When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: shuuya
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Hà Vũ
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 2022-04-16 15:28:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 32: Trường Thần Phong.
au khi nhận được thông báo từ Kiến Hàm mọi người vô cùng sửng sốt.
- Trường ta còn có cái vụ này nữa sao?- Lam Thanh nhíu mày nghĩ.
- Nhưng toàn là thành viên chủ chốt của hội.Giang Thiên còn là hội trưởng,để cho cậu ấy đi thì không ổn lắm.- Minh Nhạc nói.Nói sao thì cậu ấy cũng là trụ cột của hội sao có thể tùy tiện sang trường khác được.
- Dù các cậu có nói gì thì cũng không thay đổi được đâu.Hiệu trưởng nói trong thời gian Giang Thiên đi tớ sẽ thay cậu ấy quản lí hội.- Kiến Hàm nói.
- Có phải dư thừa không.Chẳng phải bình thường cũng do cậu lo còn gì.- Lam Thanh nói.
- Có cần nói thẳng ra vậy không?Cho dù tôi không làm gì vẫn là người quan trọng đấy biết không hả?- Giang Thiên vò đầu nó.
- Vậy phải đi trong bao lâu ạ?- Khả Vi hỏi.
- Hai tuần.Ngày mốt khởi hành.- Kiến Hàm đáp rồi lại nhìn cô lo lắng.- Em đi như vậy không sao chứ?
- Anh không cần lo lắng.Em cũng muốn thử đến đó một lần mà.- Khả Vi cười trấn an cậu.
- Nói vậy nhưng anh thật sự vẫn lo.- Kiến Hàm thở dài nói.
- Vậy...cậu đổi với tớ đi!- Tử Phong nãy giờ im lặng lúc này chợt lên tiếng.Sắc mặt cậu có chút nhợt nhạt.
- Cậu nghĩ tớ không muốn vậy sao?Nhưng thật sự không thể.
- Tại sao lại là tớ?Không phải chọn cậu tốt hơn sao?Tớ không muốn đi!- Tử Phong kích động nói.
- Chính ông cậu đề nghị.Có gì đi hỏi ông cậu đi!
- Ông...tớ...
- Có chuyện gì hãy giải quyết trong lần này luôn đi.Nếu cậu cứ mãi trốn tránh sẽ khiến mọi việc tệ hơn thôi.
- Tớ...hiểu rồi.
- Đi có được lợi gì không?- Lam Thanh nhao nhao hỏi.
- Lợi?Cậu sẽ không cần tham gia kiểm tra mà vẫn đạt điểm cao.Sau khi về còn được nghỉ một tuần.Lợi vậy được chứ?
- Đi hai tuần,nghỉ một tuần sau đó là nghỉ tết tổng lại là được nghỉ ba tuần.Ha tuyệt cú mèo!- Lam Thanh hô lên.Vậy là có những ba tuần để chơi.Bây giờ trong đầu Lam Thanh toàn nghĩ trong ba tuần nghỉ nên làm gì.Vẻ mặt lấp la lấp lánh rạng ngời.
Kiến Hàm trông lại càng lo lắng hơn.Minh Nhạc cúi đầu suy tư.Mọi chuyện đơn giản vậy sao?Chỉ đơn thuần là trao đổi học hỏi hay là có ý khác.
Đến ngày khởi hành,năm người được đưa đi bằng xe riêng của Hàn gia.Trước khi đi Kiến Hàm âm thầm nói với Đan Bảo:
- Cậu quan sát xem họ có biểu hiện gì lạ thì báo ngay với tớ và Giang Thiên.Nhớ phải cẩn thận.
- Cậu lo lắng điều gì sao?
- Hôm qua tớ mới chợt nhớ ra con trai của chủ tịch trường đó là bại tướng của Giang Thiên và hắn ta là một kẻ hiếu thắng không chấp nhận thất bại.Nếu như cậu ấy đến đó hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.Nếu có chuyện gì xảy ra giúp tớ bảo vệ Khả Vi.
- Tớ biết rồi!- Đan Bảo gật đầu.
- Tớ nghĩ Giang Thiên cũng đã biết điều này nhưng vẫn tỏ ra bình thường thật không biết cậu ấy nghĩ gì nữa.- Kiến Hàm nhìn về phía Giang Thiên đang trêu đùa với Lam Thanh.
