For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: shuuya
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Hà Vũ
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 2022-04-16 15:28:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 34: Buổi Học Đầu Tiên (1)
ừng tia nắng sớm len lỏi chiếu sáng căn phòng rộng lớn.Cơn gió sáng mang theo hơi lạnh của sương đêm thổi vào,màn cửa sổ nhẹ bay.
Lam Thanh rụt đầu ủ vào trong chăn,mơ mơ màng màng mở mắt.Trước mắt nó là một màu trắng tinh khiết.Lam Thanh lầm bầm:
- Mình đang ở đâu đây?Không lẽ bị cuốn vào lỗ hỏng xuyên không gian.Hể?Vậy là sau đó mình sẽ thành người hùng của thế giới đó giống như Ginta* sao.Vui quá!Không cần phải đi học rồi.
* nhân vật trong Mars Heaven.
Trong lúc đang đắm chìm vào giấc mơ viễn vong của mình Lam Thanh nghe thấy một tràn tiếng cười lớn.
- Ha ha.Thú vị.Thú vị thật.- Giống như giọng cười của con nít,vang rộ lên,to và rõ nhất trong tràn cười đó.
- Trở về thực tại đi cô nương.Đến giờ đi học rồi.- Một cái cốc rõ đau trên trán.
Lam Thanh ngồi bật dậy ôm đầu ngữ điệu hung ác nói:
- Tên nào dám đánh ta.Nộp mạng đi!
- Chờ cô tỉnh táo hẳn rồi nói đi!- Giọng nam lạnh nhưng lại có chút nhu hòa không rõ và vô cùng quen thuộc.
Quen thuộc?Lam Thanh mở to mắt và đập vào mắt nó đầu tiên không ai khác là vị hội trưởng đáng ghét Hàn Giang Thiên.
Nhìn vẻ mắt ngây ngốc của nó Giang Thiên có chút buồn cười.Giang Thiên chụp một cái khăn lên mặt nó nói:
- Lau mặt cho tỉnh táo rồi dậy thay đồ đi học.
Lam Thanh kéo khăn xuống nhìn Giang Thiên một hồi.Cậu đang mặc đồng phục của trường Thần Phong.
- Trông anh hôm nay rất đẹp trai.
- Thật...thật sao?- Giang Thiên có cảm thấy ngượng ngùng.Dù đã bao lần nghe người ta nói như vậy nhưng khi nghe nó nói lại thấy khác lạ.
- Nhưng mà anh vẫn hợp với màu đen hơn.Như thế mới bộc lộ được bản tính tà ác của anh.- Lam Thanh thản nhiên nói còn gật đầu cảm khái vài cái.
- Cô muốn gây sự phải không?- Nghiến răng nói.Vẻ mặt tối sầm.
- Tôi chỉ nói thật thôi!
- Lam Thanh thật đáng yêu!- Hạo Nhiên cười nói.
Lam Thanh lúc này mới để ý đến những người khác trong phòng,ngoài Khả Vi và Đan Bảo không có mặt thì có thêm bốn người trong hội học sinh.
- Không ngờ cậu lại muốn làm anh hùng.Ai.Giấc mơ thật vĩ đại.- Vân Tưởng cười tinh nghịch.
- Ai nói tôi muốn làm người hùng.Ước mơ của tôi là làm một otaku được vây quanh trong một núi truyện,anime xem hoài không hết.- Hai mắt sáng hoắc.Một ước mơ thật vĩ đại.
- Otaku?- Bốn chàng trong hội học sinh hoàn toàn không hiểu gì hết.
- Vậy thì đơn giản quá!Cậu không phải chỉ cần lấy ông chủ nhà xuất bản hay ông chủ studio là được sao?- Tử Phong vô tư hùa theo.
Và kết quả cậu lại lãnh lấy ánh mắt như dao gâm muốn xẻ cậu ra thành trăm khúc.Tử Phong biết tội vội khóa miệng lại.Cậu chỉ là đang cố tìm đường thoát cho anh em sau này.
