Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Tịch Quyên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:39:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05 Phần 2
ó thể sao? Mẫu phi! Cám ơn người!”. Dư Dương kinh hỉ kêu to, vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
Minh Ân Hoa cười gật đầu, đưa Tam hoàng tử tới nữ hầu cùng vú nương, phân phó các nàng đưa Tam hoàng tử tới Vân Dương uyển gặp Trương phi.
“Hoàng Thượng còn như vậy đến khi nào? Minh Hạ cung kia rõ ràng không đem chuyện giáo dục cho Hoàng tử để ở trong lòng, thỉnh Hoàng Thượng nắm rõ, chớ lại đem những chuyện đại sự trọng yếu như vậy giao cho Minh Hạ Cung, cả đời hoàng nhi sẽ bị hủy…”. Trương phi nói xong lời cuối cùng, nhịn không được khẽ nấc lên.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng”. Vịnh Đông Cung cũng vẻ mặt ưu sầu.” Hôm qua Minh Hạ cung không chỉ hung hăng răn dạy Liễu trợ giáo một phen, còn lệnh cho nàng ta từ nay không được phép tự tiện dạy hoàng nữ hoàng tôn đọc sách, chỉ cho nàng ta canh giữ ở tẩm sở hoàng tử, quản lí cả việc bắt đầu một ngày, không cho tiến vào thư phòng.”
Hôm nay sau khi hoàng đế bãi triều, Vịnh Đông Cung tính đúng giờ, dẫn Trương phi lại đây thỉnh an cầu kiến Hoàng Thượng. Bởi vì thời gian của Hoàng Thượng vô cùng quý giá, cho nên bọn họ trực tiếp đi thẳng luôn vào vấn đề cáo trạng Minh Hạ Cung. Một cái cáo là nàng lầm nhân đệ tử, một cái cáo nàng độc quyền ti tiện.
Tử Quang Đế ngồi ở sau ngự án, đang phê duyệt một quyển tấu chương, chăm chú viết một đoạn mới ngừng bút. Ngẩng đầu nói với hai người:
“Minh Hạ Cung dạy dỗ hai hài nhi, thời gian cũng bất quá mới có mười ngày, không có có thể nhìn thấy thành quả. Nàng ngay lúc này lại phủ định phương thức giáo dục của Minh Hạ Cung e rằng còn quá sớm đó?”
Vịnh Đông Cung bước lên phía trước từng bước biện bạch nói;
“Hoàng Thượng, giáo dục hoàng tử là một việc đại sự, một phần canh giờ cũng không thể chậm trễ! Phóng túng một lát, khả năng là từ đó sẽ dẫn đến lười biếng sau này tạo nên nuối tiếc cả đời, phải ân hận. Thần thiếp trước nghĩ Minh Hạ cung tuổi trẻ kiến thức còn nông cạn, kinh nghiệm không đủ nên mới đem theo Liễu trợ giáo từ Uẩn Tú viện dẫn sang Minh Hạ Cung để nàng ta phụ trợ Minh Hạ Cung trong việc dạy dỗ hoàng tử, công chúa. Liễu Hạ Trì được khen là uyên bác thâm sâu, cũng bởi vậy nên thần thiếp mới tin tưởng nàng ta sẽ tận tụy với việc được giao. Thỉnh Hoàng Thượng đừng để Minh Hạ Cung tự tiện, để rồi lầm lỡ cả đời Tam hoàng tử.”
Trương phi ở một bên gật đầu, bi bi ai ai nói:
“Hoàng Thượng, thỉnh ngài vì thần thiếp tác chủ! Thần thiếp hôm qua đã hỏi cặn kẽ Dương nhi, thế mới biết duy chỉ có Liễu trợ giáo dạy nó ngâm”Bút trận đồ”kia, những các khác cũng không được học, Tứ thư ngũ kinh thánh nhân điển tịch này đó hoàn toàn không tiếp xúc chút nào, vậy phải làm sao bây giờ? Thần thiếp không hiểu Minh Hạ Cung kia có phải không tận tâm hay không, hay là thân mình không có học vấn đầy đủ, đương nhiên không giáo cho Dương nhi những điển tịch trọng yếu như vậy. Thỉnh ngài vì thần thiếp, vì Dương nhi tác chủ, Hoàng Thượng!”
