A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: abcxyr
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 276 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 52: Lan Nhi Của Ta
gay khi nàng vừa hô tên của hắn " Mạc Phong Thần " sự chú ý lại tập trung vào nàng, hoàng thái hậu đang xúc động cũng ngạc nhiên mà hoi
-" Lan nhi, con biết hoàng đế Mạc quốc sao?"- Lan nhi yêu quý của bà không biết thời gian vừa qua đã xảy ra chuyện gì với nó? Tại sao không dưng lại gọi tên hoàng đế Mạc quốc, phải biết là biểu ca của nó cũng chính là hoàng đế Lâm Kỳ bây giờ rất nhiều lần đã giao chiến với hắn ta.
-" Ta...con..không biết "- Nàng ngượng ngùng trả lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào hắn, Mạc Phong Thần cuối cùng ta cũng gặp lại chàng. Nàng thực sự, thực sự muốn ngay lúc này nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, nước mắt nàng đột nhiên ứa ra vì bây giờ nàng không thể đến bên hắn ngay được, dung mạo nàng đã thay đổi nhìn thấy hắn lạnh lùng nhìn mình nàng cảm thấy thật tủi thân.
-" Biểu muội, nàng biết hoàng đế Mạc quốc sao?"- Lâm Kỳ cũng thắc mắc hỏi biểu muội của mình, đối với biểu muội này hắn rất là yêu quý, ngay từ bé hắn đã chiều chuộng nàng như em gái ruột của mình, sau lần đi du ngoạn đó, nàng mất tích khiến cho mẫu hậu khóc hết nước mắt đau thương vô cùng. Hắn đã cử người đi tìm khắp nơi mà không có tung tích, lần này mắn mắn thay lại về hoàng cung thật khiến hắn mừng rỡ. Nhưng mà tại sao, biểu muội lại có thể quen biết tên khốn kia?
-" Không "- Nàng vẫn khóc nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy, Mạc Phong Thần, liệu chàng có nhận ra ta không? Nàng vất vả bao nhiêu, gian nan bao nhiêu cuối cùng cũng đã gặp lại được chàng.
Mạc Phong Thần lúc này, không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, chỉ biết vị công chúa mất tích mới quay trở về kia đột nhiên lại gọi tên hắn, nhìn hắn mà rơi nước mắt. Không hiểu vì sao, ngay khi nghe tên mình thốt ra khỏi miệng nàng một tiếng gọi quen thuộc nào đó lại vẳng vặng bên tai hắn, thật giống như nàng vẫn thích gọi thẳng tên hắn như xưa.
Hắn nhìn nàng khóc, nàng nhìn hắn khóc, trong một khoảng khắc, hắn cảm thấy nhận ra một điều gì đó cũng cảm thấy không hẳn là nhận ra cái gì, cảm xúc lẫn lộn này thật khó chịu. Ngoài nhìn nàng ra hắn chưa nhìn nữ tử nào mà lâu như vậy? Hắn động lòng, thay lòng đổi dạ ư? Không, chỉ là vị công chúa kia có gì đó rất lạ, cái gì đó rất...quen thuộc.
-" Lan nhi, con làm sao vậy, cảm thấy không khỏe ư?"- Hoàng thái hậu lo lắng nắm tay nàng nói, Bách Ngọc Lan không nói gì. Nàng cần chấn tĩnh lại, Mạc Phong Thần đã đang ở trong cung, thân phận nàng cũng là công chúa, việc gì phải khóc!
-" Con không sao? Đột nhiên con cảm thấy cảm động quá thôi! Con cứ nghĩ mình là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, số phận cực ải bị cống vào cung, ai ngờ ông trời thương xót cho con gặp lại người "- Cái gọi là diễn xuất chính là vậy, Bách Ngọc Lan nói dối không chớp mắt làm điệu bộ đáng thương khiến cho lão thái hậu càng đau lòng không thôi
-" Ôi đứa trẻ đáng thương của ta, ông trời đúng là có mắt, ai gia nhất định sẽ bảo hộ cho con thật tốt không để con chịu bất cứ khổ ải nào nữa "- Lão thái hậu vô cùng hiền hậu nắm lấy tay nàng.
