Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: shuuya
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Hà Vũ
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 2022-04-16 15:28:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 29: Thỏa Thuận Không Dễ Thực Hiện.
am Thanh u ám lết xác đến quán cà phê sang trọng khá xa kí túc vào một buổi chiều đông gió thổi lành lạnh.Trong lòng oán than nhưng cũng chẳng thế làm được gì vì đã lỡ thỏa thuận rồi còn đâu.Nhưng mà vẫn còn có thể mắng lén đối tượng mà.
- Tên Giang Thiên hẹp hòi.Tại sao bốn người kia có thể thoải mái từ chối.Sao hắn không học Minh Nhạc cười nói:"Không cần đâu.Tớ có thể tự lo cho bản thân nên không cần sai vặt."Ôi chao người ta quân tử thế chứ đâu như tên ngốc đó.Bắt một cô gái yếu ớt như mình phải ra ngoài vào thời tiết lạnh như vầy,đi bộ hai km chỉ để mua ly cà phê.Tên đó đúng là ác bá,ác độc,ác nhân ác đức,ác...Ác gì nữa nhỉ?- Lam Thanh xoa cằm suy nghĩ một giây sau liền vứt cái suy nghĩ đó ra đằng sau chỉ tay lên trời mắng tiếp.- Mọi cái xấu trên đời đều tập trung trên người hắn.Hắc xì.- Lam Thanh xoa xoa cái mũi vì lạnh mà ửng đỏ lầm bầm.- Không mắng nữa.Giữ hơi tí nữa về mắng tiếp.
Giang Thiên đang ngồi trên ghế chơi game không biết sao hắc xì liên tục.Kiến Hàm quan tâm hỏi:
- Cậu bị cảm rồi sao?
- Không biết nữa.Dù sao cũng giữa tháng mười hai rồi,trời đúng là lạnh thật.
- Vậy mà cậu còn bắt cậu ấy đi mua cà phê.Không biết chừng cô gái đó vừa đi vừa run cầm cập nha.
Giang Thiên hơi trầm mặc một chút rồi liên lắc đầu nói:
- Ai chứ chớ Lam Thanh tớ tin chắc 100 % khỏe mạnh.Có khi bây giờ vừa đi vừa mắng tớ xối xả.
- Dù sao cậu ấy cũng giúp cậu trong chuyện Thiên Vũ đừng có mà bắt nạt quá đấy!- Kiến Hàm nhắc nhở.
- Giúp gì chứ!Mà cho dù có thì cũng đâu bằng mấy vố Lam Thanh chơi tớ.Ít nhất lần này phải thị uy một chút nếu không sau này tớ chả có đất dựng võ trước cô ấy.
- Hội trưởng đại nhân cậu đây cũng có lúc lo mất đất nhỉ?Ai.Nếu không có Lam Thanh thì chừng nào tớ mới thấy cậu như thế này.Càng ngày tớ càng khẳng định quyết định của mình thật sáng suốt.- Kiến Hàm cười nói.
- Im đi.- Giang Thiên quơ lấy cái gối dựa ném tới.
Lam Thanh đón lấy ly cà phê trên tay chị bán hàng sau đó nhìn chằm chằm ly cà phê.Trong đầu lại sáng lên ý tưởng tinh quái.
Ván game của Giang Thiên bị gián đoạn bởi một cuộc gọi.Cậu tức khí nghe mấy:
- Cô rảnh lắm hay sao mà gọi điện?
- Giang Thiên...- Tiếng sụt sịt tội nghiệp.
Giang Thiên hoảng hồn cậu đưa điện thoại ra trước mặt nhìn rõ cái tên hiện rõ trên màn hình.Quái.Lam Thanh bữa nay bị ma nhập hay cái đầu bị ướp lạnh đến thay đổi cả tính cách.Cái tiếng nói yếu ớt tội nghiệp kia là sao?Trên đầu Giang Thiên hiện rõ cái dấu chấm to đùng.
- Cô là ai?- Giang Thiên híp mắt hỏi.Cậu đặt ra một giả thiết người bên kia có thể là người giả mạo.
- Trần Lam Thanh.Bộ anh không biết đọc chữ sao?- Lam Thanh nói lớn.
