The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: abcxyr
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 276 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 39: Thuốc Giải! Ngươi Ở Đâu (1)
gười tính không bằng trời tính, ngay cả chính Mạc Phong Thần còn không thể biết được độc tố trong người lại độc phát lúc này. Thực ra ngay từ đầu hắn đã giấu nàng, không cho nàng biết bất cứ tin gì về bệnh của hắn, hắn là đương kim hoàng thượng cai quản nước làm sao có thể để cho thần dân lo lắng về bệnh của mình,càng không thể cho nàng biết để nàng có thể vui vẻ như hiện tại. Cuối cùng dù tránh ngàn lần cũng chẳng thể trốn tránh mãi điều hắn sợ đã xảy đến.
Sự tình ngày hôm nay phải kể đến những ngày hắn còn là hài tử chỉ mới được phong lên làm thái tử Mạc quốc. Thế lực của hoàng hậu lúc đó vô cùng lớn an nguy của mẹ con hắn luôn luôn trong tình thế nguy hiểm, từ lúc đó đến giờ, có lẽ hắn đã vài lần dạo chơi quỷ môn quan, mệnh lớn lên may mắn thoát chết vài lần nhưng biến chứng của nó lại khiến hắn khổ sở. Độc dược gần như xâm chiếm cơ thể hắn tích lũy thành một khối mà không thể biết được lúc nào nó độc phát. Bao nhiêu năm qua, hắn sống yên ổn từng ngày nhưng cứ mỗi năm độc dược trong người càng tích tụ. Chính hắn cũng tìm mọi cách tìm giải độc nhưng vẫn chưa thể tìm ra.
Mạc Phong Thần sai thuộc hạ khắp nơi tìm kiếm nhưng cái thu được cũng chỉ là một bể vô vọng. Hắn biết bản thân không thể cầm cự được lâu, có lúc đã từng buông xuôi nhưng bây giờ hắn không chỉ lo ột mình hắn mà còn lo cho thiên hạ, và quan trọng hơn cả chính là nàng Băng nhi của hắn
Làm sao hắn có thể yên tâm để nàng cô độc trong cái lạnh lẽo của hoàng cung này..
Thà rằng hắn ích kỉ đem nàng cột bên mình bước đến gặp diêm vương, còn không nàng sống trong cung cấm sẽ chỉ có cái chết thê thảm.
Mạc Phong Thần khẽ truyền ám thị ra lệnh phong tỏa ngự thư phòng không ột ai bước chân vào.
Ngũ ám vệ biết tình hình chủ nhân không ổn lập tức tức tốc đi lấy thuốc, thuốc này chỉ có thể kìm hãm độc tố phát triển, không có khả năng giải độc tận gốc.
Bách Lệ Băng lúc này nhào đến bên hắn, khuôn mặt xinh đẹp muốn có bao nhiêu sợ hãi thì có bây nhiêu đã tái mét không còn giọt máu. Đôi tay trắng bệch nhẹ nhàng chạm tới khuôn mặt không chút huyết khí của hắn
-" Phong Thần, chàng..chàng..làm sao vậy? Chàng đang đùa ta đúng không? "- Giọng nàng run run không thành tiếng, đôi tay trắng bệch bây giờ đang nhẹ nhàng lần theo khuôn mặt của hắn.
Chắc chàng là đang đùa ta đúng không? Chàng cũng thật giỏi, lừa gì mà đỉnh quá vậy. Ta bắt mạch cho chàng, làm sao mà kinh mạch đứt hết vậy, khí lực cũng còn chút xíu, nỗi lực cũng chẳng thấy đâu. Ta công nhận chàng lừa giỏi thật đó, ta cam phục khẩu phục luôn, lừa ta đến nỗi ta còn thấy được một loại độc tố gì rất lạ đang lan tới lục phủ ngũ tạng.
Mạc Phong Thần ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một sự đau khổ đến tột cùng, thấy Băng nhi của hắn đang dối lòng mình, tim hắn đau thành từng hồi còn đau hơn cả nỗi đau bị độc phát. Từ cổ truyền đến một luồn chất lỏng tanh chát, độc lúc này lại độc phát, hắn lập tức buông tay nàng cúi mình xuống thành giường thổ huyết.
