I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4437 / 30
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
ái anh chàng sáng chế ra trò chơi điện tử này hẳn là thiên tài. Đột nhiên rồi trò chơi này trở thành phổ biến ở cả xứ Đài Loan. Từ siêu thị, công ty bách hóa, đến cửa hàng ăn, đâu đâu cũng thấy để ít ra là một hai bàn trò chơi điện tử để khách được giải trí thoải mái trong khi chờ đợi. Phạm vi chiếm chỗ của chúng cũng không lớn. Chỉ một chiếc bàn nhỏ. Tivi, máy thu gọn cả trên bàn. Người chơi có thể chọn trò chơi từ bắn đĩa bay đến chim thần, bóng ma, ong ruồi rồi ngồi một chỗ, bấm cái nhút để bắn phá hay tránh né đòn của đối phương. Sử dụng vừa cái đầu lẫn cái taỵ Vừa giải trí vùa trút được hết những cơn muộn phiền bực tức. Đó là quân thù, là đối thủ. Đó là mơ ước không đạt được. Đó là nỗi bất đắc chí. Đó là kẻ phản bội Rớt một chiếc đĩa bay tượng trưng cho đối tượng mình muốn loại bỏ Mỗi lần chơi có thể là ba chiếc hỏa tiễn. Hạ được ba chiếc hỏa tiễn đó coi như trò chơi đã kết thúc. Vậy mà chỉ tốn có năm đồng bạc, vì vậy đây là một trò chơi rẻ tiền lại tiện lợi đủ thứ.
Tối hôm ấy, quán cà phê "Thung lũng chiều” lại không được đắt khách lắm. Trời mưa lất phất. Dù gì cũng đã quá thụ Trong cái không khí này, người ta lại thích quây quần ở nhà hơn. Mấy chiếc bàn chơi điện tử của quán chỉ loe ngoe vài người chơi. Nhưng ở một góc bàn nhỏ, ít người để ý, vẫn có một cô khách quen thuộc. Đó là Phương Trúc. Cô gái đang chơi trò bắn " chim lửa".
Cuộc chơi kéo dài đã hơn tiếng đồng hồ. Đơn vị của trò chơi mỗi lần là năm mươi con chim lửa. Nếu hạ được hết thì lại có năm mươi con khác xuất hiện, nhưng lần này chúng quỷ quyệt hơn, xuất hiện với tốc độ nhanh hơn và ở những phía khác nhau. Trò chơi như vậy kéo dài, càng lúc càng gay go căng thẳng. Một cuộc đấu trí sôi nổi và người tham dự không có thời gian đâu để nghĩ ngợi đến chuyện khác.
Phương Trúc nghĩ là tay phát minh ra trò chơi điện tử này không hẳn chỉ là một thiên tài khoa học thôi mà còn là thiên tài về nghệ thuật. Bởi vì trên màn ảnh nhỏ kia, những cánh chim lửa xuất hiện với đủ loại màu sắc hài hòa, sắp xếp đội hình theo những kiểu khác nhau, xuất hiện ở những phương hướng kỷ hà đặc biệt. Mỗi cảnh là một bức họa. Đôi lúc vừa bắn phá vừa ngắm nghía biến pháp và tốc độ, nhiều lúc Phương Trúc kinh ngạc. Phương Trúc phải bấm nút Still để nó đứng lại. Óc điện tử có khác, nhưng người đã sáng tạo ra óc điện tử còn khiếp hơn.
Tối nay đúng ra Phương Trúc đã đến đây không phải một mình mà còn có Phương Bình và Thị Nhưng vào phút cuối, Thi lại đổi ý, muốn xem phim, mà cuốn phim đó thì Phương Trúc và bạn bè đã xem qua rồi. Thế là Phương Trúc đến đây một mình. Thật ra đây cũng là một sự tính toán. Phương Trúc thấy ngay từ đầu, đi chơi mà hai đứa con gái với một người đàn ông, sẽ lạc lõng làm sao. Phương Trúc không hề đặt thành vấn đề, vì Thi đối với Phương Trúc không có một ấn tượng đặc biệt nào, chỉ là một người bạn với Phương Trúc, đôi lúc nàng lại thấy nhiều khi cô đơn lại là một cái thú. Ta có thể ngồi đây, nghĩ vơ vẩn, buồn vẩn vơ, không ai quấy rầy, có thể thả hồn quanh khung cửa sổ, đến với áng mây, với đồng cỏ, vơi những cảnh hoang vu của núi đồi, với những nhân vật éo le trong tiểu thuyết. Ta có quyền thương vay khóc mướn với những gì mìnhc ảm nhận được trong cuộc đời. Suy nghĩ, tưởng tượng là của báu, là tài sản của mỗi ngườ. Nơi đó ta làm chủ lấy ta, ngoài ra không ai ngự trị. Vì vậy Phương Trúc rất thích cô đơn. Mặc dù thỉnh thoảng nàng cũng cảm thấy bực mình, nhất là lúc khi gió lạnh thổi qua song cửa, khi những cơn mưa bụi bay.