-" Nhưng tại sao muội lại gọi tên hoàng đế Mạc quốc vậy "- Lâm Kỳ lại hỏi, hắn không hiểu tại sao biể muội lại gọi cái tên kia trong khi đó đại điện đang tấu nhạc, mỹ nhân xinh đẹp múa lượn như hồ điệp, quần thần ngả nghiêng đắm chìm trong khi Mạc Phong Thần vẫn mải mê trong suy nghĩ của mình. Hắn liệu có quen nữ tử kia?
-" À, muội chỉ là từng nghe danh tiếng của hoàng đế Mạc quốc là một minh quân tài giỏi vô cùng xuất chúng có tài trị nước trị dân, hôm nay nghe danh đã lâu mà được gặp mặt thật khiến muội cảm thấy ngưỡng mộ, hoàng huynh, muội cảm thấy hoàng đế Mạc quốc thật ưa nhìn"- Một mũi tên trúng hai đích, vừa khen ngời vừa thể hiện rõ ý đồ của nàng, hoàng huynh yêu nghiệt này chắc là hiểu ý nàng đi! Chết thật, hình như có hơi lộ liễu quá, nàng đang mất trí nhớ cơ mà!
-" Ha ha ha, thì ra biểu muội của ta đã động lòng rồi, thế nào nhìn trúng hoàng đế Mạc quốc kia rồi sao?"- Lâm Kỳ cười khổ trong lòng, ngay cả biểu muội của hắn mới nhìn đã thích, tên khốn kia có mị lực hơn hắn sao?
-" Đúng là, nữ đại bất trung lưu, nhưng hoàng đế Mạc quốc thì không được, ai gia không đồng ý, để hôm nào đó ai gia bảo hoàng thượng sắp xếp tổ chức tuyển phò mà cho con, lúc đó người nào con vừa ý thì ai gia sẽ xem xét "- Hoàng thái hậu dịu dàng nói, công chúa của bà sao có thể gả cho hoàng đế kia được vừa xa xôi lại không biết có được sủng ái không, nghe bảo từ khi hoàng hậu mất hắn ta giải tán hậu cung, để tang hoàng hậu, một tên hoàng đế si tình.
-" Thái hậu, con thích chàng, thái hậu người có thể sắp xếp cho con gặp chàng chút được không? "- Nàng biết nếu nàng không làm rõ thân phận để hắn tin nàng chính là Băng nhi trước kia thì không đời nào hắn lấy người khác, nàng quá hiểu hắn rồi, tên hoàng đế ngốc si tình của nàng
-" Chuyện này..."- Thấy đứa cháu yêu quý nũng nĩu như những ngày xưa, bà cũng thấy lung lay
-" Đi mà, con chỉ muốn gặp chàng một chút thôi "- Nàng dịu vào lòng lão bà, tuy có chút ớn lạnh nhưng dù gì việc gặp chàng quan trọng hơn.
-" Được, lát nữa trẫm sẽ cho người mời hoàng đế Mạc quốc đến, biểu muội cố gắng lên "- Ha ha, biểu muội xem ra sẽ đau lòng thôi, tên khốn kia trong lòng chỉ có nữ nhân kia mà thôi.
-" Hoàng huynh hứa đó "- Yêu nghiệt, ngươi dám nói dối thì ta nhất định sẽ giết người, hừ.
Yến tiệc dần đi vào hồi kết, Bách Ngọc Lan được lão thái hậu đưa về tẩm cung của " nàng " ngày trước, quả thật tẩm cung này vô cùng tráng lệ, vô cùng xa hoa. Phải nói, lão thái hậu với tên hoàng huynh yêu nghiệt có vẻ như rất yêu quý biểu muội này cũng là nàng bây giờ.
Haizz, về thân phận của nàng bây giờ- công chúa Lâm Dạ quốc thực ra nàng là con gái của tể tướng đương triều cũng là đệ đệ của hoàng thái hậu với công chúa Sở quốc nhưng phụ thân của nàng đã tử trận hy sinh trong chiến tranh mẫu thân thương tâm quá độ nên mất theo. Nàng là đứa con gái duy nhất được thái hậu đưa vào cung nuôi dưỡng nên hoàng thái hậu vô cùng yêu quý chiều chuộng đứa cháu này, Lâm Kỳ là biểu ca cũng rất cưng chiều nàng. Nhưng trong một lần đi chơi trên thuyền rồng nàng bị rớt xuống nước từ đó mất tích khiến cho thái hậu vô cùng thương tâm.