- Đúng là cô rồi!- Giang Thiên gật gù.Rồi hỏi tiếp.- Có chuyện gì?
Bên kia truyền đến tiếng nức.Giang Thiên lo lắng hỏi:
- Cô khóc hả?
- Khóc?Lam Thanh khóc?- Kiến Hàm lập tức hiếu kì ngồi xuống chăm chú nghe ngóng.
Lam Thanh vuốt vuốt cổ họng.Cầm ly cà phê mua cho Giang Thiên uống một hơi mới hết nấc.Trên bàn ngổn ngang vỏ bánh ngọt.Hồi nãy ăn vội quá nên bị nghẹn sinh ra nấc cụt.
- Cô không sao chứ?- Giang Thiên hỏi.
- Tôi...không sao!
- Có chuyện gì xảy ra à?
Lam Thanh lúc này mới chợt nhớ ra một bên vừa ăn kem vừa tạo giọng nghẹn ngào nói:
- Tôi quên mang theo tiền rồi!
- Rồi sao?
- Tôi mua cà phê cho anh...- Nghẹn ngào muốn khóc.Thêm muỗng kem lớn vào miệng.
- Sao nữa?
- Lỡ tay làm đổ...- Nức lên một cái.Vẫy tay gọi chị phục vụ.
- Nói tiếp đi!
-...Lên máy tính tiền...- Chỉ vào món bánh trong thực đơn.
- Cho nên?
- Máy bị hỏng...Họ bắt tôi ở lại làm phục vụ oa.- Khóc rống lên.
Chị phục vụ đứng cạnh cười như mếu nghĩ bọn chị bắt em làm phục vụ hồi nào chứ?
Giang Thiên và Kiến Hàm nghe xong đơ người.
- Chỉ vậy thôi mà cô khóc?
- Cái gì mà chỉ vậy thôi.Tôi vừa đói vừa lạnh mà còn bắt tôi làm việc sao mà tôi sống nổi!- Cường điệu giọng nói lên.Một tay vuốt cái bụng no căng.
- Vậy giờ tôi đến đón cô được chưa!- Giang Thiên thở dài nói.Biết vậy đừng kêu nó đi cho đỡ rắc rối.
- Nhớ mang theo nhiều tiền nha!Tới nhanh nha.- Lam Thanh nhỏ giọng nói.Vừa nói xong liền thè lưỡi tinh nghịch.Không mang theo nhiều tiền sao mà trả đống đồ nó ăn.
- Biết rồi!Thật phiền với cô.Cúp máy đây!- Giang Thiên cất điện thoại vào túi lấy áo khoác trên ghế mặc vào.
- Cậu đi thật sao?- Kiến Hàm hỏi.Việc này chỉ cần nhờ ai đó đi hộ là được mà.
- Chớ sao nữa.Cô gái đó thật là.Đi ra ngoài mà quên mang theo tiền.Đầu óc để đâu không biết.Tớ đi đây!- Giang Thiên bộ dáng gấp gáp ra khỏi phòng.
- Nhưng không phải cậu đang lo lắng sao?- Kiến Hàm cười khẽ.
Giang Thiên vừa đến đã thấy Lam Thanh ngồi úp mặt xuống bàn gần quầy tính tiền.Cậu đến gần gõ lên đầu cô một cái:
- Tỉnh dậy đi!
Lam Thanh xoa đầu ngước lên.Nhìn Giang Thiên thở ra khói trắng nó vui thầm.Cho cậu nếm trải cảm giác đi dưới trời lạnh.Mặc dù vậy vẫn trưng ra cái mặt uất ức nói:
- Nếu không tại anh thì tôi đâu lưu lạc đến mức này!
- Nói quá không hà.Bộ cô bị đuổi khỏi nhà sao?Đi trả tiền rồi về.- Giang Thiên ngoắc tay bảo nó đứng lên.
Lam Thanh vờ ủ rũ đứng sau.
- Chúng tôi phải trả bao nhiêu tiền để đền cái máy tính tiền?- Giang Thiên hỏi thẳng chị thu ngân.