- Cậu không cần lo lắng quá.Giang Thiên đâu phải kẻ dễ chọc.Cho dù gặp hoàn cảnh nguy hiểm nào cậu ấy hoàn toàn đối phó được.- Đan Bảo vỗ vai Kiến Hàm trấn an.
- Nhưng nếu thứ quan trọng của cậu ấy bị tổn hại thì khác.Con người chỉ khi bĩnh tĩnh mới có thể giải quyết mọi chuyện nhưng trong hoàn cảnh đó lí trí không đủ để điều khiển trí óc.
- Tớ hiểu những gì cậu nói.Đừng lo lắng quá!
- Trông cậy vào cậu!
Kiến Hàm đứng nhìn chiếc xe rời đi lòng vẫn ngổn ngang những lo âu.Minh Nhạc đi kế bên cậu nói:
- Tớ hỏi một chuyện được không?
- Cậu hỏi đi!
- Tại sao lại cử mấy người bọn họ mà không phải ai khác?Chỉ là một sự kiện trao đổi thì học sinh nào đi chẳng được.
Một tia sáng xẹt qua đầu Kiến Hàm.Minh Nhạc nói đúng.Tại sao cậu lại không nhận ra điều bất thường nãy nhỉ.
- Nè.Các cậu biết không?Tớ đã nghe một tin đồn rất lạ.- Vĩnh Khang vừa đi vừa gác hai tay sau đầu.
- Tin đồn?- Minh Nhạc và Kiến Hàm đồng loạt nhìn cậu.
- Nghe nói là chủ tịch trường đó quyết định chuyện lần này nhưng có nguồn tin nói là ông ta đã đi Châu Âu từ tháng trước đến nay chưa về.Nếu vậy thì ông ta căn bản đâu có ở đây mà quyết định chuyện đó?
- Gọi điện thoại vẫn được mà!- Minh Nhạc nói.
- Ông ta á!Nếu đã cố chấp với truyền thống này thì không phải chuyện này rất quan trọng sao?Nếu thế ông ta thường trực tiếp chỉ đạo.- Vĩnh Khang giải thích.
Vậy sự kiện lần này...
Trong phòng hiệu trưởng,Minh Hạo đang xem xét vài bản kế hoạch chợt ngẩng đầu lên lẩm bẩm:
- Mình quên nói với Giang Thiên chuyện quan trọng rồi.Định nói với thằng bé là ngoài Tử Phong thì bốn người bọn nó là được chủ tịch trường Thần Phong chỉ định mà có phải là anh ta hay không...còn chưa biết.Mà thôi.Bọn nhỏ dư sức để đối phó mà.
Khoảng bốn năm giờ chiều,cả nhóm đến nơi.Nhưng cả nhóm không dừng trước cổng trường Thần Phong mà dừng lại ngã tư.Đứng từ xa nhìn thôi nhưng cũng đủ để nhận thấy độ hoành tráng của ngôi trường này.
- Kami sama!Tôi nghĩ trường ta là quá lớn rồi nhưng trường này còn phô trương hơn.
- Hình như bọn họ chuẩn bị nghênh tiếp chúng ta kìa!- Đan Bảo chỉ về phía cổng trường.
Hơn trăm học sinh tập trung trước cổng trường,một nam sinh mái tóc cam vuốt ngược đang chỉ huy sắp xếp thành hai hàng.
- Đồng phục của họ khiến tớ liên tưởng đến công chúa và hoàng tử trong cổ tích.- Khả Vi nói.Nam sinh lịch lãm với áo khoác đuôi tôm màu trắng xám,áo sơ mi trắng với nơ màu xanh đậm,quần tây xám và giày da đen.Bên ngực trái đeo huy hiệu của trường.Nữ sinh lỗng lẫy trong đầm công chúa màu hồng,hơi phồng và có ren ở cổ và chân váy,đã thế mỗi người còn cầm thêm một cây quạt,trên cổ áo thêu giống huy hiệu mà nam sinh đeo.
- Cậu biết không,khi xem Ouran high school host club tớ đã nghĩ nữ sinh trường họ đã giống công chúa rồi nhưng bây giờ tớ mới nhận thấy như thế vẫn còn là khiêm tốn.- Lam Thanh kết luận sau khi nhìn thấy nữ sinh trường Thần Phong.