Trên màn ảnh đột ngột xuất hiện một cánh chim lớn màu xanh. Nó lảo đảo như say rượu. Nó đang thẳng xuống Phương Trúc mắt mở tọ Tay đã đặt lên nút. Nàng chưa bấm vội. Nàng đang tìm đôi mắt của chim. Đôi mắt rất đẹp. Và "ầm" Phương Trúc bấm nút. Cánh chim nổ tung. Nhưng đồng thời vũ khí của Phương Trúc cũng bị nổ vì bấm chậm.
Cửa quán cà phê "Thung lũng chiều” mở ra. Có người bước vào... Chuyện khách ra vào quán là chuyện bình thường. Nhưng Phương Trúc cũng nhìn lên. Bất ngờ tim nàng đập mạnh, vì Phương Trúc đã thấy, đã nhận ra "hắn", cái anh chàng có đôi mắt hấp dẫn của Sean Connery Cố Phi Hoàn. Anh ta đã đến đây theo đề nghị hôm trước của Phương Trúc đấy chăng? Đến để tiêu khiển?
Cùng lúc đó, Phi Hoàn đã trông thấy Phương Trúc, mặc dù nàng ngồi ở bàn trong góc. ánh sáng lờ mờ, phòng đầy khói thuốc, nhưng cái mái tóc dài kia, là da trắng và dáng dấp tư lự kia, vẫn là một thứ nam châm thu hút. Hoàn chợt nhớ tới Vy San. Mười năm trước. Hoàn cũng đã bị thu hút bởi dáng dấp tương tự đó. Quay sang Quân, Hoàn nói:
- Quân này. Chúng ta gặp may rồi. Một cô bạn quen mà quý vị cần biết.
Quân cũng đã nhìn ra Phương Trúc:
- Ồ. Tưởng ai hóa ra cô gái lớn của nhà họ Kỷ.
Quân quay sang vợ giải thích:
- Em có nhớ không? Chúng ta đã gặp cô ấy ở nhà ba mẹ. Bạn gái của Thi đấy mà.
Phượng không nhớ rõ lắm. Từ khi lấy chồng, họ sống riêng, thỉnh thoảng chủ nhật mới về thăm ba mẹ chồng, mà chủ nhật thường thì Thi lại không có mặt ở nhà. Có điều qua lời chồng, Phượng biết Thi thường xuyên đến nhà họ Kỷ, vì ở đấy có hai cô gái mặt đẹp như hoa.
Cả ba kép đến trước Phương Trúc. Phương Trúc đứng dậy, nàng cũng nhìn ra hai vợ chồng Quân. Phương Trúc liếc nhanh về phía Hoàn và hỏi:
- Quý vị đến đây uống cà phê hay chơi trò điện tử vậy?
Hoàn thành thật nói:
- Thật ra thì tôi đến đây cũng mấy lần rồi, nhưng không gặp cộ Lúc đầu nghe cô nói tưởng cô thường đến đây lắm chứ?
Phương Trúc nói:
- Cũng thường đến lắm. Tôi chỉ đến đây sau giờ tan học. Đến với mấy người bạn chung lớp.
- à, vậy là cô còn đi học. Trường nào vậy?
- Đại học Phổ Nhan. Sang năm tốt nghiệp.
Vợ chồng Quân chọn chiếc bàn cạnh đấy ngồi xuống. Cũng có một chiếc máy chơi điện tử. Nhưng Quân không tỏ ra thích thú lắm với trò chơi này. Anh chỉ hỏi:
- Thế hôm nay Thi không có đến đây à?
Phương Trúc cười nói:
- Anh ấy đi xem phim với Phương Bình. Phim "Tạm biệt em yêu". Tôi đã xem qua rồi.
- à... !