- Khoảng năm trăm ạ!- Chị thu ngân gượng cười nói.Làm gì có mấy tính tiền nào hỏng.Chỉ có cô bé đứng sau cậu nãy giờ ngồi càn quét trong quán thôi.
Giang Thiên nhanh chóng lấy tiền ra trả.Lúc cậu định xoay người đi thì Lam Thanh níu áo cậu hỏi:
- Anh không mua cà phê à?
- Không muốn uống nữa.Về thôi!
- Ngoài trời lạnh lắm.Sao không mua ly cà phê nóng uống trên đường về.- Lam Thanh đề nghị.Nó muốn uống thêm ly sữa nữa.
- Cô muốn uống gì?- Giang Thiên hỏi.Nó nói vậy mà cậu không hiểu thì là đầu đất rồi.
- Sữa.- Lam Thanh vui ra mặt.Chuyến đi lần này được lợi quá chừng.
Đang trên đường về,cả hai đi ngang qua một nhà hàng,Lam Thanh tình cờ thấy mẹ mình ngồi cùng một hai người phụ nữ khác.Kì lạ thật.Giờ này đáng lẽ mẹ nó phải ở nhà nấu cơm chứ sao lại đi ăn nhà hàng.Bình thường tiếc tiền lắm mà.Lam Thanh chợt thấy trên bàn của họ có đặt mấy tờ giấy giống tờ kết quả học tập.Lam Thanh cẩn thận quan sát,linh tính mách bảo cho nó biết chuyện này có liên quan đến cái yêu cầu khó tưởng của mẹ Trần.Lam Thanh lôi Giang Thiên lén lút ngồi vào bàn gần đó,xoay lưng với mẹ nó.Giang Thiên nhíu mày hỏi:
- Vào đây làm g ì?
- Điều tra.Lần này tôi phải vào vai thám tử để điều tra nguyên nhân mẹ tôi nói như vậy.- Lam Thanh dỏng hai tai lên tập trung nghe ngóng.
Bên kia,người phụ nữ áo vàng trầm trồ nói:
- Con gái chị thật giỏi nha.Đứng thứ năm ở trường Quang Vân không phải chuyện dễ.
- Không giỏi vậy đâu em chỉ là mới đứng thứ năm thôi mà.Chị còn muốn con bé đứng nhất nữa kìa.- Mẹ Trần mỉm cười nói.Nhưng đôi mắt lộ tia đắc ý nhìn người phụ nữ mặc đầm trắng sang trọng.Nhìn đi,con gái tôi đứng thứ năm đấy,coi cậu còn dám khinh thường nữa không.
Số là lúc Lam Thanh về thăm ông nội,mẹ Trần tình cờ gặp lại hai người phụ nữ này.Người phụ nữ mặc đầm trắng vốn là đối thủ cạnh tranh của mẹ nó từ sơ trung đến đại học và đến tận bây giờ.Lần trước gặp khoe khoang cô con gái xinh đẹp mỉa mai Lam Thanh.Bây giờ cho thấy con gái nhà ai mới giỏi.
Lam Thanh nghe mẹ nói vậy muốn hộc máu.Đứng thứ nhất.Mẹ nó đùa chắc.Với thành tích này nó đã muốn mệt chết rồi.Lam Thanh toan đứng lên thì bị Giang Thiên kéo xuống nhỏ giọng nói:
- Nghe xong đã.
Lam Thanh cắn răng nghe tiếp.
- Biết đâu chỉ là may mắn.Thành tích trước giờ của con bé không phải chỉ là khá thôi sao.Lần này chắc là may mắn mà thôi.- Người phụ nữ mặc đầm trắng cố ra vẻ tự nhiên nói nhưng nắm tay xiết chặt lộ vẻ không cam tâm.
- Cậu không biết sao người ta thường nói may mắn là một phần của thực lực.Con bé nhà tôi may mắn thì đã sao?Thành tích của nó vẫn được công nhận.- Mẹ Trần ra vẻ thoải mái nói.Dám khinh dễ con gái nhà bà không dễ đâu.Con bé một khi nghiêm túc thì đứng nhất chẳng là gì.Mẹ Trần tỏ vẻ sơ ý nói.-Dù sao LamThanh vẫn hơn con gái nhà cậu còn gì.