Tử Quang Đế đem bút son buông xuống, một bên thái giám lập tức dâng lên khăn ướt cho hắn lau. Tử Quang Đế chỉ thị thái giám đem những tấu chương đã phê duyệt đến trung thư phòng xử lí, sau đó mới chuyên tâm xử lí sự vụ bắt nguồn từ hậu cung này. Hắn nói với Trương phi trước:
“Nàng cho rằng Minh Hạ Cung không thể đảm nhậm được việc giáo dục cho Dư Dương sao? Đây cũng là do Dư Dương nói với nàng sao?”
Trương phi lập tức nói:
“Dư Dương là một đứa nhỏ có hiếu thuận có hiểu biết, làm sao có thể nói rằng Minh Hạ cung không được! Chính là thần thiếp hôm qua khi cùng dùng bữa với Dương nhi, hỏi nó một chút nội dung sở học, phát hiện Minh Hạ Cung nương nương cái gì cũng không dạy nó, suốt ngày chỉ có chơi đùa, nếu không thì lại nói chuyện xưa, không biết cái gì gọi là oai thi. Như vậy chẳng khác nào che mắt người, thần thiếp nghe xong tâm can tan nát! Cầu Hoàng Thượng đừng để cho Minh Hạ Cung hủy hoại Dương nhi của thần thiếp…”.Nói chưa xong câu, Trương Phi lại khóc nấc lên.
Tử Quang Đế lại nhìn về hướng Vịnh Đông Cung, hỏi:
“Nàng cho rằng Liễu trợ giáo so với Minh Hạ Cung thích hợp giáo dục hoàng tử hơn phải không?”
“Hoàng Thượng, Liễu trợ giáo dù sao cũng có hai năm kinh nghiệm dạy học, thân lại là gia hương của tài nữ nổi danh, nếu nàng đã an bài nội dung học tập so với Minh Hạ Cung đảm bảo có thể phong phú hơn nhiều. Nhưng Minh Hạ cung kia không biết vì sao lại hoàn toàn phủ định Liễu trợ giáo, còn dám đem nàng đuổi ra khỏi thư phòng, thậm chí cự tuyệt cho tứ công chúa đọc”Khuê Huấn Ngàn Tự Văn”, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt! Hoàng Thượng, có danh môn thiên kim nào mà lại không học qua nữ tứ thư, ”Khuê Huấn Ngàn Tự Văn”chẳng phải là án văn kinh điển cho khuê nữ học? Đường đường là công chúa hoàng tộc, ngày sau còn phải làm gương cho nữ nhân toàn thiên hạ. Thân là nữ tử, học văn biết chữ, học như thế thì học thế nào? Minh Hạ Cung cớ vì sao mà lại cự tuyệt giáo án của Liễu trợ giáo? Rắp tâm thật khả nghi, thỉnh Hoàng Thượng nắm rõ!”
Hai người dõng dạc như thế lại không thể cuốn hút Tử Quang Đế, chỉ thấy hắn ngữ khí vẫn bình thản, nói:
“Trẫm từ dưới chỉ nghe được từ một phía. Hai người đến đây hôm nay, vì sao lại không mời luôn Minh Hạ Cung đến? Giáp mặt để giải thích sự việc cho rõ ràng.”
Trương phi không hề nghĩ ngợi, bật khóc thốt lên:
“Minh Hạ Cung này thân phận như thế nào, sao có thể theo thần thiếp đến đây dễ dàng?!”
“Đúng vậy, thần thiếp cũng không dám quấy rầy nàng ta. Nàng ta gần đây thế nào… Không thể vội vàng được đâu.” Vịnh Đông Cung phụ họa.
“Các nàng đã đi thỉnh, mà nàng ấy vẫn cự tuyệt sao?”
Vịnh Đông Cung gật đầu:
“Không hẳn là như vậy. Hôm qua hoàng hôn, thần thiếp đi bái phỏng riêng Minh Hạ Cung, vừa hay gặp nàng đang giáo huấn Liễu trợ giáo. Thần thiếp khuyên Minh Hạ Cung không nên lộng quyền như thế bằng không sẽ khó được Hoàng Thượng giao phó sự vụ. Ả Minh Hạ Cung kia không chút để trong lòng, muốn thần thiếp đừng có động vào việc của Minh Hạ Cung, thật sự là rất quá đáng!!”
“Hả? Minh Hạ Cung thật sự nói như vậy sao, muốn nàng đừng động đến Minh Hạ Cung sao? Cho nên nàng cũng không thỉnh nàng ấy lại đây, đã rằng nàng ấy đã sẽ cự tuyệt?”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng. Liễu trợ giáo kia chính là người chứng kiến tất cả cho thần thiếp. Lúc này nàng ta đang chờ ở bên ngoài, Hoàng Thượng có thể cho truyền Liễu Trợ giáo để hỏi, Minh Hạ Cung kia thật sự đã được sủng mà sinh kiêu!”
Tử Quang Đế vẫy vẫy tay, không tính tuyên Liễu trợ giáo tiến vào. Chỉ nói:
“Không cần, đêm nay trẫm sẽ đến Minh Hạ Cung để tìm hiểu.”
Trương phi cùng Vịnh Đông Cung trao đổi cái ánh mắt, trong lòng kinh sợ. Không nghĩ đến các nàng dắt tay nhau đến, lại không thể làm cho Hoàng Thượng có một chút tức giận với Minh Hạ Cung, thậm chí khẩu khí trên còn có nhiều duy hộ! Làm sao có thể! Hướng đến công chính thì dù Hoàng thượng không xử phạt Minh Hạ Cung thì ít nhất cũng phải mời nàng ta đến đây đối chất không phải sao? Như thế nào mà còn chờ đến buổi tối?
Hôm nay là mười lăm, Hoàng Thượng sẽ đến qua đêm ở Minh Hạ Cung. Ở giường trong lúc đó, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Hoàng Thượng còn thật sự có thể hỏi ra tội gì sao?! Các nàng hôm nay cùng nhau tiến vào một phần vì muốn phá hư ý của Hoàng Thượng sẽ lâm hạnh ở Minh Hạ Cung tối nay nhưng một chút hiệu quả cũng không có! Rốt cuộc là vì sao? Minh Hạ Cung kia rốt cuộc đã cho Hoàng Thượng uống thứ bùa mê gì?
“Còn việc gì sao?”. Tử Quang Đế nhìn xuống đồng hồ nước ở góc tường, có vẻ sắp gần đến giờ ngọ. Vì hôm nay muốn thảo luận chính vụ quan trọng cùng các quan viên nhị phẩm nên vẫn để bọn họ ở trong cung, giờ này quan viên đại thần có lẽ đã tề tựu ở hai bên hành lang trung thư phòng thưởng hoa xuân, đón gió mát, uống trà thơm và ăn bánh đúc đậu.
“Hoàng Thượng, còn ạ, đây là danh sách tú nữ đã qua sơ tuyển, tổng cộng có hai mươi người đều là những nữ tử tài mạo hơn người. Thân phận các nàng đều được viết ở đây, thỉnh người ngự lãm. Nếu không có gì đặc biệt thì những nữ tử này sẽ được tiến cung và tham gia Bách Hoa yến“. Vịnh Đông Cung vội vàng đem sổ sách trong túi tay áo thượng trình, ngự thị một bên tiếp nhận.
Bách Hoa yến đã từng tổ chức rất nhiều lần đều do hoàng hậu hoặc hoàng thái hậu làm chủ sự, đem các thiên kim con quan danh gia vọng tộc tướng mạo tài năng xuất chúng tụ hội cùng nhau, luận thi phẩm văn chương. Những nữ tử chưa kết hôn là nhân vật chính ở yến hội, bọn họ sẽ biểu diễn tài nghệ, các vị phu nhân hoàng tộc, nhất phẩm phu nhân, chúng nữ quan sẽ thưởng thức bình thẩm, sau đó tuyển ra Hoa Trung Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.
Mà nam nhân giữa chừng mới được tiến vào, trong tay cầm một đóa hoa tươi ngồi bên ngoài, không thể lộ mặt ra cũng không được quấy nhiễu nữ tử. Trước khi yến hội còn chưa xong sẽ có một ống trúc cắm hoa trên đó có tên các vị cô nương, nữ tử đạt được nhiều hoa nhất sẽ là hoa khôi của Bách Hoa yến, còn được phong làm đệ nhất mĩ nữ của kinh thành.
Loại yến tiệc này rất được giới thượng lưu ưa thích, đáng tiếc Gia Đức hoàng hậu chẳng may đi sớm không kịp trở thành hoàng thái hậu, cho nên từ năm năm trước, từ khi lên ngôi đến nay không có hoàng hậu hay thái hậu đứng ra nên Nhật Diệu vương triều không tổ chức thêm lần nào nữa.
Tuy rằng chưa từng có văn bản nào quy định rõ ràng, nhưng Bách Hoa yến này chỉ có những người có thân phận như hoàng hậu, hay hoàng thái hậu mới có thể làm. Nay trong cung vô chánh chủ, nếu xét theo đạo lý, cũng nên là tứ cung hợp lực làm công việc này, thế nào mà Vịnh Đông Cung một người lại tự tiện định đoạt?
“Tam cung các nàng quyết định làm Bách Hoa yến? Trẫm không nhìn thấy tấu chương, hay là nội vụ phủ còn chưa thỉnh lên đây?”. Không nhìn kỹ danh sách tú nữ, tùy ý để cho ngự thị để lên trên án thư.
Nói đến đây, Vịnh Đông Cung bộ mặt tối sầm, vẻ mặt ủy khuất nói:
“Hoàng Thượng! Không phải Nội Vụ Phủ không trình tấu của thần thiếp, mà là bọn họ đã nói thần thiếp cử chỉ đi quá giới hạn không đáng để cho thánh thượng ngự lãm, yêu cầu sửa sai rồi trình lại. Thần thiếp cho rằng đây là sự vụ cung vua, đã đi trình lại nhiều lần, thế nhưng vẫn bị bác bỏ! Thần thiếp hiểu Bách Hoa yến này không bận đến thân phận thần thiếp được làm, nhưng mà đem tú nữ triệu vào cung dù sao cũng phải làm yến hội chính thức để các nàng thể hiện tài năng xuất chúng của mình, như vậy mới có thể dâng lên cho bệ hạ những nữ tử chân chính tài đức công dung ngôn hạnh, thần thiếp nghĩ rằng chỉ có Bách Hoa yến mới có thể để cho các nàng thể hiện hết ưu điểm. Thỉnh Hoàng Thượng minh xét cho nỗi lòng khổ tâm của thần thiếp”.
“Nói cách khác, nàng tự mình chủ sự Bách Hoa yến mà không thông báo cho Minh Hạ Cung và Kim Thu Cung sao?”. Tử Quang Đế chỉ hỏi câu trọng điểm.
Giọng nói của Vịnh Đông Cung lập tức nhỏ dần…
“Sáng sớm hôm nay, thần thiếp đã cho nữ quan đi thông báo, cũng là bất đắc dĩ, Minh Hạ Cung thì hấp tấp, mà Kim Thu Cung cơ thể không khoẻ, thần thiếp cũng không nghĩ rằng lại làm cho các nàng phải phiền muộn“
“Tốt lắm. Lui xuống đi!”. Tử Quang Đế hất tay ra lệnh.
“Hoàng Thượng, còn Dương nhi…“
“Hoàng Thượng, Bách Hoa yến thì…
Hai phi tử vội vàng khẽ gọi.
Tử Quang Đế chỉ nói:
“Chờ trẫm nghe qua ý kiến của Minh Hạ Cung rồi sẽ quyết định”.
Đang lúc hoàng hôn, một tiệp báo hỏa tốc được báo vào hoàng cung.
Vệ Hải đại tướng quân vừa tiêu diệt gọn bọn hải tặc quấy nhiễu Nhật Diệu hoàng triều đã nhiều năm nay. Không chỉ đánh tan rã toàn bộ những tên hải tặc, còn tìm ra tận hang ổ của bọn chúng mà đánh tan oanh liệt. Thu được vô số kỳ trân dị bảo, tù binh hơn hai mươi vạn, hai mươi tòa hải đảo vô chủ, vì Nhật Diệu vương triều khai cương ngàn dặm!
Nay kinh thiên mừng rỡ, chim kêu vượn hót cao thấp hết thảy đều vui sướng muốn điên, Cử quốc vui mừng không ngớt.
Công lớn là của Vệ Hải tướng quân Minh Tĩnh Phương, quả không hổ là đại ca của Minh Ân Hoa, hai người kém nhau mười sáu tuổi, hắn chỉ huy quân lính đóng binh tại phòng tuyến phòng thủ Tây Hải, chuyên tâm để ý động thái cũng như sự thay đổi của chiến thuyền, thăm dò đại hải, huấn luyện hải binh, từng bước một được thăng tiến lên làm tướng quân. Hai năm trước được thăng làm đại tướng quân, tiếp nhận mệnh lệnh nội vụ trong năm năm tiêu diệt hết hải tặc.
Nhưng không cần năm năm, Minh Tĩnh Phương chỉ hai năm đã làm xong hết!
Hắn liên hợp hải ngoại tiểu quốc”Nội Hải Quốc”, lấy được tín nhiệm của bọn họ, lập nên liên kết cùng nhau luyện binh, cùng bọn họ kì công bày binh bố trận do đó triệt hạ được huyễn trận được xưng là không gì phá nổi của đám hải tặc, tiêu diệt gọn bọn chúng, chấm dứt cuộc chiến tranh xung đột giữa hai nước suốt mười năm qua.
Biên phòng Tây Hải từ nay về sau sẽ sạch bóng hải tặc, đây là đại công lao! Đường biển của Nhật Diệu vương triều từ nay về sau sẽ không còn nổi loạn, có thể săn bắt ngư, quân sự, giao thông, kinh tế hàng hải cũng được thông suốt, lịch sử Nhật Diệu vương triều bước sang một hướng mới của thời kì đi lên mạnh mẽ. Thế nhân đều đang nhìn, Minh gia đã đến cực sủng lại còn có thể tiến lên cao hơn nữa.
Đêm trăng mười lăm, Cử quốc vui mừng, hủy bỏ tiêu cấm, trong cung ngoài cung bãi đại yến, cười vui tới bình minh.
Các phi tử, hoàng tử, nữ quan đều bị thỉnh đến Thượng Hoàng Cung tham gia đại yến.
Các vị quan viên đại thân đều tận lực nịnh hót, vội vàng chuẩn bị đồ biếu xén cũng như những nghi thức nghênh đón khải hoàn, nghênh đón sứ giả Hải Quốc tới thăm, sau đó là quy họach tân lãnh thổ, an bài tù binh, cùng Nội Hải Quốc phân phối chiến lợi phẩm…
Từ khi hoàng đế đăng cơ tới nay không có chuyện nào có thể làm cho hoàng cung huyên náo rầm rộ, làm cho cả nước hoan nghênh đến như thế.
Ca cơ vũ kỹ lên biểu diễn ở đây, náo nhiệt phi phàm, quần thần cầm bôi tửu kính rượu chung quanh, thỉnh thoảng hô to”Ngô hoàng vạn tuế”, ”Nhật Diệu vạn tuế”, tọa trên đài cao Tử Quang Đế không ngại tiết chế, thỉnh thoảng lại kính rượu quần thần, chén chén thấy đáy, ít có lúc phóng túng như thế này.
Đây là chỗ của hắn, bút khắc thật sâu thật đậm chiến tích, không chỉ ghi lại lịch sử Nhật Diệu quốc mà còn dương oai với Nội Hải Quốc.
Hiện tại cho tới bây giờ Nhật Diệu hoàng triều quốc lực mới chỉ ở mức trung đẳng, cùng lục đại đế quốc chung đường biên thùy, chỉ có thể nói ở giữa các quốc gia khác lấy được sự cân bằng, kiềm chế lẫn nhau, nhưng cũng khó có thể nói trước được điều gì.
Bởi vì vị trí địa lí của Nhật Diệu còn nhược, phương Tây giáp giới cùng Tây Vân quốc, bắc có người Lật Hãn Dã thỉnh thoảng gây nhiễu binh, nam có chướng khí vì hoạn chưa khai hóa, ven biển phía Đông ngư trường phong phú lại có kinh nghiệm lâu năm nhưng sở khổ vì hải tặc xuất quỷ nhập thần. Hàng năm hai phần ba thuế thu được chi cho việc phòng bị nơi biên giới, kinh tế không có sự đi lên, hằng năm cùng Tây Vân Quốc mượn đường đi thông thương với ngũ quốc, dân sinh cũng chẳng thể phát triển được nhiều.
Nhiều đời Nhật Diệu đế vương đã gặp phải vô số bất hạnh trong sự phát triển khó khăn đó của nước nhà, hai năm trước Tử Quang Đế quyết định đem đại bộ phận tài lực dùng cho việc tiêu diệt hải tặc, toàn lực liều mình đánh ra một đường cho kinh tế của Nhật Diêu quốc, chấm dứt tình trạng tứ phía thù địch của Nhật Diệu hoàng triều, tự khốn đợi chết.
Nay tâm nguyện này, chỉ chờ hai năm Minh Tĩnh đã đạt tới! Tử Quang Đế có thể nào không cảm thấy cực độ vui mừng? Có thể nào vẫn duy trì vẻ bình tĩnh thường ngày?
Vì thế hắn uống say chuếnh choáng, bước xuống đế đài, cước bộ hình như có chút không xong, nhưng cự tuyệt ngự thị nâng hắn lên, thẳng tắp đi xuống chỗ Minh Ân Hoa, một phen kéo nàng, ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy.
!”. Hắn cười cười kêu lên.
Bốn phía truyền đến từng trận hút thanh, có một chút thanh âm chén bàn rơi xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn, trừ âm nhạc vẫn từng hồi truyền ra bên ngoài, tiếng cười vui của quan khách dường như biến mất trong miệng bọn họ.
Minh Ân Hoa lúc đầu kinh hoảng không biết nên làm gì. Rượu say làm cho đế vương hành động thất thố trước mặt người ta, nàng đang nghĩ biện pháp hóa giải, tuy rằng không biết hắn đây là cố ý biểu diễn hay có còn tâm tư nào nữa không, tốt nhất là làm cho người ta nhanh nhanh đưa hắn về tẩm cung nghỉ ngơi… Trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nhưng lại thấy đế vương mê man tuấn mục có chút ngẩn người nhìn nàng, khiến cho tâm nàng bị lạc…
“Hoàng Thượng… Người say rồi…”. Nàng nhẹ nhàng vỗ về, mặt hắn ửng đỏ vì say rượu, nhưng vẫn thật là tuấn tú.
Cũng chỉ có ở cạnh hắn là chẳng phải tinh lợi, chẳng phải tính kế, nàng cảm thấy hắn thật sự là một nam nhân tuấn mỹ làm cho người ta ngay cả hô hấp đều thấy khó khăn.p>
“Trẫm không say”. Hắn dùng thanh âm thực tỉnh nói. Sau đó, làm ra một chuyện phi thường không rõ tỉnh hay say, lôi kéo nàng đi về hướng quảng trường trung ương, vẫy vũ công lui về, cùng nàng khiêu vũ. Khiêu phượng hoàng toàn vũ.
Phượng hoàng toàn vũ, hoàng đế Nhật Diệu hoàng triều đang khiêu vũ.
Nàng không cần học, bởi chỉ cần nam nhân điều khiển cũng đủ dư thừa thể lực, như vậy là có thể tựu thành phượng hoàng toàn vũ.
Như bước vào một thế giới mê huyễn, Minh Ân Hoa chỉ cảm thấy thân mình đang di chuyển, mãn tràng bay lộn, hoàng đế vừa đúng lực đạo nâng lên xuống, nàng bị cánh tay hắn thao túng, hóa thành một chút gió xoáy, bị chân hắn đưa đẩy…
Hắn không có say? Có lẽ thế. Bất quá là nàng say, say tuyệt vọng…
Làn nhạc cuối cùng hạ xuống, thân hình cả hai người dừng lại, nàng ho không ngớt, không biết làm sao cho phải, nhưng tối nay còn không chấm dứt cái gọi là cuồng hoan, còn làm ra chuyện cuồng như vậy.
Hắn hôn nàng thật sâu trước mặt mọi người, trước mặt hắn là toàn bộ các thê thiếp khác. Hắn hôn nàng.
Hoàng thượng nói phải Hoàng thượng nói phải - Tịch Quyên