With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: arinsa shaily
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 536 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:38:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Danh TiếNg ĐượC LấY LạI
gày mới đang lên. Ánh nắng của sương sớm mùa đông không tuyết ở Việt rọi qua ngôi nhà nhỏ xinh xắn mang sắc trắng tinh ở một góc phố vắng. Liệu hôm nay có phải là một ngày đẹp trời đến thế?!? Tất nhiên… không. Bởi vì sự trong lành của nó còn là tượng trưng ột ngày không hề yên ổn tí nào!!!
-Ding...Dong....Ding...Dong –Tiếng chuông cửa vang lên trong sáng ngày tinh mơ, mang đến sự ồn ào.
Tiếng chuông vô tình làm hai cô nàng đang bận rộn chuẩn bị đi học choáng giật mình. Thiên An đang còn lờ mờ trong nhà vệ sinh thì tỉnh hẳn. Còn cô nàng Thiên Ánh đang đứng trong bếp chuẩn bị bữa sáng của ngạc nhiên. Thật quái lạ! Mới sáng sớm mà đã có thánh nào tới thăm nhà hai chị em cô thế?
Cạch…
- Good Morning!! -Vừa mở cửa ra đập và mắt Thiên Ánh chính là một à không hai bóng người nam thanh nữ tú trong bộ đồng phục trường Star Idol. Còn ai quen hơn là cặp đôi đang hot hiện nay ở Học viện và cũng là ở lớp 11T1 của cô…
-Hoàng Quân, Kim Hạnh!!! -Thiên Ánh thốt lên –Vào đi -Rồi cô giữ ý thôi không đứng khư khư giữ cửa nữa mà mở cửa rộng ra có ý mời cả hai anh chị đang tay trong tay kia vào nhà.
-Thiên An đâu, cậu ấy chưa dậy à? –Kim Hạnh đưa mắt nhìn quanh nhà rồi chợt cất tiếng.
- Người ta dậy từ lâu rồi nhá! Ohayo, Hoàng Quân Kim Hạnh -Thiên An từ trên lầu ton ton chạy xuống "chào" hai vị khách không mời mà tới với cái giọng nhật tinh nghịch –Mà mới sáng sớm hai người tới đây làm gì thế?
-Tới đây đưa hai cậu đi học chứ làm gì? –Nãy giờ anh chàng lớp trưởng mới mở lời được một câu
- Đi học??Tôi nghe lầm à?? - Thiên An cô nghe lầm sao. Ôi thôi, chàng Lớp trưởng kiêu ngạo tới đưa hai chị em cô đi học á??????????
-Cậu uống lộn thuốc à? –Thiên Ánh vừa vào bếp để hoàn thành xong món ăn cũng đệm thêm vào.
- Này, này, thái độ đó là sao hả?? –Hoàng Quân làm vẻ mặt nhăn nhó bất mãn. Bộ bình thường trông cậu keo kiệt tới nổi không cho người ta đi nhờ sao?
- Hì… -Kim Hạnh đứng cười khì rồi mới lên giọng giải thích -Thật ra, từ hồi các cậu chuyển đến đây mình thấy ngày nào các cậu cũng phải đi bộ nên hôm mới nhờ Hoàng Quân sang cho hai cậu quá giang luôn đấy! Dù gì nhà cậu ấy cũng gần khu này mà.
- Đó, giờ sao? Hai người có đi không thì bảo?
- Nhưng bọn tôi chưa ăn sang, hai người ăn chưa? Hay ngồi ăn với bọn tôi rồi đi luôn nhé!! –Thiên An có ý tốt mời, dù gì cậu ta cũng là có lòng.
- Ý hay đấy! –Kim Hạnh gật đầu tán thành rồi kéo tay Hoàng Quân tiến vào bàn ăn trong bếp luôn.
Trong lúc ngồi chờ Thiên Ánh làm them hai phần ăn sang của hai vị khách này, thì mọi người tám chuyện, Hoàng Quân cũng ngồi nghe, vẻ mặt có vẻ trông rất nhàn nhạ. Bỗng có một "vật thể bay" không xác định” nhào vào lòng Hoàng Quân. Cậu lập tức xô "vật thể bay" kia xuống đất ngay tức thì…
-Gâu Gâu....Gâu Gâu… ẳng ẳng - "Vật thể bay" đáng thương bị Hoàng Quân vứt vào một xó ra sức kêu gào cho chủ của mình nghe.
-Mika...con có sao không?- Thiên An lập tức chạy tới ôm con Cún có bộ lông trắng muốt như cục bông đáng thương bị Hoàng Quân vứt một cái không thương tiếc. Thật là, Mika là đứa con mà hai chị em cô rất mực thương yêu cùng nuôi nó ở nhà ông từ. Lần trước qua Việt không thể đem theo vì nó bị bệnh đột xuất, lần này ông đặc biệt chăm sóc kĩ nó để cho hai cô đem qua Việt coi như quà sinh nhật….Thế mà, thế mà… cái tên chết tiệt nào kia lại dám… Đúng là không biết yêu thương động vật gì cả!
Thiên Ánh liếc nhìn Hoàng Quân một cái… liền hiểu ra vì sao anh lại vứt Mika như vậy.
-Ắt xì...ắt...ắt...xì -Cái lí do này nằm ở đây. Anh chàng lớp trưởng Kiêu Ngạo 11T1 bị “Dị Ứng” với lông chó
-Haha…haha… -Cả ba cô gái hùa theo nhau được một trận cười lớn
-Haha!Hoàng Quân nhìn cậu tôi mắc cười quá - Thiên An nhìn Hoàng Quân đang "ắt xì" và ra sức phủi sạch đồng phục của mình thì cười tới đau bụng
-Thiên An! Thôi đi _ Thiên Ánh mím môi nén cười nhắc nhở cô em mình.
- Hoàng Quân để mình giúp –Kim Hạnh cũng cố giữ ý tứ nén cười chạy lại giúp cậu phủi sạch lông bám trên người dù biết cậu đang làm quá.
-Thôi đi! -Nhìn Hoàng Quân mặt tái mét là đã biết cậu tức giận rồi. Đúng là mất mặt mà!
Thiên Ánh cũng quay làm tiếp tục của mình. Thiên An cùng Kim Hạnh lập tức quay lại bàn ăn giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngu gì chọc tức thêm lớp trưởng đáng kính, không thôi anh ta lại giận quá tí nữa cho hai chị em cô đi bộ nữa thì khốn!! ^^
………………………………………………………………………………………………………
Chiếc xe Mui Trần màu trắng sáng bóng chạy vào sân trường Star Idol. Bước xuống xe là Anh Chàng No.5 Trần Hoàng Quân ga lăng mở cửa cho cô bạn gái ngồi cạnh. Theo sau đó là bóng dáng của hai cô gái Thiên Ánh và Thiên An.
Bốn con người thẳng bước đến tòa nhà học khu T –Lớp 11T1. Vẫn là những tiếng xì xào, xôn xao bàn luận… nhưng trái với những ánh mắt khinh miệt của mấy ngày trước, lần này những ánh mắt ấy trở nên đồng cảm, hòa dịu hơn. Là vì buổi LiveShow Giáng Sinh tối qua sao?!?
Vừa chạm bước chân tới cửa lớp 11T1 thì…
-Thiên Ánh, Thiên An chào buổi sáng!
-Thiên Ánh, Thiên An hai cậu tới rồi à?
-Thiên Ánh, Thiên An….v.v….
Sự chào hỏi, đón tiếp nồng nhiệt chắn tới tấp trước hai chị em, chủ nhân của hai cái tên vừa được liên tục sướng lên đầy sự quan tâm. Hai chị em cô như đơ người trước thái độ kì lạ của cả lớp, chỉ biết đáp lại bằng mấy tiếng ậm ự ờ ờ…
Càng ngạc nhiên hơn là khi cả hai vừa bỏ cặp lên bàn…. Không còn là cái bàn đầy màu mực với những dòng chữ tục tiểu kinh khủng, không còn là cái bàn với những hình vẽ bậy bạ chẳng khác gì cái bàn lấy từ đống phế liệu. Một cái bàn học bằng gỗ mới toanh, sáng loáng và vô cùng sạch sẽ hiện ra trước mặt cả hai.
