"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Kiếm
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:46:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Ma Pháp Kiếm Bị Trộm.
a cũng có lễ vật tặng cho ngoại công." Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hoàng Long đứng lên, trong tay cầm một khối tiểu ngọc.
Tiểu ngọc chỉ lớn bằng một phần ba bàn tay, màu lục nhạt, tinh khiết trong suốt, bề mặt mơ hồ lưu động một cỗ sương mù có hoa văn rất nhỏ, đây là cực phẩm Ngọc Thạch "Ngọc Yên".
Bất quá, so với San Hô Huyết Ngọc, khối Ngọc Thạch này tuy cũng là cực phẩm, nhưng từ bên ngoài xem ra giới vị còn kém khá xa.
Triệu Dương sửng sốt, rồi mỉm cười nhìn Hoàng Long bàn tay nhỏ bé cầm Ngọc Thạch: "Nga, ngoại tôn ngoan cũng có lễ vật đưa cho ngoại công?"
Hoàng Long gật đầu nói: "Đây là Ngọc Thạch tôn nhi ở một Ngọc Thạch điếm nhìn thấy, trông nó rất tốt, tôn nhi nhớ kỹ ngoại công đại thọ, cho nên liền mua về tặng cho ngoại công."
Triệu Dương tươi cười tiếp nhận Ngọc Thạch: "Hảo, ngoại tôn của ta còn nhỏ đã có được tấm lòng hiếm có thế này, ngoại công thật cao hứng."
Ngọc Thạch tuy không bằng một phần ngàn San Hô Huyết Ngọc, nhưng cái khó có được chính là ngoại tôn Hoàng Long còn tuổi nhỏ đã có lòng hảo tâm.
Bất quá, Ngọc Thạch này dù Hoàng Long mua từ Ngọc Thạch điếm, nhưng sau đó Hoàng Long khắc vào bên trong một ít tiểu trận pháp như: Tụ Linh trận, Thanh Tâm Tĩnh Thần trận, do vậy Ngọc Thạch đã không còn là khối ngọc tầm thường ban đầu nữa.
Có thể nói về sau Triệu Dương đeo khối Ngọc Thạch này tu luyện, hiệu quả so với dùng San Hô Huyết Ngọc còn tốt hơn vài lần.
Triệu Diệu giật mình, không nghĩ tới đứa con trai này của tỷ tỷ thế nhưng chặn ngang một cước, giải nguy cho nàng, nhìn thấy phụ thân Triệu Dương vẻ mặt tươi cười, Triệu Diệu trong lòng khó chịu, nhìn Triệu Dong cười nói: "Ta còn tưởng là cái gì, nguyên lai là một khối Ngọc Thạch bình thường, thật sự là cháu trai sáu tuổi của ta tự mình đi mua? Sáu tuổi đã hiểu được những thứ đó? Không phải là tỷ tỷ mua nhưng sợ mất mặt cho nên mới kêu con mình đưa đấy chứ?"
Triệu Dong sắc mặt khó coi.
Lúc này, Triệu Thủ nhịn không được, nói: "Đủ rồi, Tứ muội, lễ vật không phân biệt khinh trọng, có tâm là được."
Triệu Thiên tiếp lời nói: "Đại ca nói rất đúng."
Triệu Dương nhướng mày, tứ nữ nhi Triệu Diệu hiện tại quý vi đế quốc hoàng phi, ở trước mặt mọi người, hắn cũng không tiện mở miệng nói gì.
Lúc này, các quý tộc ở đại sảnh cũng nhìn ra, hai nữ nhân của Triệu gia tựa hồ có điểm không hòa hợp.
Triệu Diệu thấy hai ca ca thay Triệu Dong biện hộ, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục làm khó dễ.
Thọ yến chấm dứt, khi chuẩn bị bãi giá hồi cung, Triệu Diệu quay lại nói với Triệu Dong: "Tam tỷ, ngươi không nên quá cưng chìu đứa nhỏ, ngươi xem, đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi? Một “ngoạn sủng” chưa đủ, còn có tới hai con." Nói xong rồi nhìn Bì Nhĩ và Ân Đệ trên người Hoàng Long nhướng mắt một cái.
Ta là Thánh Vực ma thú, không thèm cùng tiểu nữ tử so đo, nhịn.
Trong lòng Bì Nhĩ và Ân Đệ thầm nghĩ.
Yến thọ chấm dứt ngày hôm sau, Hoàng Long đang chuẩn bị khởi hành hồi Lục Thông Vương Quốc thì lại bị khó dễ.
Triệu Oánh muội muội chết sống ôm lấy hai “ngoạn sủng”, không chịu để chúng rời đi, nháo đến nháo lui cuối cùng lại mở miệng vô lại đòi trực tiếp giữ lấy, còn quấn quít lôi kéo Hoàng Long, nũng nịu kêu Long ca ca này Long ca ca nọ, nhằm lấy được hai “ngoạn sủng”.
Triệu Dong thấy vậy, đành bảo con trai: "Long nhi, Triệu Oánh muội muội đã thích chúng như thế, vậy cứ đưa cho nàng đi, mẫu thân trở về sẽ mua cho con hai cái."
Mua hai cái? Thánh Vực ma thú có thể mua sao? Hoàng Long chưa từng nghe nói trên Hằng Nguyên Đại Lục có nơi nào bán Thánh Vực ma thú a.
Hoàng Long kiên quyết lắc đầu, cho dù hắn đồng ý, hai Thánh Vực ma thú Bì Nhĩ cùng Ân Đệ cũng chắc chắn không chấp nhận.
Triệu Dong sắc mặt khó coi, không nghĩ đến con trai ham mê “ngoạn sủng” như thế, chợt nhớ tới lời nói của muội muội Triệu Diệu ngày hôm qua, có chút tức giận nói: "Long nhi, một đứa bé như ngươi cần “ngoạn sủng” làm gì, sau khi trở về, ngươi phải cố gắng tu luyện ma pháp cho ta, về sau không cho phép ngươi lại mang theo những thứ này."
Tiểu ma nữ Triệu Oánh ở một bên đối Hoàng Long làm ngoáo ộp, vẻ mặt biểu lộ đắc ý.
Nhưng không ngờ Hoàng Long bỏ ngoài tai lời nói của Triệu Dong, quay qua hai ma thú nói: "Bì Nhĩ, Ân Đệ, chúng ta đi."
Dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoàng Long lắc mình một cái, phi tới trên lưng Liệt Phong Thú, mà hai “ngoạn sủng” cũng từ trong ngực Triệu Oánh còn đang ôm chặt, phi ra như tia chớp đậu tới bả vai Hoàng Long.
Tiếp theo, Hoàng Long một mình cưỡi Liệt Phong Thú bay đi, chỉ lưu cho mọi người một cái bóng dáng.
Triệu Dong sắc mặt khó coi tới cực điểm, từ nhỏ tiểu nhi tử này nếu như nhận định chuyện gì, mặc kệ là ai đều không thể thay đổi, ngay cả nàng hay trượng phu cũng không thể làm gì được.
Nàng vẻ mặt xanh mét giận dữ nói: "Thật làm ta tức chết đi được, đứa nhỏ này quả thực rất hồ nháo, trở về nhà, ta nhất định phải hảo hảo quản giáo nó mới được."
Bất quá, Triệu Dương ở bên cạnh lại nhìn ngoại tôn Hoàng Long bóng dáng, lâm vào suy nghĩ sâu xa: " Vừa rồi Long nhi như thế nào bay tới trên lưng Liệt Phong Thú?"
Triệu Thủ và Triệu Thiên nghe xong, không khỏi tưởng tượng, đúng vậy, bọn họ cũng không thấy rõ lắm.
"Thật là kỳ quái, tốc độ hai “ngoạn sủng” kia cũng nhanh như vậy." Triệu Dương tiếp tục tự hỏi.
Vừa rồi hai ma thú phi tới bả vai Hoàng Long, tốc độ nhanh như thiểm điện, Triệu Dương cũng chỉ chứng kiến hai tàn ảnh mơ hồ.
Triệu Thủ cùng Triệu Thiên lại ngẩn ra.
Mà Triệu Dong nghe được phụ thân nói như vậy, sửng sốt, sau đó nghi hoặc.
Đương nhiên, Triệu Dong miệng nói đứa con hồ nháo, trở về hảo hảo quản giáo, nhưng ba ngày sau, còn đang trên đường về, nàng đã sớm quên mất việc này.
Chính là trên đường về, đối với hai “ngoạn sủng” của đứa con, nàng chú ý quan sát nhiều hơn, trong ánh mắt càng thêm nghi hoặc, từ lúc nghe phụ thân Triệu Dương nhắc tới, nàng càng phát hiện hai “ngoạn sủng” này tựa hồ cùng ngoạn sủng thông thường có chút khác biệt.
Nhưng dù nàng như thế nào phỏng đoán, cũng sẽ không nghĩ tới hai ma thú chính là Thánh Vực ma thú, dù sao, một tiểu hài tử sáu tuổi có được hai Thánh Vực ma sủng thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Đoàn người Hoàng Long khi trở về có nhiều hơn một người, đó là nhị cữu Triệu Thiên.
Đối với việc Kiều Trì gia tộc đấu giá ma pháp kiếm, hắn vẫn nhớ mãi không quên, lần này theo đám người Hoàng Long trở về Lục Thông Vương Quốc, ấn lộ trình, hẳn có thể trở lại trước vụ đấu giá một hai ngày, kỳ thật lúc trước Hoàng Long đặt ra ngày đấu giá sau một tháng cũng là theo lộ trình này định ra.
Giống muội muội Triệu Dong, Triệu Thiên đối với hai “ngoạn sủng” của cháu trai Hoàng Long càng thêm hứng thú, thường thường vòng quanh muốn từ miệng Hoàng Long mò ra tin tức gì đó.
Bất quá, hắn cũng chỉ biết hai “ngoạn sủng” là Hoàng Long ở bên cạnh Ma Thú Sơn Mạch nhặt được.
Một đường tìm hiểu, hắn dần dần phát hiện cháu trai sáu tuổi có ma pháp thiên phú siêu cường này làm việc có chút quái dị, nói chuyện có khi rất người lớn, thậm chí đôi khi làm hắn cảm giác trước mặt cháu trai, thân phận đảo ngược tựa hồ chính mình mới là tiểu hài tử.
Càng làm hắn buồn bực chính là sáu tuổi cháu trai thường thường nói mạnh miệng mà không hề đỏ mặt.
Có một lần khi hắn nói đến thanh ma pháp kiếm, sợ hãi than đó quả thực là thần tích, nhưng cháu trai của hắn lại nói: " Thanh ma pháp kiếm kia quả thực rất tốt sao? Nếu nhị cữu muốn, về sau ta sẽ giúp nhị cữu luyện chế một thanh tốt hơn."
Làm hại hắn lúc ấy cả giận: "Xú tiểu tử, đừng chỉ có nói suông, nếu ngươi có thể luyện chế được thanh ma pháp kiếm đó, nhị cữu ta trực tiếp đâm đậu hủ chết quên đi."
Càng làm hắn chán nản chính là tiểu gia hỏa kia lại vẻ mặt đứng đắn nói: "Vậy thì thôi đi, bằng không đến lúc đó cữu cữu đâm đậu hủ đã chết, mẫu thân chẳng phải muốn trách ta?"
Đám người Hoàng Long còn đang trên nửa đường về, thế nhưng ở Lục Thông Vương Quốc, Kiều Trì gia tộc - gia chủ Ai Á lại gấp như kiến bò chảo nóng, mặt mày nhăn thành một bó to, trăm mối sầu lo.
Ma pháp kiếm đã bị trộm!
Lúc biết được tin tức này, hắn tức giận đến nỗi đem những bát cấp cửu cấp hộ vệ thủ hộ ma pháp kiếm mắng cẩu huyết lâm đầu, lại đem đại chủ quản Ngả Đắc phụ trách phòng đấu giá đánh thành đầu heo.
"Các ngươi là một lũ vô dụng!"
"Ta dưỡng các ngươi là ăn ***!"
"Các ngươi mau tìm về ma pháp kiếm cho ta, bằng không lão tử không sống được, các ngươi cũng phải chết!"
Trong phủ viện của Kiều Trì gia tộc, Ai Á rít gào như sấm, trên mặt mạch máu tăng vọt, hai mắt đỏ đậm giống như mãnh thú xổ lồng.
Ma pháp kiếm bị trộm! Hắn biết rõ ràng hậu quả gì sẽ xảy ra đối với Kiều Trì gia tộc của hắn.
Hiện tại, trên Hằng Nguyên Đại Lục các quốc gia cùng các gia tộc lớn nhỏ đều hướng vương thành của Lục Thông Vương Quốc mà đến, vì cái gì? Chính là vì ma pháp kiếm! Tới lúc đó hắn xuất không ra ma pháp kiếm, Kiều Trì gia tộc làm sao có thể thừa nhận lửa giận của các đại tiểu thế lực thậm chí là Thánh Vực cường giả không quản ngàn dặm xa xôi tìm tới.
Xong rồi! Kiều Trì gia tộc xong rồi!
Giấy chung quy không bao được lửa, tuy Ai Á trước tiên muốn che giấu nhưng tin tức ma pháp kiếm bị trộm vẫn để lộ ra ngoài.
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du - Thần Kiếm