Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Mèo phiêu lưu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65-66-67-68
hương 65: Đời này chỉ vì một người.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Xem ra Nam Cung Diệp Lôi đích thật là một người mưu tính sâu xa, thế lực trong triều hiện giờ là cực kì cân bằng, nếu không cũng không thể bình an vô sự đến giờ. Bởi vì khả năng đều ngang nhau, mới có thể kiềm chế lẫn nhau, không cho bên nào tiến thêm nửa bước.”
“Đã vậy, Hoàng thượng sao không lấy Nam Cung Hoành Văn làm mồi câu để thanh trừ những thế lực bất lợi này?” Ngón tay Hủ Liên nhẹ nhàng vỗ về hoa văn nhẵn nhụi trên chén.
“Thật không biết nên khen nàng tâm tư sâu nặng, hay nên nói nàng lạnh lùng vô tình, nói sao thì Nam Cung Hoành Văn cũng là phụ thân nàng nha.” Điền Triết Hiên nắm tay mảnh khảnh của Hủ Liên, trong mắt toát ra ánh sáng kì lạ.
“Vậy nói ta lạnh lùng vô tình đi, dù sao chỉ có hắn bị bắt ta mới có cơ hội sống không phải sao? Mưu triều soán vị là tội lớn liên lụy đến cửu tộc, điểm ấy ta và Nam Cung Diệp Lôi đều rõ ràng, để cứu hơn trăm sinh mệnh vô tội, hy sinh nho nhỏ cũng là không thể tránh đúng không?” Bị bàn tay to lớn bao lấy, tay cô vẫn lạnh lẽo như trước, cũng giống như đôi mắt băng giá của cô.
“Như vậy nàng muốn hợp tác với Nam Cung Diệp Lôi đối phó với Nam Cung Hoành Văn sao? Điền Triết Hiên buông tay Hủ Liên ra, nghiêm mặt nói.
“Ân tình của tiên hoàng, Hủ Liên khó có thể báo đáp. Giúp Hoàng thượng diệt trừ đối nghịch, nếu lần này có thể miễn tội chết, ta tất nhiễn sẽ tiếp tục vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn., cho đến khi Hoàng thượng không cần nữa mới thôi. Hủ Liên ta nhất định sẽ lấy lợi ích của Hoàng thượng làm trọng.”
Nhìn bộ dạng thề son sắt của Hủ Liên, Điền Triết Hiên nhất thời không biết nên thấy may mắn hay buồn bực. Có một nữ nhân phụ tá như vậy đúng là đáng quý, thế nhưng tâm tình của hắn lại trầm trọng không gì sánh được.
Có thể trong lúc bất tri bất giác*, Hủ Liên chạy tới quấy nhiễu tâm hắn, có một nữ nhân hiểu hắn, vì hắn nỗ lực như vậy. Mà hôm nay từ trong miệng cô  nghe được cũng chỉ có báo ân cùng thần phục, điều này làm tâm tình hắn có chút không vui.
(R: bất tri bất giác: không hay biết)
“Ta tin tưởng nàng, thế nhưng nếu có một ngày nàng phản bội ta, Điền Triết Hiên ta bất luận nàng trốn ở chân trời góc biển nào, cũng sẽ không bỏ qua.” Ánh mắt Điền Triết Hiên vững vàng đặt trên người Hủ Liên, lúc này đúng là nên lấy quốc sự làm trọng.
“Cuộc đời này chỉ vì một mình anh, trừ khi anh đem tôi vứt bỏ, nếu không sao tôi có thể phản bội.” Hủ Liên nhìn bóng lưng hắn rời đi, cười khổ.
Chương 66: Kẻ nghe lén trên nóc nhà.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Hoàng hậu sao không nói vậy trước mặt Hoàng thương? Vậy không phải đã không có nhiều hiểu lầm sao.” Đột nhiên một thanh âm vang lên bên người Hủ Liên, làm Hủ Liên đang trầm tư suy nghĩ giật mình nhảy dựng.
Nhìn lại, Hủ Liên chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Cô ngồi xuống bên cạnh người nọ, lãnh tĩnh nhìn hắn.
“Vương gia ban đêm xông vào tẩm cung của bản cung như thế, có phải là thất lễ không?” Ngữ khí không nhanh không chậm, thế nhưng nếu như tỉ mỉ phân tích lời nói của cô có thể thấy được cô đang tức giận.