- Ngạc nhiên chứ? –Nhìn cái bản mặt cứ đơ ra vì bất ngờ của hai chị em cô Hoàng Quân cười khì lên tiếng
- Là cậu??
- Chứ hai người nghĩ là ai?! Với tư cách là lớp trưởng lớp 11T1 tôi không thể nào cho phép lớp học của mình lại có một thứ đồ muốn bỏ đi được. Chướng mắt quá nên tôi đành kêu Quốc Thái thay thôi!
Hai chị em cô nhìn chiếc bàn học mới toanh của mình thì vốn biết là của chàng lớp trưởng Hoàng Quân này làm rồi. Chỉ là đơ quá nên không biết nói gì!!
-À mà tôi còn nghe Kim Hạnh bảo trong thời gian tôi không có mặt ở trường, lớp ta… có hiện tượng không đoàn kết thì phải. Chắc đây là kết quả làm nên cái bàn muốn bỏ đi đó hả? –Giọng Hoàng Quân chợt thay đổi nghiêm trọng, mang đầy sát khí liếc đám học sinh trong lớp đứng xung quanh khiến họ im bặt muốn đứng tim vì sợ.
-À…ưm… Thiên Ánh, Thiên An… thời gian qua thật sự xin lỗi!
-Đúng vậy, bọn mình thật sự đã hiểu lầm hai cậu rồi!
-Xin lỗi đã gây ra nhiều chuyện như vậy cho hai cậu!
-… … … -Những lời xin lỗi lại tới tấp. Mang đầy sự hối hận! Bọn họ thật sự không cố ý để mọi việc như vậy
Thiên Ánh và Thiên An chỉ biết cười trừ nói không sao. Cả hai như rộng lượng hơn một chút. Thật ra cái lớp này cũng không đến nỗi tệ, nhớ lại chuyện ở tiết thể thao lần trước mọi người cũng khá đoàn kết, thân thiện và ủng hộ hai chị em cô. Họa lắm cũng chỉ là vì hiểu lầm, bỏ qua để mỗi ngày đi học đều thấy vui vẻ và cũng để thêm nhiều Fan trung thành… chẳng phải rất tốt sao?
Liếc mắt nhìn sang Hoàng Quân đang khẽ cười đáo để với Kim Hạnh. Thiên Ánh thấy tên này hôm nay thật sự là quá tốt với hai chị em cô rồi. Dòng nước ấm áp đã chạy vào lòng. Một người bạn tốt!
……………………………………………………
Giờ ra chơi! Hôm nay lại kì lạ thêm với bình thường là cô nàng Thiên An thay vì rủ mọi người xuống cănteen bổ sung cho cái bao tử của cô như thường ngày thì…
-Chúng ta lên sân thượng đi - Thiên An đột nhiên ra ý kiến...Trong đầu cô đang có một kế hoạch.Hehe
- Làm gì??
-Trả thù!
Nói rồi Thiên An lôi Thiên Ánh đi.Hoàng Quân thấy cũng thắc mắc nên đi theo luôn, không biết hai cô nương tính làm trò gì đây? Định rủ cả Kim Hạnh nhưng thấy cô nàng chăm chỉ cặm cụi vào học hành quá nên thôi. Lo đuổi theo Thiên Ánh và Thiên An, một tay Hoàng Quân rút điện thoại ra bấm số gọi cho ai đó…
- Alo! Anh hả? Cô bé của anh đang lên sân thượng rồi đó! Hình như sắp có trò gì vui thì phải?!...
________....
///Sân Thượng///
-Em tính làm gì vậy _ Thiên Ánh khoay tay nhìn Thiên An đang suy nghĩ... Vẻ mặt này…Chắc lại nghĩ ra mấy trò quậy phá nữa đây
-Em phải cho con nhỏ Trần LyLy trả một cái giá thật đắc khi động vào chúng ta! -Thiên An vỗ ngực đảm bảo.Trước giờ chưa ai dám đối sử với hai cô như vậy. Bà chị đó là người đầu tiên vậy cho nên...cô phải "tạ ơn" bà chị đó một cách xứng đáng. Lời hứa hôm đó đứng trước Lyly giờ phải thực hiện chứ!!
-Cậu tính làm gì? –Hoàng Quân phía sau lên tiếng.
-Đương nhiên là… đánh cho cô ta một trận –Biết Hoàng Quân đi theo hai chị em cô lâu rồi nên Thiên An thản nhiên trả lời.
-Đánh sao?
- Không được –Thiên Ánh lên tiếng ngăn chặn –Ông đã dặn võ thuật là để tự vệ không phải để đánh người. Với lại em quên lời chị dặn hôm trước rồi à? Đánh nhau chỉ làm cho hình tượng của chúng ta xấu đi thôi! … Này, Ai nghe lén thì ra đi! –Thiên Ánh đột nhiên lên giọng quay phắt lại phía bức tường sau cửa.
-Anh cũng đồng ý! - Một giọng nam trầm ấm vang lên xuất hiện từ cánh cửa khuất trong sân thượng
- Huy Vũ?!? –Thiên An trơ mắt ngạc nhiên
- Me Too -Hai giọng nam tiếp theo vang lên…Khánh Nam?Khôi Phong sao?
- Nghe lén không phải là tác phong của các chàng Hoàng Tử đâu nhỉ?! - Thiên Ánh cười nhạt
-Chúng tôi tình cơ thôi! Nói nghe lén thì cũng hơi quá… -Khôi Phong nhàn nhạt trả lời Thiên Ánh. Anh mà đi nghe lén sao?! Có phải quá xem thường anh không? Chỉ là… quan tâm ai đó thôi!!
Thiên Ánh thoáng giật mình và điều này có lẽ là vô tình khi… cô nhìn thấy tia ấm áp nơi đáy mắt anh. Câu nói trầm ấm khó hiểu cũng bỗng nhiên thoáng hiện lên trong đầu cô từ kí ức… tối qua. >>>>>>>>>>>>>>>>>>>
-Đừng biến mất nữa…
Cô đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn thân hình cao lớn của vị hoàng tử với mái tóc màu rêu tự nhiên dáng vẻ vô thần đang đứng trước mặt mình. Anh nói một câu lấp lửng…
Ánh mắt của anh, giọng nói của anh đều toát lên vẻ mơ hồ nhưng…lại mang đến cảm giác gì đó kì lạ khó tả trong cô. Thiên Ánh không thể hiểu nổi những lời anh nói nhưng lại cảm nhận thấy hình như… anh lo sợ. Ừ, thì… lo sợ cô biến mất! Nhưng tại sao lại phải lo cho cô?? Cô đã biến mất lúc nào?
Trước những suy nghĩ khó hiểu, qua những cảm nhận khó hiểu, từ câu nói khó hiểu… đôi mắt saphire ấy lại thẩn thờ nhìn bóng dáng của anh đi qua cô, một dáng vẻ cô độc lạnh lẽo.
<<<<<<<<<<<<<<<<<
Quay về với hiện tại
Thiên Ánh bất chợt cụp mắt, cô xoay người quay đi… không để ý. Trong suy nghĩ, cô bỗng nhiên không muốn đấu khẩu với anh.Thái độ này của cô dường như là cố tình. Sao vậy?
- Cho tụi này tham gia phi vụ trả thù của em với được không? - Huy Vũ lên tiếng. Nhìn cái mặt nghiêm túc của Thiên An đúng là rất đáng yêu.
- Cũng được… -Thiên An quả thật lúc này suy nghĩ rất nghiêm túc nên cô dường như cũng không muốn để tâm đến sự có mặt của Khánh. Dù gì có mấy chàng Hoàng tử này biết đâu dễ dàng chơi lại Lyly hơn cô tưởng. Càng them người càng tốt. Có ích lắm đấy!
- Em tính sao? - Ưmk! Nếu đã không thể đánh …thì đành dùng cách hủy hoại tinh thần vậy. Cùng lắm là phải bò la bò lết vào trại tâm thần…- Nghe Thiên An nói cả đám không khỏi rùng mình,có cần phải bò vào trại tâm thần không hả trời? Con gái trả thù đúng là đáng sợ 3:)
Hoàng Tử, Công Chúa Thần Tượng (Star Idol) Hoàng Tử, Công Chúa Thần Tượng (Star Idol) - arinsa shaily