Ông trời sắp xếp cũng chu đáo quá đi, lần này quay lại còn được làm công chúa cơ đấy!
-" Công chúa, người nên đi tịnh thân và thay bộ xiêm y khác, nô tỳ đã chuẩn bị xong hết "- Tiếng cung nữ từ bên ngoài vọng vào.
Bách Ngọc Lan đã lâu không có được hưởng thụ những thứ này nên rất thoải mái để cho nô tỳ thoát xiêm y rồi từ từ ngâm mình vào nước. Trong nước được pha thêm thảo dược vừa có mùi hương dễ chịu vừa thoải mái toàn thân, bên cạnh còn có người thêm nước vào thùng còn rải thêm cánh hoa hồng. Đúng là loại hưởng thụ chỉ có người hoàng thất mới được, đã xuyên không phải xuyên vào thân phận thế này mới gọi là tuyệt chứ!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, toàn thân thoải mái, nàng được người hầu hạ từ việc thoa hương thảo thơm ngát cho đến việc mặc xiêm y, đúng là thoải mái thật. Lần này không phải xiêm y đỏ rực nữa mà là bộ xiêm y màu xanh lam vô cùng mát mắt, tóc nàng được vấn gọn gàng, đẹp đẽ lại thoải mái vô cùng. Thực ra hoàng cung Lâm Dạ quốc cũng không tệ lắm.
Lúc này Mạc Phong Thần đang ở trên đại điện, sau một màn vừa rồi, hắn biết mình sẽ được mời đến gặp công chúa kì lạ kia, trong lòng ngàn vạn lần không muốn nhưng nếu đến đấy hắn sẽ có cớ gặp mặt hoàng thái hậu.
Lâm Kỳ lúc này uống đã ngà ngà say được tiểu quan dìu về tẩm cung, yến tiệc đã tàn, màn đêm đã buông xuống. Hắn theo người đi đến nơi đã được sắp xếp dành cho khách mời và sứ thần để nghỉ ngơi. Có lẽ đây là tẩm cung để không nào đó đã được dọn dẹp, trang hoàng vô cùng đẹp đẽ, mọi thứ ngăn nắp, có thái giám và cung nữ luôn luôn túc trực để sai bảo, có lính gác bảo vệ bên ngoài.
Mạc Phong Thần đi vào phòng, lệnh cho mọi người lui hết rồi từ từ bình tâm lại, chờ đợi người đưa tin mời hắn qua. Lúc này ám vệ trong tối xuất hiện, báo cáo tin tức đã điều tra được
-" Thưa chủ nhân, người mà dâng lễ hôm nay là một mỹ nhân cũng là công chúa kia chính là tộc trưởng của đám thổ phỉ ám sát vương gia, có cần xử lý hắn ta không thưa chủ nhân"- Dám đắc tội với chủ nhân còn gây trọng thương với vương gia, chắc hẳn hắn sẽ chết!
-" Ngươi nói, hắn chính là gã thổ phi ở trong hẻm núi kia, vậy nữ tử hắn bắt cóc.....mau, đem hắn đến đây cho ta, bằng mọi giá lập tức đưa hắn đến đây "- Theo lời của Mạc Diệp Thâm, nữ tử hôm đó hắn gặp được tự xưng là nàng, lão đầu cũng nói nàng đã quay trở lại, vậy nử tử kia đâu, liệu đúng là nàng, vậy nàng đâu?