- Ý này cũng hay nhưng mà lại có nhiều bất trắc.Lỡ sau này bị phá sản hay đại loại thế không phải khổ lắm sao?Ngành này cạnh tranh khốc liệt lắm.
Khả Vi và Đan Bảo từ phòng thay đồ đi ra.Hai người đều đã khoác trên người bộ đồng phục đi học mới.
- Mọi người đang nói chuyện gì vui thế!- Khả Vi hai tay kéo váy hỏi.
- Tương lai của Lam Thanh thôi.Mà trông cậu hợp với đồng phục lắm.Rất giống công chúa.- Hạo Kỳ cười khen ngợi.
- Cảm ơn!- Khả Vi cười đáp lại.
- Còn cậu với Tử Phong thôi đó.Hai người mau đi thay đồng phục đi!- Thiếu Đình cầm hai bộ đồng phục đưa cho hai người.
- Hả?Tôi phải mặc cái bộ đồ quái quỷ này sao?Không bao giờ.- Lam Thanh kích liệt phản đối.Nó không thích mặc mấy bộ đầm rườm rà như thế này.Nhìn sao cũng rất nặng nề.
- Không thích cũng phải mặc.- Giang Thiên mặc nó giãy dụa xách nó ném vào phòng thay đồ cùng với bộ đầm.- Bọn tôi ra ngoài đợi.
Tử Phong thì vào phòng thay đồ bên cạnh.
Lam Thanh ảo não nhìn bộ đầm công chúa trên tay.Chẳng lẽ nó phải chịu khuất phục.Ngay lúc đó ánh sáng hi vọng le lói hiện lên.
Tử Phong đem trang phục vắt lên vách tường.Lam Thanh chồm lên lấy xuống.May mà vách tường ngăn giữa hai phòng hở ở trên.Lam Thanh dùng tốc độ sét đánh mặc đồng phục nam vào rồi vắt ngược trang phục của mình lên.Lúc Tử Phong đem đồ mình thay ra vắt lên Lam Thanh gom lại cùng với đồ mình thay ra chạy ra ngoài.Thực hiện trong yên lặng và nhanh chóng.
- Ra rồi!- Giang Thiên cùng mọi người nghe tiếng mở cửa đồng loạt quay đầu lại và mặt chữ A mồm chữ O.
- Cậu...cậu đây là sao?- Khả Vi lắp bắp nói.Làm sao mà từ đồng phục nữ thành đồng phục nam.
- Thế nào?Đẹp trai không?- Lam Thanh hất tóc làm dáng.
- TRẦN LAM THANH!TRẢ LẠI ĐỒ CHO TỚ!- Tử Phong hầm hầm tức giận tông cửa chạy ra và...
- Ha ha.Trời ạ!Công chúa Tử Phong!- Vân Tường cúi gập người cười những người còn lại không nhịn được cũng cười rộ cả lên.
Tử Phong thẹn quá mặt đỏ hết cả lên.Tại Lam Thanh mà cậu phải mặc như thế này.Lấy đi đồng phục cũng phải để đồ cậu lại chứ!
- Trả đồ cho tớ!
- Ai.Cậu mặc vậy đẹp mà.- Lam Thanh che miệng cười.
- Có trả không?- Tử Phong chồm tới.Lam Thanh nhanh chân lách sang một bên.
Nó giơ đồ lên cười nói:
- Muốn lấy lại phải xem cậu cò bản lĩnh không đã!
Một màn đuổi bắt xảy ra.Hai người làm ầm ĩ cả kí túc.Tử Phong khó khăn xách vạt váy chạy theo.Hai người chạy xuống đại sảnh.Nhóm còn lại vội vàng đuổi theo hai người.Giang Thiên quát lớn:
- Lam Thanh!Trả lại đồ cho cậu ta đi!- Đùa cũng phải có lúc.Giờ nhìn hai người chả ra thể thống gì cả.Nữ mặc đồ nam,nam mặc đồ nữ.
- Lam Thanh!Đứng lại.- Tử Phong cố sức chạy theo,đến khi gần bắt được thì nó bất ngờ biến mất.Cậu đụng phải bức tường thịt.
Tử Phong ngã phịch xuống ê hết cả mông.
- Cậu không sao chứ?- Bức tường thịt vươn tay ra hỏi.
- Không sao mới lạ!- Tử Phong nhăn mặt nhưng vẫn nắm tay người ta đứng dậy
Nhưng khi chạm mặt với bức tường thịt mặt cậu dần trắng bệch.
- Hóa ra là Lâm Tử Phong cậu!Cậu xem ra vẫn hợp với loại trang phục này.Lần này ai có thể ép cậu thế?
- Quân...Du...
- Hể?Bạn cậu hả?- Lam Thanh lại gần hỏi.
- Chúng tôi...là thanh mai trúc mã.- Quân Du cười nói.
- Cũng là chuyện bình thường thôi mà!- Lam Thanh gật đầu nói.
Bình thường cái gì mà bình thường!Những người còn lại gào lên.Đan Bảo thầm nghĩ cậu tưởng thanh mai trúc mã của Tử Phong là con gái chứ nếu như thế này phải là trúc mã trúc mã mới đúng.
- Không...không phải!- Tử Phong yếu ớt phản bác.
- Dù cậu không muốn thừa nhận nhưng chẳng phải mọi người ở đạo quán đều gọi chúng ta như vậy sao Phong Phong.- Quân Du cười vô lại đưa tay nâng cằm Tử Phong lên.
Tử Phong quay ngắt đầu sang một bên,khuôn mặt cắt không một giọt máu.Người kiêu ngạo như cậu lại để cho người khác đùa giỡn lập tức gợi lên nghi hoặc trong lòng mọi người.
- Cậu buông ra.- Tử Phong gằn từng tiếng,nắm tay xiết chặt.
- Cố chịu đựng đi!Đây là cách cậu chuộc lại lỗi lầm của mình đấy!- Quân Du ghé sát Tử Phong nói.
Cả người Tử Phong run lên không dám cử động.Đó là lí do cậu không muốn đến đây.
Bất ngờ Lam Thanh cầm tay Quân Du kéo tay áo cậu ta lên đặt lên miệng Tử Phong,Giang Thiên không biết đứng sau cậu lúc nào,dùng tay mở miệng Tử Phong rồi ép nó khép lại cắn lên tay Quân Du.Một dòng máu tươi chảy ra.Tất cả bị dừng trong năm giây.
Hai nạn nhân lúc này mới kịp phản ứng.Quân Du giật tay ra gào lên:
- Chảy máu rồi!Bông băng đâu?!
- Khụ khụ.Ghê quá!- Tử Phong thì liên tục ho khan muồn nôn hết máu hồi nãy nuốt vào.
Hai người không hẹn cùng trừng mắt nhìn hai thủ phạm:
- Hai người /Hai cậu làm quái gì thế hả?
- Tại tôi thấy có người thiếu máu nên...- Lam Thanh gác tay sau đầu nhởn nhơ nói.
- Tôi thì thấy có người dư máu dồn lên não nên....- Giang Thiên đút tay vào túi quần.
Hai người đồng thanh:
-...Trao đổi máu thôi!
Nghe đáp án hai người nói mà không chỉ nạn nhân mà ngay cả những người đừng xem cũng chịu thua.Lấy đâu ra lý lẽ đó.
Quân Du nhanh chóng lấy lại phong độ,một tay bịt chỗ rỉ máu nói:
- Sắp tới chính là lễ kế tục.Nếu như cậu không có được sự đồng ý của tất cả ứng cử viên thì buổi lễ sẽ hủy bỏ phải không?Tôi thật trông chờ nhìn thấy vẻ mặt thất bại của cậu lúc đó bởi vì...tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một tên yếu đuối như cậu.- Nói rồi quay lưng bỏ đi.Nhưng khi nói ra những lời đó,nhìn vẻ mặt cam chịu của Tử Phong trong đôi mắt người con trai này lộ vẻ thất vọng.
- Cậu không sao chứ?- Giang Thiên hỏi.
- Tớ không sao!- Tử Phong cười nói rồi hầm hè với Lam Thanh.- Còn không mau trả đồ cho tớ!
- Tớ không thích. Tớ muốn mặc bộ này.
- Để tớ lấy bộ khác cho cậu!- Hạo Kỳ nói.
- Cảm ơn.- Mặc dù Tử Phong tỏ ra bình thường nhưng tất cả bọn họ đều thấy nắm tay cậu vẫn xiết chặt.
Nhìn bóng cậu rời đi cùng Hạo Kỳ lòng Giang Thiên nổi lên một tầng băng lạnh.Đi ngang qua Đan Bảo cậu thì thầm:
- Mau nói Kiến Hàm đi hỏi rõ chuyện này.
- Tớ hiểu rồi.
Kiến Hàm đang xử lí công vụ cùng hai người kia thì nhận được tin nhắn của Đan Bảo.
- Có chuyện gì sao?- Minh Nhạc hỏi.
- Con trai...
- Vợ cậu sinh con trai sao?- Vĩnh Khang nói đùa.
- Giờ không phải lúc để nói đùa.Tớ phải lên phòng Hiệu trưởng một chút.- Kiến Hàm lạnh giọng nói.
Cậu xông thẳng vào phòng hiệu trưởng chất vấn.
- Thanh mai trúc mã của Tử Phong là nam hay nữ?
- Ít nhất em cũng phải gõ cửa chứ!Là nam.- Mặt dù bất mãn nhưng Minh Hạo vẫn trả lời.
- Thầy điên hả?
- Thầy đâu có điên.Chính ông của Tử Phong nói vậy mà.Còn gửi hình này.- Minh Hạo lấy trong ngăn keo ra một tấm hình.
Kiến Hàm cầm tấm hình lên xem,cậu ấy tức khắc muốn vò nát nó.Trong hình là Tử giả gái đứng cùng cậu con trai khác.Đúng là hồi nhỏ cậu ta rất dễ thương nhưng có cần phải làm thế không?Còn nữa,dùng cụm từ khiến người khác hiểu lầm.Và hơn hết đây lại là bằng chứng cho một quá khứ đen tối.
- Thầy phải nói rõ với em chứ?- Kiến Hàm tức tối nói.
- Em đâu có hỏi.- Minh Hại vô tội nói.
Kiến Hàm xoa xoa thái dương.
- Mà công nhận Tử Phong hồi đó dễ thương ghê đâu giống thằng nhóc đáng ghét bây giờ.Đúng là chỉ có trẻ con mới đangq yêu.- Vị hiệu trưởng cảm thán.
Bốp.
Kiến Hàm quơ tập hồ sơ ném lên người Minh Hạo nói liên tục gầm lên:
- Thầy đi chết đi!
Rồi đùng đùng bỏ đi mặc kệ vị hiệu trưởng nào đó quát theo:
- Sao em dám nói với thầy mình vậy hả?
Kiến Hàm vò đầu.Lúc đầu tưởng là con gái nên chỉ nghĩ đó là chuyện tình cảm không có gì đáng lo.Mà bây giờ lại là con trai thì vô cùng rắc rối.Ân oán giữa tụi con trai với nhau đâu giải quyết bằng lời được.Aishi.Giờ không phải chỉ lo cho Giang Thiên mà phải lo cho Tử Phong nữa.Đáng lẽ không nên đáp ứng vụ lần này mới phải.
*************************
Có bạn nào cảm thấy bất ngờ hay hụt hẫng về thanh mai trúc mã của Tử Phong không?Nói cho mình biết nha.
Chap tiếp theo:tiếp nối phần này.Làm loạn trong tiết học.Thời thơ ấu của Tử Phong.
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku - shuuya Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku