Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Mèo phiêu lưu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89-90-91-92
hương 89: Tìm kiếm bảo khố 1.
Edit: PT a.k.a Ring.
Thân thể Hủ Liên cứng đờ nhưng lập tức khôi phục biểu tình đạm mạc. Điền Triết Hiên phất phất tay ý bảo những người đang quỳ rạp xuống đất đứng dậy. Khí tức vô lại khi đối mặt Hủ Liên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khí thế vương giả.
“Vi thần tiếp giá chậm trễ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.” Đứng đầu đội ngũ là một nam nhân thân thể mập mạp, đi tới trước mặt Điền Triết Hiên. Nhìn gương mặt bạnh ra cùng thân thể mập mạp như một đỉnh vàng* của hắn, Hủ Liên đã rõ người này hẳn là phụ thân Lan Quý phi rồi.
(R: nguyên văn là kim nguyên bảo, cục này chắc mọi người cũng k lạ gì).
“Lan đại nhân nói quá lời, trẫm chỉ là đột nhiên nghĩ đến Lan Quý phi cùng đại nhân đã lâu không gặp, dịp nghỉ hè lần này cũng là cơ hội tốt cho các ngươi phụ tử đoàn viên.” Điền Triết Hiên liếc nhìn Lan Quý phi đứng sau.
“Long ân của Hoàng thượng thật vĩ đại, vi thần sợ hãi.” Nói xong đỉnh vàng lại muốn quỳ xuống tạ ân, Hủ Liên im lặng đứng nhìn thân thể khổng lồ quỳ xuống, thầm thắc mắc hắn như vậy một hơi đứng lên thế nào đây.
“Lan đại nhân ngươi đứng lên đi, trong sơn trang đã chuẩn bị tốt hết rồi sao?”Điền Triết Hiên tuy đã lên kế hoạch từ rất sớm, thế nhưng hắn cũng chỉ thông tri cho bọn họ vào cái đêm hắn xuất phát. Đương nhiên, này là để cho Lan đại nhân trở tay không kịp.
Căn cứ vào tin tức hắn điều tra được, Lan mập mạp này vẫn chiếm lấy tòa sơn trang mùa hè. Hơn nữa tựa hồ không kiêng dè gì đem toàn bộ tài sản giấu ở đây, dù sao nơi này cũng là biệt quán của Hoàng đế, tất nhiên không ai dám tùy tiện xông vào, có thể xem là một nơi giấu tài sản tốt.
Điền Triết Hiên thầm nghĩ tên mập này đúng là to gan lớn mật, dám tại địa bàn của hắn giấu tiền dơ bẩn, như vậy hắn sẽ khiến tên này phải nhổ ra. Hừ lạnh một tiếng, kéo tay Hủ Liên không coi ai ra gì tiêu sái đi vào.
“Tịnh Lâm, con sao có thể để nữ nhân Nam Cung gia này được sủng ái, phải biết rằng thởi điểm này, người nào cùng Hoàng thượng thân mật nhất, thế lực phía sau người đó là có cơ hội nhất. Lẽ nào con đã quên hết những lời cha nói lúc trước sao?” Trong mắt lộ ra tia sáng, đừng nhìn hắn bề ngoài buồn cười, kỳ thực Lan đại nhân này thao túng hơn một nửa sòng bạc cùng chợ đen của cả quốc gia. Tiền hắn cất giấu so với quốc khố chỉ có hơn chứ không có kém, cho nên cẩn thận cũng là đạo lí tồn tại của hắn. Lần này Hoàng thượng đột nhiên đến nghỉ hè cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.
“Phụ thân người yên tâm, con sẽ không để Hoàng hậu này tiếp tục kiêu ngạo.” Chương 90: Tìm kiếm bảo khố 2.
Edit: PT a.k.a Ring.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cũng đã gần tới chạng vạng. Hủ Liên chọn một gian tiểu viện yên tĩnh, bên trong là một khóm trúc, mát mẻ hợp lòng người. Phần lớn bày biện trong viện đều làm từ trúc, giữa mùa hè nóng bức này cũng đem lại cho Hủ Liên cảm giác thanh tịnh thoải mái.
Thế nhưng yên tĩnh này cũng bị người vừa tới kia phá hỏng, chỉ thấy Điền Triết Hiên ôm gối thò đầu ra nhìn Hủ Liên. Khóe miệng Hủ Liên hơi co quắp, không thèm nhìn đến hắn.
“Hủ Liên nàng thật biết chọn chỗ, ở đây mát mẻ như vây, hai người ngủ một chỗ cũng không cảm thấy nóng a.” Nói xong, đem gối đầu phóng tới trên giường Hủ Liên.
“Người không biết hiện giờ tốt nhất là nên ở cùng với Lan Quý phi sao?” Hủ Liên nhìn ra trên đường đi, Lan Quý phi một mực hướng ánh mắt ai oán đến hắn, cảm giác như vậy làm cô không khỏi nhớ đến tình cảnh lúc trước bị đụng chết. Cô lắc đầu, không biết là vui vẻ hay bất hạnh đây.
“Hủ Liên, lẽ nào nàng lại nhẫn tâm đá ta đến trước mặt nữ nhân kia bán sắc sao?” Điền Triết Hiên lộ ra bộ dáng không cam tâm tình nguyện, giống như Hủ Liên là tú bà đang bức cô nương người ta lên sàn diễn.
“Người hẳn là biết tất cả lấy đại sự làm trọng, những cái khác ta không nói nhiều, đến lúc đó ta sẽ xem tình hình mà hỗ trợ.”
“Không cần, chỉ cần tìm được địa điểm giấu tài sản của Lan mập mạp, không cần bán sắc cũng có thể một lưới bắt hết bọn họ.” Điền Triết Hiên bị vô tình của Hủ Liên đả kích, nhẹ thở dài.
“Thời gian không kém, đi xem Lan đại nhân chuẩn bị cái gì chiêu đãi chúng ta.” Hủ Liên nhìn sắc trời, đến lúc dùng bữa tối rồi.
Điền Triết Hiên đi phía sau Hủ Liên, nhìn bóng lưng của cô, cảm giác mất mát trong lòng lại càng rõ ràng. Hắn vẫn cho rằng chính mình muốn gì được nầy, hiện tại dĩ nhiên thấy thất bại.
Hắn không biết trong lòng Hủ Liên có bí mật gì, nhưng hắn cảm giác được Hủ Liên đối với tất cả mọi người đều rất cảnh giác, cho dù là kẻ cô giúp đỡ. Nhưng phần cảnh giác đó đối với hắn tựa hồ rõ ràng hơn người khác rất nhiều.
Điền Triết Hiên một mực cho rằng cảnh giác của cô  là để ngăn không cho bản thân yêu hắn, bởi vì Hủ Liên vẫn che giấu rất tốt, nên đến nay hắn vẫn không thể hoàn toàn rõ ràng. Đầu óc được vận dụng vào phương diện theo đuổi nữ nhân, Điền Triết Hiên chính hắn cũng có chút bất ngờ, chí ít hắn trước đây tuyệt đối sẽ không như vậy.
Chương 91: Xuất hiện bí dược.
Edit: PT a.k.a Ring.
Ở phòng khách được trang hoàng tráng lệ, thức ăn bày trên bàn có thể nuôi sống cả đời một nhà bá tánh bình dân. Lực chú ý của Hủ Liên đặt lên người Lan đại nhân đang đứng một bên, tên mập mạp này tuyệt đối không chỉ dựa vào vận may mà có được tài sản như hiện nay.
“Tất cả mọi người ngồi xuống đi, không nên câu nệ.” Điền Triết Hiên rõ ràng là nói với Lan đại nhân. Nghe được Điền Triết Hiên nói như vậy, Lan đại nhân tạ ân rồi ngồi bên cạnh Lan Quý phi, hắn vừa ngồi xuống, bụng đã đụng vào bàn. Cái bàn có khả năng chịu lực, chỉ lung lay một chút, Lan đại nhân biến sắc, xấu hổ ngồi xa một tí.
“Tỷ tỷ, đây chính là tổ yến tốt nhất, ngươi nếm thử.” Một trận mùi hương thổi qua, Lan Quý phi cầm một chén tổ yến nhỏ đưa tới.
“Này thực sự là cảm tạ muội muội, bất quá bản cung từ trước đến nay ăn không quen mỹ vị bậc này, thật đáng tiếc.” Hủ Liên mỉm cười, khách khí chuyển qua cho Điền Triết Hiên “Mời Hoàng thượng ăn đi.”
Sắc mặt Điền Triết Hiên lúc trắng lúc xanh, hắn bị kẹp giữa hai nữ nhân, có thể ngửi được hương khí trên người Lan Quý phi cực kì rõ ràng, cũng vì vậy mà muốn ăn giảm đi. Nhưng nếu không ăn thì lại có vẻ không thích hợp, hắn không thể làm gì khác hơn là bày ra bộ dáng hưởng thụ, nuốt một ngụm.
Lan Quý phi tuy rằng hận Hủ Liên không cho ả mặt mũi, nhưng thấy Điền Triết Hiên ăn rồi cũng không tính toán nữa. Cục diện toàn bộ bữa tối trở thành Lan Quý phi không ngừng gắp thức ăn cho Điền Triết Hiên, mà Điền Triết Hiên cũng chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.
Còn Hủ Liên thì lại nhàn nhã ăn đồ chay của mình, dù sao loại thịt cá này ăn nhiều cũng không tốt cho cơ thể. Cô cười thầm, Điền Triết Hiên, ngươi rốt cuộc cũng biết tề nhân chi phúc* hóa ra cũng không phải dễ hưởng thụ a.
(R: tề nhân chi phúc: cuộc sống giàu sang, sung sướng, nhiều thê thiếp).
Điền Triết Hiên thống khổ dùng cơm, cuối cùng lấy lí do đường xá mệt nhọc mà kết thúc bữa tối. Vừa nghe Điền Triết Hiên nói mệt, Lan đại nhân lập tức khoe nữ nhân của mình rất thạo xoa bóp.
“Không cần, đêm nay dừng ở đây thôi, trẫm và Hoàng hậu về phòng nghỉ trước.” Điền Triết Kiên kéo Hủ Liên nãy giờ vẫn như người ngoài cuộc rời đi.
“Phụ thân, thuốc con dặn cha chuẩn bị đã có chưa?” Lan Quý phi ghen ghét nhìn bóng lưng Hủ Liên, âm trầm nói.
“Thuốc này tương đối đặc biệt, chỉ sợ là phải mang từ Tây Vực về.” Lan đại nhân tán dương nhìn nữ nhi của mình, nếu cách này thành công, Hoàng hậu kia nhất định sẽ thất sủng.
Chương 92: Tai vách mạch rừng 1.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Ta ngủ bên trong, người ngủ bên ngoài, đây là ranh giới.” Dứt khoát nói một câu, Hủ Liên liền nằm xuống ngủ. Điền Triết Hiên nhìn ranh giới được dựng lên từ chăn gối kia, thầm than chính mình đãi ngộ quá kém.
“Hủ Liên, nàng nói Lan mập mạp này sẽ giấu tiền ở chỗ nào?” Điền Triết Hiên hai tay đan vào nhau gác lên đầu, suy tư hỏi.
“Người đi đem Lan Quý phi thuần phục thành dễ bảo không phải sẽ biết sao, cần gì phí đầu óc như vậy?” Thanh âm Hủ Liên nhàn nhạt truyền tới.
“Ta đã là người của nàng rồi, nàng sao có thể nhẫn tâm đem ta cho người khác được.” Tuy rằng biết nhất định sẽ là đáp án này, nhưng Điền Triết Hiên nghe được cũng có chút cảm khái.
“Hừ..”
“Trong sân đã bố trí đầy người, nếu có động tĩnh gì sẽ lập tức báo cáo với ta, Điền Triết Lỗi thì ở sát vách.”
Hủ Liên quay người lại, dùng một tay bưng kín miệng Điền Triết Hiên, biểu tình nghiêm túc. Điền Triết Hiên sửng sốt, không lẽ nhanh như vậy đã có động tĩnh rồi?
Ngay lúc Hủ Liên hừ lạnh một tiếng, cô mơ hồ nghe được âm thanh rất khẽ. Dường như có người ở sát vách di chuyển viên gạch, cho nên cô lập tức bịt miệng Điền Triết Hiên.
“Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, người nghỉ sớm một chút đi.” Hủ Liên lấy âm điệu bình thường nói nhanh.
“Thế nhưng trẫm còn chưa có cùng Hoàng hậu thân thiết mà.” Điền Triết Hiên phản ứng cực nhanh vô liêm sỉ nói, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, Hủ Liên nhất định sẽ không phản đối.
“Hoàng thượng không phải nói mệt mỏi sao, vậy nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Giọng nói Hủ Liên hơi ngượng ngùng nhưng khuôn mặt cô chính là lạnh lẽo dọa người, cô biết Điền Triết Hiên muốn thừa cơ hội ăn đậu hủ.
“Không sao, trẫm vừa nghỉ ngơi một chút, đỡ hơn rồi.” Nói xong xoay người đem Hủ Liên đặt dưới thân, giường chấn động một chút.
Hủ Liên lại nghe thấy tiếng di chuyển gạch đá, biết người kia đã rời đi. Cô liếc mắt nhìn tên vô lại trên người, cong gối đụng mạnh vào hạ thân hắn một cái. Lần này, Điền Triết Hiên triệt để ngậm miệng, không ngờ Hủ Liên lại đột nhiên hạ độc thủ như vậy.
“Người cũng đi rồi, vượt ranh giới lần nữa thì ngươi chờ ‘không được’ đi.” Hủ Liên mặt hướng vào tường, tỉ mỉ nhìn, hình như không phát hiện chỗ nào có vết nứt, chẳng lẽ là phòng sát vách?
“Chỗ này bên kia tường chính là hồ nước, vừa rồi làm sao có thể có người ở trên hồ nước được?”
Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. - Mèo phiêu lưu