No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: abcxyr
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 276 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 51: Công Chúa Lâm Dạ Quốc
ôm nay chính là đại lễ đăng cơ của tân hoàng đế Lâm Dạ quốc, kinh thành đông đúc càng trở lên nhộn nhịp, từng đoàn xe ngựa nối đuôi nhau tiến về phía cửa cấm thành chuẩn bị tham dự đại lễ đăng cơ.
Lúc này trong xe kiệu, Bách Ngọc Lan còn đang say giấc nồng A Nhiên ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn ra ngoài màn trướng ngắm phía phố xá kinh thành đông đúc người qua lại, có lẽ đã quá lâu rồi nàng mới thấy lại được cảnh tượng này. Tiếng ồn áo bên ngoài đánh thức nàng dậy, trong một khoảng khắn nhìn thấy vẻ mặt bi thương của A Nhiên đột nhiên nàng cảm thấy nữ tử này có một chút gì đó đáng thương
-" Cô nghĩ gì mà thất thần vậy? Trước kia cô đã gặp phải chuyện gì rất....thê thảm sao?"- Thứ tội, ngôn ngữ sử dụng từ của nàng rất tệ.
-" Không có gì, chỉ là ta cảm thấy kinh thành có vẻ như ngày càng giàu đẹp hơn so với hồi trước thôi. Cô đã dậy rồi thì hãy sửa soạn lại một chút, chuẩn bị vào cung rồi đấy "- A Nhiên cố tình lảng tránh qua chuyện khác, giúp nàng sửa sang lại xiêm y trang sức trên người, thấy thế Bách Ngọc Lan cũng chẳng biết nói gì hơn
Vào cung thì sao chứ, có gì đáng sợ lắm sao, lão tử đây còn từng sống trong cung rồi đó, còn là hoàng hậu đó biết không?
Đoàn người của tộc trưởng đã đến gần cửa cấm thành trước khi vào hoàng cung còn cần phải thông qua cấm vệ quân ở cổng, phải có thư mời từ hoàng cung đến tham dự đại lễ hoặc phải xưng danh và lý do chính đáng mới được tiến vào.
Bách Lệ Băng thản nhiên ngồi gặm nhấm điểm tâm thi thoảng lại vén rèm nhìn phố xá. Được lắm, không tệ, rất đẹp, rất giàu có, hừ dù sao cũng chẳng bằng Mạc quốc?
Đã đến Cửa cấm thành, đoàn xe ngựa dừng lại, nàng nghe thấy tiếng trao đổi của tộc trưởng với cấm vệ quân về một số thủ tục trước khi tiến vào cung. A Nhiên ngồi bên cạnh thấy nàng có vẻ hơi lo lắng thì nhắc nhở
-" Cô không cần lo lắng, vào cung cũng không tệ như cô nghĩ đâu, nếu được sủng ái thì cũng chỉ ngày một ngày hai, đừng cố tranh giành tình cảm hoàng đế làm gì cô chỉ có chết sớm thôi. Nói thật, làm cung nữ có khi còn tốt hơn vào hậu cung "- A Nhiên thật lòng khuyên nàng - một nữ nhân đã từng làm hoàng hậu. Bách Ngọc Lan liếc mắt ngán ngẩm, ta từng làm hoàng hậu, hoàng hậu rồi đó, Bách Ngọc Lan gào thét trong lòng
Lão nương đây thèm đi tranh sủng! Ta đây chỉ là sợ tên tộc trưởng kia không thể vào cung phá hỏng kế hoạch của ta mà thôi
Trong lúc đó, bên ngoài kia tộc trưởng đã được lệnh tiến vào lúc hắn đang đi vào trong kiệu thì một đoàn người áo đen đột nhiên phi ngựa chen trước làm xe ngựa nghiêng ngả thiếu chút nữa làm hắn rớt xuống
-" Mẹ kiếp, tên nào dám tông vào xe ngựa của ông "- Hắn tức giận quay đầu lại gầm rú, trước mắt hắn là một đoàn hắc y nhân người nào người lấy tỏa ra sát khí nồng đậm không làm gì hắn cũng đã khiến hắn cảm thấy rét run.
