Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: abcxyr
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 276 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 52: Nữ Nhân Với Nữ Nhân
oàn thân nàng đau nhức, trên cánh tay trắng như tuyết xuất hiện một vết thâm tím khá lớn khiến cho người ta không khỏi thương xót. Bách Ngọc Lan dù cho có dãy dụa cũng chẳng thể thoát ra được. Tên khốn kiếp nào đó dám trói tay chân của nàng lại. Có cơ hội nàng nhất định sẽ báo thù. Hứ
Có lẽ nàng đang bị bọn bắt cóc đưa đi đâu đó, trên xe ngựa nàng ngồi khá xóc, bên ngoài là tiếng của bọn chúng. Chết tiệt, mới đến đây chưa lâu đã bị bắt cóc, còn chưa có về đến kinh thành mà, tên Mạc Diệp Thâm gì đó đúng là quá vô dụng rồi!
Tên thổ phỉ nghe được tiếng động bên trong biết là mỹ nhân đã tỉnh liền vén rèm, một bộ mặt dữ tợn cùng nụ cười ghớm ghiếc xuất hiện lù lù trước mặt nàng.
-" Mỹ nhân, nàng tỉnh rồi sao? Ai ui, tay nàng bị thương à, xin lỗi nhé, khi nào đến nơi ta nhất điịnh sẽ sai người đến chăm sóc nàng! Ngoan ngoãn ngồi im nghe chưa "- Giọng điệu giễu cợt khiến cho nàng không khỏi tức giận, đỉnh đầu dường như muốn bốc khói, bàn tay nắm chặt lại cố gắng thoát khỏi sợi dây thừng đang cuốn lấy tay nàng
-" Tên khốn, ngươi là ai mà dám bắt lão nương. Ngươi chán sống rồi à, đến người của vương gia mà cũng dám động đến, chắc bây giờ hắn đang nhanh chóng đến cứu lão tử, đến lúc đó xem xem cái mạng chó chết của các ngươi có còn hay không. Nhân lúc lão nương còn dành dụm chút lòng từ bi mà thả ta ra!..Bằng không.."- Nàng lớn tiếng uy hiếp, Mạc Phong Thần cùng Mạc Diệp Thâm nàng biết hai ngươi còn có những tổ chức trong giang hồ, danh tiếng cũng không phải nhỏ, đủ để khiến các bang phái trong giang hồ đảo lộn một phen.
Lần này nếu không cứu được nàng, xem như là quá mức vô dụng, giải tán đi là vừa cho đỡ tốn ngân lượng nuôi nhân lực.
-" Bằng không thì sao hả mỹ nhân? Nàng tưởng rằng chúng ta sợ đám người của vương gia đó chắc! Cho dù là đồ của tên hoàng thượng ở kinh thành kia thì chúng ta thích vẫn có thể liều mạng cướp về. Nói gì một mỹ nhân nhỏ bé như nàng đây! Ha ha ha...mỹ nhân nàng cũng quá mức ngây thơ khi lôi họ ra uy hiếp chúng ta rồi!"- Tên thổ phỉ kia chẳng những không tức mà còn cười lớn tiếng khinh thường, mấy thuộc hạ xung quanh hình như cũng nghe thấy cuộc nói chuyện cũng không khỏi tức cười mà cười rú lên.
Bách Ngọc Lan tức lòi cả mắt, dám khinh thường cả lão công nàng, đợi đó, ta sẽ cho chúng bay biết thế nào là lễ độ khi dám tùy tiện động vào đồ của người khác.
Nói cho các ngươi biết, lão tử đây đang rất tức giận.
Nàng loay hoay một hồi, quái lạ, cái dây thừng chết tiệt này vẫn không thể tháo ra được. Trước kia nàng chỉ cần một chút sức là có thể làm đứt giờ thì một chút nhúc nhích cũng không thể.
Chết tiệt!
Tiếng ngựa hí lên, xe ngựa dẫn dẫn chậm lại. Đã đến nơi rồi ư? Đây là đâu?
Cửa rèm được vén ra, cánh tay to lớn của một tên thổ phỉ duỗi vào túm lấy tay nàng kéo ra ngoài khiến cho nàng giận dữ hét lên, vừa đau vừa tức. Hắn ta dám lôi kéo nàng như vậy quả thật không muốn sống nữa mà. Chưa hết, có vẻ như mấy tên đó nhìn thấy ý đồ muốn chống trả của nàng lập tức không kiêng rè lấy một cái túi to trùm nàng lại rồi vác ném lên ngựa mà dắt vào
-" Khốn kiếp, thả ta ra, lão nương có chân tự đi được, khốn kiếp......................"- Nàng không ngờ rằng có ngày Bách Ngọc Lan này phải chịu thua một cách thảm hại như vậy.Khốn kiếp, chúng nó dám trùm kín nàng mà đem vào nhà.