Quân hiểu ra. Vậy có nghĩa là Thi đã lựa chọn. Hoàn cũng nghĩ thế. Sự lựa chọn đúng như nhận xét của Hoàn. Phương Bình bản chất hồn nhiên, xuề xòa dễ hòa đồng. Còn Phương Trúc, như một pho sách dày còn quá nhiều bí ẩn, chưa hẳn thích hợp với bản chất hời hợt của Thi.
Hoàng ngồi cạnh Phương Trúc. Chàng nhìn lên màn ảnh. Những con chim lửa đang ào ạt lao xuống và gần như toàn bộ vũ khí của Phương Trúc đã bị nổ tung. Có lẽ vì bận tiếp khách, hay vì buồn? Tại sao Phương Trúc không tiếp tục trò chơi để màn ảnh bị xóa?
Tiếng của Phượng cắt đi tư tưởng của chàng.
- Này Hoàn, anh muốn uống gì đây?
Hoàn dặn dò hầu bàn.
- à. Cho tôi một ly cà phê đen. Còn Quân, cậu uống trà phải không? Phượng?
- Tôi thì một ly cà chua xay nhuyễn. Phương Trúc uống gì?
Phương Trúc do dự một chút:
- Cho tôi một ly chanh vậy.
Phượng nhìn quạ Bây giờ nàng mới nhìn kỹ được Phương Trúc. Đẹp, đôi mắt to, cái đẹp liêu trai, dịu dàng. Không lẽ cô em đẹp hơn? Tại sao Thi lại bỏ qua một sắc đẹp như thế?
Phượng nhìn Phương Trúc cười nói:
- Thôi, cô tiếp tục trò chơi của cô đi, chúng tôi không quấy rầy đâu.
Quân nhìn vào màn ảnh nhỏ trước mặt mình. Trò chơi điện tử nà là "bắn ong" Anh chàng tò mò.
- Ồ, cái này chơi làm sao đây?
Hoàn nói:
- Đầu tiên anh đổi năm đồng, rồi lấy một đồng tiền kẽm bỏ vào máy, anh sẽ nhận được ba tên lửa. Với số tên lửa này diệt được hết lũ ong, anh sẽ được bảy ngàn điểm và được tặng thêm một tên lửa khác. Nào để tôi chơi thử cho anh xem.
Thế là Hoàn lấy trong túi ra mấy đồng tiền kẽm đẩy Quân ngồi qua một bên. Hoàn bắt đầu trò chơi. Hu! hu! hu! tên lửa bắt đầu bắn. Từng con ong nhỏ xuất hiện, bị nổ tung biến mất trên màn ảnh, nhưng những con khác lại xuất hiện. Hoàn phải bắn một cách liên tục. Rồi phải biết cách dời tên lửa để chống lại sự phản kích của bầy ong. Cứ như vậy Hoàn bắn, những bầy ong khác lại xuất trận. Phượng ngẩn người ra xem. Cuối cùng một con ong chúa màu vàng và hai hộ vệ màu đỏ hiện ra. Bọn này rất tinh ranh, né tránh rất tài tình, lại phản kích rất giỏi. Kết quả tên lửa không né kịp bị nổ tung, vậy là trò chơi chấm dứt. Hoàn được mười bảy ngàn điểm.
Phương Trúc nãy giờ theo dõi, đợi Hoàn chơi xong, nàng nói:
- Xem anh chơi là biết ngay anh cũng không xa lạ với thú tiêu khiển này lắm?
Hoàn nhìn Phương Trúc hỏi:
- Nếu là cô, thì sẽ được khoảng bao nhiêu điểm?
Phương Trúc vừa nghịch những đồng tiền kẽm trên bàn, vừa nói:
- Cái đó cũng không nhất định. Vì với trò chơi này, vừa phải lanh lợi nhạy bén đối phó, thao tác nhanh, nhưng đồng thời cũng dựa một phần trên may rủi mới có điểm cao được.
Phượng tò mò:
- Cô Phương Trúc, cô vào chơi thử tôi xem...
- Vâng, để tôi thử xem nhé.
Phương Trúc nói và ngồi vào bàn, bắt đầu cuộc chơi. Hu! Hu! Hu! Những viên đạn bắn ra liên tục không có viên đạn nào không trúng đích và cuối cùng con ong chúa màu vàng lại xuất hiện với hai vệ binh. Phương Trúc sử dụng nút bấm một cách thành thạo, nàng tung cả một cơn lửa đạn lên màn hình, đầu tiên giết chết hai vệ binh đỏ trước, sau đó mới tới con ong chúa màu vàng. Liền đó, trên màn ảnh nhỏ xuất hiện thêm số tám trăm. Phương Trúc giải thích:
- Nếu chúng ta giết chết hai con đỏ trước rồi mới giết tới con vàng sẽ được tặng thêm tám trăm điểm. Chỉ có cách này mới đạt được điểm cao thôi.