- Hơn một lần chưa chắc có lần thứ hai.- Người phụ nữ mặc đầm trắng cơ hồ nghiến răng nói.
Giang Thiên và Lam Thanh mơ hồ cũng hiểu được lí do.Lam Thanh lúc này cũng thông cảm cho mẹ nhưng trong lòng vẫn gào lên CHỈ NHƯ VẬY MÀ MẸ BẮT CON VÀO TOP 10 SAO?Nhưng đồng thời cũng lo lắng.Lần thi sau có khi mẹ bắt nó đứng thứ nhất quá.
Người phụ nữ áo vàng ở giữa hưởng mùi thuốc súng giữa hai đàn chị.Cô vội cười nói:
- Thôi!Chuyện của bọn nhỏ mình gác sang một bên.Lâu ngày mới có cơ hội tụ họp chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
- À.Chị quên mất.Hôm nay chị đãi hai người cứ thoải mái mà ăn.À mà bạn trai Ngọc Lan là cậu chủ chuỗi nhà hàng này.Nói là chị đãi nhưng thật ra cũng chẳng tốn tiền.- Người phụ nữ mặc đầm trắng cười nói.Bạn trai con gái tôi đấy.Con gái cậu đời nào được như vậy.
- Cậu chủ sao?Em nghe nói cậu chủ này rất đẹp trai mà còn là thiên tài nữa.Chỉ mới mười tám mà đã học lên đại học danh tiếng bậc nhất trong nước.- Người phụ nữ áo vàng sùng bái nói.Nó chỉ xuất phát từ lòng không có ý gì khác.
Nhưng mẹ Trần nghe vào lại khác.Lam Thanh nói là chia tay với Giang Thiên rồi nếu không bà chẳng thua keo này.Chỉ với vẻ bề ngoài của Giang Thiên đủ ăn đứt mấy thằng con trai khác.
- Thế con gái cậu đã có bạn trai chưa?- Người phụ nữ mặc đầm trắng cười hỏi.
- Con bé chỉ mới mười sáu.Vẫn còn nhỏ nên tôi không muốn nó yêu sớm.- Mẹ Trần cười gượng nói.Đến cái này cũng muốn so.Với mười tiêu chuẩn chọn bạn trai sờ sờ đó Lam Thanh có mà tới già cũng không có bạn trai.Mẹ Trần cũng thở dài trong lòng.Vốn nghĩ lần trước nó đưa Giang Thiên về là đã bỏ được mười cái tiêu chuẩn kia nhưng ai ngờ lí do lại là không phù hợp với tiêu chuẩn của nó.Thế có chết không cơ chứ.
- Có khi tính khí con bé không tốt nên chẳng có ai thèm quen.Người ta nói tính cách con gái thường giống mẹ còn gì.- Người phụ nữ mặc đầm trắng quả thuật cao tay.Một câu nói vừa nâng cao mẹ con mình vừa hạ thấp mẹ con Lam Thanh.
Mặt mẹ Lam Thanh sầm lại.Cái gì cũng không nói được.
Đúng lúc này vang lên tiếng đổ vỡ.Ba người lập tức nhìn tới.
Giang Thiên nhìn những mảnh vỡ dưới chân nó,kéo nó về phía mình hỏi:
- Không sao chứ?
- Không sao.- Lam Thanh lắc đầu.Hai người vốn lặng lẽ rời đi nhưng nó lỡ tay va vào bàn làm ly nước rơi xuống đất.
- Lam Thanh.Giang Thiên!Sao hai đứa lại ở đây?- Mẹ nó ngạc nhiên hỏi.
-,Mẹ...- Nó cười không nổi.Hai người vốn định rời đi vì sợ bị hiểu lầm là...
Mấy phút sau.
- Hai đứa đi hẹn hò mà không thèm đến chào mẹ một tiếng.Sợ bà cô già này làm kì đà sao?- Mẹ nó cười trêu nhưng ánh mắt lại phóng tới người phụ nữ mặc đầm trắng.Nhìn đi bạn trai con gái tôi đó.
