Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Kawi
Thể loại: Ngôn Tình
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1324 / 5
Cập nhật: 2016-02-23 12:05:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
hỉ còn 5 phút nữa là vào tiết 1. Tôi đang cặm cụi đọc nốt mấy dòng cuối trong vở Giáo dục công dân để lát vào giờ, cô có gọi lên kiểm tra bài cũ thì còn biết đường mà trả lời. Gì chứ môn Công dân là môn mà lớp tôi học tệ nhất, điểm lúc nào cũng lè tè ngang mức trung bình. Mà không chỉ riêng lớp tôi đâu, mấy lớp khác cũng vậy. Trách sao được khi học sinh chỉ chăm chú học mấy môn chính theo khối như Toán, Lý, Hoá, Sinh, Văn, …còn mấy môn phụ thì chẳng đứa nào hứng thú. Tôi thường nghe mấy thằng con trai trong lớp ca rằng: “Học mấy môn đó chán ngắt, thà chơi game cho sướng!”.Tôi thì thấy nó hay hay, nhất là phần Triết trong học kì 1 vừa rồi ở sách GDCD, rất trừu tượng nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy cực đúng. Thật là khâm phục Mác, Angghen và Lênin quá đi!
- Mày ơi! Nhanh! Đi lấy sổ đầu bài với tao, nhanh! Lúc nãy đi học tao quên ghé phòng giám thị lấy! - nhỏ Liên day người tôi như bão lay cây chuối trong khi tôi đang tập trung nhớ nốt những định nghĩa cuối cùng.
- Tao khổ với mày quá! – tôi nhăn nhó thả cuốn sách xuống bàn rồi đi theo nó, chỉ còn vài phút nữa là chuông reo rồi.
Cả tôi và Liên chạy như ma đuổi. Kiểu này thế nào cũng bị thầy giám thị la cho coi. Ở trường tôi có một quy định là vào chiều thứ sáu hàng tuần, lớp phó học tập mỗi lớp phải đem sổ đầu bài xuống nộp ở phòng giám thị để tổng kết điểm thi đua của cả tuần, sau đó sáng thứ bảy phải tới phòng để lấy sổ cho giáo viên bộ môn phê vào. Tôi quên nói với các bạn là nhỏ Liên chính là lớp phó học tập của lớp tôi, mặc dù nó học hành chẳng tốt chút nào, còn tệ hơn tôi nữa. Nhưng trong lớp không ai chịu làm nên cô chủ nhiệm chỉ định ai thì người đó phải làm. Nhỏ Liên trở thành “kẻ bị chỉ định”. Suốt cả học kì vừa rồi tôi không biết đã phải khổ sở bao lần vì nó khi mà cứ hở chút là Liên làm thất lạc sổ, rồi quên sổ ở nhà, rồi quên nộp cho phòng giám thị. Nhiều lúc thấy nó phát điên lên với cái cuốn sổ trắng trắng mỏng tanh đó. Đúng là có nhiều cái khổ mà con người không biết được…Nhất là đối với những đứa đoảng tính như tôi và Liên.
- Sao rồi? Có bị thầy la không? – tôi hỏi Liên khi nó từ trong phòng giám thị bước ra với cuốn sổ trên tay.
- May quá mày ơi! Lúc tao vào lấy thì thầy đang nghe điện thoại nên chỉ hơi chau mày thôi. Hú hồn! – con nhỏ nhe răng cười sung sướng, cũng phải thôi, nó cực kì sợ việc bị thầy giám thị mắng.
Thế là chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy về lớp. Thật không có cái khổ nào bằng cái khổ nào. Sáng sớm chưa học được gì mà đã tốn năng lượng vào việc chạy bộ bất đắc dĩ này. Tôi đến suy dinh dưỡng mất thôi…
Bộp….
Tình hình là tôi đã va vào lưng một ai đó. Chạy nhắm mắt nhắm mũi kiểu này không đụng người ta mới là lạ. Nhìn lên thì nhỏ Liên đã chạy biến đi trước rồi, bực mình thật, dám bỏ tôi ở lại. Toan ngẩng mặt lên tính xin lỗi người mình mới va vào toan tôi khựng lại một giây…
- Ơ Minh! Không phải cậu đang ở lớp à???? Ra đây làm gì????
Hoá ra người tôi va vào lại là Minh. Nhưng sao cậu ta lại ở đây vào giờ nãy nhỉ? Lúc nãy trước khi đi tôi còn thấy Minh ngồi lù lù trong lớp mà. Tay chân băng bó mà còn đi lung tung. (Thực tình lúc đó Minh đứng quay lưng về phía tôi, chỉ hơi nghiêng người ngoái đầu lại sau cú va vừa rồi )
Minh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi (sao thế nhỉ??? gặp tôi chứ có phải gặp ma đâu??? Ngày nào mà chẳng gặp nhau!), hai mắt cậu ta mở tròn thao láo, miệng mấp máy cái gì đó nhưng chỉ được có thế, ngay tức khắc Minh xốc mạnh cái balo lên vai rồi chạy biến về phía trước. Dáng điệu rất vội vã. Quái lạ! Ra ngoài mà lại mang cặp theo làm gì nhỉ??? Tôi nhớ là Minh luôn đeo cặp chéo mà, sao hôm nay đổi kiểu thế ta? Mà hướng đó đâu phải là hướng đi về lớp…..