Phượng nói:
- Nhưng, như vậy nguy hiểm lắm! Vì con ong chúa màu vàng, vừa xuất hiện là ném bom liên tục.
Phương Trúc nói:
- Vâng! vì vậy ta phải mạo hiểm. Cái người phát minh ra trò chơi này, họ nắm rất vững cái tâm lý sợ chết của người chơi. Người chơi sẽ giết con ong chúa trước để trừ mối nguy hiểm nhưng như vậy sẽ khó tránh khỏi sự tấn công cùng lúc của hai vệ sĩ màu đỏ và sẽ bị thua ngaỵ Bên cạnh đó kẻ sợ chết thường lại tham lam. Kết quả là khó đạt được mục đích cuối cùng.
Phương Trúc vừa nói vừa không ngừng tay nhất nút tấn công lũ ong trên màn ảnh nhỏ; bây giờ nàng đã đạt được bảy lá cờ. Bảy lá cờ đỏ xuất hiện trên một góc màn ảnh nhỏ trông rất đẹp. Phương Trúc đi đến một kết luận bất ngờ.
- Đây là một trò chơi tàn bạo, căng thẳng chết chóc. Nhưng cũng phải chạy trốn. Một thứ trò chơi đầy mạo hiểm. Giống như cuộc đời của con người, phải không anh Hoàn?
Hoàn tròn mắt nhìn Phương Trúc. Một chút bối rối pha lẫn ngạc nhiên. Chàng không hiểu người con gái đang ngồi trước mặt mình, định ám chỉ ai, định ám chỉ một điều gì? Nhưng với nụ cười, Phương Trúc lại tiếp tục trò chơi, Nàng tỏ ra hết sức bình thản.
- Mỗi lần chơi trò chơi này, tôi lại cảm thấy như không phải mình thao túng nó mà mình như bị nhập cuộc, bị đẩy vào một hoàn cảnh phải ứng phó. Bởi vì, cuối cùng lúc nào lũ ong cũng là kẻ chiến thắng, chứ không phải tôi. - Phương Trúc tiếp tục nói: - Nhưng mà dù thế nào, tôi vẫn thích trò chơi này. Số điểm thu được nó tạo cho tôi có cảm giác là mình đã tạo lập nên thành tích, mặc dù cuối cùng rồi cũng thua, nhưng lại cảm thấy thật mãn nguyện. Cái thua của mình trở nên hết sức oanh liệt hùng hồn.
Đúng như điều Phương Trúc đã nói, cuối cùng rồi chiếc hỏa tiễn còn lại của Phương Trúc cũng bị nổ tung. Phương Trúc cười trong lúc trên màn ảnh nhỏ xuất hiện chữ game với số điểm là bốn mươi tám ngàn điểm.
Quân có vẻ thích thú nói:
- Ồ! chơi cũng dễ quá! Để tôi đi đổi một đồng kẽm, nhưng trò chơi này cao điểm nhất là bao nhiêu?
Phương Trúc đáp:
- Nghe người ta nói, có người đạt được đến ba trăm ngàn điểm. Tôi thì chưa tinh vì lần cao nhất tôi chỉ đạt được có bảy mươi ngàn điểm thôi.
Hoàn trừng mắt:
- Bảy mươi ngàn? Vậy là cô phải bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu?
Phương Trúc cười, đứng dậy bỏ về bàn riêng của mình, nàng cầm ly nước chanh mà hầu bàn mới vừa mang đến, hớp một hớp. Chiếc miệng nhỏ xinh xinh trên khuôn mặt đỏ hồng sau trò chơi căng thẳng, tạo cho Phương Trúc cái đẹp dịu dàng.
- Coi như tiêu khiển một chút vậy mà. Những lúc rảnh rỗi quá không biết làm gì, nên mới chơi. Nhưng rồi đôi khi nghĩ lại, thấy mình cũng ngu ngu làm sao đấy. Sao lại phải căng thẳng mãi với một chiếc máy không hồn? - Phương Trúc ngưng lại một chút, mắt có vẻ xa vời - Nhưng mà với thời gian rảnh rỗi đó, mỗi người lại có một cách sử dụng khác nhau. Chẳng hạn như anh, phải sang tận Ấn Độ để giết cọp. Còn tôi? Vào quán cà phê với những trò chơi điện tử này.
Hoàn liếc nhanh Phương Trúc nói:
- Hôm nay tôi thấy cô có vẻ vui miệng đấy. Lần trước gặp cô, tôi lại thấy cô ngồi im suốt buổi.
- Ồ... vậy à?
Phương Trúc chợt giật mình, nàng im lặng suy nghĩ. Quả thật tối nay ta làm sao đấy? Tại sao lại nói nhiều vậy? Nói hết những gì mà bây lâu nay giấu trong lòng. Một sự kiện không bình thường. Nhất là trước mặt người lạ Người lạ? Hoàn là người lạ ư? Hình như vậy. Thôi mặc! Hắn là gì cũng mặc kệ hắn! Phương Trúc lắc đầu. Đột nhiên nàng thấy đỏ mặt, nói:
- Hay là tôi với ông chơi trò bắn chim lửa đi. Ai thua sẽ trả tiền.
Hoàn nhìn Phương Trúc, khuôn mặt ửng hồng kia giống như chim lửa, chàng chợt thấy trái tim nghe như rung động, cảm giác này chỉ có được khi Vy San còn bên cạnh. Hoàn nhìn xuống. Trên màn ảnh nhỏ những chiếc tên lửa của Phương Trúc không ngừng tàn sát những đàn chim.
Ở bên cạnh Quân và vợ cũng bắt đầu trò chơi diệt ong. Tên lửa của Quân bị diệt. Anh chàng tức tối hét:
- Lại thua! Thua mãi! Sao chúng nó giỏi thế? Chúng đông quá bắn không kịp. Ồ, không được nữa rồi. Lại bắn hụt. Chết chưa, lại nổ tên lửa!
Phượng nhìn chồng chơi, có vẻ bất mãn.
- Ông dỏm quá! Chơi dở quá, lại không bình tĩnh làm gì phải ra sức như vậy? ông đẩy là cái bàn nước muốn sập theo.
Quân tức lý nhìn vợ.
- Cô giỏi thì chơi đi. Tôi nhường cô đây. Xem thử khi nhập cuộc, cô còn bình tĩnh được không cho biết.
Phương Trúc ngồi bên cạnh nghe hai vợ chồng Quân cãi nhau không giấu được nụ cười. Chơi trò điện tử là như thế. ít có ai giữ được bình tĩnh và trong những lúc như vậy thì bao nhiêu tật xấu đều lộ hẳn ra. Có người đập bàn chửi thề bực dọc, có khi muốn đá bể cả chiếc máy. Không biết Hoàn trong những giây phút căng thẳng như vậy sẽ phản ứng ra sao? Vì mải nghĩ nên một chú chim lửa đã sa xuống phá nổ tung một chiếc tên lửa của Phương Trúc. Nàng nhìn vào thang điểm mới có hai ngàn điểm. Chưa bao giờ Phương Trúc lại chơi ít điểm như vậy.
Đến lượt Hoàn. Anh chàng bắt đầu nhấn nút chính xác. Chỉ một thoáng đã diệt hết năm mươi chú chim. Một ngàn điểm. Vậy là có thể sẽ vượt qua số điểm của Trúc. Trúc nhìn những ngón tay dài của Hoàn, những ngón tay của nhà nghệ sĩ, chứ không phải của hạng người thô tục. Nhưng mà tại sao anh chàng lại lấy tới ba lần vợ? Một con người quá vô tình? Hay lại đa tình?
Chợt có tiếng Hoàn cắt ngang.
- Cô lại nghĩ gì thế? Tới phiên cô đấy.
Trúc đỏ mặt bấm lấy phím điều khiển trò chơi. Cứ thế họ tranh tài nhau suốt hai tiếng đồng hồ. Gần như chẳng phân thắng bại. Sau đấy Trúc nhìn vào đồng hồ, thấy hơn mười giờ khuya. Nàng nghĩ, nếu giờ này mà không về thì sẽ bị mẹ cằn nhằn suốt đêm. Trúc quay qua nhìn vợ chồng Quân đang chơi đến đỏ mặt tía tai. Anh chàng có vẻ căng thẳng, luôn mồm hét:
- Tức chết đi được. Tức chết, chỉ còn một con mà cũng không bắn được. Này em xem này. Có một chút xíu mà cũng bị chúng giết chết. Chúng còn trêu tức mình nữa chứ.
Nhìn dáng điệu mê mẩn của vợ chồng Quân, Trúc nói với Hoàn.