- Không phải vậy đâu ạ.Chỉ là bọn cháu không nhìn thấy thôi.Nếu thấy nhất định tới chào mà.- Giang Thiên cười đáp.Lam Thanh thậm chí thấy màu hồng sau Giang Thiên.Có cần cười rộ lên vậy không.Nó còn chưa muốn chết dưới ánh mắt laze.
Bao nhiêu cô gái nhìn nó ghen tỵ.Lam Thanh khẽ thở dài một tiếng.
- Cậu bé đẹp trai này là bạn trai Lam Thanh sao?Thật là xuất chúng khiến em ghen tỵ chết đi.Nhưng mà nhìn có chút quen nha.Cháu tên gì?- Người phụ nữ mặc áo vàng hỏi.
- Là Hàn Giang Thiên!- Giang Thiên đáp.Chân để dưới bàn bị Lam Thanh đáp một phát.
Lam Thanh trừng mắt nhìn cậu.Sao lúc này ngoan ngoãn quá vậy?Bộ anh muốn tôi nhảy xuông sông Hoàng Hà cũng không rửa được tội sao?
Giang Thiên liếc mắt nhìn nó.Tội của cô cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng làm bẩn dòng sông.Tôi là đang giúp mẹ cô.Ngoan ngoãn phối hợp đi!
Phối hợp cái đầu anh.Keo này đầu tôi chắc nổ tung luôn.Lam Thanh đạp lên chân Giang Thiên phát nữa.
Hai người kẻ trừng người liếc,chân đấu lọt vào mắt người lớn thành liếc mắt đưa tình,yêu thương dạt dào.Kiểu này Lam Thanh chắc phải nhảy xuống sông Amazon mới được.
- A.Cháu là người thừa kế tập đoàn Big Sky phải không?- Người phụ nữ áo vàng hào hứng hỏi.
- Cô cũng biết sao?Thật vinh hạnh cho cháu.- Nụ cười xã giao cực kì chuyên nghiệp.
- Sao lại không biết được.Tập đoàn BS lớn cỡ nào cơ chứ.Với lại cô là phóng viên mà.Nói thật cô rất muốn phỏng vấn cháu nha.Nghe nói cháu rất lạnh lùng còn xa cách nữa nhưng hôm nay gặp cô thấy khác xa lời đồn.
- Không phải đâu ạ.Dù sao cô cũng là người quen của mẹ Lam Thanh với cháu cũng coi là trưởng bối.- Giang Thiên khéo léo nói.
- Hóa ra là được hưởng soái.Mà cũng thôi kệ.Cô nghĩ nếu đưa tin tức hai đứa là một cặp lên báo chắc sẽ nổi lắm.- Người phụ nữ áo vàng hồ hớn nói.
- Không được!- Giang Thiên và Lam Thanh đồng thanh nói.
- Sao không được?
- Vì bọn cháu không...- Phải là người yêu.Bốn chữ này chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Giang Thiên chặn lại.
Giang Thiên một tay bịt miệng Lam Thanh nói:
- Lam Thanh không thích bị làm phiền.Nếu mà đưa lên báo cháu sợ... không được tự nhiên.
- Cô hiểu rồi.Cô sẽ giữ nó như một bí mật.- Người phụ nữ áo vàng nháy mắt.
- Chẳng phải cháu vẫn đang học cao trung sao?Cô tưởng người thừa kế tập đoàn lớn như vậy chắc giờ hải học cao lắm rồi chứ?- Người phụ nữ áo trắng châm chọc nói.Là người thừa kế tập đoàn lớn thì sao vẫn thua bạn trai con bà.
- Chị nói vậy là không biết rồi.Giang Thiên đã tham gia quản lí tập đoàn năm mười lăm tuổi kìa.Cậu ấy còn đi học chắc có liên quan đến trường Quang Vân.Trường học đó do mẹ cậu ấy mở ra mà.- Người phụ nữ áo vàng nói.
- Thật ra là trường có một vài vấn đề nên cháu vào học để giúp thôi.
- Vậy là đúng rồi.Hèn gì thấy anh đâu có lên lớp đâu mà thành tích vẫn tốt.Đừng nói tới trường chỉ để làm hội trường hội kỉ luật thôi nha.- Lam Thanh thắc mắc.