Ham nghĩ lung tung, tôi giật bắn mình khi tiếng chuông bao hiệu vào tiết reng dữ dội bên tai. Quay sang nhìn, thì ra mình đang đứng sát cái chuông. Hèn gì…
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi mím môi chạy vù đi. Mong là về lớp trước khi cô giá vào...
Nhưng trời chẳng thương tôi, khi tôi đáp trước mặt cửa lớp thì đã thấy cô giáo ngồi trên bàn.
- Sao em vào trễ thế Thanh! – cô nghiêm nghị hỏi, trong lớp cô chỉ nhớ được có tên tôi và thằng nhóc lớp trưởng, đơn giản vì chỉ có mình tôi là hăng say phát biểu trong giờ của cô.
- Dạ…em…đi vệ sinh! – tôi lí nhí đáp, bây giờ chỉ nghỉ được cái lý do đó mà thôi.
Đúng như tôi dự đoán, từ phía lớp rộn lên những tiếng cười khúc khích. Với lý do đó thì tôi bị cười cũng phải… Haizzzz….
- Thôi! Em vào lớp đi! Lần sau không được vào trễ như thế nữa nghe không?
- Dạ!
Tôi lủi thủi đi về chỗ ngồi. Minh đã vào lớp trước tôi. Cậu ta chạy nhanh như thế mà!
Nhưng tôi cứ cảm giác có cái gì đó lạ lạ…
Sao nhỉ????
A đúng rồi! Cái kính! Đúng rồi! Cái kính cận! Hồi nãy lúc va vào Minh tôi chỉ kịp nhìn thấy cặp kính cận khung nhỏ, dài, hiệu Gucci của cậu ta, cái kinh Nobita đã được tháo ra rồi. Nhưng sao bây giờ, trên Minh vẫn lại là cặp kính Nobita đó. Hay là tôi tưởng tượng nhỉ???? Nhưng dù có đầu óc tưởng tượng phong phú đến đâu thì người ta cũng không thể tượng tượng ra được cái mác của kính phải không???
- Này! Hồi nãy tôi thấy cậu đeo kính khác mà! Sao bây giờ đổi thế? Cái kính Gucci đó nhìn đẹp hơn! – tôi cười tươi góp ý.
Nhưng sự quan tâm đó lại bị Minh trả lời bằng một ánh nhìn hằn học bất cần. Không thích thì thôi! Tôi chẳng thèm đặt miệng nữa đâu!
Đang định lôi sách vở dưới học bàn lên để chép bài thì tôi bị shock đợt 2. Mọi thứ cứ như đang trêu ngươi Trần Thanh Thanh tôi vậy nhỉ??? 29/ Dưới hộc bàn là cặp của tôi, và bên cạnh cặp tôi là cặp của Minh. Mọi chuyện sẽ chỉ có thể nếu như cái cặp của Minh không phải là ba lô. Tại sao vậy??? Rõ ràng hồi nãy tôi thấy cậu ta đeo ba lô mà! Cái ba lô màu nâu, phía trên còn gắn cái mác hình ngọn núi nữa.
- Này! Sao cặp câu…sao cặp câu lại như thế này????? – tôi lắp bắp chỉ tay về phía cặp sách, mắt nhìn Minh đầy dấu hỏi.
Và hình như những câu hỏi mà tôi đặt ra đều là những câu hỏi của… kiếp trước khi mà Minh cứ trợn mắt nhìn tôi bức xúc, thái độ y như rằng chẳng hiểu tôi đang phát âm ra thứ tiếng gì.
- Thanh Thanh! Không được nói chuyện riêng trong lớp!
Tiếng cô giáo trên bục làm tôi phải im bặt, trở về vị trí của mình. Sao thế nhỉ??? Tôi bị mộng du à??? Sao lại có thế như thế được chứ????
Cứ thế, suốt tiết học Công dân và hai tiết Toán tiếp theo đầu tôi cứ như bị cột lại trong một câu hỏi duy nhất: “Vì sao lại như thế?”
Phải! Vì sao lại như thế chứ???? Vì sao? Vì sao???
Ra chơi.
- Mày sao nữa thế? Đầu giờ thì ngẩng tò te như con khùng, bây giờ thì thẫn thờ như con ngố! Bệnh mày càng lúc càng nặng rồi Chảnh ơi! - nhỏ Liên rời chỗ ngồi của nó tiến lại phía tôi, buông một câu than thở rồi đưa tay lên sờ trán tôi.
- Bỏ tay ra! – tôi bực bội hất tay nhỏ bạn.
- Thôi mà! Tao xin lỗi mà! Hồi nãy ham chạy quá quên béng có mày đằng sau. Đừng giận tao nữa! Nha! – nó cười toe toét rồi hôn cái chụt vào má tôi coi như lời xin lỗi.
- Gớm quá đi! – tôi phì cười lấy tay chùi má, hết anh trai rồi đến nó, tôi đâu phải là hình nộm để hôn đâu.
Ngồi trong lớp cũng thấy bức bối, tôi theo nhỏ Liên xuống căn tin xả stress và cũng để lấp cái bụng trống đang sôi ùng ục đòi tiếp tế. Nhưng chuyện của Minh vẫn khiến tôi nhức đầu. Chẳng lẽ tôi bị bệnh hoang tưởng????
Căn tin lúc nào cũng vậy, đông nghịt người mặc dù giá cả trong này so với bên ngoài đắt đỏ hơn, nhưng được cái đảm bảo vệ sinh, không sợ đau bụng. Tôi ngồi giữ chỗ còn Liên len lỏi chen chúc trong đám đông để mua đồ. Gì chứ khoản bon chen này thì tôi phải bái nhỏ bạn thân làm sư phụ.
Tôi ngồi nhìn xung quanh, bàn nào cũng kín mít hết. Ánh mắt tôi đảo khắp nơi, chợt tôi khựng lại khi thấy Minh đang ngồi ở bàn đối diện mình bên góc phải. Và dường như cậu ta cũng đang nhìn tôi. Nhưng đáng tiếc rằng đó không phải là ánh mắt thân thiện của tình bạn mà là hai ngọn lửa phừng phừng của sự tức giận. Sau một giây ngớ ngẩn tôi mới hiểu ra cơ sự châm ngòi cho hai ngọn lửa đó. Minh đang cực kì vất vả khi ăn bằng tay trái. Cánh tay phải vẫn băng bột trắng xoá…Ôi chao…Khổ Minh quá! Khổ cả tôi nữa…
- Bạn gì ơi! Có thể cho mình ngồi cùng được không?
Một giọng nam rất ấm vang lên bên tai tôi giữa mớ âm thanh hỗn độn quanh mình. Nghe sao mà ngọt ngào thế cơ chứ? Không hiểu sao mặt tôi đỏ ửng lên, tôi ngẩng lên, lòng chợt thấy đôi chút có lỗi khi phải nói với cậu ấy rằng: “Xin lỗi cậu! Chỗ này có người rồi!”
Nhưng khi tôi ngẩng lên nhìn thì miệng tôi dường như bị khoá chặt, hai mắt không thể nhấp nháy, mũi như ngừng thở. Chẳng lẽ tôi lại mộng du? Lại hoang tưởng nữa sao???? Vì sao trước mắt tôi lúc này cũng là Minh chứ??? Cách đây 2 giây tôi còn nhìn thấy đôi mắt ánh lửa của cậu ta ở bàn đối diện cơ mà???? Bây giờ cậu ta vẫn nhìn tôi đó thôi! Vậy thì người trước mặt tôi là ai???? Ôi tôi loạn mất thôi! Cái này trong phim ma thuật người ta gọi là thuật phân thân. Nhưng đây là thế giới thực, làm gì có chuyện đó nhỉ???? Chóng mặt quá!
- Em theo anh!
Đó là những gì tôi nghe được từ miệng Minh khi cậu ta chạy sang chỗ tôi lôi mạnh người con trai vừa mới cất lời bảo tôi cho cậu ấy ngồi cùng đi ra ngoài. Là hai người! Là hai người! Vậy là…
Tôi nhanh chóng chạy theo, nhỏ Liên hai tay bưng hai tô phở vừa thoát ra từ đám đông í ới gọi theo:
- Ê! Mày đi đâu đấy!
- Đợi tao chút!
Tôi cố ngoái đầu lại trả lời rồi chạy theo Minh. Sự tò mò không thể kìm chế được nữa…
- Anh làm gì thế? Em đang ăn mà!
- Anh nói em rồi! Tại sao em cứ thích chuyển về đây học thế? Trường cũ có gì là không tốt?
- Cái này em đâu có biết! Ba mẹ bảo chuyển trường về đây học cùng với anh cho vui! Vả lại tay anh đang bị gãy, em về đây để chở anh đi học!
- Nhưng đáng lẽ em nên phản đối! Chúng ta không thể học cùng một trường được!
- Tại sao?
- Mệt em quá! Cái đó mà em còn phải hỏi ư? Vì chúng ta là sinh đôi! Hiểu chưa?
Sinh đôi???? Hèn gì giống nhau như đúc! Vậy là người hồi sáng tôi va vào chính là cậu em song sinh với Minh chứ không phải là Minh. Thế mà tôi cứ nghĩ mình bị bệnh hoang tưởng. May quá!
- Trần Thanh Thanh! Cậu ra đây ngay! Tôi ghét nhất bị nghe lén! Ra đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Minh lại hét toáng lên. Tôi bấm bụng bước ra, mặt mày lấm lét như kẻ mắc tội. Nhưng tôi có lỗi gì cơ chứ? Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi mà!
Hoàng Tử Online Hoàng Tử Online - Kawi Hoàng Tử Online