-" Sửa soạn cho nàng ta, chăm sóc cho tốt. Nhớ kĩ, canh trừng cẩn thận đừng để cho nàng ta trốn, nếu không các người cứ ngoan ngoãn chặt cái đầu xuống cho ta "- Tên thủ lĩnh một tay ném nàng xuống nơi nào đó rồi tiếng người xa dần, bên trong một khoảng tĩnh lặng, bên dưới nàng hình nhu không phải lớp đất cứng mà là một tấm nhung mềm mại mới không khiến nàng đau.
Bách Ngọc Lan nhíu mày, khăn trùm nàng được tháo ra, đập vào mắt nàng không phải tên thổ phỉ hung tợn mà là một nữ tử có dung nhan khiến người ta không thốt lên lời. Nàng ta mặc trang phục mang hơi hướng giống với trang phục ở thảo nguyên Tân Cương trông vô cùng diễm lệ nhưng..điều khiến người ta không thốt lên lời ở đây chính là, một bên má của nàng có một vết sẹp rất lớn như một bông hoa xấu xí nở rộ trên khuôn mặt, cánh hoa kéo dài đến tận mắt lên ra một nửa khuôn mặt
Thú thật là nàng có hơi hoảng sợ khi nhìn thấy, nàng ta cũng đang trơ mắt nhìn chằm chằm nàng không chớp lấy một cái. Giọng nói ngọt ngào bật ra khiến nàng vô cùng ngỡ ngàng
-" Ngươi bị bắt đến đây ư? Mau đứng lên để ta kiểm tra tay, tay ngươi có vẻ như đã va đập mạnh vào đâu đó khiến cho máu tụ lại, cần phải nhanh chóng đắp thuốc nếu không thì sẽ để lại vết thâm, không đẹp đâu. Này ngươi đang làm cái gì đó?"- Bách Lệ Băng giật mình, tay nàng đang chạm đến vết sẹo trên mặt nữ tử kia, trên mặt muôn phần thương tiếc, nhìn sơ qua có thể thấy vết sẹo này chắc chắn không phải bẩm sinh mà do ai đó cố ý hủy dung. Tiếc thay cho một nhan sắc lộng lẫy nà
-" Nè, ngươi làm sao mà có vết sẹo này vậy, nhìn ngươi xinh đẹp như vậy, chắc không phải do bất cẩn mà tạo nên chứ. Nói đi, ta có cách giúp ngươi xóa bỏ nó "- Vừa này nghe thấy giọng nói mượt mà, ngọt ngào của nàng ta cùng với một nửa khuôn mặt mịn màng còn lại kia, nếu nhìn nghiêng mà che mất vết sẹo thì sẽ nhìn ra một mỹ nhân xinh đẹp không kém nàng. Tự nhiên nàng lại muốn giúp đỡ người ta một cái, dù gì thì nàng cũng biết cách, bỏ phí một dung nhan như vậy thì thật không nên
-" Ngươi nói cái gì? Chính mình còn lo không xong còn lo cho người khác, ngươi vào kia từ từ gột rửa cho sạch sẽ rồi mau ra đây bằng thuốc, y phục ta đã để sẵn ở kia rồi "- Ồ, nữ tử này có vẻ lạnh lùng ghê nhưng lại rất tốt với nàng, thôi được, nếu không cẫn thì thôi.
Nàng nhìn ngó xung quanh thấy bên trong tương đối rộng còn rất kín đáo, nơi này như một túp lều trại vậy nhưng được nâng cấp lên, sang trọng hơn nhiều, có một bồn gỗ đã được chuẩn bị sẵn cho nàng sau tấm binh phòng kia, thấy có vẻ được che chắn rất tốt lên nàng không cảm thấy lo lắng cho lắm nên rất tự nhiên đi vào tắm rửa. Bách Ngọc Lan nhất thời quên mất, hiện tại mình đang bị bắt cóc.
Được một hồi, nữ tử kia có vẻ sốt ruột gọi với vào
-" Này, ngươi tắm xong chưa?"- Đã lâu như vậy rồi mà chưa xong, nàng ta có chuyện gì sao?
-" Này, ngươi có thể vào đây giúp ta mặc y phục được không, ta không biết nó bị làm sao ấy!"- Thật bực mình, nàng vẫn rất ghét trang phục nơi này, đã thế bộ y phục này còn kì quái hơn, nàng chẳng biết mặc nó thế nào, đầu đuôi chẳng biết nổi.
Sau một hồi loay hoay, toàn thân nàng sạch sẽ, tươi mát bước ra, cánh tay nàng thoáng chốc đã hết bẫm tím chỉ còn hơi đau nhức một chút thôi, thật kì diệu quá đi. Haizzz, cũng quá là không thú vị đi, nàng đang đi du lịch hay bị bắt cóc vậy trời. Cư nhiên xuất hiện trước mắt nàng bây giờ là một bàn tiếc đầy sơn hào hải vị, món nào cũng rực rỡ bắt mắt đã thấy vôc ùng ngon miệng rồi
-" Tộc trưởng bảo ngươi ăn no đi rồi nghỉ sớm cho khỏe, cánh tay ngươi ngày mai nữa là khỏi "- Nữ tử lạnh lùng vẫn không chút quan biểu cảm nào khác ngoài thờ ơ lạnh nhạt ngồi xuống dùng bữa.
Nàng ta có vẻ muốn cho nàng thấy thức ăn không có độc, giải đáp thắc ắc đang tồn tại trong đầu nàng. Thoáng chốc Bách Ngọc Lan nghĩ ra điều gì đó, lập tức ngồi xuống, vung đũa lên ăn như bão tố, haizzz, muốn trách thì trách cái dạ dày của nàng mấy hôm nay không được ăn no. Đang ăn, nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử ngồi đối diện
-" Tốc trưởng là cái tên vừa ném ta vào đó sao? Hắn ta bảo chăm sóc tốt,..chẳng lẽ..định ép ta làm vợ hắn à "- Thôi xong, tại sao nàng lại phải gặp tình cảnh này, ăn cơm nhanh rồi chốn thôi.
- " Không, tộc trưởng sẽ không lấy người đau mà lo. Chàng có nữ nhân mình muốn rồi"- Trên mặt nữ tử lạnh lùng dường như phảng phất chút bị thương, điều đó không thể qua nổi mắt nàng. Xem ra đây là một mối tình đơn phương
-" Ồ, hắn là người si tình ư? Thế hắn ta bắt ta làm gì?"- Nàng tốt bụng không nói ra suy nghĩ của nữ tử đó mà hỏi về vấn đề liên quan đến mình đã. Thảo nào ông ta không hề có hành động gọi là thân mật lỗ mãng đối với nàng, mới có thể không chút thương hoa tiếc ngọc một mỹ nhân như nàng đây. Thì ra đã sớm có nữ nhân mình yêu rồi. Tên này, không tệ, rất chung tình nha!
-" Tiện. Chàng đang đinh đến Lâm Dạ quốc một chuyến, ở đó có chuyện cẫn xử lý nhưng cẫn phải thông qua triều đình Dạ quốc, còn người sẽ là cống vật đem tặng hoàng đế Lâm Dạ quốc " - Lời nói bâng quơ như lẽ bình thường khiến nàng không khỏ bị sốc, hóa đá tại chỗ.
Chết tiệt, Bách Ngọc Lan này laị bị một món vật để cống tặng. Thù này không trả, nàng không lấy tên là Bách Ngọc Lan nữa.
-" Cái gì, hắn ta định bắt ta đến Lâm Dạ quốc, phải xem hắn có bản lĩnh không đã "- Nàng nhét thức ăn vào miệng nhai nhồm nhoàm, ăn cho lo cái bụng rồi tìm cách trốn thoát.
-" Ngươi hãy từ bỏ ý định đó đi, không chốn được đâu. Bên ngoài cso mấy chục tên thuộc hạ canh trừng, mà trên người ngươi đã sớm bị hạ động, chỉ khi ngươi được đem đến Lâm Dạ quốc an toàn thì ta mới đưa ngươi thuốc giải. Bằng không, hậu quả ngươi tự gánh chịu, nó không biểu hiện ra đâu nhưng rồi ngươi sẽ chết bất đắc kì tử lúc nào cũng không biết đấy "- Nữ tử kia chẳng thèm liếc mắt nàng một cái chỉ hỡ hững nói một câu vẫn tiếp tục chậm rãi nhai cơm
-" Ngươi..ngươi..dám hạ độc ta. Khốn kiếp mau đưa thuốc giải đây "- Thế nhưng nàng lại không biết, một người tinh thông y thuật như nàng lại không biết, nữ tử nãy, không tầm thường...
-"Ngươi tốt nhất đừng làm điều gì ngu xuẩn, ví như định hạ độc lại ta, nếu thích ngươi cứ việc, ta không quản "- Nữ tử sớm đã biết Bách Ngọc Lan nàng không đơn giản, vừa rồi giúp nàng ta mặc y phục mới phát hiện trên mái tóc nàng nàng ta có vài trâm cài khá đơn giản, nếu nhìn sơ qua thì là vậy. Nhưng để ý kỹ hơn, ở trên tóc còn có một số ngân châm nhỏ như kim, chỉ có người tinh mắt mới nhìn thấy, nhân lúc nàng ta không để ý đã rút lấy một cái, thử ra quả nhiên có độc mà độc tính vô cùng mạnh, nàng ta chưa thấy bao giờ.
Bách Ngọc Lan biết người trước mắt không hề tầm thường, nàng cũng không phải kẻ ngu xuẩn tiếp tục cố chấp liền lấy lại tinh thần từ từ ngồi xuống, mắt vẫn chăm chú dán chặt vào nữ tử kia
-" Ta tên Bách Lệ Băng, rất vui được làm quen "- Nàng lịch sử đưa tay ra muốn bắt nhưng người trước mắt là người cổ địa làm sao hiểu được nên ngay lập tức rụt tay lại, vẻ mặt thân thiện được trưng ra muốn làm quen
-" Gọi ta là A Nhiên được rồi! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi tốt hơn hết là an phận ở nơi này đi "- Người có tên là A Nhiên lên tiếng nhắc nhở nàng, nàng ta cũng là có ý tốt muốn nhắc nàng cẩn thận hơn mà thôi. Nam nhân kia cũng chính là tộc trưởng, hắn ta không đơn giản đâu.
-" A Nhiên, Bách Ngọc Lan ta lần đầu tiên hạ mình cầu xin người khác, ngươi có thể đồng cảm cho ta mà giúp ta thoát khỏi nơi này không,ý ta là đưa ta thuốc giải, ta khẳng định sẽ không nói cho ai biết, tuyệt đối im lặng "- Bách Ngọc Lan đưa tay lên thề thốt, lão nương đã hạ mình thế này rồi còn không đồng ý à, dù gì hai chúng ta cũng là nữ nhân nên giúp đỡ nhau một tí. Nàng thấy, nữ nhân A Nhiên trước mắt đây có vẻ như không phải người xấu.
-" Không được, nếu ngươi đi, những người đứng ngoài sẽ chết hết. Tin ta đi, những lời hắn ta nói là thật đó, hắn nói được là làm được. Ngươi đi, những người kia sẽ chết, ta không thể làm thế. Ta nói rồi, đừng nhắc lại nữa không đừng trách ta bỏ mặc ngươi ở đây "- A Nhiên bắt đầu thấy mất kiên nhẫn với nữ nhân này, nàng không thể vì một nữ nhân xa lạ mà để những người canh gác đã vốn thân thiết với nàng kia phải đền mạng, không đáng.
-" Thôi được rồi. không nói nữa thì không nói, đừng nghĩ rằng ta đã từ bỏ, việc này chưa xong đâu "- Bách Ngọc Lan tức tối với lấy ly rượu trên bàn ngửa cổ ực một hơi. Nói trắng ra là không giúp nàng. Được thôi, lão nương đây chưa chịu thua đâu.
A Nhiên khẽ nhếch mép cười nhạt cũng nâng ly rượu uống một hơi. Trong phút chốc, hai nữ nhân đối diện nhau không nói một lời nào, ai nấy mang trong mình một mối suy nghĩ riêng.
-" Ngươi nói ta bị cống sang Lâm Dạ quốc sao? Cho hoàng thượng xấu xí sao? không phải thái tử Lâm Kì thì sẽ tốt hơn nhiều "- Đột nhiên, trong đầu nàng nảy ra suy nghĩ đó. Đúng rồi, tại sao nàng không nhớ ra cơ chứ! Hắn ta và nàng cũng có quen biết, à thì nó chẳng phải tốt đẹp gì nhưng giờ dung mạo nàng khác, có lẽ sẽ dễ dàng hơn đi!
-" Sao ngươi biết thái tử Lâm Kì? à mà phải gọi là hoàng thượng Lâm Kì chứ, ngươi bị cống sang đó vào đúng ngày hắn lên ngôi mà, nghe nói hắn ta đẹp lắm còn rất tử tế, không ham mê nữ sắc đâu, ngươi có thể yên tâm "- A Nhiên hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ là thoáng chốc, dù gì thì sang bên đó sẽ tốt hơn ở nơi này gấp vạn lần.
Suy nghĩ của nàng đang mượt mà đột ngột bị cắt đứt, tế bào thần kinh ngừng hoạt động....
WHAT!!! Hắn ta lên ngôi rồi ư? Lại còn nàng bị cống cho hắn ta!
Ông trời ơi, giết con đi!
Xem ra lần này khó rồi đây!
Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch - abcxyr