Trong chốc lát, ba ám vệ bí mất đưa gã tộc trưởng kia vào cung mà không ai hay biết,miệng hắn bị nhét một miếng rẻ lên không thể la hét được gì, một gà thổ phỉ dữ tợn nay lại bị chói gập bắt quỳ dưới chân hắn
-" Nếu ngươi mở miệng nên hét, thanh gươm này sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục "- Một ám vệ đưa kiếm gần sát cổ hắn, một ám vệ bỏ miếng rẻ ra khỏi miệng. Tất cả chờ Mạc Phong Thần lên tiếng
-" Ngươi, mấy hôm trước ngươi động thủ với người của vương gia trong hẻm núi kia đúng không?"- Mạc Phong Thần nhẹ nhàng lên tiếng
-"Tiểu nhân đắc tộ, xin tha mạng, xin tha mạng, muốn gì tiểu nhân có thể bồi thường, xin tha mạng "- Gã tộc trưởng run như cầy sấy, đập đầu xuống đất xin tha
-" Vậy nữ tử ngươi bắt đâu, nữ nhân đó đâu "- Mạc Phong Thần gằn giọng nói, ngay cả ám vệ quen thuộc cũng run người
-" Là công chúa...chính là công chúa kia....tiểu nhân không biết đó là công chúa, xin tha mạng, xin tha mạng.."- Gà vẫn dập đầu xuống đất, trán đã bắt đầu rướm máu
Là công chúa kia, công chúa kì lạ nhìn hắn mà khóc, gọi tên hắn....là nàng sao? Bách Ngọc Lan sao? Mạc Diệp Thâm nói dung mạo nàng đã thay đổi, thực sự như vậy?
Trong lòng hắn rung động dữ dội, nếu là thật, đó đúng là nàng? Hắn không kìm được lòng muốn ngay lập tức đến xác nhận lại, chắc chắn là nàng, đó phải là nàng
-" Đem hắn ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy hai tay của hắn "-Ý chính là chặt hai cánh tay của hắn đi, không giết coi như cảnh cáo.
-" Xin tha mạng, xin tha mạng,xin..ưm.."- Gã tộc trưởng hoảng sợ la hét nhưng bị ám vệ nhét rẻ vào miệng lại bí mật lôi đi.
Mạc Phong Thần sốt ruột đi đi đi lại trong phòng, ngũ ám vệ thấy thế cũng thấy làm lạ
-" Chủ nhân, công chúa kia thực sự là chủ mẫu sao?"- Chuyện này tuy có khó tin một chút nhưng thực ra cũng có thể xảy ra, trên đời này thiếu gì chuyện lạ
-" Hoàng đế Mạc quốc, hoàng thượng đưa tin mời ngài đến ngự hoa viên thưởng trà ngắm trăng "-Thái giám bên ngoài loan tin truyền đến, thực ra đây là ý của hoàng thái hậu, hoàng thượng lúc này đã ngủ say lắm rồi
Mạc Phong Thần vừa nghe tin xong liền như gió đi đến ngự hoa viên mà không cần người dần đường, hắn thực muốn gặp nàng, người hắn lúc này có thể nói run lên từng hồi
Trong ngự hoa viên lúc này, nàng đang ngồi trên ghế vui vẻ ăn bánh nguyệt quế ngắm trăng, khà khà, hoàng huynh yêu nghiệt cũng rất quân tử làm đúng như đã hứa với nàng.
-" Lan nhi, ta chỉ giúp con duy nhất lần này thôi đó, có khiến người ta thích con không thì đó còn tùy thuộc vào con "-Thực ra bà cũng hơi tò mò không biết hoàng đế Mạc quốc có thích Lan nhi của bà không, tuy rằng biết hắn ta rất si tình nhưng Lan nhi của bà cũng rất xinh đẹp
-" Thái hậu à, người yên tâm, nhất định sẽ được "- Bách Ngọc Lan vui vẻ nói, vừa thấy bóng dáng lam y kia đang đến gần nàng bỏ ngay miếng bánh ngậm trong miệng xuống kìm lấy khao khát muốn chạy đến ôm hắn mà vờ đoan trang dịu dang
-" Bái kiến hoàng đế Mạc quốc "- Mạc Phong Thần,đã lâu không gặp chàng, chàng có vẻ...xấu hơn trước rồi đó!
-" Không biết hoàng thượng Lâm Dạ quốc có nhã hứng gì mời ta đến đây "- Mạc Phong Thần tuy miệng nói như thế nhưng ánh mắt vẫn dán vào nàng, nhận thấy ánh mắt của nàng như sao mai nhìn hắn, đột nhiên hắn muốn ôm nàng dù không biết đó có chắc chắn là nàng không
Nhưng linh cảm của hắn nghĩ rằng đó là nàng, chính là nàng
-" À, không có gì, hoàng thượng mời người đến đây nhưng đột nhiên cảm thấy không thoải mái nên về cung trước rồi, người có thể nói chuyện với ai gia một lúc được không?"- Lão thái hậu thỉnh thoảng nháy mắt với nàng, Mạc Phong Thần vẫn mải chú ý đến nàng lên cũng không để ý
-" Ui, ai gia đột nhiên cảm thấy đau đầu quá, người đâu mau đưa ai gia về tẩm cung "- Lão thái hậu, người giả bộ lỗ liễu quá đấy!
-" Thái hậu, để con đưa người về "- Bách Ngọc Lan thật có cảm xúc cung đứng lên diễn kịch
-" Lan nhi, con ở đay tiếp hoàng đế Mạc quốc giúp ta, để người khác đưa ta về cung được rồi "- Ngàn vạn lần cảm ơn lão thái hậu tuy rằng bà diễn vai phụ cũng chẳng có cảm xúc gì cả, không đạt yêu cầu rồi
Bách Ngọc Lan giả bộ một công chúa hiếu thảo, đoan trang nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện hắn, lòng run lên muốn ôm lấy hắn nhưng kìm được.
-" Các ngươi lui xuống "- Hắn và nàng đồng thanh lên tiếng, trong chốc lát hai ánh mắt chạm nhau, mắt nàng đã bắt đầu rớm lệ,nhìn hắn.
Mạc Phong Thần chàng nhận ra ta đúng không?
Mọi người xung quanh lui xuống hết, ám vệ cũng được lệnh lùi xuống, trong ngự hoa viên yên tĩnh chỉ còn lại hai người cùng với hoa và bóng trăng trên cao.
-" Mạc Phong Thần, chàng có biết ta "- Bách Ngọc Lan nhẹ nhàng lên tiếng, một câu hỏi không đầu không đuôi mà trực tiếp hỏi,
-" Bách Ngọc Lan, là nàng sao?"- Bàn tay hắn không tự chủ nắm chặt, tim hắn co thặt lại, chỉ cần nàng đáp, đúng là nàng, hắn sẽ tin.
-" Mạc Phong Thần, ta nhớ chàng, lúc lấy máu từ tim ta không hề nghĩ đến việc mình sẽ chết, sẽ rời xa chàng nhưng khi nó xảy đến thì đã muộn, ta xin lỗi vì đã không nghe lời, Mạc Phong Thần ta nhớ chàng "- Một lời bày tỏ cũng là một lời giải thích để hắn tin nàng chính là Bách Lệ Băng trước kia, nhưng bây giờ dung mạo nàng đã thay đổi, giờ nàng là Bách Ngọc Lan.
-" Bách Ngọc Lan, là nàng "- Hắn vẫn lặp lại câu nói kia, không dám tin cũng không dám tiến lên bước nào, ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng
-" Là ta "- Bách Ngọc Lan nức nở lên tiếng
-" Ngọc Lan, là nàng "
-" Đúng, là ta "
-" Ta nhớ nàng "'- Một người lạnh lùng như tảng băng trước kia, Mạc Phong Thần bây giờ cũng rớm nước mắt
-" Mạc Phong Thần, ta yêu chàng "- Bách Ngọc Lan chạy lại ôm chầm lấy hắn, thật ấm áp, hắn không lạnh lùng như người ta vẫn thường nói mà thực ra rất ấm áp, rất ấm áp
Mạc Phong Thần vẫn không dám tin, không dám ôm lấy nàng cho tới khi nàng chạy lại. Thân hình người con gái mà hắn nhớ mong suốt thời gian qua giờ đã quay lại lòng hắn.
Hắn ôm chặt nàng như muốn hòa nàng vào thân thể, bên tai nàng vẫn không ngừng nói " Lan nhi, lan nhi của ta, nàng đã quay lại " - " Phong Thần, ta đã quay lại, quay lại rồi "
Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch - abcxyr