Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Mèo phiêu lưu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13-14-15-16
hương 13: Răn dạy của Thái hậu.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Nương nương, nương nương...” Hủ Liên ngồi trước gương để cung nữ chải đầu, nhìn ảnh ngược trong gương, tuy không được rõ ràng như ở hiện tại nhưng lại có một cảm thụ khác
“Chuyện gì lại hoảng như thế?” Hủ Liên nhàn nhạt xoay người nhìn cung nữ đang quỳ gối một bên, người ở đây thật sự là rất nông nỗi.
“Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng có chỉ để nương nương bồi Thái hậu cùng nhau dùng bữa sáng.” Cung nữ không dám ngẩng đầu, run rẩy nói. Kết quả của hai nữ quan ngày hôm qua đã khiến những cung nữ bọn họ đối Hủ Liên càng kính nể hơn, không dám làm càn nữa.
“Linh Lung thỉnh an tỷ tỷ.” Một nữ tử mặc tố y* mang theo mấy cung nữ từ một hướng khác đi tới, chắn đường Hủ Liên. Hủ Liên giương mắt, nhìn nữ tử đang cúi đầu. Này là người thứ mấy của Điền Triết Hiên?
(R: đồ bằng tơ tằm)
“Muội muội thực sự là đa lễ, muội cũng là muốn cùng ta đi đến chỗ Thái hậu sao?” Linh Lung ngẩng đầu, Hủ Liên nhìn thần sắc dịu dàng, nhu nhược của nàng, lại thêm đôi mi thanh tú trên cặp mắt hạnh, có thể thấy được đây là một cô gái hoàn toàn khác với Hồng quý phi.
“Đúng vậy tỷ tỷ.” Nàng lời nói nhỏ nhẹ, cử chỉ thỏa đáng đi theo phía sau Hủ Liên đến Từ Trữ cung của Thái Hậu.
“Hoàng hậu, người tới có chút chậm.” Thái hậu tuổi gần bốn mươi vẫn sặc sỡ loá mắt như trước, chỉ là dáng dấp nghiêm nghị làm cho thoạt nhìn có vẻ không dễ thân cận.
“Mẫu hậu, nô tì biết sai rồi.” Không có giải thích, chỉ là đoan trang bái trước mặt Thái Hậu. Hủ Liên biết nhiều nữ nhân gặp tình huống như vậy giải thích chỉ có kết quả hoàn toàn ngược lại, không bằng theo lời của người ta.
“Hoàng hậu đứng lên đi, để ai gia nhìn người một chút.” Thái hậu không tìm được sơ hở, đành phải thôi, cho phép Hủ Liên đến gần.“Ban thưởng tọa.”
Quả nhiên cô cùng Linh Lung là tới trễ nhất, bàn ăn lớn như vậy cũng đã ngồi không ít người. Xem ra có thể ngồi ở chỗ này dùng bữa sáng đều là ái phi của Điền Triết Hiên, số lượng thật đúng là không ít a.
Hủ Liên ngồi ngay ngắn bên cạnh Thái hậu, để Thái hậu nhìn đủ. Điền Triết Hiên là cố ý trễ như vậy mới cho người đến gọi cô, đơn giản là muốn mượn tay Thái Hậu ra oai phủ đầu với cô, đáng tiếc một kế này chưa thực hiện được, kế tiếp sẽ là cái gì đây?
“Tỷ tỷ, nghe nói đêm qua Hồng quý phi là bị khiêng ra từ Khôn Trữ cung của tỷ.” Một nữ tử mặc đồ mỏng màu tím che miệng, nhỏ giọng nói. Xem ra chuyện hôm qua đã truyền đến xôn xao.
Chương 14: Yên lặng quan sát tình hình trong cung.
Edit: PT a.k.a Ring.
Hủ Liên không nói lời nào ngồi một chỗ, đương sự là Điền Triết Hiên cùng Hồng Quý phi còn không lên tiếng, cô làm chi rảnh rỗi không có việc gì làm cùng nữ nhân này dông dài.
“Lan quý phi, cô đây là muốn gây xích mích quan hệ giữa ta và tỷ tỷ a?” Quả nhiên Hồng quý phi trước hết nhảy dựng lên, tự cho là thay Hủ Liên xuất đầu cùng Lan quý phi tranh chấp.
“Hồng quý phi, ta chỉ nghe được một ít lời đồn, cho nên để tránh tin đồn thất thiệt mới hướng Hoàng Hậu nương nương chứng thực.” Bên ngoài làm ra vẻ kiều nhu cùng sôi nổi, Hủ Liên như trước lẳng lặng nghe bọn họ nói, như vậy cũng có lợi khi nắm rõ tính cách các ả.