- Đúng rồi.Hóa ra vẫn chưa nói với em sao?- Giang Thiên mỉm cười nhìn nó.
Lam Thanh xoay mặt đi chỗ khác.Em?Có cần gọi buồn nôn vậy không.
- Cháu không ngờ là cô biết nhiều như vậy!- Giang Thiên nhìn người phụ nữ áo vàng nói.
- Đương nhiên rồi.Vì là phóng viên nên cô nắm rất nhiều tin tức.Thậm chí mấy thông tin cơ mật nữa kia.
Giang Thiên và Lam Thanh cùng nâng cao cảnh giác.Họ cùng chung một suy nghĩ "PHÓNG VIÊN QUÁ NGUY HIỂM ".
- Chúng ta đã nói là không nhắc đến chuyện của bọn nhỏ nữa mà.Mau gọi món gì ăn thôi!- Mẹ Trần tươi vui hẳn lên.Tưởng thua ai ngờ lại lật ngược tình thế thắng tuyệt đối sao mà không vui được.Quay sang Giang Thiên cười hiền nói.- Bữa hôm nay nhờ cháu nhé!
- Không...không sao!- Giang Thiên cười.
Lam Thanh huých tay Giang Thiên hỏi:
- Nè bạn trai tốt!Anh có mang đủ tiền không vậy.Kiểu này mẹ tôi lợi dụng anh triệt để đó!
- Chuyện tiền bạc thì khỏi lo.Mà tôi không phải bạn trai tốt của cô.- Giang Thiên gằn từng tiếng.
- Ai biểu anh nãy giờ diễn vai con rể ngoan ngoãn chi.Mẹ tôi chưa từng nói chuyện dịu dàng với tôi như vậy.- Lam Thanh bĩu môi nói.Mà nếu mẹ nó mà nói như vậy chắc nó nổi da gà.Vẫn là dùng giọng điệu hung hăng tốt hơn.
- Người ta nói xấu cô mà không cảm thấy gì sao?- Giang Thiên nhíu mày hỏi.
- Làm ơn đi.Nếu chỉ như vậy mà tôi không chịu nổi thì sao còn là tôi bây giờ.- Lam Thanh thản nhiên nói.Cứ như nó bị nói xấu như vậy nhiều rồi.- Chuyện của tôi đâu liên quan gì anh mà anh phải làm vậy?
- Tôi chỉ không thích cách nói của người phụ nữ kia thôi.Mà cô nói vậy là sao?- Giang Thiên hỏi.Cái cách nói bất cần đời của nó khiến cậu thấy khó chịu.
- Là sao thì vậy.Gọi món nhiều lên chúng ta ăn tối luôn.- Lam Thanh lập tức khôi phục dáng vẻ tham ăn.
- Được rồi!- Giang Thiên gật đầu.Nó đã không muốn nói thì cậu không ép.
Sau bữa ăn,hai người tạm biệt mẹ Lam Thanh và hai người phụ nữ kia về.Mẹ Trần từ lúc Giang Thiên xuất hiện cười tươi như hoa.Còn người phụ nữ mặc đầm trắng chỉ có thể cười gượng.
Lam Thanh vừa đi vừa xoa cái bụng tròn.Quả nhiên hôm nay có lộc ăn mà không tốn tiền.
- Haizz.Hôm nay rốt cuộc thì chỉ có tôi thiệt.Lần sau vẫn là không nên sai cô ra ngoài mua đồ.- Giang Thiên đút hai tay vào túi quần vừa đi vừa nói.
Cho đáng đời.Lam Thanh cười thầm.Nó là mạng may mắn muốn sai bảo nó không dễ đâu.
Ngày hôm sau.
Giang Thiên ngồi trên ghế gác chân lên bàn trong phòng hội kỉ luật xem giấy tờ.Nó lù lù xuất hiện trước cửa.
- Mau dọn bàn sát cười sổ đi!
Giang Thiên ra lệnh cho nó dọn bàn một đống giấy tờ lộn xộn.Cậu còn nói thêm:
- Nhớ phân loại ra nữa đó!