“Bản vương chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây mà thôi, nhưng không ngờ Hoàng hậu lại là một nữ tử thâm tàng bất lộ như vậy. Cho nên bản vương mới đứng trên nóc nhà một lúc.” Điền Triết Dực không cho là đúng tự mình rót trà.
“Như vậy Vương gia vì sao lại hiện thân vào lúc này vậy?” Hủ Liên đã trấn định vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn nghe lén.
“Hoàng hậu là bởi vì bản vương nghe được lời nói đó của người nên căm tức sao?” Mang theo tươi cười tà mị, Điền Triết Dực nâng mắt nhìn Hủ Liên.
“Người biết nhiều bí mật thường phải gặp nguy hiểm, Vương gia chẳng lẽ không biết sao?” Hủ Liên không hề tránh né đón nhận ánh mắt của hắn.
“Nàng chính là người đầu tiên dám uy hiếp ta, ngay cả mẫu hậu cũng chưa nói nặng với ta một câu.” Nói như vậy, nhưng trên mặt Điền Triết Dực lại nhìn không ra một chút tức giận.
“Này đúng là vinh hạnh của bản cung.” Hủ Liên tất nhiên biết không ai dám đắc tội với Vũ Vương âm trầm này, nhưng cô cũng không phải loại tự nhiên đi chọc giận người khác. Qua vài lần tiếp xúc, cô biết Vũ vương chỉ là tính cách như vậy, cũng không phải thực sự hung ác nham hiểm.
“Có biết vì sao lần đầu tiên thấy nàng lại muốn nàng đi theo ta không?”
“Bản cung sao biết được, bất quá sắc trời đã tối, không biết Vương gia khi nào rời khỏi?” Hủ Liên nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách, bị hắn nghe được đối thoại của cô với Điền Triết Hiên đã đủ áp lực rồi, bây giờ còn muốn cùng cô uống trà nói chuyện phiếm nữa hả?
“Nàng vốn không hợp với nơi hậu cung tranh đấu này, rõ ràng chán ghét lại phải ở đây. Nhìn thấu tất cả nhưng vẫn cự tuyệt lún sâu vào, đối với nàng, ta là cực kì hứng thú.” Điền Triết Dực làm như không nghe thấy lời Hủ Liên, tự mình trả lời.
Chương 67: Thích khách bại lộ 1.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Không ngờ Vương gia lại là một người quan sát tốt như vậy.” Trong lòng kinh ngạc vì bị nhìn thấu, ngoài miệng Hủ Liên cũng không chịu thua.
“Nàng vì Triết Hiên như vậy, ngoại trừ báo ân, hình như còn có không ít tình cảm khác.” Điền Triết Dực buồn cười nhìn vẻ mặt đề phòng của Hủ Liên, biết chính mình đã chạm tới vấn đề của cô.
“Bản cung làm Hoàng hậu, tất nhiên sẽ phụ tá, quan tâm đến Hoàng thượng.”Hủ Liên trấn định lại, người cũng dần dần lãnh tĩnh.
Thấy Hủ Liên trong nháy mắt đã áp xuống lửa giận, đôi mắt lạnh lẽo của Điền Triết Dực lộ ra một chút tán thưởng. Quả nhiên nữ nhân trước mặt không phải tầm thường, đáng tiếc tâm của cô tất cả đều đặt trên người Điền Triết Hiên.
“Sắc trời đã không còn sớm, ta cũng cần phải trở về. Buổi tối khách tới thăm còn nhiều, ta cũng không tiện quấy rầy.” Nói xong, trước mắt Hủ Liên nhoáng lên một cái, Điền Triết Dực đã biến mất không thấy.
“Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại nói chuyện bình thường với hắn, giờ mới biết sắc trời đã tối sao?” Đối với Vũ vương cổ quái này, Hủ Liên chỉ có thể coi hắn như bệnh nhân tâm thần phân liệt mà đối đãi.
“Hoàng hậu nương nương.” Cửa mở, một nữ quan nhỏ giọng tiến đến thông báo một tiếng. Quả nhiên đêm nay Khôn Trữ Cung khách đến không ít, Điền Triết Dực vậy mà biết rời đi đúng lúc, nếu không cô đã bị người nắm thóp.
“Tỷ tỷ, khuya như vậy còn quấy rầy tỷ, muội muội thật không phải.” Hồng Quý phi lắc lắc thân hình như rắn nước, tiêu sái bước đến. Hủ Liên cười nhạt, người ta diễn thì cô sẽ vui vẻ ngồi coi.
“Sao như vậy được, muội muội mau mau ngồi xuống đi.” Hủ Liên chỉ chỉ vị trí cách cô khá xa. Vừa vào cửa mà mùi son phấn đã làm Hủ Liên phát sợ, hiện tại cô lại có chút hả hê muốn nhìn Điền Triết Hiên bị đầu độc như thế nào.
“Tỷ tỷ, nghe nói lúc trước có thích khách muốn ám sát tỷ, muội muội nghe được rất lo lắng, cho nên muốn tới hỏi thăm xem tỷ tỷ có ổn không.” Hồng Quý phi tuy rằng vẻ mặt tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng lại thầm hận Hoàng hậu này sao vẫn bình an vô sự được.
“Bản cung sao lại không biết việc này, muội muội là nghe ai nói vậy?” Hủ Liên nghi hoặc nhìn Hồng Quý phi, chuyện có thích khách đương sự là cô còn không biết, Hồng Quý phi này là nghe được từ đâu?
“Muội muội cũng là vô tình nghe được, không biết có đúng hay không cho nên mới tới thăm.” Hồng Quý phi nhìn đôi mắt không hề gợn sóng sợ hãi của Hủ Liên, đột nhiên có cảm giác lạnh lưng.
Chương 68: Thích khách bại lộ 2.
Edit: PT a.k.a Ring.
“À, vậy đa tạ muội muội đã quan tâm, chỉ là tin tức muội muội nghe được hình như là tin vịt người nào đó tung ra thôi.” Hủ Liên mỉm cười, chẳng lẽ Hồng Quý phi này phái tới sát thủ nhưng không ai còn sống sao? Cô mơ hồ có thể nhìn ra Hồng Quý phi là đang thử xem cô có nắm trong tay những thích khách này không.
“Vâng, như vậy thì tốt rồi, muội rất lo lắng cho an nguy của tỷ tỷ a.” Hồng Quý phi trong lòng thất kinh, vậy không phải là sát thủ đã toàn quân bị diệt rồi sao. Đáng tiếc mình thử không được, ngay cả sát thủ có bị bắt không cũng không biết.
Dù sao ngày đó ả phái ra sát thủ rất lợi hại, có thể làm bọn họ biến mất không còn bóng dáng hẳn phải có cao thủ tương trợ. Sau đó ả cũng có đi hỏi thủ vệ KhônTrữ Cung, bọn họ đều nói tất cả như thường, nhiểu sát thủ như vậy lại hoàn toàn biến mất, này chỉ có thể dùng từ ‘kinh khủng’ để hình dung.
“Làm phiền muội muội quan tâm rồi, bản cung tất cả đều ổn.” Hủ Liên thầm nghĩ không lẽ là có người âm thầm hỗ trợ sao? Thấy bộ dáng suy nghĩ sâu xa của Hồng Quý phi, chắc ả ra tay khá mạnh, vậy tại sao cô một chút cũng không cảm giác được. Nếu không phải Hồng Quý phi này cáo đến chúc tết gà, cô cũng không biết mình đã bị tập kích một lần.
Là thế lực của Nam Cung gia, hay là thế lực nào khác trong cung? Nhất thời, Hủ Liên cũng không nghĩ ra được là ai giúp đỡ cô chống lại độc thủ của Hồng Quý phi.
Hủ Liên trước giờ là người có ân tất báo, này là lần đầu tiên ngay cả người giúp là ai cô cũng không biết, dù sao cô cũng không thích mắc nợ người ta.
“Nếu tỷ tỷ không có việc gì, như vậy muội muội sẽ không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa.” Hồng Quý phi đứng dậy xin cáo lui, nhìn thân hình có chút bất ổn của ả, sợ là đã bị kích thích không nhỏ.
Sau khi Hồng Quý phi rời khỏi, Hủ Liên một mình ngồi đó, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Biểu tình tỏ ra nghiêm trọng, dù sao địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, nếu không nhờ thế lực thần bí kia giúp đỡ, cô có thể đã chết.
Hủ Liên vốn đã xem thường sống chết, tất nhiên sẽ không vì bị ám sát mà phiền não, chỉ là buồn bực vì còn chưa diệt được Nam Cung Hoành Văn, cô có thể đã chết trên tay kẻ khác. Xem ra chính mình lo lắng còn chưa đủ chu toàn.
Theo tiết tấu gõ ngón tay của Hủ Liên, một cái bóng trên xà ngang trong phòng bay nhanh ra ngoài.
Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. - Mèo phiêu lưu