I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: abcxyr
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 276 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 42: Băng Nhi, Mau Tỉnh
hông, Phong Thần, ta chỉ lấy chút xíu xiu máu thôi mà, chàng sẽ mau chóng khỏi, có được hay không?"-Bách Lệ Băng vừa nghe thấy hắn nói thế, lòng hốt hoảng vội vàng nhao đến, mắt ngân ngấn nước nhìn hắn càng làm cho hắn từng giận đến đau lòng hơn
-" Nữ nhân ngu ngốc, ta...sao có thể để....tên kia lấy máu nàng được "- Lòng hắn đau đớn từng hồi, hắn hứa sẽ bảo vệ nàng mà cuối cùng thành nàng liều mạng cứu hắn. Lấy máu trong tim, quá nguy hiểm, chỉ cần một sơ sót nàng sẽ...hắn không dám nghĩ tiếp
-" Này, tại sao ta không lấy được, đừng quên ta là ai nha! "- Vô Dược lên giọng nói, tên khốn Mạc Phong Thần này cũng khinh thường hắn quá đi
-" Không cần, ngoan, nghe lời ta..khụ..khụ "- Vừa nói dứt câu trong họng dâng lên một luồng máu tanh, Bách Lệ Băng thấy hắn tiếp tục nhổ ra máu, nước mắt lập tức rơi, nghiến răng nghiến lợi nói
-" Mạc Phong Thần, chàng thế mà còn dám nói không với chả sao, không nói nhiều nữa, việc cahnfg kệ chàng, việc ta tự ta lo, máu ta ta cho ai là quyền của ta "- Bách Lệ Băng không khách khí chống đối lại hắn. Chàng ngày một yếu, nếu nàng còn tiếp tục lâu la cãi nhau với chàng thì không biết đến bao giờ đành liều mạng nói, mặc kệ lúc hắn tỉnh rồi xử nàng ra sao
-" Bách Lệ Băng "- Mạc Phong Thần không thể không tức giận trước lời nói ngỗ ngược của nàng, cơn tức giận động đến tâm can khiến hắn lại không cầm được ho liên tục.
Bách Lệ Băng trừng mắt nhìn, một cước kéo tên Vô Dược đang đứng trơ mắt nhìn kia đi. Trước khi kịp bước đi đã lại bị Mạc Phong Thần tức giận túm tay lại, lần này nàng cố gắng nuốt nước mắt làm liều ôm lấy hắn rồi nhẹ nhàng nói
-" Phong Thần, ta không sao đâu, chàng đừng lo rồi chàng sẽ mau chóng khỏi, hai chúng ta lại bên nhau có phải không, ta còn muốn xuất cung đi chơi nữa, chàng hứa sẽ dắt ta đi chu du thiên hạ mà, chàng không được nuốt lời "- Nói rồi vẫn không kìm được nước mắt, kéo vạt áo rúc vào lòng hắn, ôm chặt hắn một hồi lâu vẫn không thấy người nói gì.
Vừa ngước lên đã thấy đôi mắt sâu như đáy bể chứa chất bao yêu thương dành cho nàng cùng vời đó là tiếng cười khổ của hắn
-" Bách Lệ Băng, xong lần này, nàng biết tay với trẫm "- Bây giờ hắn có thể nói được gì đây, Băng nhi của hắn quá kiên cường quá ngang bướng. Nàng đã muốn cứu hắn như thể lẽ nào hắn không nhận để rồi chết đi trước mắt nàng, liệu hắn lỡ lòng để một mình nàng bơ vơ trong cung cấm này hay sao? Liệu hắn lỡ lòng rời bỏ nàng đi hay sao? Để rồi chính hắn mới là người khiến cho người cho nàng đau khổ.
Băng nhi, ta biết làm sao đây?
-" Nhớ nhẹ tay thôi nhé, ta sợ đau "- Nàng dụi dụi người vào trong lòng hắn vời nhẹ nhàng đánh ngất hắn đi trước khi hắn còn trừng mắt tức giận với nàng. Chàng cứ yên tâm, ta sẽ chẳng sao cả đâu, rồi chàng sẽ rất nhanh chóng khỏi
Ám vệ đứng bên xung quanh không khỏi xúc động trước mối tình cảm động của chủ nhân với hoàng hậu, đây đúng là vị hoàng đế chung tình nhất lịch sử nha!
-" Đâu phải hai ngươi sẽ không gặp lại nữa mà làm gì cứ như sắp sửa vào địa ngục đến nơi vậy"- Vô Dược đứng bên cạnh khoanh tay bĩu môi nói, hai người này đúng là đủ sến mà.
-" Câm miệng, nào lấy máu nhanh lên "- Nàng bày ra bộ dáng của người sắp sửa ra chiến trường nhìn chằm chằm hắn ta, bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay chàng, đột nhiên, có dự cảm chẳng lành, người lạnh toát...
-" Gượm đã..ngươi..định lấy bằng cách nào.?"- Tại sao trước giờ nàng vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này nhỉ, muốn lấy máu tim không phải là lấy từ...trước ngực sao?
-" Còn làm sao nữa, ngươi không nhanh chóng thoát áo cởi dây lưng ra đi "- Vô Dược nói với giọng tỉnh bơ con nai ngơ, nhưng thực ra nghe kĩ thì thấy rõ ràng vẻ thích thú trong đó.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, phải nói là rất lạnh.
Ám vệ thầm kêu than, thôi xong bây giờ hoàng hậu, à mà gọi là Dạ Băng đi làm thế nào bây giowf
" Bộp, bộp "- Ngươi dừng ngay cái ý nghĩ dơ bẩn đó đi "- Bách Lệ Băng không khách khí giơ tay gõ lên đầu tên Vô Dược kia hai nhát đau điếng vì cái tội háo sắc.
-" Nha, nữ nhân khốn kiếp này, ngươi lại đánh mỗ, nhào vô, ta đánh với ngươi trận nữa "- Vô Dược nhảy xồm lên, đỉnh đầu bốc khói, từ trước đến nay chưa ai dám động đến hắn mà nữ nhân này từ khi gặp đã đánh hắn bao nhiêu lẩn rồi
-" Bớt giận, bớt giận, ta sẽ đền cho ngươi sau "-" Thấy hai quả táo tàu sưng vù trên đầu hắn, nàng có hơi áy náy đành xin lỗi kẻo hắn bỏ đi thì to chuyện. Thấy nàng như vậy, nam tử tóc trắng mới bắt đầu xẹp hỏa, khoang tay nghiêm nghị
-" Không còn cách nào khác sao?"- Nàng làm sao nguyện ý cởi áo trước mắt tên này, chàng mà biết không xơi tái nàng không phải là người nữa mà
-" Không còn thời gian không còn nhiều đâu đó "- Vô Dược tốt bụng nhắc nhở, thực ra có cách không cần cởi áo vẫn có thể lấy máu được nhưng cách đó còn nguy hiểm hơn rất nhiều
-" Đừng nói thế chứ, ta biết còn có cách khác mà "- Không phải nàng không biết, nàng thừa biết còn có cách khác, vì sao, vì vẻ mặt của tên kia rất gian
-" Nhưng cách đó rất nguy hiểm, ngươi chịu được không?"- Vô Dược cũng hơi hơi lo lắng cho nàng, chẳng qua vì hắn sợ sau khi tên khốn Mạc Phong Thần kia tỉnh lại biết chuyện nữ nhân của hắn cởi áo trước mặt hắn, không giết hắn mới là chuyện lạ
-" Ta chịu được "- Bách Lệ Băng cắn răng nói.
Sau khi nghe Vô Dược nói những thứ cần chuẩn bị, nàng sai ám vệ đi lấy về còn bây giờ là lúc lấy máu.
Ngay trong căn phòng này, nến được thắp sáng khắp nơi, ngồi đối diện với giường hắn là nàng đang ngồi, hai chân khoang lại còn tên Vô Dược thì ngồi sau, kiểu dáng giống như chuẩn bị chuyền công lực vậy đó. Hai chân mày của nàng nhíu chặt lại, người có hơi run run, khuôn mặt hồng hảo lúc nào bây giờ trắng bệch còn tên kia cũng hơi căng thẳng, hắn có thể đảm bảo là nàng không chết nhưng có khả năng mất hơi nội lực võ công..
-" Ngươi chuẩn bị tốt rồi chứ?"- Vô Dược lên tiếng hỏi nàng, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp bất cứ nữ nhân nào như nàng, cái gì cũng không cần chỉ một lòng một dạ yêu nam nhân của mình. Hắn tự nhủ, tên khốn Mạc Phong Thần này tốt số thật.
-" Rồi "- Nàng hít một hơi rồi thả lòng toàn thân lập tức sau lưng bùng lên một luồng khí lực nóng ran lan tỏa khắp sống lưng nàng rồi lại từ từ lan ra khắp cơ thể, mắt nàng không tự chủ cũng không thể mở nổi, luồng khí nóng ấy không dừng lại mà cứ như sâu bọ bây lên người nàng, chỗ nào cũng có, ri rít khiến nàng cảm thấy nó đang từ từ gặm nhấm nàng khiến nàng đau đớn từng thân.
Rồi một luồng khí khác lại trào dâng, nàng cảm nhận được nó đang dần dần truyền đến trái tim trước ngực nàng, vô cùng lạnh như muốn đóng băng tim lại. Một lần nữa luồng khí nóng lại tràn vào trong tim, nóng và lạnh đang đánh chiến nhau trong tim nàng, một khí lực cực kì lớn đột nhiên ập đến. Bách Lệ Băng run rẩy toàn thân đau đớn lập tức mở trừng mắt, một luồng máu tanh trào lên từ tim đau đớn tột cùng.
Vô Dược thở một hơi nhanh chóng cầm một bát đến trước miệng nàng, dòng máu trong tim thế nhưng lại từ miệng mà ra. Nhìn thần sắc của nàng tái nhợt đến nỗi không còn một giọt máu, không hiểu sao hắn thấy đau nhói trong lòng.
Cầm bát máu trong tay, Vô Dược hơi xúc động, nàng bị tổn thương có hơi nặng, võ công đều mất hết hiện giờ đang nhất lịm đi, khóe miệng còn đọng lại những giọt máu tanh.
Vô Dược thở dài một hơi rồi đứng lên, hắn chỉ tốn một chút sức lực mà thôi không bằng một góc so với nàng. Để bát máu trên tay xuống rồi nhẹ nhàng ôm nàng đến bên giường, nhét vào miệng nàng một viên thuốc thì lúc này sắc mặt nàng mới hồng hào lên một chút nhưng bên trong có lẽ tổn thương hơi nghiêm trọng hơn hắn tưởng.
Ám vệ lúc này mới từ từ bước vào, nhìn Dạ Băng nằm trên giường trong lâu không khỏi xót xa, Dạ Băng thật sự yêu chủ nhân. Tấm lòng của Dạ Băng khiến bọn họ phải cảm động sâu sắc, trong lòng càng tôn kính nàng hơn.
Vô Dược cầm bát máu đi đến chỗ Mạc Phong Thần, bắt đầu nắm cổ tay hắn điều hòa kinh mạch, lấy từ bên trong tay áo một bộ kim châm, rút từng châm nhỏ như sợi tóc ra đâm vào mạch trên cổ tay trái hắn một cái, ở bên phải một cái. Ám vệ theo dõi từng động thái một, chỉ sợ xảy ra điều gì sơ xuất. Còn bên nàng thì đã sai Tiểu Hằng lo rồi.