Một búng máu lớn đỏ thẫm mặt đất, Bách Lệ Băng thật sự lúc này lâm vào hoảng loạn, ánh mắt phút chốc thay đổi..-
-" Phong Thần chàng nói mau, chàng làm sao vậy? Bằng không..bằng không..."- Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt, nước mắt của nàng như dòng suối nhỏ chảy không ngừng. Bách Lệ Băng liên túc vỗ lưng hắn, lòng quặn đau từng hồi
Mạc Phong Thần thấy nàng hoảng loạn, cố gắng chấn tĩnh nắm bàn tay lạnh toát của nàng, giọng nói thều thào khiến nàng run rẩy
-" Bằng không thì sao hả? Băng nhi, ta chỉ bị phong hàn nhẹ thôi, nàng khóc nháo lên làm gì. Ngoan nào nằm yên cùng ta một chút, lát dậy ta sẽ khỏi "- Mạc Phong Thần cố gắng nói ra từng tiếng dịu dàng an ủi nàng, dùng hết sức kéo nàng đang khóc lên giường ôm vào lòng. Rồi nhẹ nhàng trên đâu nàng thủ thỉ
-" Băng nhi, cứ ngủ đi tỉnh dậy là ta sẽ ổn "- Mạc Phong Thần vỗ về nàng, hắn không muốn nàng thấy hắn phát bệnh mà đau khổ, càng không muốn làm nàng bị tổn thương
Cách duy nhất bây giờ chỉ có thể dỗ nàng ngoan ngoãn rồi tìm cách kìm hãm độc tố trong người.
Băng nhi của hắn quả thực rất thông mình nhưng đôi lúc lại ngu ngốc dại khồ mà yên ổn trong lòng hắn, giọng nói nhẹ nhàng run run từ từ thốt ra
-" Phong Thần, chàng không được lừa ta, ta rất sợ, rất sợ đó. Chàng cũng không được rời khỏi ta, đời đời kiếp kiếp ở bên ta, bảo vệ ta, nghe chưa "- Bách Lệ Băng run run thủ thỉ từng hồi, nước mắt theo gò má chảy xuống. Vừa nãy quả thực nàng rất sợ, tưởng chừng như thế giời hoàn toàn sụp đổ
Xung quanh là máu của nam nhân nàng yêu, nàng có thể không sợ sao.
-" Được, ta sẽ không lừa nàng, tuyệt đối sẽ ở bên cạnh nàng mãi mãi. Ngoan, Băng nhi của ta, ngủ đi "- Từng lời từng lời của hắn như một cam kết đóng dấu mãi mãi hắn sẽ ở bên nàng, ôm chặt nàng vào lòng, hắn cố gắng ngăn chặn giọt nước mắt nóng hổi nhưng vẫn không thể kìm được, đời này kiếp này duy nhất lần này hắn rơi nước mắt, chỉ vì nữ nhân mình yêu.
Mạc Phong Thần đau, quả thực còn đau hơn bất cứ nỗi đau nào khác. Băng nhi của hắn, bây giờ hắn biết phải làm sao.
Nhưng một sự thật mà ngàn vạn lần hắn chẳng thể ngờ đến, hoàng hậu của hắn - Băng nhi của hắn lại tinh tường, thông minh hơn bao giờ hết.
Bách Lệ Băng cắn chặt răng, đôi môi gần như bật máu, mắt đã nhèo đi, cả người cứng nhắc lạnh toát đột nhiên dướn lên hôn lên môi chàng mang theo một nỗi đau tận xương tủy rồi buông ra một câu nhẹ nhàng mà sâu đậm vô cùng
-" Phong Thần, ta yêu chàng "- Lời vừa buông ra, chưa kịp để hắn ý thức được liền xuống một tay ngay bên cổ hắn một cây ngân châm theo đó là những giọt nước mắt nóng hổi
Mạc Phong Thần đôi mắt nhắm nghiền, cả người sụi lơ như cành liễu già yếu nhưng khuôn mặt anh tuấn bất phàm vẫn còn chút khí sắc. Một giọt nước mắt nhẹ nhàng đậu trên đôi mắt của hắn, nữ nhân bên cạnh khóc, rồi lại cười, một điệu bộ vừa cười vừa khóc thật thê lương.
Bách Lệ Băng dằn lòng mình, vấn vương hôn lên đôi môi lạnh toát của hắn lần nữa rồi nhẹ nhàng thủ thỉ
-" Phong Thần, chàng yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho chàng, hai chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau cai trị Mạc quốc này. Chàng phải chờ ta "- Bách Lệ Băng lau nước mắt, lòng nàng tuy đau nhưng ý chí vẫn vượt lên.
Nàng không biết chàng trúng loại độc gì, tình hình lúc này còn quá mức bất ngờ khiến nàng phải sốc nhưng nàng không ngu ngốc, cũng không bất lực. Nam nhân của nàng tuyệt đối không thể như vậy.
Bách Lệ Băng kéo chăn đắp lại cho hắn, trên đầu giường kê một loài cỏ lạ có mùi hương vô cùng khác biết. Nên nhớ, nàng đến từ tương lại, lại còn rất giỏi về độc dược, tuy không biết loại độc hắn trúng nhưng cũng biết có cách kìm hãm nó.
Vừa rồi, mau mà trên người nàng vẫn còn giữ một chút thuốc giải độc, thuốc giả độc này có thể giải cho tất cả các loại độc lớn nhỏ nhưng vẫn không hiểu sao không thể giải được độc này, nó chỉ có thể kìm hãm trong thời gian nhất định. Còn lá cỏ kia là một loài cỏ mà nàng phát hiện ra trong lúc nghiên cứu, nó có thể giữ cho cơ thể con người toàn vẹn, không ăn không uống vẫn có thể duy trì sức sống nhưng đương nhiên thời gian có hạn.
Bách Lệ Băng nàng là ai, la đại tỷ thời hiện đại, bây giờ còn là hoàng hậu, quyền hành ngút trời. Triệu tập tất cả các ám vệ tinh thông trong Dạ Các đến ngự thư phòng một cách bí mật.
Lúc này đây, bên giường của hắn nàng uy nghi ngồi cạnh nắm lấy bàn tay lạnh toát của hắn mắt hướng về đám ám vệ đang nghiêm túc nhận chỉ thị
Ngũ ám vệ nhận được lệnh lập tức hiện thân, Lôi Viễn chính là người am hiểu y thuật nhất, trong số những danh y có tiếng bí hiểm chỉ có thể nghe qua lời truyền miệng của thiên hạ thì hắn ta là một người trong đó, điều này nàng cũng đã biết nên buông lời
-" Ngươi mau nói cho ta biết, hoàng thượng là làm sao?"- Bách Lệ Băng mang âm điệu không kém hắn là bao, lạnh đến thấu xương khiến cho người ta không thể không sợ hãi
-" Hoàng hậu, chủ nhân bị trúng một loại độc gọi là độc Đàn Tử, nó không độc phát ngày mà lớn dần theo từng ngày, rồi đến một lúc sẽ độc phát lan đến lục phủ ngũ tạng, tắc thở mà chết "- Lôi Viễn thông báo rõ ràng từng câu như những lưỡi dao cứa vào tim nàng. Nói như vậy, sẽ có ngày chàng phát bệnh mà chết, bây giờ mới chỉ là khởi đầu.
Tại sao nàng lại như vậy, không phải trong phim sẽ là anh hùng tìm đủ mọi cách để cứu mỹ nhân sao đến phiên nàng lại ngược lại vậy. Bàn tay nàng nắm chặt, những đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt tay chàng
-" Có cách gì giải được không?"- Tuy nàng đã gằn lại nhưng tất cả các ám vệ có thể nghe được sự nghẹn ngào trong đó. Ai ai cũng thầm cảm phục tấm lòng yêu thương chủ nhân vô hạn của hoàng hậu
-" Thưa hoàng hậu, hiên tại thì..không có cách nào "- Lôi Nhẫn là người được hắn cử đi, đến nay khắp thiên hạ quả thực vẫn chưa tìm được thuốc giải
-" Không có, các ngươi nói thế có ý gì, đã là độc dược thì sẽ có giải, tìm ra người hạ độc sẽ tìm được cách giải, các ngươi hiểu ý ta chứ "- Nàng tuyệt đối không tin trên đời này lại hết cách cứu chàng, làm sao có thể tin chứ
-" Hoàng hậu, quả thực không có, thuộc hạ đã tìm đủ mọi cách giống như hoàng hậu nói, quả thực không có thuốc giải "- Lôi Nhẫn khẩn trương đáp lệnh, hắn ta cùng tất cả các ám vệ cách gì cũng đã nghĩ đến nhưng vẫn không tìm được
-" Một đám ngu ngốc, các ngươi nói thế cũng đủ để ta tin sao, lão nương đây không ngốc, lão nương sẽ tự đi kiếm, các ngươi cứ để xem "- Nàng không tin đến nỗi tự trách bản thân, tự trách mọi người, giận dữ đến mức không kiềm chế được liền to tiếng.
Tất cả các ám vệ nhìn nhau không lên tiếng, hoàng hậu đã nói thế, ai muốn chết thì mời đứng ra cản.
Một không khí quỷ dị im lặng bao trùm, Bách Lệ Băng quay người một lần nữa hôn lên môi chàng nói
-" Phong Thần, chờ ta "- Dứt lời, giọt nước mắt cũng rơi xuống nhưng nàng lấy lại tinh thần, đứng lên lạnh lùng ra lệnh
-" Gọi vương gia Mạc Diệp Tham đến cho bổn cung, nói có chuyện gấp, sai người canh chừng thượng thư phòng, cứ nói hoàng thượng sẽ ở lại cung Càn Khôn tĩnh dưỡng một thời gian không được cho bất cứ kẻ nào bén mảng đến, ai đến liền giết không tha, kẻ nào dám nói nửa lời thì cắt lưỡi hầm cho lợn ăn, nghe rõ chưa "- Lệnh này ban ra có lẽ sẽ làm đại loạn hoàng cung mất, nhưng Bách Lệ Băng nàng là ai nào.
Thuộc hạ nhận được chỉ thị lập tức đi làm theo lời, cho bố trí một lực lượng dày đặc binh lính xung quanh điện Càn Khôn. Truyền người đi đưa tin cho vương gia Mạc Diệp Thâm ở tận quan châu canh giữ biên giới triệu về cung khẩn cấp
Còn riêng Bách Lệ Băng sau khi truyền lệnh liền bắt đầu kế hoạch tìm thuốc giải. Ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, lòng nàng lại thêm vững tâm
Phong Thần, chờ ta, sẽ nhanh thôi mà!
Bách Lệ Băng lệnh cho Tiểu Hằng tìm kiếm một bộ nam trang đen từ đầu đến chân, mái tóc dài nay đã được cột lên ngắn gọn, hình thức bên ngoài cũng được chuyển đổi, ngực được bó lại có hơi đau nhói nhưng cũng sẽ qua, chân tay quấn từng lớp vải đen che đi làn da trắng sứ. Khuôn mặt được che đậy bằng một chiếc nón có màn sa đen mỏng đầy bí ẩn.Xong xuôi đâu đấy nàng còn xách thêm một tay nải đen, bên trong có vài thứ quan trọng.
-" Bây giờ các ngươi cứ gọi ta là Dạ Băng, bên ngoài không được để lộ thân phận của ta " -Bên ngoài giang hồ, phải có một đại danh, Phong Thần là Dạ Phong, vậy nàng là Dạ Băng, quá thông minh đi!
Thuộc hạ cố gắng nhận lệnh, hoàng hậu cũng thật quá khoa trương, nghe như vậy ai đều cũng sẽ nghĩ đó là nữ nhân của đại hiệp Dạ Phong.
Tốc độ của vương gia Mạc Diệp Thâm cũng thật quá kinh người, từ nơi quan châu xa xôi như thế mà có thể về đến kinh thành nhanh như vậy, đúng là không thể khinh thường
Mạc Diệp Thâm toàn thân một màu lam tím nhuốm một vẻ sương gió phong trần lãnh đãm bước đến. Gương mặt đã lâu không gặp khiến hắn có phần hoảng hốt, đã lâu lắm rồi không gặp nàng, giờ nàng đã làm hoàng hậu nhưng dáng vẻ bây giờ quả thực khiến hắn không nói lên lời
-" Hoàng hậu, hoàng thượng đâu "- Mạc Diệp Thâm nói, vừa nãy hắn nhận được tin liền lập tức khởi hành đến kinh thành, lo có chuyện không hay
-" Vương gia, ngài có nghe hoàng thượng có trúng độc "- Bách Lệ Băng hết sức bình tĩnh nói, ấn tượng về vị vương gia này vô cùng sâu sắc nhưng lúc này nàng chẳng còn tâm tình thừa thãi nào để ý đến
-" Ta có nghe qua "- Mạc Diệp Thâm có hơi kinh ngạc, lẽ nào...
-" Vương gia, có lẽ triều chính sẽ để ngài lo vài hôm, ta có chuyện cần ra ngoài cung gấp, mong ngài bảo vệ hoàng thượng thật tốt cho đến lúc ta trở về "- Hình như câu này có hơi ngược đời so với những chuyện tình khác, quả thực rất khác người, nàng đây một phận nữ yếu đào tơ đi xông pha giang hồ để ở nhà nam nhân bệnh tật nhờ người khác bảo vệ, đây là quá mức khác người đi!
Mạc Diệp Thầm không tin nổi, nàng là đang nhờ hắn bảo vệ Mạc Phong Thần đó sao?
Rốt cuộc nàng định làm gì?Không lẽ
-" Hoàng hậu, người không thể làm thế. Ta sẽ đi tìm thuốc giải người nên ở trong cung thì hơn "- Làm sao có thể xảy ra chuyện này, Mạc Phong Thần bệnh đến mức phải để cho nàng đi tìm thuốc giả ư? Hắn đã nghe nói đến chuyện không có thuốc giải, vậy mà nàng vẫn kiên cường đi tìm
-" Vương gia, coi như ta cầu xin ngài, ta nợ ngài một ơn, ngài cai quản triều chính giúp ta, lý do giải thích có lẽ ngài sẽ nghĩ ra, còn nữa, trong những ngày ta vắng mặt mong ngài đừng xảy ra sơ hở khiến chàng bị làm sao? Nếu không thì đừng trách ta, ta nói thế ngài có lẽ đa hiểu, đừng khuyên ta, ta quyết định rồi "- Bách Lệ Băng đã nói thì sẽ làm, nàng biết có khi sẽ không tìm được thuốc giải nhưng đã thử đâu mà biết.
Mạc Diệp Thâm quả thực không ngờ tình yêu của nàng sâu đậm đến thế, yêu đến mức ngay cả cái chết cũng chẳng để tâm. Nàng một khi đã nói sẽ không rút lại, có lẽ hắn cũng không nên ngăn cản hành động vì yêu điên cuồng của nàng làm gì, ông trời sẽ có mắt không để nàng chịu khổ
-" Vậy được, mong hoàng hậu thượng lộ bình an, sẽ sớm tìm được thuốc giải. Ta nói trước, nếu Mạc Phong Thần mà khỏi thì hoàng hậu sẽ tránh không được bị trừng phạt đâu "- Mạc Diệp Thâm nói, trong lòng có muôn phần ngưỡng mộ Mạc Phong Thần đời này có được nàng
-" Ta đã biết, lúc đó chắc lột da ta mất "- Nụ cười như vụt qua khóe môi rồi biến mất.
Bách Lệ Băng cáo từ rồi cùng với ngũ ám vệ và hơn năm mươi ám vệ cao thủ khác vô tung vô ảnh rời khỏi bức tường hoàng cung tiến về nơi giang hồ kia, tìm thuốc giải.
Lôi Viễn tính nhẩm chỉ còn khoảng hai ngày nửa khắc nữa thì chủ nhân sẽ độc phát, trong khoảng thời gian đó thì nhất định phải tìm được giải độc, vạn nhất không thể tìm được có lẽ hoàng hậu sẽ tuẫn táng cùng chủ nhân ngày hôm đó, giang sơn sẽ đổi chủ.
Tóm lại, thuốc giải! Ngươi ở đâu!
Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch - abcxyr