Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: abcxyr
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 276 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 40: Vô Dược
rong bóng đêm, sự lạnh lẽo của hoàng cung bao trùm lên vạn vật nhưng vẫn không thể át đi sát khí lạnh thấu xương từ một người con gái toàn thân hắc y, thân thủ lanh lẹ như gió đang biến mất khỏi hoàng cung, theo sau còn là một đám hắc y nhân như ẩn như hiện
Bách Lệ Băng nàng quyết định đi ngay trong đêm, càng sớm tìm được thuốc giải càng tốt. Toàn thân nàng một màu đen cùng với hơn chục ám vệ nhanh chóng rời khỏi hoàng cung tiến tới Bích Phù Lầu - kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, nơi mà dạng nữ nhân nào cũng có, từ hiền lành thục nữ cho đến sắc sảo quyến rũ động lòng người, đều có tất.
Lý do đến đây, đương nhiên không phải để chơi mà là để tìm kiếm người tên Vô Dược.
Lúc tưởng chừng như bệnh của Mạc Phong Thần là vô phương cứu chữa thì nàng vẫn một mực tin rằng sẽ còn có cách. Ông trời quả thực đã không phụ lòng nàng. Lôi Viễn nói rằng nếu thiên hạ còn có cách để chữa thì chỉ có một người may ra cứu được, đó chính là Vô Dược.
Trong giới giang hồ có lẽ là không ai không biết hắn ta là ai. Cái tên Vô Dược cũng nói lên tất cả, hắn là người có thể giải bách độc, độc gì hắn cũng giải được, từ kịch độc cho đến những độc dược quý hiếm trên trời dưới biển đi chẳng nữa hắn cũng giải tất, miễn là phải trả cho hắn thứ mà hắn muốn. Mà đã là thứ hắn muốn thì khỏi bàn về mức độ quái dị.
Hắn nổi tiếng là hoa hoa công tử, rất phóng túng trong chuyện tình cảm mà tính cách lại vô cùng quái dị, gàn dở, thiên hạ nói hắn điên điên thích uống rượu ôm mỹ nhân, sớm tối chỉ biết chìm trong phấn son nữ nhân.
Cái khó khăn nhất cũng là nút thắt mở ra tia hy vọng chính là tung tích của hắn. Ngay cả Lôi Vân, một trong năm ám vệ cũng là người có thuật truy tung vang danh thiên hạ cũng không thể truy ra được. Thế mới nói, Vô Dược là một kẻ vô tung vô tích, khó có thể tìm ra
-" Ngươi nói Vô Dược là một thích mỹ nữ, vậy thì ta cứ đến tiệm kỹ viện nào nổi tiếng nhất thử coi, biết đâu tìm thấy "- Vậy là bây giờ, nàng và thuộc hạ mới quyết định đi đến kỹ viện này
Ầy, không biết nơi này có nhiều mỹ nhân không đây?
Bách Lệ Băng nhanh chóng di chuyển, thoắt cái trời cũng đã sáng mà nàng cũng đã đến nơi.
Trước mắt nàng bây giờ là một trong những kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, trên dưới những tấm lụa đỏ chói mắt được giăng khắp nơi, mỹ nhân trên cao, mỹ nhân phía dưới, đâu đâu cũng thấy toàn nữ nhân là nữ nhân tay cầm khăn lụa mời khách
Bách Lệ Băng chép miệng một cái, công nhận là đẹp. Liếc sang thấy thuộc hạ đi theo mình vẫn giữ nguyên bộ dáng trời sập cũng không nhíu mày mà nhìn mấy nữ nhân lượn lờ trước mắt không chút xúc động
Qủa thực hắn dạy thuộc hạ tốt thật đó, còn dạy luôn cả cách đối phó với mỹ nhân
-" Nè, các ngươi đừng có sát khí đằng đằng vậy chứ, các cô nương sợ rồi kia "- Nàng rất tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, ai bảo bọn họ đứng từ nãy đến giờ trước cửa, mặt mày hung tợn nhìn vào.
-" Thuộc hạ biết,thưa chủ nhân "- Nói thế thôi nhưng chẳng thay đổi chút gì
Bách Lệ Băng đành bó tay, bắt đầu bước vào trong, bên trong quả thực khiến người ta nghẹn họng.
Xung quanh vô cùng tráng lệ toàn một màu đỏ xuyết như máu, người người nhộn nhịp đi qua đi lại. Lắm kẻ vừa đi vừa cầm rượu tu ừng ực, tay kia thì ôm ấp mỹ nhân, hôn hôn hít hít nhìn mà ghê tởm.
Bách Lệ Băng cùng thuộc hạ hùng dũng tiến vào, ánh mắt bắt đầu tập chung vao nhóm người nàng, các quan khách bắt đầu thi nhau vào phòng không thèm nán lại ở ngoài nữa, xung quanh cũng dần vắng vẻ. Có lẽ sự xuất hiện của nàng khiến cho nhiều kẻ kinh sợ, ai mà đi vào kĩ viện mà mặt mày sát khí đằng đằng không cơ chứ.
Nàng nhẹ nhàng nâng thanh kiếm lên rồi để" cạnh " một tiếng ngồi xuống, mở miệng
-" Bà chủ, còn không mau ra tiếp đón bản đại hiệp "- Nàng ép họng kiểu gì để cho có tiếng khà khàn một chút, phải giả bộ cho xứng bậc đại hiệp chứ. Liếc mắt một cái, các thuộc hạ sau nàng cũng thực thời ngồi bàn bên cạnh.
Một chốc, bà chủ quản các mỹ nhân lật đật chạy đến, hớt hải đon đả nói
-" Ta đây, ta đây, đại hiệp thứ lỗi cho khách quán, ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy? "- Bà chủ ỏe lả nói, tay cầm khăn liễu lướt qua lướt lại trên người nàng khiến nàng hắt xì vài hơi
-" Ừm, kiếm cho người của ta vài nữ nhân, tốt nhất là xinh xinh một chút, rồi đem lên đây một chút điểm tâm "- Ách, nàng không cần nữ nhân, nhưng có lẽ bọn thuộc hạ lâu ngày ở bên cạnh chắc là cũng có một chút ham muốn đi! Thôi thì thưởng cho họ một chút
-" Có ngay, có ngay, đại hiệp đợi một chút,Ngọc, Diệp,Hồi Hương, mau đến đây tiếp khách "- Bà chủ cười như hoa, đon đả gọi từ đằng xa tới vài mỹ nhân.
Có thể thấy, mấy mỹ nhân này đang tiếp một vị khách nào đó, nhưng theo nàng quan sát, hình như khách quan đó ôm nhiều nữ nhân thật, trái ôm phải ấp, sau lưng còn túm tụm một đám nữ nhân như ruồi bâu. Chắc là vị thiếu gia giàu có nào đó đây
-" Ai dám tranh mỹ nhân với ta "- Một giọng nói từ tính vang lên từ đằng sau đám nữ nhân xanh xanh đỏ đỏ bâu ở nơi mà nàng vừa dừng mắt.
Bách Lệ Băng nhíu mày, thuộc hạ ám vệ đằng sau dù có đang chơi đùa với mỹ nhân nhưng cũng chưa buông lỏng cảnh giác. Có lẽ bọn họ lên nhanh chóng tìm người rồi rời khỏi nơi này
Nữ nhân dần dần tản ra nhường nối ột bóng người toàn thân xiêm y màu tím, nhưng cái khiến cho người ta chói mắt chính là màu tóc của hắn, một màu trắng xóa như tuyết. Gương mặt yêu nghiệt trắng như sữa, đôi môi mỏng đỏ như son, thật khiến người ta không thốt lên lời.
-" Tiểu huynh đệ, ngươi dám giành mỹ nhân với ta "- Nam tử tóc trắng xòe quạt nói. mắt như dao phóng đến phía nàng
Bách Lệ Băng nãy giờ yên tĩnh, cũng chẳng khách khí đứng lên nhưng ra lệnh cho đám thuộc hạ ngồi im, yêu nghiệt tóc trắng này, nàng đối phó được
-" Huynh đài, cần gì phải bủn xỉn keo kiệt đến thế, ta chỉ mượn mấy mỹ nhân cho bằng hữu của ta mấy ngày không biết phấn son nữ nhân là gì thôi mà!"- Nàng đang mệt, không muốn dài dòng lăng nhăng với tên yêu nghiệt này, nói ngắn gọn rồi nhanh chóng tìm người thì tốt hơn
-" Ồ, thú vị thật đó. Được muốn bao nhiêu cứ việc lấy, ta không quan tâm. Tiểu huynh đài ta ngồi đây được chứ "- Nam tử tóc trắng bày ra bộ mặt cười tươi như hoa, thú vị, quả thật thú vị
-" Ngươi cứ tự nhiên "- Bách Lệ Băng cảm thấy không quan trọng cứ ừ ừ gật gật, cũng chỉ là một người ngồi chung bàn thôi mà.
Đánh giá lướt qua, nàng cảm thấy nam tử này sống trên đời đúng chỉ là gây họa cho thiên hạ, là mầm mống dần đến việc con gái nhà lành bỏ nhà ra đi. Haizzz...đúng là oan nghiệt, oan nghiệt..
-" Tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu đến vậy, sao ta chưa thấy ngươi bao giờ?"- Nam tử tóc trắng tao nhã nhấp chén rượu, tao nhã nói chuyện. Từ đầu chí cuối, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng
-" Mắc mớ gì ngươi phải gặp ta "- Bách Lệ Băng tỏ ra quái lạ nói.
-" Nóng giận làm gì ệt người. Ta chẳng qua thấy người trắng trẻo, đẹp trai quá ha, cho ta bấu một cái được không?"- Mắt nam tử tóc trắng đột nhiên sáng lên làm toàn thân nàng nổi da gà. Cánh tay kia đang chuẩn bị động vào nàng thì đã dừng lại kịp thời khi trước đó nghe nàng nhả ra vài câu
-" Ngươi là đoạn tụ, là ái nam ái nữ, hay là đồ điên, đồ gay đồ đần.."- Bách Lệ Băng nóng giận, tuôn ra một tràng xả hơi. Có thể thấy, gân xanh bắt đầu nổi trên mặt nam tử tóc trắng kia
( Đoạn tụ: có thể hiểu là gay đó, mình tra thấy thời đó người ta gọi như vậy )
-" Ngươi...ngươi..ngươi..ngươi nói cái gì, muốn chết hả?"- Nam tử tóc trắng cũng chẳng vừa điên tiết đứng dậy, suýt thì lật bàn, thuộc hạ xung quanh cũng bật dậy sát khí bốc hỏa khiến không ít kẻ co giò chạy
-" Khổ thân ngươi, vừa là đoạn tụ vừa bị điếc, ta vô cùng thông cảm cho ngươi "- Nàng rất không nhượng bộ tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Lúc này trong khách quán, kẻ nào kẻ đấy trốn đi hết cả rồi vì đang có mỹ nam tử nào đó đang bốc hỏa hừng hực, sát khí tầng lên mấy tầng
-" Ngươi..ngươi muốn chết rồi đây?"- Lời vừa dứt tiếng rút kiếm vàng lên, liếc mắt đa có một mũi kiếm đang hướng thắng đến chồ nàng
Bách Lệ Băng đương nhiên không phải dạng vừa liền né được, tiếp đó cũng rút kiếm đỡ lấy. Nam tử tóc trắng cũng được xếp vào hạng như nàng, võ công phải gọi là xuất chúng, từng đường kiếm vô cùng chuẩn xác, may mà nàng được hắn luyện cho nếu không e rằng cũng đã bại.
Một hồi kịch tính đi qua, nam tử tóc trắng có vẻ đã thấm mệt, nàng thì khỏi nói, mệt muốn chết đi được. Đang định tự mình rút lui thì đã đã nam tử tóc trắng tiếp đất, cho kiếm vào chuôi rồi rất thản nhiên ngồi xuống bàn nâng ly rượu về phía nàng nói
-" Không đánh không quan biết, tiểu huynh đệ ngươi rất khá, ngồi xuống ngồi xuống, đừng đánh chém nữa, tổn thương lòng tự trọng của ta "- Nam tử tóc trắng rất bình tĩnh nói chuyện cứ như chưa xảy ra chuyện gì. Thấy thế, Bách Lệ Băng cũng thấy làm lạ, ngây ngốc ngồi xuống, ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng bí mật đi kiếm người, còn nàng phải nói chuyện với tên yêu nghiệt này, không biết tại sao nàng có linh cảm gì gì đó về tên yêu nghiệt này
-" Qúa khen, tại hạ không dám tiếp chuyện với kẻ đoạn tụ như ngươi " - Nàng là ai, dám đấu với nàng thì mơ đi nha!
-" Ngươi,..thôi được rồi, coi như là ta thua đi, nhưng không được nói ta là đoạn tụ nữa nghe chưa, ngươi thử nhìn ngươi xem, bộ dáng như thế, một chút cũng chẳng gióng nam nhân " Nam tử tóc trắng yêu nghiệt như thế còn giả bộ hờn dồi trẻ con khiến nàng phát ói
-" Ách, ta là nam nhân đó "- Thấy tên yêu nghiệt nhìn mình nàng có hơi chột dạ rồi rất nhanh lườm lại
-" Ừ, ta mời ngươi một chén " - Nam tử tóc trắng rót rượu mời nàng
-" Tiểu đệ, ngươi đến đây làm gì?"-Nam tử tóc trắng rất không biết câu hỏi của mình nó ngu như thế nào, chính vì vậy đã lãnh cú đấm tinh thần
-" Đồ ngu, ở đây ngoài gái ra thì còn cái gì?"- Nàng rất nhanh bộp lại ột câu khiến cho nam tử kia giận xanh mắt mèo nhưng không dám nói lại
-" Ha ha, ta thích ngươi rồi đó "- Nam tử tỏ ra vô cùng thích thú
-" Nói thật đi, ngươi đến đây chắc chắn không đơn giản là chơi thôi đúng không? Ta nói đúng rồi chứ gì, nói xem ngươi đến đây làm gì?" - Nam tử gật gật có vẻ rất am hiểu
-" Ta không nói đó thì sao? Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"- Nàng bày ra bộ dạng hỏi trời, vì sao phải nói cho hắn ta biết
-" Mỗ quan tâm mồ hỏi một chút cũng không được sao, bạn bè tri kỷ như thế đấy!"- Nam tử phát cáu nói khiến nàng ngậm miệng thấy có chút không đúng
-" Quái ta với ngươi lấy đâu ra tri với chẳng kỷ "- Nếu không nhầm hình như nàng với hắn mới gặp đã đánh nhau lấy đâu ra tri kỷ
-" Hừ, đối với mỗ mà nói, một khắc ở bên ngươi mà tưởng như dài ngàn vạn năm khiến cho con tim mỗ xao xuyến khiến cho tâm can mỗ thổn thức, khiến..."- Nam tử rớm rớm nước mắt dài dòng lê thế nói, nhìn vào tưởng tên này đang thất tình
-" Câm miệng, ta nói là được chứ gì?"-Nàng chịu hết nổi rồi đó
-" Ầy, ngay từ đâu, ngươi nói luôn có phải tốt hơn không, hại ta tốn hết nước bọt "- Nam tử nói xong uống một ngụm nước chưa chi đã bị nàng dùng đầu kiếm cộc ột phát vào đầu
-" Ta tìm người tên Vô Dược "- Sắc mặt nàng tuyệt đối nghiêm trọng nhả ra một câu khiến cho tên yêu nghiệt đang uống ngước sặc " khụ, khụ "
-" Ngươi..ngươi..tìm hắn làm gì? " - Nam tử tóc trắng chăm chú nghe, thú vị, quá thú vị
-" Tìm để đem hắn về nấu canh tẩm bổ, ngươi đúng là đồ đần, tìm hắn không để nhờ hắn giải độc thì vất vả tìm hắn làm cái gì?"- Nàng đang nóng nghe xong câu hỏi thừa liền rất nhanh bộp lại
-" Ngươi bị bệnh sao?"- Nam tử tóc trắng đột nhiên nói, ánh mắt có phần tối lại, theo như hắn thấy, nàng có bị làm sao đâu cơ chứ.
-" Không, người thân ta bị bệnh "- Nhắc đến đây, mắt nàng có chút bi thương. Phong Thần, chờ ta, ta sẽ nhanh chóng cứu chàng
Nam tử tóc trắng chẳng hiểu sao lại lặng đi, không nói nữa, tâm hồn treo lủng lẳng nơi nào.
Thuộc hạ được phái đi bí mật lục soát khắp kỹ viện, dò hỏi tin tức về Vô Dược nhưng vẫn như lời đồn đại, hắn vẫn bặt vô âm tín không một dấu tích.
-" Các ngươi đã tìm kiếm hết chưa, không chút manh mối gì sao?"- Trên khuôn mặt nàng xuất hiện một chút lo lắng, càng lúc nàng càng khẩn trương.
Không thể tiếp tục thế này được. Nàng đột ngột đứng lên cầm kiếm cáo từ
-" Tại hạ có việc gấp, hiện tại ta vẫn chưa tìm được tên kia, có lẽ sau này sẽ gặp lại ngươi, tạm biệt "- Nàng thấy yêu nghiệt tóc trắng này vẫn ngồi ngây ra đấy cũng chẳng quan tâm nhanh chóng rút ra khỏi quán khách, đang chuẩn bị lên ngựa khởi hành đi thì một bóng tím đạp gió bay đến, đứng trước mắt nàng nói
-" Ngươi muốn tìm người tên Vô Dược đúng không?"- Lời nói này nghe có vẻ mơ hồ nhưng nam tử tóc trắng có vẻ rất nghiêm túc
-" Không nói chuyện với ngươi nũa, ta có việc gấp "- Nàng kéo dây cương chuẩn bị đi thì phía nam tử tóc trắng nhẹ nhàng buông ra vài câu
-" Ta biết Vô Dược ở đâu?"- Khóe miệng hắn nhếch lên cười cười nói
-" Cái gì, đừng có đùa "- Bách Lệ Băng không tin nhưng thực sự trong lòng nàng vẫn còn đang phấp phới một tia hy vọng, lỡ đâu, tên yêu nghiệt này biết thật
-" Vậy thì thôi, ta nói thế ngươi không tin thì thôi "- Nam tử tóc trắng quay bước định tiến vào kỹ viện thì đã bị nàng nhanh chóng kéo lại
-" Ê, ta đâu bảo là không tin, ngươi mau nói cho ta biết hắn ta ở đâu?"- Nàng gấp gáp xách vạt áo của hắn nói, bây giờ nàng quả thật quá nỏng nảy, tâm trạng rất muốn giết người
-" Người ngươi muốn cứu quan trọng lắm sao?"- Nam tử tóc trắng nghi hoặc hỏi
-" Đúng, chỉ cẫn hắn ta muốn gì ta cũng có thể trả, chỉ cần cứu người của ta "-Nàng nói như dao chém thớt, như đinh đóng cột.
-" Kể cả ngươi chết thì người kia cũng phải sống "- Nam tử tóc trắng nheo mắt hỏi
-" Đúng, nếu người đó chết ta cũng chẳng sống làm gì?"- Đột nhiên nàng tỏ ra hơi đau thương, ánh mắt bỗng chốc có phần ướt át. Nếu quả thực không tìm thấy, nàng chắc chắn sẽ cùng đi cùng Phong Thần.
-" Nói ít thôi, mau nói cho ta biết, hắn ta ở đâu "- Nàng chịu hết nổi rồi đó, gằn giọng lên tiếng
-" Hắn ở đây "- Nam tử tóc trắng nói tỉnh bơ
-" Ở đây, không phải các ngươi đã tìm kĩ rồi sao?"- Nàng đưa ánh mắt sang đám thuộc hạ, nổi lên nghi ngờ về khả năng nhu nhược của đám người này
-" Thưa chủ nhân, thuộc hạ đã tìm kĩ, tuyệt nhiên không thấy "
-" Ngươi câm sao, nói, ở đâu?"- Nàng nổi điên rồi, sắc trời đã dần dần tối, đã vậy một ngày sắp sửa qua, vậy mà chưa tìm thấy Vô Dược nói gì đến thuốc giải.
-" Ta nói, ta là Vô Dược, ngươi tin không? " - Nam tử tóc trắng ghé sát tai nàng nói
Sét đánh ngang tai, Bách Lệ Băng đứng sững.
Đây chính là Vô Dược, kẻ mà thiên hạ đồn đại quái dị, không biết tung tích nơi nào sao?
Đúng vậy, không còn nghi ngờ, nam tử tóc trắng yêu nghiệt này chính là Vô Dược.
Thần y vang danh thiên hạ, uy chấn giang hồ chính là hắn. Kẻ mà nàng cho là đoạn tụ
OMG- Qúa sốc đi.
Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch - abcxyr