Đó chính là đoàn người của Mạc Phong Thần, hắn khoác trên mình một bộ hắc y, mũ miện che kín làm tăng thêm vẻ sát khí. Đôi mắt chim ưng quét qua tộc trưởng khiến hắn run như cầy sấy. Đã vậy, tộc trưởng còn cố nói thêm câu nữa cố lấy lại danh dự của mình
-" Ngươi là ai mà dám chen trước ta, rõ ràng là đoàn ta được đi vào trước, các người lại dám chen trước ta, muốn chết sao?"- Tuy hắn rất sợ đám người này nhưng dù gì đây cũng là hoàng cung Lâm dạ quốc, mấy người này từ nơi khác đến, cũng không dám giết người ở đây.
-" Ngươi muốn chết "- lời vừa dứt một lưỡi kiếm đã kề sát cổ của tên tộc trưởng khiến hắn sợ tái mặt, châm mềm nhũn
-" Được, các ngươi đi trước, ta còn có chút chuyện chưa xử lý xong "- Hắn giật lùi lại về phía sau nhanh chóng lên xe ngựa, một tên tộc trưởng bộ dáng hung tợn lại bày ra vẻ mặt sợ hãi thật khiến người ta muốn cười vào mặt hắn. Bách Lệ Băng đúng lúc này vén màn trưởng lên xem tình hình bên ngoài, đột nhiên một tà áo màu đen như lướt qua trước mắt, bóng dáng của người đang cười ngựa trước mắt nhìn thấy quen mắt mà nàng không nghĩ ra là ai. Một cảm giác gì đó xuất hiện trong tim nàng!
Mạc Phong Thần thong thả tiến vào hoàng cung, vừa rồi đột nhiên hắn cảm thấy một luồng khí quen thuộc, một cảm giác khiến cho hắn đột nhiên rung động mà chính không không tự chủ được mà dừng lại nhìn xung quanh. Lạ thật!
Bách Ngọc Lan, trong lòng hắn luôn gọi cái tên này, bằng mọi giá hắn sẽ đưa nàng về bên hắn, bảo vệ yêu thương nàng, sủng ái nàng.
Đoàn người của Mạc Phong Thần thuận lợi tiến vào hoàng cung, tên tộc trưởng kia cắn răng nhịn tức âm thầm sai người đi điều tra mấy tên hắc y nhân kia vì cái dám đắc tội với hắn.
Bách Ngọc Lan cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, đột nhiên mắt tối sầm lại, một lần nữa bị đánh ngất đi. Lũ khốn kiếp, lại dám đánh ngất lão tử!
Trong hoàng cung Lâm Dạ quốc được trang hoàng vô cùng nguy nga tráng lệ, những bậc thang bằng ngọc thạch được trải một tấm thảm lụa đỏ dài bất tận, những dãy hành lang được treo đèn lộng lẫy,vọng lọng xa hoa rèm ngọc tinh xỏa, khắp nơi trong hoàng cung đều được sắp xếp tỉ mỉ kỹ càng, từng hoa văn sóng lượn trên ghế rồng được chạm khắc từ vàng chói lóa.
Quần thần đông đúc như quân nguyên, mỗi người mang một vẻ mặt, tâm trạng khác nhau. Người vừa lòng thì cười hớn hở, người không vừa lòng thì cau mày khó chịu. Muôn màu muôn vẻ. Cung nữ, thái giám đi qua đi lại vội vàng chuẩn bị sao cho hoàn mỹ nhất.
Bách Ngọc Lan lúc này đã bị đánh ngất đi được A Nhiên cẩn thận chuẩn bị lại xiêm y, trang điểm lại lớp phấn đã bị nhòe đi phần nào trên gương mặt nàng rồi cùng người khác đỡ nàng vào trong một cỗ kiệu lỗng lẫy hơn gấp vạn lần cái kia, người khác nhìn vào cũng đã đủ để thấy bên trong ắt hẳn là một mỹ nhân xinh đẹp rồi.
Mạc Phong Thần sau khi tiến vào hoàng cung liền thoát lớp hắc y trên mình thay vào đó là một lam y màu tối nhưng lại toát lên khí thế lãnh đạm của hắn. Mạc Phong Thần đến đây với tư cách là một khách mời của Lâm Dạ quốc nhưng vẫn mang thân phận là hoàng đế Mạc quốc.