- Và...chẳng lẽ chúng ta cứ thế đi thẳng vào sao?- Tử Phong hỏi.Tự dưng nhìn hai hàng người kia cậu thấy ớn lạnh quá.
- Hình như còn định trải thêm thảm đỏ nữa.- Đan Bảo nói.
- Xem ra chúng ta rất được coi trọng.- Khả Vi nói.
- Tên kia hình như đang nói gì kìa!Tới gần nghe thử.- Lam Thanh nói.
Cả nhóm lén la lén lút chạy đến nấp gần đó nghe.
- Mau mau lên!Chúng ta phải cho bọn họ thấy chúng ta là một trường quy củ và sang trọng như thế nào.Phải cho họ lác mắt với màn ra mắt đầy ấn tượng và cảm thấy hổ thẹn khi đứng trước những học sinh ưu tú như chúng ta.- Tên tóc cam vuốt ngược kiêu ngạo nói.
Năm người đồng loạt xoay lưng,đi thẳng cách xa cổng trường.
- Bọn người chết tiệt.Hóa ra là muốn phô trương thanh thế.Trường chúng ta chỉ là không muốn phô bày thôi nếu mà phô bày thì bọn họ còn lâu mới bằng.- Tử Phong tức giận đá chân lung tung.Máu kiêu ngạo trong người cậu đang sôi sùng sục đây.
- Bọn họ muốn đợi thì cho họ đợi.Chúng ta kiếm đường khác vào.- Giang Thiên lạnh lùng nói.Tưởng họ có ý tốt nhưng nếu có ý muốn hạ nhục bọn cậu thì cũng chẳng cần nể mặt nể mũi gì nữa.
- Nhưng vấn đề là vào bằng đường nào?- Đan Bảo nói ra vấn đề nan giải của cả nhóm lúc này.
Bởi vì ngoài cổng ra thì chẳng còn đường nào để vào và tường trường này cao hơn sáu mét.
Bầu không khí tĩnh lặng lập tức bao phủ cả nhóm.Làm sao để vào bây giờ?
- Ha ha ha.- Lam Thanh chợt chống tay cười lớn.
- Cô cười cái gì mà ghê vậy?- Giang Thiên nhíu mày nhìn nó.
- Đương nhiên là tôi có biện pháp.Không có gì hữu dụng hơn thứ này bây giờ.- Lam Thanh giơ lên một mảnh giấy tỏa sáng lấp lánh,thứ ánh sáng thần thánh của vị cứu tinh.
- Lam Thanh,sáng nay cô uống nhầm thuốc phải không?Tưởng cô lấy ra thang hay cái cuốc để phá tường chứ đem ra mảnh giấy làm gì!- Giang Thiên hừ lạnh.
- No no no.- Lam Thanh lắc lắc ngón tay.- Những cái đó quá tầm thường để so sánh với cái này.- Lam Thanh mở mảnh giấy ra hỏi.- Thấy gì không?
Bốn người chúi đầu vào nhìn.Nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới rồi kết luận một câu:
- Vẽ xấu thật!
Lam Thanh nghe mà té ngửa,nó chỉ vào tờ giấy nói:
- Để ý cái gì vậy trời!Nhìn cho kĩ đi!Đây là bản đồ!Bản đồ đấy!!!
- Vậy thì sao?- Tử Phong hỏi.
- Đây là bản đồ trường Thần Phong.Dựa vào cái này có thể kiếm đường vào.Hiểu chưa??
- Hiểu.- Đồng loạt gật đầu.
- Cái này Dương Minh đưa cậu hả?- Khả Vi hỏi.
- Cậu ấy sợ tớ bị lạc nên vẽ gấp một bản đường.Công nhận cậu ta rất hợp với nghề bảo mẫu.
- Cậu mà nói vậy trước mặt cậu ấy đảm bảo cậu ta phát điên lên.
Đan Bảo cầm bản đồ xem xét.
- Cái trường này nếu không có cổng thì chẳng khác nào nhà tù kín.Kiếm một lối đi khác khá khó.
- Kiếm chỗ nào dễ trèo lên trèo xuống là được.- Giang Thiên nói.Giờ mà kiếm một lối đi đàng hoàng chỉ có mỗi cái cổng kia thôi.
- Ừm.Nếu vậy thì ở bức tường ở ngã rẽ kia có cái cây lớn.Nếu chúng ta trèo từ cây qua bức tường rồi trèo từ cái cây bên trong xuống đất,khu vực này cách khu học chính khá xa nên chắc không bị bắt gặp.Bản đồ này vẽ thật chi tiết.Bạn của hai người rất giỏi.- Đan Bảo cười nói.
- Cậu ta giỏi nhất ở khoản này mà.Chúng ta mau đi thôi!- Lam Thanh cười nói.Không ngờ ngày đầu đến trường người ta lại được thử ngay cảm giác trèo tường.Lam Thanh cảm thấy mình hình như có duyên với bức tường mỗi khi đổi trường mới.
Cả nhóm an toàn đáp đất lại được một phen sửng sốt với khuôn viên trường này.
- Má ơi!Đây là trường học sao?- Lam Thanh thốt lên.Nhìn thế nào cũng không giống trường học.
Từ chỗ bọn nó nhìn đi.
Đầu tiên là một rừng cây được trồng có trật tự,đi khỏi rừng cây sẽ đi dọc con đường đất bằng phẳng với hai bên là mê cung xanh được tỉa cẩn thận vô cùng đẹp mắt.Đi hết con đường đó sẽ tới đài phun nước lớn đặt giữa sân trường,và sau dài phun nước kia,bọn nó thêm một lần nữa sửng sốt với tòa nhà giữa hình như là khu học trông không khác gì lâu đài.Hai tòa nhà bên cạnh cũng không kém cạnh.
- Tự dưng thấy hổ thẹn sao ấy!- Lam Thanh ôm mặt nói.Đúng là so với trường người ta thì trường nó khiêm tốn quá.
- Giang Thiên!Về nói ba cậu xây dựng lại trường đi.Nhất định phải xây to hơn cái này!- Tử Phong bức xúc nói.
- Mẹ tớ sẽ không đồng ý đâu!Mẹ tớ không thích cái phong cách hoàng gia này.Với lại đối với loại trường như thế này về vấn đề tuyển chọn học sinh rất quy tắc.Một là quý tộc,hai là giàu có.Liệu với ngôi trường như vậy cậu thích sao?- Giang Thiên nhướng mày hỏi.
- Vẫn trường mình tốt hơn.- Tử Phong nói.Học ở ngôi trường này chắc khắc nghiệt lắm.Phải đấu đá để nâng cao địa vị bản thân với lại cũng không có mấy hoạt động đường phố.
- Tớ đói quá!Kiếm chỗ nào ăn trước đi!- Lam Thanh ôm bụng nói.
- Để tớ xem.Chúng ta phải đi qua chỗ này,đi qua vườn hoa tới...nhà kính.Nhà ăn ở đó!- Đan Bảo nói.Chỉ cần nhìn bản đồ này đã khiến cậu biết trường này đồ sộ cơ nào rồi.Nội khu nhà ăn cũng đã chiếm một khoảng bằng một nữa khu này.
- Tại sao không để gần cho dễ đi lại chứ?- Lam Thanh nhăn mặt.Nó bắt đầu ghét trường này rồi.Hành xác học sinh quá!
May mà vẫn chưa đến giờ ăn nên nhà ăn vắng bóng người.Nhưng ngay cả nhà ăn cũng được trang trí trang nhã,đèn chùm rực rỡ,bàn ăn hình tròn trải khăn trắng,ở giữa đặt lọ hoa.
- Trường này kinh doanh thêm nhà hàng hả?- Khả Vi hỏi.
- Quá đáng lắm à nha!- Tử Phong nhảy dựng lên.Cái trường này toàn con cháu hoàng gia hả?
- Mà nè,người đầu tư trường này giàu lắm hả?- Lam Thanh hỏi.
- Chủ tịch trường này cũng là chủ tịch tập đoàn ngang với BS.Mục đích là quảng cáo thôi.- Giang Thiên thản nhiên nói.Cậu cũng biết ít nhiều về trường này nhưng so với chất lượng giáo dục thì trường cậu hơn hẳn.Cả về học sinh tốt lẫn...học sinh xấu.Đa số học sinh con cháu nhà giàu nhập học trường cậu là thành phần bất trị hoặc người thừa kế.
- Họ giàu kệ họ.Kiếm gì ăn trước đã.Ăn xong rồi về!- Lam Thanh quyết định.
- Ăn xong rồi về?Chúng ta phải ở đây hai tuần không trốn được đâu!- Giang Thiên chặt đứt ý tưởng của nó.
- Anh muốn ở đây hai tuần sao?Tôi thì chẳng muốn chút nào!- Lam Thanh lắc đầu nguầy nguậy.
- Không muốn cũng chẳng thay đổi được gì đâu.Cứ xem như cơ hội sống cuộc sống thượng lưu đi.- Giang Thiên vỗ vỗ đầu nói.
- Không cần thử đâu.Tôi chắc chắn mình không hợp.- Lam Thanh phẩy tay liên tục.
- Tôi gọi món rồi.Chúng ta ngồi ăn đi!- Đan Bảo bất thình lình đứng trước hai người bọn nó nói.Cậu chỉ tay về cái bàn đầy ắp đồ ăn ở giữa.Trong khi bọn nó nói chuyện thì cậu đã chuẩn bị sẵn bàn ăn.
- Đan Bảo!Cậu thật chu đáo!- Lam Thanh vỗ tay một cái.
Cả nhóm đang ăn ngon lành thì bỗng xuất hiện một khuôn mặt trẻ con đáng yêu nửa che dưới bàn nữa ló lên nhìn chằm chằm bàn ăn.
Năm người tiếp tục lờ đi ăn tiếp.Một tiếng nuốt nước miệng phát ra từ khuôn mặt đáng yêu đó.
- A.Tớ không tài nào ăn được nữa.Này nhóc con nhóc muốn gì?- Tử Phong chống hai tay lên bàn hỏi.
- Đói.- Bĩu môi nói.
- Vậy cùng ngồi ăn được chứ?- Khả Vi cười nói.
- Nhưng mà Kỳ Kỳ nói không được ăn với người lạ.- Giọng nói trẻ con cẩn trọng.
- Vậy đi chỗ khác chơi!- Giang Thiên lạnh lùng nói.Ăn mà cứ nhìn chằm chằm sao mà nuốt nổi.
- Nhưng...- Ánh nhìn luyến tiếc.
- Chị nói nhóc nghe.Kỳ Kỳ nói không được ăn với người lạ nhưng nãy giờ trò chuyện cũng coi như một phần quen thuộc.Nói thật chị đang rất đói.Nhóc làm ơn ngồi lên ăn lẹ lẹ cho chị nhờ.- Lam Thanh hối thúc.
Cậu nhóc đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu.Chờ cậu nhóc đứng lên ngồi xuống ghế bọn nó nhận thấy cậu nhóc này cỡ học sinh năm cuối tiểu học.
- Mà sao nhóc lại ở đây?- Khả Vi hỏi.
- Học ở đây!- Cậu nhóc quơ quơ đùi gà nói.
- Học?
Năm người chụm đầu lại bàn tán.
- Trường này có khối tiểu học hả?- Lam Thanh hỏi.
- Rõ ràng là trường cao trung.- Giang Thiên khẳng định.
- Nhưng nó vừa mới nói...học ở đây.
Năm người nhìn cậu nhóc đầy nghi ngờ.
- Mọi người không tin sao?Nhưng là thật mà.- Cậu nhóc mò túi áo lấy ra một cái huy hiệu.- Thật sự học ở đây mà.
- Đúng là huy hiệu trường.Nhưng học sinh năm nhất cũng không thấp đến vậy.- Đan Bảo nói.
- Không phải năm nhất.Học năm ba.- Cậu nhóc giơ ba ngón tay nói.
- Hả???- Vô cùng kinh ngạc.
Trong lúc đó,nhóm học sinh chào đón vẫn đang đứng trước cổng trường.
- Sao vẫn chưa đến chứ?- Tên tóc cam vuốt ngược đi đi lại lại trước cổng.
**************************
Chap tiếp theo: Hội trưởng và King.Liệu bọn nó có thể tin tưởng ai ở ngôi trường này?Đón xem nhé.
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku - shuuya Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku