Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mèo phiêu lưu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93-94-95-96
hương 93: Tai vách mạch rừng 2.
Edit: PT a.k.a Ring.
Nghe Điền Triết Hiên nói xong, Hủ Liên không khỏi nhớ tới loại công phu đi trên nước, bất quá trừ cái đó ra hình như không có cách nào khác để lý giải.
“Ngày mai sáng sớm phái người đi xem đi.” Điền Triết Hiên suy nghĩ một lúc, để tránh đánh rắn động cỏ, hắn dự định ngày mai sẽ giải quyết.
Sáng sớm hôm sau, Điền Triết Hiên phái một thị vệ có khinh công tốt đi nhìn một chút, nhưng tin tức báo lại cũng là ngoài tường không có dấu vết gì mới. Điều này làm cho Điền Triết Hiên có chút kỳ quái, dù sao tối hôm qua cũng không chỉ một người nghe được tiếng động kia.
Hủ Liên vẫn lẳng lặng nghe thị vệ nói, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng lên đi ra phía ngoài. Điền Triết Hiên thấy Hủ Liên đi ra, cũng đi theo cô.
Cấu tạo cái sân này rất đơn giản, chỉ có một mảnh rừng trúc trước phòng cùng một cái hồ nước phía sau, bên trong nuôi mấy con cá chép. Hủ Liên vòng quanh gian phòng vài vòng, trong mắt nhất thời sáng lên.
Quả nhiên căn phòng này có vấn đề, Hủ Liên ở trong phòng đi từ bên này sang bên kia tường khoảng hai mươi bước, nhưng mà ở bên ngoài lại đi tới ba mươi bốn bước. Bỏ qua độ dày của tường, nhiều không gian như vậy biến đi chỗ nào chứ? Hủ Liên lộ ra một nụ cười âm trầm, cô đã biết nơi Điền Triết Hiên muốn tìm ở đâu rồi.
“Hủ Liên nàng làm sao vậy?” Điền Triết Hiên đứng bên cạnh Hủ Liên rất nhanh đã phát hiện tâm tình cô thay đổi.“Chẳng lẽ nàng đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi?”
“Đại khái là đã biết, bất quá cần một chút thời gian nghiệm chứng, không ngờ cái sân ta chọn lại là chỗ quan trọng như vậy. Hừ hừ...” Hủ Liên cười lạnh đi vào trong phòng.
“Hoàng huynh, huynh không cảm thấy tươi cười vừa rồi của Hoàng tẩu rất đáng sợ sao?” Điền Triết Lỗi sờ sờ da gà đột nhiên nổi lên, Hủ Liên này thật đúng là quỷ dị.
“Đệ biết cái gì, Hủ Liên khẳng định đã biết nơi chúng ta tìm ở nơi nào, bất quá nếu nàng lựa chọn án binh bất động vậy chúng ta cũng chờ xem.” Điền Triết Hiên lộ ra một nụ cười hiểu rõ.
“Ai nha, Hoàng huynh đáng thương của ta tìm Hoàng hậu cường như vậy, cuộc sống sau này có phải rất phong phú hay không a?” Điền Triết Lỗi lắc đầu, nếu hai vị diễn viên này còn không có ra tay, như vậy hắn cũng chỉ có thể chờ đợi.
“Hủ Liên a, không biết nàng sẽ mang đến cho ta kinh hỉ gì đây.” Đem toàn bộ lời nói của Điền Triết Lỗi nghe vào tai, Điền Triết Hiên lẩm bẩm nói. Chương 94: Tai vách mạch rừng 3.
Edit: PT a.k.a Ring.
Vài ngày tiếp theo, Hủ Liên đều ở trong phòng đọc sách, có lúc sẽ dùng ánh mắt kì quái nhìn mặt tường có vấn đề.
Mà Điền Triết Hiên lại bị kéo ra ngoài đi ngắm hoa, là Hủ Liên cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác, bên người đều là Lan Quý phi. Công phu bám người của ả ta dai như đỉa vậy, dính vào rồi là sẽ không thả ra. Điền Triết Hiên đã vài lần hỏi Hủ Liên phát hiện cái gì, Hủ Liên đều nói thời cơ chưa tới, kỳ thực...
“Sơn trang nghỉ hè tốt như vậy, rất thích hợp thư giãn, đọc sách a. Tục ngữ nói thật là đúng, lấy độc trị độc, ta xem ngươi còn phiền ta thế nào.” Hủ Liên lười biếng ngáp một cái, nhìn thị vệ trong sân.
Mấy ngày nay thừa dịp Lan Quý phi quấn quít lấy Điền Triết Hiên, cô đã đem phòng này lục lọi một trận, đáng tiếc không phát hiện ở đâu có cửa ngầm. Như vậy cửa vào trong mặt tường không ở trong phòng này, xem ra cái này phân bố rộng hơn tưởng tượng của cô nhiều lắm.
“Hủ Liên.” Tiếng thở hổn hển truyền đến, Hủ Liên nghiêng người tránh né công kích. Điền Triết Hiên mắt thấy Hủ Liên né tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống ghế bên cạnh cô.“Khi nào mới tìm mật đạo a?”
“Không nên gấp, giữa ngày hè chói chang này, ở chỗ này ngốc vài ngày không phải rất tốt sao.” Không ngờ Điền Triết Hiên lại biết tâm tư của cô, như vậy cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm.
“Ta chờ không được, tiếp tục ngốc nữa ta sẽ bị Lan Quý phi kia bá vương ngạnh thượng cung.” Điền Triết Hiên uống một chén nước, chậm rãi bình tĩnh lại  “Trinh tiết của ta toàn bộ dựa vào nàng.”
(R: *phụt*, mém phun =))).
“Gần đây có người lợi dụng khoảng tường đó nghe lén chúng ta nói chuyện, nhưng bởi vì ta một mực ở trong phòng không ra ngoài cho nên mới không dám đem đồ đạc mang đi. Bất quá tiếp tục như thế cũng không phải cách, tìm không được cửa vào cũng chỉ có thể phá tường.” Tuy nghe Điền Triết Hiên nói xong rất muốn cười, nhưng cô cũng chỉ cứng rắn nghiêm mặt nói với hắn.
“Được, ta lập tức phá nó.” Nói làm liền làm, Điền Triết Hiên bừng bừng khí thế xắn tay áo nhào lên, hắn thực sự không muốn ở chỗ này tiếp tục ngốc nữa.
“Chờ một chút, ngươi bình tĩnh một chút không được sao?” Hủ Liên trắng mắt liếc hắn “Muốn tìm lí do tốt, đêm nay hắn trở lại, để hắn trực tiếp hiện nguyên hình.”
“Chuyện xong rồi nàng có cái gì thưởng cho ta không?” Điền Triết Hiên nhìn Hủ Liên, lộ ra tươi cười tà ác.
“Vậy phải xem hành động đêm nay có thuận lợi hay không đã.” Hủ Liên bí hiểm nhìn Điền Triết Hiên.
Chương 95: Kho báu của tiên hoàng.
Edit: PT a.k.a Ring.
Đêm khuya, trong tường mơ hồ truyền đến âm thanh quen thuộc, Hủ Liên hướng mắt nhìn Điền Triết Hiên một cái, Điền Triết Hiên gật đầu.
“A, Hoàng thượng, có sâu, hình như có con mối chui ra.” Hủ Liên hét lên một tiếng, nhảy từ trên giường xuống.
“Cái gì, trẫm nhìn xem.” Chưa dứt lời, tường đã bị một quyền đánh cho vỡ ra một khối. Hủ Liên cầm lấy cây đèn trong phòng, đi tới.
Chỉ thấy Lan đại nhân người đầy bụi đất ngồi xổm bên trong, xem ra là sợ đến mơ hồ. Hủ Liên cười cười, đưa đèn lại gần.“Í, đây không phải Lan đại nhân à, sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ là tới bắt mối?”
“Vi thần nghe nói viện này đã gần chín năm chưa tu sửa, cho nên đến xem, không ngờ thật đúng là có mối.” Lan đại nhân nơm nớp lo sợ vỗ bụi bẩn trên người, con ngươi trong đôi mắt nhỏ chuyển vòng quanh nghĩ tìm cách đối phó.
“Vậy thật là cực cho đại nhân, bất quá trẫm nhớ sau tường này hẳn là hồ nước, vì sao Lan đại nhân lại ở trong tường kép vậy?” Điền Triết Hiên nhìn như mờ mịt hỏi.
“Hoàng thượng, này cũng là thần mới phát hiện, có thể là tiên hoàng lúc nghỉ hè ở đây đã cho đào địa đạo. Đêm đã khuya, thần sợ quấy rầy đến Hoàng thượng nên mới vào bằng đường này, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.” Không gian nhỏ hẹp khiến hắn quỳ xuống rất khó khăn.
“Hoàng thượng người xem, lấp lánh ánh kim ở chỗ đó là vật gì vậy?” Hủ Liên tinh mắt thấy được gì đó sau lưng Lan đại nhân, mặc dù hắn vẫn tận lực dùng thân thể che giấu.
“Trẫm tới xem.” Nói xong, hơn phân nửa mặt tường lại bị Điền Triết Hiên dùng đấm giải quyết, hắn vừa vào dò xét, sắc mặt liền khẽ biến.
Trong không gian vốn hẳn vô cùng rộng rãi chất đầy thỏi vàng, Lan đại nhân lại đứng nửa người trong hầm ngầm, xem ra mấy đêm nay đã dời bớt đi để nghe trộm. Điền Triết Hiên tà ác cười cười, nhàn nhạt nói: “Không ngờ phụ hoàng để lại cho trẫm nhiều tài phú như vậy a.”
Nghe Điền Triết Hiên nói vậy, thân thể to lớn của Lan đại nhân ngã xuống, lăn vào hầm ngầm. Hiển nhiên là đã tức giận đến hôn mê bất tỉnh, Hủ Liên thấy Lan đại nhân đã té qua một bên cũng đi đến. Đèn tuy rằng không sáng, nhưng cũng đủ khiến những khối vàng này phản chiếu lại, nhất thời lóa mắt.
“Không ngờ sự tình lại dễ giải quyết như vậy, Lan mập mạp này lại nói là địa đạo phụ hoàng cho đào, này không phải là tự làm bậy không thể sống sao?”
Chương 96: Lan Quý phi báo thù.
Edit: PT a.k.a Ring.
Khi Lan đại nhân tỉnh lại đã là giờ ngọ* hôm sau, trong lúc đó Điền Triết Hiên đã phái tới một đội nhân mã đem địa đạo lục soát toàn bộ. Ngoại trừ tường kép, còn có mấy căn phòng giấu vàng, bất quá nhiều nhất vẫn là tại tiểu viện Hủ Liên ở.
(R: giờ ngọ: từ 11-13h).
Cả một buổi sáng bận rộn chuyển những khối vàng, dưới ánh nắng mặt trời, chúng tỏa ra kim quang lấp lánh, số lượng khổng lồ như vậy làm Điền Triết Hiên vui vẻ cả ngày. Hủ Liên nhìn Lan Quý phi sắc mặt trắng bệch, xem ra bị đả kích không nhỏ.
“Hoàng thượng, nếu hành trình đến sơn trang mùa hè lần này có thu hoạch lớn như vậy, để bảo vệ những tài phú tiên hoàng để lại này an toàn, chúng ta có phải nên sớm hồi cung không?” Mấy thứ trước mắt này muốn đem về cung cũng không dễ dàng, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành rồi thì cũng không có lí do tiếp tục ngốc ở đây nữa.
“Hoàng hậu không nên gấp, nếu đã ra ngoài du ngoạn vậy thì nên thống khoái đi một lần. Mấy thứ này ta để Điền Triết Lỗi đưa về, chúng ta ở lại một thời gian đi.” Điền Triết Hiên thâm ý nhìn Hủ Liên.
“Hoàng, Hoàng thượng...” Lan đại nhân thở hổn hển, thật vất vả mới tỉnh dậy lại nghe Điền Triết Hiên đem tất cả tài bảo của hắn chuyển ra, nhìn những khối vàng xếp thành núi, hắn đâu chỉ đau lòng, ngay cả tim cũng nhức nhối a.
Nhưng mà hắn cũng không dám nói gì, dù sao nếu Điền Triết Hiên truy vấn lai lịch những thứ này, cả nhà hắn có thể bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội. Hắn nhìn tài sản của mình liên tục bị chở đi, lại muốn té xỉu lần nữa.
Điền Triết Hiên và Hủ Liên nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Lan đại nhân, cùng lộ ra nụ cười tà ác.
“Hủ Liên a, phần thưởng đáp ứng ta lúc trước khi nào thì cho đây?” Điền Triết Hiên không coi ai ra gì khoát tay lên vai Hủ Liên, một bộ dáng chờ mong lĩnh thưởng.
“Lan gia tuy rằng bị suy yếu tài lực, nhưng phải biết rằng số tiền này hắn tùy thời đều có thể giở trò ở sòng bạc mà kiếm về lại, ngươi nghĩ chỉ đơn giản vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ à?” Hủ Liên lạnh lùng liếc hắn.
“Chuyện ấy ta đương nhiên biết, ta nói nàng không phải là thấy ta không đuổi Lan Quý phi về nhà nên mới nói vậy chứ?” Điền Triết Hiên kề sát lại, dán lên tai Hủ Liên nhẹ giọng nói.
Nhìn bộ dạng thân mật của hai người, Lan Quý phi vừa bị đả kích nghiêm trọng sờ sờ bình sứ trên người. Đây là thứ duy nhất có thể trả thù Hủ Liên, trong mắt Lan Quý phi hiện tên một tia sát khí.
Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. - Mèo phiêu lưu