“Đúng vậy, Lan quý phi cũng chỉ là tránh tin đồn nhảm, Hồng quý phi hà tất lại tức giận như vậy chứ?” Nữ tử nhỏ nhắn một thân cung phục màu vàng nhạt cũng chen vào, xem chừng cũng bất quá mười bảy, mười tám tuổi.
“Liễu quý phi, cô đây là đang giúp đỡ khi dễ Hồng tỷ tỷ sao?” Nữ tử mặc cung phục màu lam lộ vẻ anh khí cũng mở miệng nói, xem ra là người bên phe Hồng quý phi.
“Các nàng không phải muốn hỏi Hoàng hậu sao, như thế nào lại tranh luận rồi?” Điền Triết Hiên cảm giác không đúng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhắc nhở bọn họ trở về chủ đề. Đáng tiếc những nữ nhân này quá non, căn bản chỉ là một đám nóng nảy tự tranh luận.
“Hoàng thượng...” Hồng quý phi hờn dỗi, ỷ ôi trên người Điền Triết Hiên, làm như oán giận.
“Hồng quý phi tối qua bởi vì mệt nhọc quá độ mới bị ta sai người mang ra ngoài, xem ra muội muội khôi phục rất nhanh. Bất quá như vậy cũng tốt, để có con nối dòng cho Hoàng thất cần phải nỗ lực a.” Hủ Liên cầm lấy trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không nhanh không chậm nói.
“Vâng, đúng vậy. Tỷ tỷ lo lắng nhiều rồi.” Một câu nói, làm cho Hồng quý phi lập tức từ trong lòng Điền Triết Hiên nhảy dựng lên, đoan đoan chính chính ngồi ở vị trí của chính mình. Ả dù không rõ lí lẽ cỡ nào cùng biết sinh con nối dòng cho Hoàng thất có ý nghĩa lớn như thế nào, nhưng lại từ Hủ Liên thân là Hoàng hậu nói ra, ai biết có thể có ám ý gì hay không.
“Vừa sáng sớm đã khắc khẩu liên tục, các ngươi trong mắt còn có ta Thái hậu này hay không?” Thái hậu ở một bên nghe xong nửa ngày mở kim khẩu*, trong nháy mắt không còn ai dám lên tiếng.
(R: kim khẩu tức là miệng vàng, ý chỉ sự cao quý)
“Thái hậu người thân thể không tốt, nghìn vạn lần không nên nóng giận.” Tay Linh Lung vỗ ngực Thái Hậu, giúp bà thuận khí, xem ra quan hệ của Linh Lung và Thái Hậu rất mật thiết, Hủ Liên không nói gì, chỉ là yên lặng thu hết vào mắt. Chương 15: Hoàng tử Điền Thần Chích.
Edit: PT a.k.a Ring
Một bữa ăn sáng những quý phi lại ăn thấp thỏm không yên, cũng chỉ có Hủ Liên cùng Linh Lung bình tĩnh nhất. Xem ra lần này, bọn họ đã biết được Hoàng hậu nương nương cũng không phải kẻ ngốc, tuy bị Hoàng Thượng vắng vẻ, nhưng vẫn không thể coi thường.
Dùng xong đồ ăn sáng, Hủ Liên cho những cung nữ vẫn đi theo hai bên cô lui xuống, một mình một người đi trong hậu hoa viên. Cái oi bức giữa hè tại chỗ bóng cây rậm rạp mát mẻ ở đây lại có vẻ không đáng kể, nhìn hoa cỏ hai bên được chăm sóc chu đáo, tâm tình Hủ Liên cũng thả lỏng một chút.
“Bốp...” Một hòn đá thẳng tắp hướng cô bay tới, bị cô tránh thoát trong gang tấc. Hủ Liên hơi nhíu đôi mi thanh tú, nhìn lên thân ảnh trên cây. Một đứa nhóc chừng bảy, tám tuổi ở trên làm mặt quỷ với cô, rất hiển nhiên vừa rồi chính là cậu ra tay.
“Xuống đây.” Vẫn bình tĩnh như trước nói với đứa nhỏ trên cây “Đừng để ta nói lần thứ hai.”
“Ta sao phải nghe lời ngươi, biết ta là ai không?” Cậu bực bội đứng ở trên cây, hai tay chống nạnh nhìn xuống Hủ Liên.
“Ngươi nói xem ngươi là ai?” Hủ Liên đạm mạc nhìn đứa nhỏ bướng bỉnh, loại trẻ con bị làm hư này là cô ghét nhất.
“Ta là Điền Thần Chích, đúng là hoàng tử, ngươi sợ rồi sao, còn không mau mau quỳ xuống cho ta.” Nhìn bộ dạng cằm muốn chĩa lên trời của cậu, Hủ Liên lại nhìn xuống thân cây dưới chân cậu bé, mơ hồ có dấu hiệu sắp gãy. Gọi là Điền Thần Chích thì có cái gì đáng khoe, thì ra là nhi tử của Điền Triết Hiên, thảo nào ấu trĩ như vậy.
“Ta nói ngươi xuống đây.” Hủ Liên tiến lên vài bước, đứng ở ngay phía dưới cậu, nói.
“Có bản lĩnh ngươi lên đây nha.” Điền Thần Chích chưa từng bị người khác dùng khẩu khí ra lệnh, có chút tức giận đứng trên cây hô.
“Rắc...” Quả nhiên thân cây bị gãy, Điền Thần Chích kêu to, đầu hướng đất rơi xuống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hủ Liên cấp tốc bắt được chân cậu bé, miễn cho cậu số phận đầu nở hoa. Thực sự là chỉ mành treo chuông, cũng may Hủ Liên phản ứng tương đối nhanh.
“Mau buông ta xuống.” Điền Thần Chính bị treo ngược bực bội đạp chân, đáng tiếc bị Hủ Liên nắm chặt không có cách nào đá văng ra.
“Tuổi còn nhỏ lại vênh váo tự đắc như thế, ỷ vào thân phận bản thân đi rêu rao, ngươi như vậy sau này có thể nào thành tài.” Hủ Liên hé ra mặt lạnh, nhìn Điền Thần Chích trên mặt đỏ bừng, chính là không chịu buông hắn ra.
Chương 16: Côn bảng dưỡng ra hiếu tử.
Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.
Beta: PT a.k.a Ring.
“Điện…Điện hạ…” Mấy người nghe tiếng mà đến lại thấy Hoàng hậu đang xách Hoàng tử lên, sợ đến không ngừng dập đầu trên mặt đất. “Nương nương…Nương nương, xin người hãy bỏ qua cho điện hạ, điện hạ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin nương nương tha cho điện hạ.”
“Không nên cầu xin tha thứ cho ta, đi cầu xin nữ nhân này làm chi?” Điền Thần Chích rất có cốt khí hô. “Ngươi có bản lĩnh thì bỏ ta xuống.”
“Có cốt khí là chuyện tốt, nhưng mà vừa nãy ngươi lấy đá ném ta thì không sai sao? Đối với trưởng bối nói như vậy là không sai sao?” Hủ Liên nhìn sắc mặt hồng hồng của Điền Thần Chích, cũng biết cậu kiên trì không được bao lâu nữa. “Mau xin lỗi cho ta.”
“Ngươi mơ tưởng, bất quá ngươi cũng chỉ là một nữ nhân của phụ hoàng, ta lại là nhi tử duy nhất của người, nếu như phụ hoàng biết ngươi đối với ta như thế, nhất định chém đầu ngươi.” Hủ Liên vừa mới nghĩ cậu bé có cốt khí, lại nghe cậu nói như thế, tức giận ngồi lên tảng đá bên cạnh, đặt Điền Thần Chích lên đùi.
“Các ngươi xoay đi chỗ khác cho ta.” Đám cung nữ kinh ngạc nhìn động tác của Hủ Liên, nhất thời lo lắng không dám động. “Không nghe thấy sao?”
“Ngươi muốn làm gì? Mau buông.” Điền Thần Chích nằm ngang trên đùi Hủ Liên, thấy sắc mặt dị thường lãnh khốc của cô, trong tâm bỗng có dự cảm không lành.
“Bốp, bốp, bốp, cho ngươi không nghe lời.” Kéo quần cậu xuống, Hủ Liên không chút do dự nâng tay đánh lên cái mông nho nhỏ của Điền Thần Chích.
Một âm thanh vang lên, các cung nữ liền quỳ rạp xuống đất. Các nàng không thấy cũng biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng các nàng không dám ngẩng đầu nhìn, rất sợ làm Hoàng hậu nương nương không vui. “Nương nương…Nương nương…”
“Oa…Ta sai rồi!” Điền Thần Chích vốn chịu đựng không muốn xin lỗi rốt cuộc cũng chịu không nổi đau đớn trên mông mà cầu xin tha thứ. Hủ Liên ngừng lại, mắt nhìn cái mông sưng đỏ của cậu, nhẹ nhàng giúp cậu kéo quần lên.
“Lần sau để ta thấy ngươi tái phạm, sẽ không buông tha ngươi đơn giản như vậy đâu.” Cô đứng lên, sửa sang lại y phục có chút nhăn, nhìn Điền Thần Chích mặt đầy nước mắt nước mũi.
“Ngươi tên là gì?” Điền Thần Chích hít cái mũi sưng đỏ, quật cường nhìn Hủ Liên.
“Hỏi người khác không cần dùng từ ‘làm ơn’ sao?”
“Làm ơn, xin hỏi, ngươi tên là gì?” Hiển nhiên là chưa từng nói như vậy, Điền Thần Chích nói có chút cứng nhắc.
“Nam Cung Hủ Liên”
Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. - Mèo phiêu lưu