- Quí vị tiếp tục chơi nhé. Tôi phải về. Về khuya quá, bị cha mẹ mắng, mệt lắm!
Hoàn nhìn vào đồng hồ.
- Thôi tôi cũng đi.
Phượng lấy chiếc ví trên tay nói với chồng.
- Thôi đủ rồi ông ạ. Chúng ta về thôi
Quân chăm chú nhìn lên màn hình.
- Không được! Tôi phải chiến đấu đến cùng với chúng nó. Tôi phải hạ cho được con ong chúa. ê, Hoàn, mi có muốn về thì về trước đi. Ồ! mà không được, chết rồi.
Hoàn đứng lên nhìn Quân với nụ cười
- Ủa, ban nãy cậu nói đây là trò chơi của trẻ con mà.
- Đừng nói lộn xộn...
Quân không thèm nhìn lên, lại bỏ thêm một đồng tiền kẽm vào máy. Hoàn lắc đầu nói:
- Cậu xuống dốc cũng vừa thôi. Sao lại mê mẩn trò chơi trẻ con như vậy?
- Cậu về đi, đừng lải nhải làm tôi thua bây giờ.
Phượng cười nhìn lên, nhún vai nói với Hoàn:
- Ông ấy đang bị trò chơi điện tử thôi miên đấy. Thôi anh về trước đi. Một lúc nữa chúng tôi sẽ về sau.
Trúc vội vã nói với Hoàn:
- Ồ! anh cứ ở lại chơi với các bạn, đừng vì chuyện bỏ về của tôi làm mất vui.
Hoàn nhìn Trúc
- Bấy nhiêu đó đủ rồi. Bây giờ để tôi đưa cô về. Bên ngoài đang mưa đấy.
- Khỏi anh ạ, Phiền quá!
Hoàn nhìn thẳng vào mắt Trúc nói:
- Đó là sự tự nguyện của tôi cơ mà. Xe tôi cũng đậu ngay trước cửa thôi.
Trúc không phản đối nữa. Bên ngoài quả thật mưa đang to hạt. Xe thật vắng, ánh đèn màu lấp lánh trên tấm biển quảng cáo. Trúc và Hoàn đã vào xe. Hoàn vừa nổ máy vừa ngước lên tấm biển màu đo?
- "Thung lung chiều"! Cái tên nghe cũng lạ đấy chứ?
- Có lẽ nó đã được đặt theo tên của một bài hát. Có tên "Hỏi áng Mây Chiều".
Hoàn có vẻ ngạc nhiên.
- "Hỏi áng Mây Chiều"? Bài hát lạ quá. Nội dung thế nào vậy Trúc?
Trúc suy nghĩ một chút rồi khẽ hát:
Hỏi áng Mây Chiều
Mi đến đây; rồi lại về đâu?
Hỏi áng mây chiều
Mi đã chứng kiến; bao cuộc tình tan hợp?
Hỏi áng mây chiều
Mi đã vì ai mà tỏa sáng; vì ai mà tan đi?
Hỏi áng mây chiều...
Trúc chợt ngừng hát. Có lẽ vì xúc động, Hoàn quay lại nhìn, chợt thấy trong mắt thiếu nữ như có những ngấn lệ. Chàng ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
Trúc khẽ nói:
- Hãy để mặc tôi. Thôi thì như thế. Mỗi lần đọc một quyển sách hay nghe một bài hát, một bài thơ, hay một bức tranh đẹp, tôi đều hay xúc động như vậy. Vì thế Phương Bình thường bảo là tôi lãng mạn, tình cảm quá ướt át.
Hoàn nhìn Trúc, rồi tiếp tục cho xe chạy.
- Những đoạc cuối của bản nhạc, Trúc có thể hát tiếp cho tôi nghe được không?
- Để bữa khác đi. Tôi sẽ chép nguyên bản cho anh.
Hoàn liếc nhanh người con gái bên cạnh. Chàng không nói gì nữa, ôm chặt tay lái, chiếc xe tiếp tục lao tới phía trước. Con lộ trong mưa thật vắng vẻ Không hiểu sao Hoàn lại cảm thấy lạnh. Để hôm khác? Hoàn chợt nhớ đến câu nói vừa rồi, chàng bỗng cảm thấy có một cái gì đó rung động trong tim, và chàng bỗng cảm thấy sợ. Chàng sợ cái gặp mặt kế tiếp với Trúc.
Hỏi Áng Mây Chiều Hỏi Áng Mây Chiều - Quỳnh Dao