Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Mèo phiêu lưu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05-06-07-08
hương 5: Ca ca hướng nội.
Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.
Beta: PT a.k.a Ring.
“Kiếp trước mình lại là một người không có mắt nhìn, nam nhân như vậy cũng coi trọng a?.” Hủ Liên dạo quanh hành lang, tòa nhà này thật lớn, cổ kính, so với Tô Châu Lâm Viên có phần giống nhau.
Đang đi tới, cô bỗng dừng lại. Phía trước cách đó không xa có một chòi nghỉ mát nho nhỏ. Vào giữa đêm hè, đây đúng là một chỗ tốt. Hủ Liên ngồi ở ghế đá giữa chòi nghỉ mát, cảm thụ gió mát nhè nhẹ, từ từ vỗ về lên gương mặt.
“Không ngờ muội muội cũng có nhã hứng hóng mát ở đây giống ta.” Hủ Liên ghé mắt nhìn nam tử đang nói, cô một chút cũng không cảm giác được hắn đi đến, có thể đây là một người giỏi khinh công.
“Như vậy ca ca vì sao đến đây, lẽ nào cũng là do bị trời nóng làm cho mất ngủ?”Hủ Liên đưa tay chống cằm, nhìn thủy tiên* nổi lơ lửng trên mặt hồ ngoài đình. Những con cá nhỏ có lẽ cũng vì oi bức mà nhảy lên mặt nước, phá tan mặt hồ đang thanh tĩnh.
(*thủy tiên: hay còn gọi là bông súng. Hình em nó đây:
Có màu hồng, trắng, vàng, xanh, tím,… đủ cả. K phải hoa sen nhóe.)
“Muội muội thân thể đã tốt hơn?” Nam nhân ngồi xuống trước mặt cô, chăm chú nhìn cô một cách bí hiểm, tìm tòi nghiên cứu với biểu tình sôi nổi. Hắn không ngờ muội muội luôn luôn líu ríu vừa nhìn thấy hắn sẽ phát hỏa lần này có thể bình tĩnh phản bác lại hắn.
“Làm phiền ca ca lo lắng, chuyện quá khứ cứ để vào quá khứ đi.” Hủ Liên nhẹ nhàng ngẩng đầu, vén phần tóc hai bên tai ra sau, nhìn ca ca trước mắt này, bên ngoài nhã nhặn nhưng mơ hồ lộ ra một loại khí chất nguy hiểm. “Trước đây vẫn không quan tâm đến chuyện vào cung, ca ca có thể nói cho ta biết không?”
“Nếu như muội muội sớm có thể nói ra những lời này, phụ thân nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.” Hắn lấy ra một chiết phiến, vừa quạt vừa đánh giá Hủ Liên. Không nghĩ tới lần này Hủ Liên tự sát không thành lại trở nên thông tình đạt lý đến vậy, thế nhưng hắn thấy tại sao có chỗ nào đó không hợp lí.
“Ca ca còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Hủ Liên tùy ý hắn ở bên kia suy đoán, vô cùng bất mãn vì hắn chưa trả lời câu hỏi của cô.
“Đầu tháng sau, trong cung sẽ phái người tới đón muội đi. Lần này vào cung, muội mang thân phận Hoàng hậu, ngôn hành cử chỉ cũng không được thất thố a.” Nhìn ngữ khí cường ngạnh của Hủ Liên, hắn tựa hồ nghĩ chính mình đang cùng một người khác nói chuyện.
“Những lời ca ca nói, Hủ Liên nhất định nhớ kỹ, cũng đã không còn sớm, muội muội cáo lui trước.” Hủ Liên đứng lên, hướng hắn khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Chương 6: Âm mưu hôn nhân.
Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.
Beta: PT a.k.a Ring.
“Diệp Lôi, Liên Nhi thế nào rồi?” Một nam tử trung niên đang đứng trước cửa số, thấy ái tử đến liền xoay người hỏi chuyện của Hủ Liên.
“Muội muội lần này tựa hồ như thay đổi thành một người khác, con đi hỏi qua thị nữ thiếp thân của nàng, đích thật là thay đổi rất nhiều. Nhưng thật ra, con nghĩ đây lại là chuyện tốt, chí ít không phải như trước đây, mọi việc đều thể hiện ra mặt như một đứa nhỏ.” Diệp Lôi đứng trước mặt nam nhân kia cung kính nói.
“Được, vậy là tốt rồi. Ta vốn sợ nó làm lỡ kế hoạch của chúng ta, hiện tại nghe con nói như vậy thì nhất định không có vấn đề gì. Hôn quân này để Liên Nhi đợi đã nhiều năm, Nam Cung gia chúng ta há có thể chịu nhục lớn như thế? Liên Nhi đã hai mươi mới vào cung, đây là hắn cố ý, hắn cố ý khiến Nam Cung gia chúng ta hổ thẹn.” Nam nhân tức giận đánh một chưởng nát mặt bàn.
“Phụ thân yên tâm, kế hoạch lần này nhất định thiên y vô phùng*, có một số việc con có thể từ từ nói với muội muội sau.” Nghe được ái tử nói như vậy, nam nhân dần dần điều chỉnh cơn tức giận, từ từ bình tĩnh lại.
(R: thiên y vô phùng: vô cùng hoàn hảo, k có kẽ hở.)
“Lần này nhất định phải kéo tên hôn quân kia xuống khỏi vương vị, vị trí này vốn phải để ta, Nam Cung Hoành Văn ngồi mới đúng.”
“Đúng vậy, phụ thân” Diệp Lôi cúi đầu phụ họa với hắn.
Sáng sớm hôm sau, Hủ Liên đã bị Diệp Lôi gọi vào thư phòng. Cô lẳng lặng ngồi ở một bên xem thư tịch trên giá sách, cùng đợi Diệp Lôi gọi cô đến nhưng vẫn chưa nói một lời nào.
“Muội muội hiện tại đối với sử sách rất hứng thú?” Diệp Lôi đứng trước mặt, nhìn quyển sách trên tay cô. “Trước đây muội muội chính là ghét nhất phải xem loại trúc trắc khô khan này.”
“Ca ca tìm ta là có chuyện gì quan trọng muốn thương lượng?” Trở mình một cái, không ngước mắt lên, Hủ Liên biết nam nhân này gọi cô đến nhất định là nói chuyện nhập cung. Ngày hôm qua nói với nhau đôi câu vài lời, cô có thể thấy được chuỵên vào cung lần này tựa hồ là một chuyện có ẩn nhiều nội tình.
“Nếu muội muội đã trực tiếp như thế, ta đây cũng chỉ có thể nói thẳng ra. Lần này muội vào cung làm Hoàng hậu, chắc chắn rất nhiều người bất mãn muốn diệt trừ muội, đến lúc đó, phụ thân thân là Thừa tướng nhất định giúp đỡ muội.” Diệp Lôi nhìn Hủ Liên biểu tình vẫn như cũ, lo lắng không biết cô có nghe hắn nói không.
“Ta hiểu mà.” Nhẹ nhàng gấp sách lại, Hủ Liên trả sách lên giá. “Ca ca còn có chuyện gì nữa?”
Chương 7: Thiên tử phong lưu.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Chỉ là nghĩ muội muội thay đổi có chút kinh người, muội trước đây ghét nhất là phải thấy ta” Diệp Lôi vuốt cằm, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, tinh quang trong mắt thu lại, lo lắng xem lúc nào đem kế hoạch nói cho cô nghe là thích hợp nhất.
“Con người luôn luôn thay đổi, ca ca. Nếu người ta vĩnh viễn không trưởng thành, làm sao có thể làm đại sự đây?” Hủ Liên lộ ra mỉm cười, cô là thư kí, khi xã giao lại là một người bạn gái phi thường xuất sắc. Bởi vì tươi cười hoàn mỹ làm đối thủ buông xuống cảnh giác với sự khôn khéo và lãnh khốc của cô.
“Được rồi, buổi chiều sẽ có lão sư dạy lễ nghi đến giảng bài, muội đi nghỉ ngơi trước đi.” Nhìn Hủ Liên khuất sau cửa, khuôn mặt tươi cười kia dần dần biến mất.
“Một người sống lại thay đổi cũng không thể triệt để như vậy, muội rốt cuộc có đúng là muội muội ta hay không?”
Bài học lễ nghi buổi chiều, lão sư dạy lễ nghi vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Hủ Liên, vốn nghe nói là muốn giảng dạy tiểu thư Nam Cung gia, bà đã chuẩn bị tốt tinh thần chịu nhục. Không nghĩ tới tiểu thư này một chút cũng không ngang ngược, kiêu ngạo vô lí như người ngoài nói, ngược lại thấy lễ nghi của mình còn không bằng đoan trang của cô. Sau buổi học bà liền hướng Diệp Lôi chào từ giã, nói là không có khả năng giảng dạy cô.
Hủ Liên ngồi trước cửa sổ, đọc những thư tịch về lịch sử thời đại này. Thầm nghĩ, thân là con gái Tể tướng, vì sao hai mươi tuổi còn chưa lấy chồng, cổ đại không phải từ rất sớm đã có hôn phối sao?
“Tiểu Liên, vì sao Hoàng Thượng trễ như vậy mới gọi ta vào cung?”
“Là... là bởi vì vi...” Tiểu Liên ấp úng không dám nói ra, tiểu thư đọc sách vốn đã là chuyện lạ, vì sao hiện tại lại hỏi nàng vấn đề trực tiếp như vậy, điều này làm cho tiểu Liên nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Nói mau.”
“Hoàng Thượng nói phi tử trong hậu cung đã quá nhiều rồi, cho nên không vội gọi Hoàng Hậu vào cung.” Tiểu Liên bị dọa đến sắc mặt trắng bệch bật thốt lên nói ra nguyên nhân.
“Thì ra như vậy, cùng Điền Triết Hiên một dạng. Nam nhân a...” Hủ Liên xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau, lẽ nào đây là kiếp trước của hắn?
“Tiểu thư, người sao có thể hô thẳng tục danh của Thánh Thượng, như vậy rất nguy hiểm a.” Tiểu Liên run lẩy bẩy quỳ xuống.
“Quả nhiên là hắn, ta lại muốn nhìn xem hắn giết ta như thế nào.” Hủ Liên khinh xả khóe miệng, trong mắt lóe ra tia sáng chờ mong.
Chương 8: Hôn lộ dài dằng dẵng.
Edit: PT a.k.a Ring.
Rất nhanh đã đến ngày vào cung, Hủ Liên mặc giá y thật dày, ngồi ngay ngắn trên kiệu lớn. Cho dù mặc thành như vậy trong khí trời nóng bức quả thật là một loại dày vò, thế nhưng cô vẫn ngổi thẳng lưng, đoan trang như cũ.
Từ biệt phụ mẫu cùng ca ca, đội ngũ trùng trùng điệp điệp hướng kinh thành tiến lên. Hủ Liên hiện tại ở lại chính là nhà cũ Nam Cung gia, bởi Nam Cung Hoành Văn thăng lên làm tể tướng, để thuận tiện lâm triều, tiên hoàng ở kinh thành an trí nhà cửa. Hôm nay cũng vì thể hiện thận trọng của Nam Cung gia, nghi thức vào cung mới có thể được an bài tiến hành ở nhà cũ.
“Nương nương, lần này do mạt tướng hộ tống người tiến cung.” Vén lên sa mỏng, Hủ Liên nhìn nam nhân quỳ rạp xuống một bên.
“Ngươi tên là gì?” Thân hình không động, Hủ Liên nhẹ nhàng mở miệng.
“Mạt tướng Lâm Hác Triết.” Đầu như trước không ngẩng lên.
“Đứng lên đi.” Thân thể cao to đứng lên, mồ hôi trên khuôn mặt màu đồng cũ càng làm hắn trông có vẻ rắn chắc. Hủ Liên buông sa mỏng, ý bảo lên đường.
Đến giữa trưa, cũng là thời gian ánh nắng gay gắt nhất. Đội ngũ chậm rãi đi tới, Hủ Liên lau lau mồ hôi trên trán, mặc thành như vậy giữa thời tiết này cả người nhất định sẽ nổi rôm sẩy.
“Dừng lại nghỉ ngơi đi.” Hủ Liên phân phó nói với Lâm Hác Triết.“Còn bao lâu nữa mới đến?”
“Hồi bẩm nương nương, dựa theo tốc độ hiện tại, ba ngày sau có thể đến đô thành.”
Hủ liên không nhiều lời nữa, cho dù cô tính tình đạm mạc cũng cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Cô còn phải mặc y phục dày như vậy ba ngày nữa, này quả thực là giúp cô xông hơi mà.
“Tướng quân, không tốt, phía trước có sơn tặc.” Một kỵ binh dò đường trên lưng vẫn còn mang ống tên, ngã xuống trước đội ngũ, mắt thấy có lẽ không sống nổi.
“Các ngươi tại chỗ đợi lệnh, còn các ngươi theo ta đi vào tiêu diệt những sơn tặc vô pháp vô thiên này.” Lâm Hác Triết đơn giản phân phó, liền dẫn một đôi nhân mã chạy vội đi.
“Sơn tặc? Ta xem này là hẳn là những thế lực không muốn ta sống đến kinh thành đi, những thế lực này có cả Điền Triết Hiên trong đó sao?” Hủ Liên vẫy vẫy tay áo, để nhiệt độ trên cơ thể tán đi một chút, thật làm người ta chờ mong a.
“Không tốt, là kế điệu hổ li sơn.” Một binh sĩ vừa nói xong đã bị tên bắn ngã, xung quanh đột nhiên xuất hiện không ít thích khách che mặt.
Không bao lâu, những binh sĩ đều ngã xuống trong vũng máu. Có chút máu văng đến trên sa mỏng hồng nhạt của Hủ Liên, cô lẳng lặng nhìn mọi chuyện trước mắt.
“Xoát...” Sa mỏng bị đao chém rách, thích khách trên người đầy máu một đao hướng cô đâm tới, Hủ Liên tránh cũng không tránh một chút.
Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. Hoàng Hậu phúc hắc của trẫm. - Mèo phiêu lưu