-" Các người tra tung tích miếng ngọc bội đến đâu rồi, hiện tại sao vẫn còn chưa rõ?"- Hiện tại nếu còn chưa biết mảnh ngọc bội ở đâu thì đến bao giờ mới tìm được, có khi nào lão đầu kia dám nói dối hắn.
-" Chủ nhân, thuộc hạ đã tra ra tung tích, hiện tại, mảnh ngọc bội đó đúng là ở trong hoàng cung chính là trong tay hoàng thái hậu đương triều "-Thật may mắn, đúng lúc này một ám vệ được cử đi tra đã về kịp báo tin.
Bọn hắn biết chủ nhân đi tìm mảnh ngọc bội này chỉ để tìm về hoàng hậu trước kia, chuyện của hoàng hậu, chính bọn hắn là thuộc hạ còn được chính chủ nhân nói cho biết. Nói thật, ngũ ám vệ rất nhớ hoàng hậu trước kia hu hu, tuy bọn hắn đánh bạc với chủ mẫu bị thua rất nhiều bạc nhưng dù sao vẫn là muốn chủ mẫu quay về, nếu không mỗi ngày sống dưới sát khí của chủ nhân, bọn hắn chắc chết mất!
Mạc Phong Thần bề ngoài nhìn không ra cảm xúc gì nhưng trong lòng đang vui mừng vạn phần,cuối cùng cũng tìm được rồi, chỉ còn một thời gian nữa thôi hắn sẽ tìm được nàng.
-" Trong đại lễ hôm nay đừng để xảy ra sơ suất gì "- Hắn nhắc nhở ám vệ để kế hoạch xảy ra suôn sẻ, lần này hắn không muốn đánh nhau với tên Lâm Kỳ kia mà chỉ có một mục đích là tìm được mảnh ngọc cổ, tìm được nàng
-" Tuân lệnh, chủ nhân "- Ám vệ nhận lệnh rồi lùi hết vào tối, đi theo hắn đằng sau là ngũ ám vệ mang danh tùy tùng theo hầu
Sau khi các sứ thần các nước, được sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, đại lệ bắt đầu.
Lâm Kỳ xuất hiện với bộ long bào rồng bay lộng lẫy, từng bước vững trãi tiến đến ngai vàng nhận ngọc tỷ rồi được quần thần tung hô chính thức trở thành hoàng đế Lâm Dạ quốc.
-" Các khanh bình thân "- Giọng nói Lâm Kỳ trầm ổn hơn lúc bắt cóc nàng rất nhiều không còn vẻ yêu nghiệt như trước kia nữa thay vào đó là bộ dạng của một đấng quân vương. Liếc mắt thấy Mạc Phong Thần vâm đạm phong khinh ngồi phía dưới, Lâm Kỳ trong nháy máy muốn bốc hỏa, tại sao hắn lại nhận được tin nàng đã chết, thật sao?
Nhận thấy có ánh mắt nhìn về phía mình Mạc Phong Thần có tình làm ngơ như không thấy tiếp tục sự im lặng của mình mong cho qua đại lệ này. Mạc Phong Thần suốt từ nãy đến giờ tập trung vào nơi hoàng thái hậu, tại sao thái hậu Lâm Dạ quốc lại có mảnh ngọc cổ này.
Đại lệ đã xong, yến tiệc chúc mừng bắt đầu, Lâm Kỳ ngồi trên cao, bên cạnh là hoàng thái hậu đương triều hạ rèm ngồi dự, Lâm Kỳ thi thoảng nhếch mép cười một tiếng, thi thoảng nói một vài câu tiếp rượu với quần thần. Lúc này, đột nhiên Lâm Kỳ hướng hắn mà lên tiếng
-" Lâm Dạ quốc rất vinh hạnh khi mời được hoàng đế Mạc quốc đến đây tham dự đại lễ của trẫm, trẫm có thể kính một ly coi như làm thân hai nước "- Lâm Kỳ giơ một ly rượu kính hắn, trong lòng thì ngán lần
-" Hoàng đế Lâm Dạ quốc nếu thực sự có thiện ý như vậy Mạc quốc đương nhiên không khách sáo "- Mạc Phong Thần cười lạnh một tiếng giơ cao ly rượu hướng Lâm Kỳ rồi uống hết.
-" Sau yến tiệc có thể mời hoàng đế Mạc quốc gặp trẫm một lát, bàn một chút truyện hai nước "- Lâm Kỳ lên tiếng hỏi, thật muốn ngay bây giờ hỏi xem nàng đây, nàng đã chết rồi sao? Nữ nhân tai quái đó đã chết thật rồi sao?
-" Được "- Mạc Phong Thần không chần chừ mà đồng ý, ngươi đừng tưởng đây là lãnh thổ của người mà ta không dám làm gì
Lúc này là lúc các sứ thần dâng lễ vật chúc mừng tân hoàng đế, từng đoàn lễ vật được đưa vào dại điện, vô số các trân bảo, của ngon vật lạ, các thứ quý hiếm nhất được đưa về đây khiến trong chốc lát cả yến tiệc nhộn nhịp tiếng bình phẩm. Vô số thứ quý hiếm được dâng lên, Lâm Kỳ cũng chỉ liếc mắt một lần, thi thoảng buông lời đem những lễ vật đấy tặng cho hậu cung phi tần, không thì một số tặng cho quần thần.
Bách Ngọc Lan mơ màng tỉnh dậy thấy mình đã bị đưa vào một cỗ kiệu khác thì tức giận muốn chết, đang định đạp cửa ra ngoài thì đã thấy cỗ kiệu được khênh lên lung la lung lay.
Thì ra nàng đang chuẩn bị được đưa lên làm cống vật, nàng nhịn nỗi nhục này, nàng nhịn. Chỉ cần thoát ra khỏi đám người này, đưa vào tay Lâm Kỳ kia thì kiểu gì nàng cũng có cách trốn thoát, dù sao khi ấy tên yêu nghiệt kia chắc chắn cũng chẳng để mắt đến nàng đâu, dù sao hắn cũng có ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung soa còn có thời gian nhớ đến một nữ tử nhỏ bé như nàng.
Trong lòng sắp xếp lại kế hoạch, Bách Ngọc Lan cảm thấy ổn hơn nhiều, điều chỉnh lại tư thế ngồi, làm mái tóc bù xù đi một chút cho có vẻ nhếch nhác, môi cũng nhòe đi một chút, khà khà, tên kia mắt có đờm mới thích nàng.
-" Hoàng thượng, thần có một lễ vật đảm bảo hoàng thượng sẽ yêu thích vô cùng "- Giọng nói của tên tộc trưởng kia vọng đến thật khiến nàng buồn nôn.
-" Có vẻ như là một mỹ nhân "- Tiếng của một quan thần khiến yên tiệc nhộn nhịp hẳn lên, dâng mỹ nhân lên hoàng đế không phải là điều xa lạ nhưng lần nào cũng khiến cho quần thần nháo lên, vì dường như những mỹ nhân được dâng lên này ai đều cũng có nhan sắc chim sa cá lặn không hề tầm thường chút nào mới dâng lên cho hoàng đế.
Nhiều tên quan trong lòng thâm mong ước hoàng đế sẽ ban tặng mỹ nhân kia cho mình.
Bách Ngọc Lan thầm than trong long một tiếng, hít một hơi rồi bước ra khỏi cỗ kiệu. Nàng vừa bước ra lập tức khiến cho tất cả mọi người ngỡ ngàng, mỹ nhân, quả nhiên là mỹ nhân, vóc dáng kia, dung mạo kia thật khó có một nữ nhân trong hậu cung nào xánh bằng.
Tên tộc trưởng có vẻ như rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, Mạc Phong Thần liếc mắt nhìn nữ nhân này, không hiểu sao trái tim khẽ nhói một cái, chẳng lẽ hắn động lòng trước nữ nhân này, không thể nào? Hắn chỉ có Bách Ngọc Lan, Lan nhi của hắn! Bách Ngọc Lan hơi nhíu mày nhìn thấy tên yêu nghiệt trước mắt đang kinh ngạc nhìn mình, đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó là lạ! Tại sao ánh mắt của tên yêu nghiệt này lại kỳ lạ như vậy?
Trong lúc mọi người vẫn còn đang bàng hoàng trước vẻ đẹp của mỹ nhân là nàng, một tiếng vỡ thanh túy vang lên trên đại điện nơi chỗ ngồi của hoàng thái hậu. Toàn thể mọi người trong yến tiếc ngước mắt lên nhìn chỉ thấy hoàng thái hậu được người vén rèm bước ra, khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn được bảo dưỡng kia hiện rõ lên vẻ kinh ngạc dường như có chút xúc động. Ngay cả hoàng đế cũng có ánh mắt kỳ lạ, đến lúc này mọi người mới nhìn kỹ mỹ nhân kìa
Trời ời, kia không phải...
-" Lan nhi, lan nhi, có phải con không?"- Tiếng gọi của hoàng thái hậu đánh gẫy suy nghĩ của nàng bấy giờ, cái gì mà Lan nhi? Bách Ngọc Lan lúc này ngớ người ra
-" Hoàng nhi, mau nhìn kia có phải biểu muội của con không, có phải biểu muội không?"- Hoàng thái hậu xúc động hỏi hoàng đế Lâm Kỳ, hắn cũng không biết trả lời làm sao, quả thật rất giống biểu muội của hắn.
-" Ngươi, lên đây "- Lâm Kỳ lên tiếng lệnh nàng tiến lên, Bách Ngọc Lan lững thững tiến lên mà không biết chuyện gì đang xảy ra.
-" Lan nhi, là con đúng không?"- Hoàng thái hậu bắt lấy cánh tay của nàng, xúc động nhìn nàng nói, ánh mắt...phải gọi là có muôn vàn vì sao hy vọng..
-" Ta..tên Bách Ngọc Lan "- Nàng ấp úng nói ra cái tên mình, hình như lão thái hậu nhận nhầm mình là ai thì phải?
-" Hoàng thái hậu, đó chẳng phải là công chúa sao?"- Quan thái giám bên cạnh thái hậu tiến lại nói một tiếng.
Công..chúa..
-" Đúng là con rồi, Lan nhi tội nghiệp của ta, cuối cùng con đã trở lại rồi, cảm ơn trời phật "- Lão hoàng thái hậu ôm nàng vào lòng, Bách Ngọc Lan chưa kịp tiếp thu được hết những gì mình vừa nghe.
Thế quái nào mình rõ ràng vừa ở trong cỗ kiệu làm lễ vật nay đã thành công chúa rồi!
-" Chúc mừng hoàng thượng, hoàng thái hậu đã tìm được công chúa "- Quần thần mấy người tiếng lên chúc mừng. Lâm Kỳ có vẻ như rất vui mừng nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu rồi lấy tay xoa đầu nàng
-" Buổi muội, nàng làm ta và thái hậu lo lắng đấy có biết không? "- Mẹ nó, tên yêu nghiệt này có thể nói dịu dàng hơn được nữa không, thật khiến nàng sởn da gà.
Tiếp đó chính là tên tộc trưởng kia tự dưng lại được ban thưởng hậu hĩnh, tên khốn kiếp kia đã thế còn bịa ra một câu chuyện vô cùng khoa chương hiển hách về việc đã tìm thấy công chúa thế nào. Tên khốn, nếu ta không phải đang là công chúa đang bị mất trí nhớ thì nhất định sẽ giết ngươi.
Lúc này nàng đang được ngồi bên cạnh được hoàng thái hậu ân cần hỏi han chăm sóc, sau khi nỗ lực dùng hết chất xám có trong lão nàng đã bịa ra được một câu chuyện là mình đã mất trí nhớ nhưng trong lòng vẫn nhớ đến có một lão bà đã chăm sóc mình như thế nào khiến cho lão hoàng thái hậu khóc chảy hết nước mắt.
Đúng lúc này, khi ánh mắt nàng chuyển xuống dưới một hình bóng khiến cho nàng không nhìn được mà hô lên " Mạc Phong Thần!".
Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch - abcxyr