-" Cái tên này, mệnh cũng lớn quá đi "- Vô Dược không khỏi cảm thán một câu, nếu chậm một ngày nữa có lẽ hắn đã chẳng ra hình người nữa rồi, độc phát tán quá nhanh may mà kịp thời giải được.
Vấn đề bây giờ là làm sao mà cho hắn uống máu đây?
-" Này, các ngươi cậy miệng hắn ra để ta cho hắn uống "- Vô Dược liếc mắt nhìn mấy tên ám vệ vô dụng bên cạnh, cần phải nhanh chóng để hắn uống máu thì mới có thể lập tức khỏi, võ công cũng sẽ có khả năng khôi phục, nếu không thì đừng nói đến võ công ngay cả thân thể cũng suy nhược luôn
Tất cả nhìn nhau, làm sao có thể bảo họ đi ra cạy miệng của chủ nhân được cơ chứ?
-" Chẳng lẽ để ta à, các ngươi muốn hắn chết hay sao, phí cả máu của nàng "- Vô Dược tức giận quát, mấy tên này cũng đủ vô dụng đi
-" Để ta "- Giọng nói yếu ớt từ phía sau lưng vang lên, quay lại thì đã thấy thân thể mảnh mai yếu ớt của nàng đang cố gắng bám tay Tiểu Hằng đứng dậy, từ nét mắt có thể cho thấy nàng kiên cường như thế nào. Vừa rồi bị Vô Dược dùng nội công truyền vào tim để lấy máu đã khiến nàng yếu đi rất nhiều mà bây giờ nàng đã có thể tỉnh dậy đòi tự thân vận động rồi
-" Ngươi còn chưa khỏe thì muốn làm cái gì?"- Vô Dược nhíu mày nói, nữ nhân này quá cố chấp, ngang ngược, chưa bao giờ hắn thấy một nữ nhân nào lại như vậy, nói bảo đây là mẫu nghi một nước đánh chết hắn cũng không tin nếu không tận mắt nhìn thấy.
Bách Lệ Băng chẳng nói chẳng rằng, một mạch đi đến giường hắn mặc cho ám vệ cũng Tiểu Hằng hết sức ngăn cản vẫn cứ thích làm theo ý mình. Thấy gương mặt tuấn tú của hắn đang dần dần có khí lực, nàng vô cùng vui mừng, sai người nâng hắn dậy để tiện cho nàng.
-" Cho chàng uống bát máu này nữa là xong phải không?"- Bách Lệ Băng khàn khàn giọng hỏi, nếu đúng như vậy, nàng gắng gượng một chút nữa có là gì?
-" Đúng, ngươi muốn làm sao thì làm, cứ cho hắn uống là được "- Thực chất, hắn không có công gì trong việc giải độc, thuốc giải hắn không có mà là lấy từ máu nàng, độc trong người hắn ta chỉ cần một lượng máu vừa đủ để tiêu tán độc dược là có thể khỏe lại. Độc này gọi là nguy hiểm chẳng qua là rất khó xác định lúc là phát độc mà tìm người có máu tương thông lại càng khó. Vô Dược hắn chẳng qua chỉ điểm mà thôi.
-" Vậy thì các người ra ngoài đi "- Ở trong này, nàng không tiện hành động.
Tất cả thức thời lui cả ra, Vô Dược không hề có ý định đấy vẫn chôn chân đứng nhìn nhưng cuối cùng vẫn bị nàng uy hiếp trừng mắt mà lui ra.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại nàng và hắn đối diện nhau, Mạc Phong Thần thì nhắm mắt dựa đầu giường, nàng mặt mũi chẳng còn chút huyết khí, môi tái nhợt cầm bát máu, nín thở ngậm một ngụm rồi nhẹ nhàng cúi xuống dán lên môi hắn cố gắng luồn lách để có thể dẫn máu vào trong miệng. Đôi môi tái nhợt lúc này vương những giọt máu đỏ tươi mê hôn, từng ngụm từng ngụm dán lên môi hắn, dẫn từng giọt máu vào. Bây giờ chỉ còn cách này thôi, sức nàng một yêu đi rồi.
Máu tanh thật, nàng chưa từng biết máu nó lại tanh đến như thế cho đến lúc này. Nàng dùng miệng bón cho hắn từng ngụm từng ngụm cuối cùng cũng xong. Qủa nhiên lợi hại, lúc này thân thể của hắn đột nhiên trở lại bình thường, kinh mạch vô cùng khỏe mạnh, sắc mắt cũng trở nên bình thường. Đó cũng là lúc nàng trút được nỗi sợ hãi trong lòng, toàn thân được thả lỏng, ngả vào lòng hắn nhẹ nhàng thở một hơi
-" Phong Thần, hứa là chàng không phạt ta đó "- Nàng nắm lấy bàn tay hắn, ngoắc vào ngón út như làm cam kết hứa hẹn rồi cũng không chịu nữa, sức chống đỡ không còn lập tức lâm vào trạng thái mê man
Bên ngoài, ai nấy lo lắng khốn cùng, quan thái y cũng biết truyện lập tức được triệu đến, quân thân tất cả đều quỳ trước cung. Vận mệnh quốc gia bây giờ phụ thuộc vào tình hình bên trong kia.
Mạc Diệp Thân trong lòng cũng như lửa đốt, đi qua đi lại mặc dù Vô Dược nói không có vấn đề gì nhưng hắn vẫn sốt ruột. Còn nam tử tóc trắng lúc này rất nhàn hạ thản nhiên bỏ qua mấy ánh mắt quái dị của đám người kia ngồi ăn hoa quả.
-" Rốt cuộc hoàng thượng ra sao rồi? "- Một vị quan đại thần nóng vội thưa, long thể của hoàng thượng không tốt tại sao giờ này họ mới biết
-" Yên tâm, không sao đâu, cái các ngươi cần lo có lẽ là hoàng hậu thì hơn "- Vô Dược nói, đột nhiên bật dậy, lao nhanh ra ngoài không biết là đi nơi nào để lại một đám người trố mắt nhìn nhau
" Nàng làm sao?" Mạc Diệp Thâm lo lắng nghĩ ngợi
Thời gian trôi qua, tất cả vẫn như trạng thái ban đầu quỳ bên ngoài đã qua ba canh giờ rồi mà vẫn chưa có động thái gì mà tên Vô Dược kia lại biến mất tăm không thấy bóng dáng
Ám vệ cuối cùng không thể chờ đợi đang định vô phép mở cửa đi vào thì đã nghe thấy tiếng gầm vang lên từ bên trong cho thấy có một nỗi tức giận đến nỗi long trời nở đất khiến người ta hoảng sợ
-" Bách Lệ Băng, nàng mau tỉnh dậy cho trẫm, có nghe thấy không. Đáng chết, Băng nhi, nàng mau tỉnh dậy "- Tiếng gầm rú vang trời còn không phải Mạc Phong Thần thì còn ai vào đây
Khốn kiếp,hắn vừa mở mắt tỉnh dậy thì đã bắt gặp bộ dáng yếu ớt của nàng đang tựa trên ngực hắn, trong miệng còn thoang thoảng mùi máu tanh. Cúi xuống nhìn kỹ hơn thì thấy gương mặt nàng lúc này đã không có một khí sắc mà trắng bệch, đôi môi thì còn vương máu tanh cho thấy rõ vừa rồi nàng đã làm gì. Hắn cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, mọi hoạt động quay trở về trạng thái bình thường như chưa từng bị trúng độc gì,độc này đúng là cổ quái. Mạc Phong Thần ôm chặt nàng vào lòng, viền mắt có hơi đỏ sâu thẳm như muốn giết người, cảm nhận được toàn thân nàng lạnh toát, hắn càng tức giận hơn, Băng nhi của hắn quá mức ngốc nghếch khiến cho hắn phải đau khổ,à
Ám vệ nghe được tiếng nóng giận của chủ nhân lập tức chạy vào, quân thần lập tức cũng theo đuôi đi vào, đầu tiên là Mạc Diệp Thâm. Vừa vào họ đã lập tức hoảng sợ khi thấy đế vương của họ đang tức giận ôm hoàng hậu, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống. Họ còn tưởng nhìn thấy màu đỏ huyết trong mắt hăn vậy, thật khủng khiếp mà
-" Băng nhi, nàng mau tỉnh dậy cho trẫm "- Mạc Phong Thần tức giận ôm ghì lấy nàng nhưng không mạnh mà nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương nàng. Bây giờ hắn chỉ muốn một điều, Băng nhi của hắn hãy mở mắt, linh hoạt nhìn hắn, cười với hắn, trách móc hắn cũng được đừng yếu ớt im lìm nằm một chỗ như thế
-" Hoàng thượng, thân thể hoàng hậu không tốt để thần kiểm tra "- Thái y run như cầy sấy bước lên,trong lòng nghi hoặc không biết hoàng hậu đã làm gì đến nông nỗi này
-" Cút, gọi tên khốn Vô Dược ra đây "- Mạc Phong Thần gầm lên, tất cả đều tại tên khốn kia, trước kia hắn đã từng tha cho hắn ta một mạng, không ngờ lần này lại để cho Băng nhi lấy máu.
Mọi người trơ mắt nhìn nhau, họ không biết nam tử tóc trắng đó đâu nữa.
-" Ta đây, ta đây, cho nàng uống viên thuốc này nghỉ ngơi vài ngày là khỏi "- Qủy thần, chẳng biết nam tử tóc trắng xuất hiện từ nơi nào ném cho hắn một viên thuốc rồi nói.Vô Dược hắn vừa mới xuất quỷ nhập thần đi tìm điều chế thuốc cho nàng, nhanh đến nỗi mà có thể thấy được trên trán còn lấm tấm mồ hôi
Mạc Phong Thần nhíu mày, sát khí giảm xuống hơn phân nửa, mọi người mới dám thở nhẹ một cái, hoàng thượng nổi giận cũng quá đáng sợ.
-" Ngươi còn không đi "- Mạc Phong Thần lại nhíu mày liếc xéo Vô Dược, tên này còn ở đay làm cái gì còn không mau chóng đi.
-" Nè, nữ nhân của ngươi đồng ý cho ta làm quan đại thần rồ đó, dù gì ta cũng cứu ngươi cơ mà, đúng là vong ơn bội nghĩa "- Vô Dược tỏ vẻ buồn rầu cảm khái, mọi người trừng mắt,ngoài hoàng hậ ra họ chưa thấy ai dám xưng hô với hoàng thượng như thế
-" Không muốn chết thì đừng nhiều lời "- Mạc Phong Thần sát khí đằng đằng nói
-" Được rồi, ta không đòi hỏi nhiều, cho ta chỗ ở, ta ở đây chơi mấy ngày rồi đi, cũng tiện xem tình hình của nàng thế nào đã "- Vô Dược thong thả nói, trong cung xem ra cũng có nhiều điểm thú vị, hắn ở lại chơi vài ngày cũng không tồi.
Mạc Phong Thần đặt nàng xuống giường, cho tất cả quân thần lui xuống, buổi triều ngay mai ai muốn tấu gì thì tấu sau.
Lần này, ngược lại là hắn ngồi bên giường bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve khuôn mặt của nàng, nắm lấy tay nàng áp vào má mình. Đôi mắt lạnh tanh khát máu lúc nào bây giờ trầm ngâm nhìn nàng, có chút xót xa không thể tả, bộ dáng của hắn bây giờ vô cùng yên lặng, vô cùng lạnh lùng nhưng chỉ có trời mới biết, hắn đang đau khổ thế nào.
Băng nhi, nàng mau tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi ta sẽ không phạt nàng, có được hay không!
Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch - abcxyr