
- Thời kì đen tối đã đến!- Cả bọn đồng thanh nói tiếp.
- Mà mà.Chỉ có ba người tham gia cùng nên nội dung thi chuẩn bị trước sẽ khác đi!- Hạo Nhiên quơ quơ pháo rỗng trên tay nói.- Năm người sẽ phải trải qua thử thách của từng người bọn họ mà thời gian kết thúc sẽ là chiều hôm nay.Nếu không hoàn thành trước thì sẽ bị loại đó nha.
- Ai sẽ ra đề trước!- Hạo Kỳ nhìn ba người kia hỏi.
- Tôi!- Anh chàng kính cận nói.
- Vậy anh nói đi!- Hạo Kỳ gật đầu.
- Là vậy...tôi có chăm sóc một con mèo!- Anh chàng kính cận chậm chạp nói.
Năm người bọn nó nhìn nhau,đừng nói là hỏi về tập tính loài mèo nha.
- Nó mới mất tích hôm qua...
Bọn nó nghe thấy cái đề bắt đầu hơi sai sai.Mèo mất tích thì liên quan gì đến kì thi này.
- Các bạn có thể kiếm nó được không?- Ánh mắt chăm chú nhìn bọn nó.
- Anh không bị sao chứ?- Giang Thiên nhướng mày hỏi.- Tìm mèo thì liên quan gì đến kì thi này.Hơn nữa bọn tôi biết đi đâu tìm.
- Kì thì quy định đề ra phải liên quan đến trường...
- Đúng vậy!
- Con mèo đó...là ngài chủ tịch nuôi...có liên quan đến trường...
- Tôi chẳng hiểu gì sất!- Lam Thanh nói.
Giang Thiên hít một hơi trấn tĩnh nói:
- Ý anh là con mèo đó do ngài chủ tịch nuôi chờ anh chăm sóc cho nên nó liên quan đến trường theo một cách nào đó cho nên tìm nó cũng là một đề phù hợp với luật thi?
- Ừm.- Anh chàng kính cẩn gật đầu.
Giây phút trầm lặng
~- Anh nghĩ sao vậy?Tìm một còn mèo trong trường này thôi đã muốn mất mấy ngày cũng sợ chưa tìm được mà lỡ nó ra khỏi trường thì có mà bọn tôi kiếm hoài không ra!- Tử Phong gắt lên.Lời cậu đã nói lên nội tâm cũng những người khác.
- Nhưng...nhưng...Ask là chú mèo thông minh.Chắc chắn sẽ không ra khỏi trường,sẽ chỉ ở quanh quẩn đây thôi!- Anh chàng kính cẩn rụt rè cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Vậy sao anh không đi tìm?- Khả Vi hỏi.Anh ta đã hiểu rõ về nó như vậy thì chính là người dễ tìm con mèo nhất còn gì?
- Tôi còn mấy nghiên cứu phải làm xong trong hôm nay nên không đi được.Cho nên nhờ các bạn!
- Được thôi!- Giang Thiên nhận lời.
- Cái gì???- Bốn người còn lại nhìn cậu kinh hoàng.Bị ấm đầu rồi chắc.
Và như thế...thử thách đầu tiên " Tìm mèo đi lạc " bắt đầu!
Lang thang bước đi không phương hướng,lạc lối trong ngôi trường rộng lớn.
- Cuộc đời chúng ta rồi sẽ đi về đâu đây!- Lam Thanh một tay đỡ trán nhìn lên bầu trời xanh.
- Đừng lảm nhảm nữa!Mau căng mắt ra tìm đi!- Giang Thiên đi qua cốc đầu nó một cái.
- Cái gì mà lảm nhảm chứ?Anh nghĩ sao mà tìm một con mèo trong trường này.Đến cả một vị thần như Yato *cũng gặp không ít khó khăn huống chi là chúng ta.Không ai trong chúng tôi sẽ tìm nó đâu!
- Biết thế này nó thà không đi lại thêm mấy ngày.- Mà tại sao anh lại đồng ý?
* nhân vật trong Noragami
- Theo luật của kì thi thì không cho pháp từ chối bất kì đề thi nào nếu không sẽ bị loại hơn nữa cô nói sai rồi!Ai cũng tích cực tìm chỉ có cô là không thôi!- Giang Thiên nói.
- Làm gì mà...- Lam Thanh vừa định nói thêm từ "có" thì vội nuốt lại.
Tử Phong trèo lên cây đứng nhìn ra xa gọi:
- Mèo ơi!Where are you?Mèo ơi!
Khả Vi phe phẩy cây dụ mèo nhẹ giọng nói:
- Bé mèo đáng yêu mau ra đây với chị!Chị cho cưng ăn chứ chị không bắt.
Lùng xục xung quanh.
- Nya.Nya.- Đan Bảo vừa đi vừa gọi.
- Cái quái gì thế này?- Lam Thanh tự hỏi.Sao mà tích cực dữ vậy?
- Cô cũng ráng mà tìm đi nếu không sẽ ở lại một năm để học cùng họ đó!
- Được rồi!- Lam Thanh đầu hàng.- Nhưng mà cứ tìm kiểu này thì đến bao giờ mới thấy!Phải có kế hoạch chứ?Hay phải hiểu rõ về nó mới kiếm được.Giờ đào đâu ra mấy thông tin đó.Hơn nữa còn không biết nó trông ra sao thì tìm thế nào?Mèo có bao nhiêu loài.Mà trong trường này cũng không cấm nuôi động vật lỡ lôi ra cả bầy mèo thì sao?
Lời nó vừa nói xong ba người đang hăng hái tìm cũng sững ra.Biết gì đâu mà tìm.Nó nhìn biểu hiện của họ nói:
- Thế này giờ các cậu tìm cái gì?
- Không biết!- Lắc đầu nói.
Hết lời để nói.
- Tôi có thông tin!- Giang Thiên lôi điện thoại ra nói.
- Anh có?- Lam Thanh ngạc nhiên.
Tử Phong,Đan Bảo và Khả Vi vây quanh cậu.Đan Bảo nói:
- Sao nãy giờ cậu không nói làm bọn tớ tìm mệt muốn chết!
- Các cậu không hỏi thì tớ nói làm gì?Nhìn các cậu tìm hăng say vậy không nỡ cắt ngang.- Giang Thiên thản nhiên nói.
Cái lí do nghe xong muốn đập.
- Cho tôi xem hình đi!- Lam Thanh nhón chân nhìn vào điện thoại cậu.- Đáng yêu nhỉ?
- Một con mèo tam thể,mập ú chẳng có gì đáng yêu!- Giang Thiên phán một câu!
- Có thông tin thói quen của nó không?- Đan Bảo hỏi.
- Để xem thích những vật lấp lánh,thích nữ sinh ghét nam sinh chỉ trừ vài người...- Đọc đến đây Giang Thiên nhíu mày.
- Con mèo này giống đực chắc luôn!- Tử Phong chỉ tay hô lên.
-...Thích đứng trầm ngâm nhìn cây?- Giang Thiên không biết nên nói thế nào.Cái thú vui tao nhã này là sao? Có chắc là nó đứng trầm ngâm nhìn cây chứ không phải bước đi không nổi không?
- Con mèo này thú vị nha.Đọc tiếp đi!- Lam Thanh hối thúc.
- Thích nằm phơi trên mái nhà,trèo cây.Chỉ có bao nhiêu thông tin đó thôi!- Giang Thiên nói.Rốt cuộc chỉ có hai cái cuối chứng tỏ đó là con mèo.
- Ít vậy?Mà sao cậu có thông tin này?- Đan Bảo hỏi.
- Tên kính cận gửi đến!- Giang Thiên cất điện thoại nói.
- Vậy dựa theo thông tin nhận được chúng ta có thể tóm gọn lại những nơi nó sẽ đến hay cách để dụ nó!- Đan Bảo nói.
- Tóm lại trước hết cứ tìm ở rừng cây mà chúng ta đến bữa trước và quan sát mái nhà đã!- Giang Thiên nói.
Lát sau,đứng trước một rừng cây.
- Chúng ta phải vào trong tìm thật sao?- Lam Thanh hỏi.
- Chẳng còn cách nào khác!Vào thôi!- Giang Thiên nói.
Lại một lần nữa tìm kiếm không phương hướng.
Bỗng dưng Khả Vi nói:
- Tìm thấy rồi!Nó ở đằng kìa!
Quả nhiên đằng trước một con mèo tam thể mập dán vào một thân cây,cào cào móng vuốt lên.
- Giờ sao bắt nó đây?- Tử Phong hỏi.Nhìn cái móng vuốt mèo sáng bóng của nó là thấy ớn lạnh rồi.Không phải là biết bọn cậu sẽ tới tim nên ở đây mài móng chứ?
- Rất đơn giản!- Lam Thanh cười gian manh nói.
- Cậu có cách?- Khả Vi hỏi.Nhưng sao nó lại nhìn cô với ánh mắt gian gian.
Sau đó...
- Bé mèo ơi!!!- Khả Vi kéo dài giọng nhẹ nhàng gọi.
Con mèo lập tức quay phắt lại vừa nhìn thấy Khả Vi móng vuốt liền thu lại ục ịch chạy đến,nhìn hai mắt sáng rói.
Nhân cơ hội Tử Phong vòng ra đằng sau con mèo lao đến toan bắt lấy!
Xẹt xẹt.Con mèo như một sát thủ quay lại,móng vuốt lập tức xuất hiện cào lên mặt cậu mấy nhát rồi lon ton chạy đi mất hút.
Tử Phong cứng đờ người ngã xuống đất sau đó mới nhảy lên la oái:
- Mặt của tôi!!!Đau chết đi được!
- Vô dụng chưa kìa.Ai biểu lao ra làm gì?- Lam Thanh nói.
- Không phải cậu ngoắt tay bảo tớ lao ra sao?- Tử Phong vừa ôm mặt vừa quát nó.
- Có sao?Tôi chỉ là thấy thấy ngón tay hơi cứng nên cử động chút thôi mà!- Lam Thanh nói.
- Thôi.Không cần tranh cãi nữa.Coi như là đã biết độ sắc bén của móng vuốt mèo!Nên tốt nhất cẩn thận!- Giang Thiên nói như không.
- Các cậu xem tớ như chuột bạch!Đáng ghét!
- Đi thôi!Mau đuổi theo con mèo kẻo mất dấu!- Giang Thiên hoàn toàn phớt lờ cậu nói.
Những lần bắt mèo sau đó liên tiếp thất bại.Đã nhanh đến bữa trưa.Cả nhóm lê thân đến nhà ăn.Vì hôm nay có kì thi danh dự nên học sinh chỉ học nửa buổi rồi về nên trong nhà ăn lúc này cũng không có ai.
- Đói quá đi!Có con mèo mà khiến chúng ta mệt chết đi được!- Lam Thanh ôm bụng đang biểu tình ngồi xuống bàn.
- Thôi đi!Chỉ có tớ là chịu khổ!- Tử Phong khóc ròng nói.Nhìn cậu là biết thê thảm cỡ nào.Nhìn trên mặt thấy ngay vết meo cào,quần áo dính đất lấm lem tùm lùm do bị cả nhóm đem ra làm vật hi sinh.Cậu làm gì nên tội chứ???
- Nhưng đến giờ mà chưa bắt được nó thì mệt rồi.Ai ngờ cái thân nặng thế mà linh hoạt quá!- Đan Bảo nói.
- Kệ đi.Tới đâu thì tới ăn trước đã!- Lam Thanh đập bàn nói.
- Nya nya!
Một cái gì đó chui ra từ bàn dụi dụi vào chân nó.Lam Thanh nhìn xuống.Một cục bông tròn vo dụi vào chân nó vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Năm đôi mắt nhìn chằm chằm vào cục bông.Trong khi cả bọn vất vả tìm kiếm thì nó chạy,khi cả bọn nghỉ thì nó tìm đến.Con mèo tam thể này...nên nói sao đây.Nhưng mà xem nó rất thích Lam Thanh.Con mèo này có thể phân biệt nam nữ sao?
Khi con mèo vẫn đang hưởng thụ cảm giác thoải mái thì bất thình lình nó bị xách lên đối diện với Giang Thiên.Nó lập tức xù lông giơ vuốt.
- Mày thư giãn đủ rồi!- Giang Thiên trừng mắt nhìn nó,hàn quang bắn ra,giọng nói lạnh băng.
- Nyaaaa!- Con mèo kêu lên hoảng sợ.
- Câm ngay!- Giang Thiên quát.
Con mèo lập tức câm nín,thu người lại.Sợ quá đi!
- Đáng lẽ cậu nên trưng ra vẻ mặt này sớm hơn!- Đan Bảo nói.
Chú mèo đáng thương bị Giang Thiên tàn nhẫn trói bốn chân,rồi cột vào chân ghế của cậu.Đợi ăn xong rồi đem đi bàn giao.
Con mèo kêu hừ hừ nhỏ,không dám to gan kêu to tiếng nào.
*********************************
Chap tiếp theo: Hai thử thách cuối.Vòng thi thứ hai.
Có bạn nào nuôi mèo như chú bé ở trên không?^ ^
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku - shuuya Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku