A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: shuuya
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Hà Vũ
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 2022-04-16 15:28:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 41: Gậy Ông Đập Lưng Ông.
rận đấu như nghiêng về một phía.Đội King gần như áp đảo.Trên khán đài tiếng hò hét của nam sinh vang dậy như sấm:
- King!King!King tất thắng!
Tình trạng bây giờ,Giang Thiên đang kiểm soát bóng nhưng cậu không thể chuyền cho bất cứ ai.Tất cả đều rơi vào trạng thái một kèm một.Giang Thiên cố gắng di chuyển lên thì Lạc Thần chặn lại,cậu ta cười đắc thắng:
- Thế nào?Chỉ mới gần hết hiệp một mà các cậu đã bế tắc rồi sao?
Giang Thiên không thèm đối đáp.Cậu không thể giữ bóng lâu hơn nữa.Giang Thiên nhìn khắp sân bóng một lượt.Đan Bảo bị Lập Huân kèm.Nhìn cậu ta như hoa đào mà khi chơi lại cực kì nghiêm túc không cho người khác cơ hội thoát ra khỏi.Tử Phong bị Quân Du kèm bên,ai không kèm mà lại là cậu ta thì Tử Phong khó mà cố hết sức.Tia hi vọng được chuyển sang Hạo Kỳ nhưng cậu ấy còn ở sân nhà không thể chuyền được mà nếu có chuyền đến thì sẽ bị Phi Tuấn cắt ngang.Mà Lam Thanh thì chẳng thấy đâu.Không thấy?Giang Thiên mở lớn mắt quan sát.Cậu chợt nghe giọng nói lanh lảnh:
- Anh đứng đây làm gì?Hết chỗ chơi rồi hả?
- Tôi thích thì sao?- Bạch Lâm hất hàm nói.
Trời ạ!Bạch Lâm mà kèm Lam Thanh thì cơ hội còn đâu.Nhìn chênh lệch chiều cao thì đã thấy bất lực rồi.Bạch Lâm hoàn toàn che khuất nó.
Ánh mắt Lạc Thần lập tức khó chịu.Giang Thiên đây là coi thường cậu sao?Đối thủ đang đứng trước mắt nhưng cậu ta lại có tâm nhìn đi chỗ khác một cách chăm chú.Lạc Thần nheo mắt nhìn theo.Giang Thiên nhìn Bạch Lâm.Hóa ra cậu ta nghĩ chỉ có Bạch Lâm mới là đối thủ của mình sao?
- Đừng xem thường tôi!- Lạc Thần gắt lên rồi nhanh tay cướp bóng trên tay Giang Thiên.Giang Thiên mất tập trung nên không kịp phản ứng,cậu ngớ người nhìn bóng bị cướp đi.
Lạc Thần tự xông lên,Hạo Kỳ lập tức vượt qua Phi Tuấn dâng lên chặn lại.Quân Du ở gần đó nói lớn:
- Chuyền đi!
Lạc Thần để ngoài tai lời cậu nói một mình dẫn bóng tiến lên.
Hạo Kỳ cố gắng cản phá,ngăn không cho Lạc Thần tiến thêm bước nào nữa.Lạc Thần lách người,ngay tại giữa sân ném bóng.Quả bóng bay thành một đường cong vút lao đến bảng.Tất cả hồi hộp dõi mắt theo.Quả bóng đập vào bàn,lăn trên vành rổ.Vào hay không?Ánh mắt không tài nào dời đi dù chỉ một giây.Lúc tưởng nó sẽ rơi ra ngoài quả bóng lại xoay nhẹ rơi vào rổ.
Lạc Thần cao ngạo đi ngang qua Giang Thiên nói như cảnh cáo:
- Ở đây tôi mới là đối thủ của cậu.Đừng quên điều đó.
Giang Thiên sờ sờ mũi.Cậu đâu có quên gì đâu mà tự nhiên nhắc nhở.Giang Thiên cậu tự hào trí nhớ tốt,ai là đối thủ của mình đương nhiên sẽ không quên.
Khả Vi và ba người hội kỉ luật gần như muốn đứng bật lên.Nhịp độ thi đấu trên sân ngày càng nhanh.Đội King tấn công như vũ bão,điểm số ngày càng tách biệt,Lạc Thần và Bạch Lâm thi nhau ghi điểm.
- Bọn họ nói là đã luyện tập nhưng sao lại dễ dàng để mất bóng quá vậy.Ngay cả Giang Thiên mà cũng để mất bóng mấy lần liên tiếp.- Thiếu Đình xiết chặt tay để trên đầu gối.Trận này xem thế nào cũng không cân sức.
- Thời gian kết thúc hiệp hai chỉ còn hai ba phút trong khi điểm số cách biệt tới sáu mươi điểm.Kiểu này hai hiệp sau càng khó khăn hơn.- Vân Tường ôm đầu than.Sao trước thi đấu họ tự tin dữ vậy mà bây giờ bị người ta đánh thảm hại.
Hạo Nhiên đá đá chân ngồi im xem,gương mặt còn lộ vẻ thích thú kì lạ.Khả Vi cũng rất lo lắng nhưng rất nhanh ánh mắt liền trở nên kiên định.Cô tin Lam Thanh.Lam Thanh nhất định sẽ không để trận đấu kết thúc thế này.
Hiệp hai kết thúc,thời gian nghỉ mười lăm phút trước khi bắt đầu hiệp ba,hai đội đổi sân.
Lam Thanh nhìn đồng đội của mình mồ hôi nhễ nhại thở không ra hơi tốt bụng làm quản lí đưa nước cho từng người:
- Các cậu vất vả rồi mau uống nước đi.
- Mệt chết đi được.Họ chạy gì mà nhanh như ma đuổi.- Tử Phong chống hai tay ra sau nói.Làm bọn cậu chạy theo mệt muốn chết.
- Trông cô chẳng có gì là mệt mỏi cả?Thư giãn đã rồi chứ?- Giang Thiên liếc mắt nhìn nó.Hai hiệp đầu cho họ thấy đủ sự vô dụng của nó rồi.Hiệp sau phải tận dụng mà chiến.
- Ai nói tôi chỉ thư giãn?Đứng nhìn thôi cũng rất khó chịu chứ bộ,còn bị tên papa kìa giễu cợt mất mặt thấy mồ.- Lam Thanh phồng má nói.Lam Thanh đánh mắt về phía đội King,Phi Tuấn và Lập Huân đứng xoay xoay chân,Lạc Thần và Quân Du tuy không biểu hiện ra bên ngoài nhưng chắc chân đã khó chịu lắm rồi.Chỉ còn mỗi Bạch Lâm.
- Bắt đầu được rồi!Chúng ta sẽ là người giành chiến thắng chung cuộc.- Giang Thiên nhếch miệng cười.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc.Điểm số lúc này là 84 - 30.Hiệp ba bắt đầu.
Đội King kiểm soát bóng.
- Ghi thêm điểm thôi!- Phi Tuấn hào hứng nói.
Tiếng quả bóng va chạm với sàn ngày một lớn,tiếng chân chạy ngày càng nhanh.Đội King tổng thể tấn công,Bạch Lâm hùng hồn dẫn bóng lên:
- Ông đây sẽ cho bọn mày hết ngẩng mặt lên nhìn đời.
- Thật sao?Bọn tôi hay là cậu?- Đan Bảo bật ngờ xuất hiện cười nói,ánh mắt lộ tia sáng kì lạ.
- Cướp được bóng thì mới nói nhé!- Bạch Lâm khinh thường nói.
- Cậu đã mời thì tôi không thể từ chối!- Đan Bảo nhanh như chớp hất bóng khỏi Bạch Lâm.
Bạch Lâm sững người.Động tác nhanh quá.
Quả bóng lao thẳng đến biên.
- Cướp được bóng mà để ra biên cũng như không!- Bạch Lâm hừ mũi nói.
- Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ.- Đan Bảo cười nhẹ tiếp tục chạy.
Quả bóng gần như bay ra biên thì một bóng đen xuất hiện,chụp lấy chuyền thẳng lên trên đến tay Giang Thiên.Giang Thiên vừa chụp lấy bóng lập tức bật lên ném.Tư thế ném bóng vô cùng chuẩn,bật lên một cách nhẹ nhàng như không,tay ném bóng nhắm đến rổ,bóng dễ dàng rơi vào rổ.
Ba điểm dành cho đội bọn nó.Một pha tấn công nhanh bất ngờ.
- Không...không thể nào...- Bạch Lâm thẫn thờ nói.Cậu ta chỉ vài người đứng sát biên hét lên.- Làm sao ngươi ở đó???
- Đâu có ai cấm tôi ở đây!- Lam Thanh chống nạnh cười.
- Tên lùn như ngươi làm sao có thể... chắc là mình hoa mắt rồi.- Bạch Lâm xoa xoa mắt thì thào.
- Đừng tự huyễn hoặc bản thân.Làm ngươi thì phải biết chấp nhận sự thật.- Lam Thanh vỗ vỗ vào người Bạch Lâm nói.
- Ai cho phép ngươi đụng vào ta.- Bạch Lâm nhảy lùi ra xa,cảnh giác nhìn nó.Cậu coi nhìn đi nhìn lại người mình xem có dấu vết đáng ngờ gì không.
- Tên này mắc bệnh sạch sẽ quá mức sao?- Lam Thanh nói.
Lạc Thần nghiến chặt răng không cam tâm.Giang Thiên đi ngang qua lạnh lùng để lại mấy chữ:
- Trò vui còn ở phía trước.
Lạc Thần xiết chặt bàn tay.Cậu không tin mình sẽ thua,Lạc Thần nhìn xuống đôi giày của Giang Thiên.Không bao lâu nữa,bọn họ nhất định sẽ phải bỏ cuộc,chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn đội mình thua thảm.
Tất cả những suy nghĩ đó lập tức bị dập tắt trong những phút tiếp theo.Đội nó nhanh chóng ghi hàng loạt điểm số rút ngắn khoảng cách.
Lạc Thần không thể nào tin được.Làm sao có thể?Tại sao tốc độ lại nhanh hơn?Tại sao vẫn chưa bỏ cuộc?
Cả sân bóng rơi vào mảng im lặng.Diễn biến của trận đấu khiến họ không ai ngờ tới.Đặc biệt người mà họ tưởng vô dụng lại đang thực hiện những đường chuyền đẹp mắt,tốc độ nhanh như cắt.Một sự chuyển biến không ngờ tới.
- Điểm số đang được rút ngắn với một tốc độ kinh khủng.- Vân Tường kích động đứng bật lên.
- Ngoài Bạch Lâm ra thì những thành viên còn lại di chuyển chậm lại,và vô cùng khó khăn.- Thiếu Đình nói.Hai đội như đổi ngược lại cho nhau.
- Cố lên Lam Thanh!- Khả Vi hét lên.
Phi Tuấn đang cố chặn lại Hạo Kỳ nhưng chân như đeo chì,cảm giác vô cùng nặng nề.Bước đi chuyển trở nên khó khăn,cảm giác lực ma sát với mặt đất giảm hẳn đi.Đó không chỉ là cảm giác của riêng cậu mà Lạc Thần,Quân Du và Lập Huân đều cảm thấy như vậy.
Bạch Lâm rơi vào thế gọng kiềm của Tử Phong và Đan Bảo.Cậu ta không còn thoải mái mà di chuyển nữa.Đương nhiên một người như cậu ta không thể chấp nhận chuyện này,đôi mắt long lên đáng sợ,Bạch Lâm gằn lên:
- Tránh ra hết!- Cậu ta dùng sức mạnh đáng kinh ngạc vượt qua hai người bọn họ,cú huých tay,xoay người vô cùng mạnh mẽ làm cho Đan Bảo và Hạo Kỳ bật ra.Cậu ta xông thẳng đến rổ nhanh bật lên úp bóng,vành rổ run lên như sắp rớt ra.Lam Thanh xuất hiện bên dưới đón lấy bóng vừa rơi xuống,nó gập hai tay cầm bóng ngang:
- Một điểm này cho anh.Chúng tôi đòi lại gấp ba lần.- Lam Thanh chuyền bóng,Quả bóng lao vút đến phần sân đối phương.- Đón lấy!Giang Thiên!!!
Giang Thiên đang bị Lạc Thần kèm bên,lách người,dậm chân chuyển hướng đón lấy bóng,nhanh chóng triển khai tư thế ném bóng ba điểm.
Vút.Một cú ném ba điểm lại được ghi.Điểm số bây giờ là 84 - 74.Khoảng cách còn mười điểm và thời gian còn lại của hiệp ba là hai phút.
Lạc Thần nhìn lên bảng điểm số,nắm tay các xiết chặt hơn,trên trán nổi gân xanh.Tại sao?Tại sao tốc độ của bọn họ ngày các nhanh?Các động tác thực hiện ngày cành dễ dàng?Không thể nào!Kế hoạch của cậu vô cùng hoàn hảo.Chiến thắng này phải thuộc về bọn cậu.
- Tất cả di chuyển đi!Phải ghi thật nhiều điểm!
- Vâng!- Quân Du,Lập Huân và Phi Tuấn đồng thanh đáp.
Bạch Lâm đứng sững người dưới rổ bọn nó.Một cầu thủ như cậu lại bị một tên nhóc lùn chơi khăm.
- Anh còn định đứng ở đây bao lâu?Không định về tham gia tấn công à?- Lam Thanh lấy áo lau mặt hỏi.Nó chợt cười gian gian nói.- Hay là anh đứng đây luôn đi,giúp bọn tôi canh rổ.
- Mơ đi!- Bạch Lâm bực mình nói.Tức giận đùng đùng bước đi.
- Chậc.Mình tưởng được giảm bớt việc chứ!Mỏi chân ghê!- Lam Thanh vỗ vỗ vào đùi lầm bầm.
Đang dâng lên tấn công Lập Huân chạy vấp muốn ngã xuống.Chân nặng và mỏi quá.Cả lực ma sát với sàn đấu cũng giảm đi đáng kể.Sự cân bằng không còn tốt nữa.Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Lạc Thần cuối cùng cũng có cơ hội tấn công.Cậu ta cũng như Giang Thiên ném cú ném ba điểm vẫn tư thế đó,sức bật đó,cách ném bóng đó nhưng quả bóng lại không bay xa.Quả bóng bay đến gần rổ thì rơi xuống,Tử Phong vừa nhận lấy bóng thì cũng hết thời gian.
Trong giây phút đó,Lạc Thần nhận ra điểm kì lạ trong đôi giày của mình,độ đàn hồi,trọng lượng,cân bằng,bám dính.
Nghỉ giữa hiệp ba phút.Lạc Thần tức tôi đến chỗ bọn nó nắm cổ áo Giang Thiên trừng mắt nói:
- Các cậu đã giở trò gì với đôi giày của bọn tôi?
- Hả?- Giang Thiên nhíu mày khó hiểu nhìn cậu ta.
- Đừng giả ngu.Đôi giày!Nhất định các cậu đã giở trò gì đó!- Lạc Thần gằn từng tiếng khẳng định.
- Này,này!King chan.Anh nói cũng phải suy nghĩ chứ?Người giở trò là các anh cơ mà!- Lam Thanh nhìn cậu ta nói.
Lạc Thần giật mình nhìn nó.
- Tôi chỉ gậy ông đập lưng ông.Dùng sản phẩm của các anh trả lại cho nhà sản xuất thôi.- Lam Thanh nói tiếp.- Chỉ đụng tay một chút.Trao đổi giày của hai bên trước khi thi đấu thôi.
- Không thể nào!Làm sao mà...- Lạc Thần định nói tiếp thì nhận ra mình đang vô tình thừa nhận hành vi của mình.
- Đế giày bị thay đổi.Trọng lượng giày tăng lên.Miếng lót giày mỏng hơn miếng lót giày bình thường.Biết đánh vào bộ phận quan trọng của đôi giày,bộ phận ít người để ý đến nhưng sai lầm của anh đó là làm ẩu quá.Và một sai lầm nữa đó là nghĩ không ai biết gì về giày bóng rổ.- Lam Thanh cong miệng nhìn cậu ta dần tái mặt đi.
Quay lại khoảng thời gian trước khi bắt đầu trận đấu,hai nam sinh kia vừa rời khỏi phòng chờ.Lam Thanh bước vào kiểm tra.Khi nó mở tủ giày,nó phát hiện keo dán đế bị lem ra,Lam Thanh ngạc nhiên hô lên:
- Cao tay quá!- Đảm bảo đế giày đã bị đụng vào.Một bộ phận ít người chú ý đến.
Nó lùi lại dẫm phải keo dán bị hai nam sinh đánh rơi.Lam Thanh cầm lên suy nghĩ.Lúc đó nó chỉ nghĩ bọn họ chỉ khiến cho đế giày dính không chắc chắn nên quyết định dán lại.
- Một điều quan trọng khi chọn giày bóng rổ là trọng lượng,trọng lượng không quá nặng cũng như không quá nhẹ cỡ từ 300-400g là tốt nhất.Nhưng khi cầm đôi giày lên tôi nhận ra trọng lượng của nó tăng lên ít nhất là gấp đôi.Bạch Lâm là một cầu thủ chuyên nghiệp.Vật dụng trong sân bóng rổ này đều là của cậu ta.Không lí nào lại chọn những đôi giày không đạt tiêu chuẩn như vậy.Cho nên tôi có thể khẳng định các anh đã bỏ thêm cái gì đó để tăng trọng lượng nên việc tháo đế giày ra không chỉ để khiến nó không dính chặt.Điều thứ hai,đế giày cũng không đạt tiêu chuẩn.Một điều quan trọng khi chơi bóng rổ nữa là sự bám dính trên sàn đấu đặc biệt là sàn đấu gỗ bóng láng như thế này điều đó lại các quan trọng.Mà để bám dính được trên sàn đấu được là vân đế thường được thiết kế nhiều sọc ngang,dọc liên tục hay nhiều kiểu vân đế khác nhưng nói chung là nó đặc biệt hơn vân đế của các loại giày khác.Nên chỉ cần nhìn vân đế thì sẽ phát hiện độ bám dính không cao.Mà đế cũng là bộ phận chống sốc và cân bằng nếu đế bị thay đổi,tôi đoán không cần nói thì anh cũng hiểu.Một phận quan trọng trong cả hệ thống đàn hồi của giày bóng rổ là miếng lót.Miếng lót giày tiêu chuẩn thường dày cộp hơn các loại giày khác.Nếu thay đổi miếng lót sẽ ảnh hưởng đến sự đàn hồi hay chính là sự bật của cầu thủ.Những bộ phận được anh thay đổi thật sự rất quan trọng đó.Sự hiểu biết của anh về giày bóng rổ thật sự rất tốt.
Lạc Thần mở to mắt nhìn nó,lắp bắp nói:
- Sao...sao...biết...
- Tại sao tôi biết sao?Vì tôi là một otaku mà,bộ anime bóng rổ Kuroko no Basket tôi xem lại rất nhiều.Mà một khi đã thích đương nhiên sẽ tìm hiểu không ít trong đó có những thứ liên qua đến bóng rổ.
Quân Du gần như đã hiểu hết mọi chuyện.Cậu không nghĩ Lạc Thần lại làm đến mức đó.Nhưng có một điều cậu không hiểu.
- Tại sao cậu lại có thể làm đôi giày như không có gì xảy ra?
-,Cái này...etou...thật ra là...- Lam Thanh bất ngờ chắp tay nói với Bạch Lâm.- Xin lỗi anh.Cửa kính phòng chờ bị tôi làm hỏng rồi.Tôi đành phải lấy một miếng thủy tinh để sửa lại cho dán đế.Chỉ cần nhìn bề ngoài ổn thì sẽ không rảnh hơi mà kiểm tra giày làm gì.Cửa kính chỉ có một lỗ không quá lớn bên dưới thôi.- Lam Thanh giơ tay diễn đạt nhưng nhìn biểu cảm trên mặt của nó cái lỗ không quá lớn này không nhỏ chút nào.- Nói thật lúc đầu tôi định sửa lại luôn nhưng không đủ dụng cụ sau đó lại nảy ra ý trao đổi giày.Cũng may các anh chưa đến nên thật may mắn cho tôi.
Bốn chàng trai đội nó chợt nhớ đến biểu hiện kì lạ của nó ở phòng chờ.Cái tủ che một phần cửa sổ,lúc các cậu muốn chuyển lại nó cực lực ngăn cản.Thì ra là giấu bằng chứng phá hoại.
- Một câu hỏi nữa.Tại sao phải qua tới hai hiệp bọn tôi mới nhận ra điểm khác biệt này?- Quân Du hỏi.
- Cái này thì tôi chỉ có thể nói là các anh kĩ thuật tốt mà thể lực cũng tốt nữa.Đây là lời thật lòng.Nếu các anh thật sự giỏi thì mang giày trong nhà còn chơi được nữa mà.Hai hiệp đầu,các anh thể lực dồi dào nên việc di chuyển,bật nhảy sẽ không mấy khó khăn nhưng nó sẽ tốn nhiều nhiều sức lực hơn.Nhưng một khi đã tập trung vào trận đấu sẽ không ai lại để ý đến việc sử dụng bao nhiêu sức chi một kỹ thuật.
- Câu hỏi cuối,tại sao đổi giày cho bọn tôi mà không vạch trần ngay từ đầu?
- Ưm...ưm trả thù một chút với lại nếu không thắng thì làm sao nghe cậu ta nói lời xin lỗi.- Lam Thanh chỉ Phi Tuấn nói.
- Cái lí do này...muốn đập ghê.- Phi Tuấn lẩm bẩm.
- Thanh!Đó là lí do cô nói bọn tôi không nên thi đấu hết sức trong hai hiệp đầu sao?- Giang Thiên vịn vai nó nói.
- Ừm.Với nhịp độ thi đấu nhanh trong hai hiệp đầu sẽ rút cạn thể lực của đối phương.- Lam Thanh đáp.
- Người bọn tôi không nên xem thường trong trận đấu này không phải Giang Thiên những người khác mà là cậu.- Quân Du nói.
- Không.Người các anh không nên xem thường là tất cả bọn tôi.Tôi chỉ dựa vào bọn họ mà hành sự thôi.- Lam Thanh quẹt mũi nói.
- Tôi không thích chuyện này một chút nào!- Bạch Lâm cúi mặt âm trầm nói.
Lạc Thần lo lắng nhìn Bạch Lâm.Cậu biết cậu ta rất ghét chơi bẩn,một khi đã bại lộ thì...
- Nhưng tôi càng không muốn thua tên nhóc như cậu hơn.Cho nên trận đấu này tôi sẽ đấu đến cùng.- Bạch Lâm nói rồi xoay người trở lại phần sân mình.
-,Lạc Thần.Trận đấu chưa kết thúc!- Quân Du đặt tay lên vai cậu nói.- Chúng ta tiếp tục thi đấu,cứ xem như đôi giày này là hình phạt mà chúng ta phải chịu.Đi thôi.
Lạc Thần nhìn cậu.Phải rồi.Trận đấu này bằng mọi giá cậu phải thắng.Bốn người bọn họ trở lại phần sân của mình.
- Chỉ còn cách mấy điểm thôi.Chúng ta nhanh chóng lấy tinh thần thi đấu tiếp.- Giang Thiên nói.
Trên khán đài.
- Bọn họ nói chuyện gì vậy?- Vân Tường tự hỏi.
- Hình như có liên quan đến Lam Thanh.Hi vọng cậu ấy không gây ra chuyện gì.- Khả Vi xiết chặt hai tay nói.
Khi mọi người đã trở lại vị trí của mình,Lam Thanh bất ngờ gọi Giang Thiên nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
*******************************
Chap tiếp theo: Lam Thanh muốn nói gì với Giang Thiên.Thắng hay bại?Các bạn đón xem nhé.
Hôm nay đăng sớm một chút.Sắp đi học rồi!!!!
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku - shuuya Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku