Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kawi
Thể loại: Ngôn Tình
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1324 / 5
Cập nhật: 2016-02-23 12:05:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
àm gì thế hả?????
- Mực! Mặt đã xấu mà lúc nào cũng dính mực! – cậu ta dùng tay lau nhẹ vết mực trên mặt tôi rồi trở lại vị trí, mắt hướng thẳng lên bảng và chăm chỉ chép bài.
Trời đất! Thế này là thế nào nữa đây????? Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào???? Tốt hay xấu? Ga lăng hay thô bạo????? Tim tôi đập thình thịch, mặt như trái cà chua, như thế không ngượng mới là lạ! Cái đồ...dã...man!
.......................................
Ra về...
Tôi vào nhà xe lấy con ngựa sắt của mình. Nếu như thường ngày thì bây giờ tôi đã đạp thẳng về nhà để ăn cơm mẹ nấu chứ không phải ở lại đây để “ gặm nhấm “ tác phẩm của mình cùng một thằng nhóc bất bình thường. Tôi ngậm ngùi đạp xe ra phía sau, đến vị trí đã hẹn rồi dừng lại,dựng xe, ngồi bệt xuống ghế đá. Không thấy Tuấn đâu cả! Trong đầu tôi bắt đầu có suy nghĩ rằng biết đâu mình đang bị leo cây! Nếu thế thật thì tôi sẽ tức đến chết mất! Và ngày mai tới trường, tôi sẽ không ngần ngại mà đấm thẳng vào mặt cậu ta. Gì thì gì chứ tôi ghét nhất bị người khác coi thường tình cảm và công sức của mình. Đang xây dựng một kế hoạch trả thù hoàn hảo trong đầu, đột nhiên tôi hét như một con ngố khi bị hù từ phía sau. Cứ kiểu này tôi sẽ bị tụt huyết áp mất thôi! Tuấn coi bộ cực kì sung sướng khi khiến tôi hoảng sợ như vậy. Cậu ta cười ha hả rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, giựt phăng hộp cơm trong tay tôi với thái độ tò mò.
- Ái chà! Cơm của vịt con xấu xí nấu à? Không biết ăn đến muỗng thứ bao nhiêu thì sẽ bị đau bụng nhỉ??????????
Tôi bốc khói trước lời nói không chút tính người của cậu ta.
- Này! Không ăn thì nhịn! Đừng có giở cái giọng đó ra đây với tôi! Có tin tôi phang nguyên hộp cơm này vào mặt cậu không hả????????
- Ôi! Vịt con nổi khùng rồi hả???? Không sao! Khùng là bản tính của cậu rồi mà! Tôi không để tâm đâu!!!!!!!!! Ha ha!!!!!!!!
Tôi không thể chịu nỗi nữa rồi! Phải vùng lên thôi! Nghĩ sao làm đó, tôi lấy tay định bụng giựt lại hộp cơm rồi ném luôn vào thùng rác cho xong thì Tuấn chộp nhanh lấy tay tôi rồi nhăn răng cười hợm hĩnh:
- Đừng có nóng như thế! Cái này cậu nấu cho tôi mà! Đâu thể phũ phàng như vậy được!
- Cái đồ nham nhở! Cái đồ đểu cáng! Cái đồ dã man!!!!!!!!!!!! – tôi tức ói máu, phun thẳng vào mặt cậu ta tất cả những tính từ xấu xa nhất nhưng có vẻ nó không chút hiệu nghiệm khi Tuấn vẫn cười như điên như dại (đó là tôi thấy thế!)
- Ok! Ok! Bây giờ thì ăn nhé! Tôi đói rồi!
Cậu ta chủ động làm hòa, tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu để cãi lộn. Tuấn mở hộp cơm ra, tôi thì lấy hai cái chén nhựa cùng hai đôi đũa đã chuẩn bị sẵn. Lúc ấy tôi nghĩ mình thật chẳng khác nào đứa khùng khi giữa trưa nắng chang chang thế này mà lại ăn cơm trên ghế đá, người thì ướt đẫm mồ hôi. Nhưng đói quá rồi nên tôi cũng không còn suy nghĩ gì nhiều, điều tôi thấy vui nhất là thức ăn do tôi tự tay làm cũng không tệ, mặc dù đây là lần đầu tiên Trần Thanh Thanh này vào bếp. Tuấn có vẻ cũng nghĩ như tôi nên chẳng ca thán gì, cũng cặm cụi ăn như bị bỏ đói đã...3 năm.
- Này nhỏ khùng!
Tôi ngẩng mặt lên, miệng vẫn còn nhai cơm nhồm nhoàm.
- Gắp thịt rồi đút cho tôi đi!
- Cái gì????? – tôi sặc cơm tình trạng nặng, cũng may là tôi kịp thời nghiêng đầu sang một bên, nếu không thì bữa cơm này coi như chấm dứt tại đây.
- Có gì mà ngạc nhiên thế? Yêu cầu thứ 2 của tôi đó! Gắp thịt rồi đút cho tôi đi! – Tuấn vẫn bình thản ra lệnh.
- Cậu có bị thần kinh không vậy hả????? Tôi không làm đâu!
- Thế thì ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại rủ Liên chiều nay đi chơi! – Tuấn vừa nói vừa rút từ trong túi ra chiếc Iphone to oạch.
- Dừng lại! – tôi hoảng hồn – Đút thì đút.....!
Thế đấy! Thử hỏi trên đời này có thằng nào kì cục hơn kẻ đang ngồi trước mặt tôi không cơ chứ???? Được! Muốn tôi đút cho ăn chứ gì? Chuyện nhỏ!
- Này! Há mồm ra! Nhanh! – tôi cố gắng gắp một miếng thịt toàn là mỡ tống thẳng vào miệng của Tuấn khiến cậu ta không kịp trở tay.
Và rồi miếng thứ 2...
Thứ 3...
Thứ 4...
Thứ n...
- Thôi! Dừng lại ngay đi! Ớn thấu đầu rồi! – Tuấn gác đũa chịu thua, chịu thua cũng phải thôi, tôi toàn gắp cho cậu ta thịt mỡ thì làm sao ăn cho nỗi được.
- Tại cậu yêu cầu tôi đó chớ! Cho đáng đời! – tôi vỗ tay cười sảng khoái, người ta nhìn vào chắc chẳn ai dám tin tôi đang là người thích Tuấn đâu nhỉ? Người ta nghĩ tôi là kẻ thù của cậu ta thì đúng hơn...
Ăn uống xong xuôi, Tuấn lại bày trò khác để hành hạ tôi.
- Xe này của cậu hả? Nhìn giống đồ sắt vụn ấy nhỉ? Tôi đạp có bị gì không đấy?
- Nếu đạp không được thì đừng có hỏi. Lắm chuyện! – tôi xì mặt.
Tuấn thả cặp sách trên ghế đá rồi đứng dậy tiến tới phía xe đạp của tôi. Xong đâu đấy cậu ta gạt chân chống rồi ngồi lên yên, kiểm tra bàn đạp, kiểm tra phanh, kiểm tra luôn cái chuông nhỏ xíu ở góc phải ghi – đông xe rồi hất hàm gọi tôi:
- Khùng! Lên đây!
Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Tuấn bảo tôi ngồi lên yên cho cậu ta chở đi sao???? Không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ, tôi mơ thấy mình ngồi sau yên xe của một chàng hoàng tử, người ấy sẽ chở tôi đi trên con đường trải đầy lá vàng lãng mạn với những hàng cây vút cao trong gió nhẹ. Chẳng lẽ giấc mơ đang trở thành hiện thực trước mắt tôi đây sao????? Vậy là không suy nghĩ gì nhiều, tôi phóng nhanh lên yên sau như một con khỉ leo lên cây của nó. Tuấn phì cười rồi quay lại trêu chọc:
- Như thế này cũng đủ biết cậu thích tôi đến mức nào!
Mặt tôi bỗng chốc đỏ rực như mặt trời lặn buổi hoàng hôn. Đáng lẽ ra tôi phải thấy được âm mưu của cậu ta khi mở miệng đề nghị tôi lên ngồi, tất cả chỉ là muốn trêu tôi mà thôi. Tức quá đi mất!
- Không thèm nữa! – tôi lè lưỡi nhày phóc xuống.
- Đúng là Chảnh! Lên đi! Đừng có khiến tôi đổi ý! – Tuấn lắc nhẹ đầu càm ràm, nói thế thôi chứ tôi cũng không nghĩ cậu ta nỡ lòng bắt tôi xuống.
Và thế là sân trường đầy nắng, im ắng đến bình lặng, chỉ có tôi và Tuấn cùng với những hàng cây già thả mình giữa không trung thoáng đãng. Tuấn có vẻ ít khi đạp xe nên chốc chốc lại mất tay lái làm tim tôi suýt nữa rơi ra ngoài. Trời nóng như lửa đốt, lưng áo của Tuấn ướt đẫm mồ hôi, tự nhiên tôi thấy hoàng tử mắc dịch của mình cũng thật dễ thương, ít ra còn có một lý do chính đáng để tôi biện minh cho cái tình cảm ngốc xít mà bấy lâu nay tôi dành cho cậu nhóc này.
- Này! – Tuấn đột ngột phanh xe khiến tôi không kịp trở tay và chúi đầu đập mạnh vào lưng cậu ấy, theo phản xạ thì tay tôi cùng đưa lên..ôm e.o cậu ta để lấy thăng bằng.
- Điên hả???? Suýt chút nữa tôi ngã rồi đó! Có chuyện gì thì dừng lại từ từ chớ! – tôi bực mình.
- Ha ha! Không có gì! Muốn thử cảm giác “ bị “ con gái ngồi sau ôm e.o nó như thế nào thôi! – Tuấn cười khì rồi tiếp tục đạp, tôi thì bấm bụng ngồi yên và nguyền rủa cậu ta. Đúng là bản tính đểu cáng không thể nào khắc phục được!
Kết thúc hành trình đạp xe, cậu ta quăng tôi trở lại cái ghế đá. Mặt mày hai đứa đỏ bừng bừng, nhưng vui thật. Lần đầu tiên chúng tôi chơi đùa với nhau vui như thế, thường ngày chỉ toàn là cau có xỉ vả lẫn nhau mà thôi. Con nít đúng là có nhiều ưu điểm hơn người lớn, một trong số đó chính là không có tính giận dai và rất mau làm lành. Tôi và Tuấn chính là điển hình cho một cặp đôi như thế ( đôi ở đây có cả hai nghĩa: đôi bạn và...)
- Nè! Tôi đã thực hiện đúng giao kèo giữa chúng ta! Cậu phải giữ lời đó! Tránh xa nhỏ Liên ra nghe không? – tôi chống hông nói với Tuấn.
- Ai nói thế? Tôi mới yêu cầu bạn làm 2 điều thôi! Còn 1 điều nữa! – Tuấn đeo cặp lên vai rồi nói.
- Hả????? Cậu còn định hành hạ tôi đến bao giờ nữa??????
- Cái đó còn tùy! Tới giờ rồi! Tôi về! Chào nhỏ khùng!
Nói dứt câu thì cậu ta đứng dậy đi thẳng ra phía cổng, tôi ngẩn tò te nhìn theo. Thế là sao???? Tôi vẫn chưa thoát được tay cậu ta sao????? Ngần ấy vẫn chưa đủ sao????? Liên ơi là Liên!!!!! Vì mày mà tao khổ thế này đây!!!!!!!!!! Có ai hy sinh vì bạn nhiều như tôi không hả trời!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.....................................................
Tối.
Yahoo đang sign in. Một đống tin nhắn lại hiện lên. Trong số đó thì mắt tôi vẫn tìm kiếm “ I_want_to_be_live “. Đây rồi! Vẫn đúng giờ như thường ngày! Tôi mỉm cười đọc dòng tin nhắn mà từ lâu đã nằm gọn trong đầu tôi, ngay cả dấu chấm dấu phẩy tôi cũng nhớ như in. Cuộc sống có nhiều điều thú vị thật! Đang chuẩn bị sign out (vì hôm nay tôi phải thức khuya học cho xong môn Địa lý để ngày mai kiểm tra một tiết, lần trước bị môn Sử đã khiến tôi khiếp vía lắm rồi!) thì tôi nhận được tiếng Buzz từ phía Prince:
“ Hôm nay chị không onl được! Phải out để học bài!:(“
“ Em cũng chỉ nói với chị vài lời thôi! Chị nhấn nút Accept đi! “
Tôi thắc mắc những vẫn làm theo lời cậu nhóc. Share ảnh ư???? Để làm gì nhỉ?
Hoàng Tử Online Hoàng Tử Online - Kawi Hoàng Tử Online