Cảm thấy nó không di chuyển Giang Thiên ngẩng đầu lên hỏi:
- Sao còn chưa làm?Hả?- Giang Thiên giật mình nhảy dựng lên giấy tờ rơi hết xuống đất.
Lam Thanh cả người đầy oán khí,tay còn cầm một cây dài,hai mắt đỏ lên nhìn Giang Thiên.
- Cô...bị sao vậy?
- Hàn _ Giang _Thiên.Anh tới số rồi!- Lam Thanh nghiến rắng nói rồi quơ cây tấn công cậu.
Trong phòng kỉ luật có một cảnh tượng rất vui mắt.Hội trưởng đại nhân nhảy như con khỉ né đòn tấn công của Lam Thanh miệng vẫn hét lên hỏi:
- Tự dựng nổi điên lên là sao?
- Tự dưng cái gì mà tự dựng.Nhờ vai diễn hôm qua của anh mà điện thoại của tôi reo xuống đêm.Họ hàng ba đời gọi đến chỉ để hỏi chừng nào dẫn anh ra mắt.Cái gì mà ra mắt hả?Tôi đánh chết anh.Trả lại ngày tháng yên bình cho tôi!!!- Quơ cây loạn lên.
Rầm.Xoảng.Bộp.Hàng loạt tiếng đổ vỡ vang lên.Những thành viên khác thức thời tránh đi hết.Coi như họ chưa nghe thấy gì.À không tốt nhất là không đến phòng vào lúc này.Chuồn thôi.Còn phải truyền tin tức này cho các thành viên còn lại để họ né đi.Phải có tinh thần đoàn kết như vậy đó.
Sau một hồi phát lửa giận,Lam Thanh hầm hầm ngồi trên ghế tu hết mấy ly trà hạ nhiệt.Trong khi đó Giang Thiên lại phải thu dọn bãi chiến trường do nó bày ra.Khổ thân chàng trai trẻ vội đi sai người ta đi dọn dẹp cái bàn giờ thành ra mình phải dọn nguyên cái phòng.Vốn tình gọi mấy người khác vào dọn nhưng chẳng còn ai ngoài cậu và cái người mặt đầy sát khí.Giờ mà bắt Lam Thanh dọn dẹp có mà chết cậu.Giang Thiên bây giờ đã lĩnh hội thêm một mặt đáng sợ của Lam Thanh.Rõ ràng là cậu ra tay giúp đỡ lại biến mình ra như vậy.Người xưa nói không có sai "Cứu vật vật trả ơn.Cứu nhân nhân trả oán!" mà.
Mấy ngày sau đó,cứ mỗi lần Giang Thiên muốn sai khiến Lam Thanh cái gì là nhận ngay ánh mắt sắc lém của cô náng ném tới.Cậu đành sờ sờ mũi tự làm.Hành động đó làm cho sáu người còn lại tò mò vô cùng.Giang Thiên thì nghĩ Lam Thanh còn giận nên không dám đụng tới nhưng nào biết tâm tư nó như thế nào.
Lam Thanh thoải mái nằm sấp trên giường đọc truyện.Muốn nó làm chân sai vặt chờ trăm năm nữa đi.Không ngờ chỉ một lần nổi giận mà có hiệu quả thế nhưng chiêu này chỉ sử dụng một lần thôi lần sau phải nghĩ ra cách khác mới được.Còn chuyện bên gia đình.Dùng lí do cũ thôi.Cần thiết thì khóa máy là được.Với lại nó căn bản còn không nhớ điện thoại quăng ở đâu rồi.
Một tuần thỏa thuận yên bình trôi qua.Giáng sinh đến.
**********************************
Chap tiếp theo: Cùng tận hưởng đêm giáng sinh ngọt ngào vui vẻ và ấm áp.Bức thư tình là gửi cho ai?Màn tỏ tình lãng mạng.
Mình đã sắp xếp được lịch đăng chương.Cứ cách một ngày đăng một chương.Đăng vào mấy ngày lẻ.Gần nhập học nên khá bận rộn.Nếu đăng muộn thì mình sẽ đăng bù hai chương luôn.Ngày đăng tiếp theo là vào ngày hai mươi lăm.Mọi người nhớ đón xem nhé.
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku - shuuya Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku