Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: abcxyr
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 276 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 37: Giải Quyết Ổn Thỏa
ạc Phong Thần lệnh cho người phong tỏa tin tức tuyệt đối không được lộ bất cứ điều gì trong cung tối nay ra bên ngoài, lệnh cho ám vệ nhanh chóng điều tra xem còn ai giật dây sau lưng nữa không, đã diệt cỏ phải diệt tận gốc. Hy vọng rằng điều mà hắn đang nghĩ không phải là thực.
Giải quyết xong mọi việc, hắn ôm nàng về cung nhanh chóng sai người đem nước vào. Trong làn nước mờ ảo, mỹ nam tử tuyệt thế ôm nữ tử của mình trong lòng, nhẹ nhàng lau đi những vệt máu tanh vừa nãy còn vương trên người nàng. Khi cả hắn và nàng đã thực sự sạch sẽ, Mạc Phong Thần tự mình ôm nàng về giường, ôn nhu mặc từng lớp xiêm y cho nàng mà không còn chút tâm tư gì để gọi nàng dậy "làm chuyện cần làm " kia. Xong xuôi cũng đem nàng ôm vào lòng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Mặt trời còn chưa ló rạng, Bách Lệ Băng đã giật mình tỉnh giấc chẳng may cũng làm động người bên cạnh. Đêm qua mới ngủ một lát mặc dù người còn mệt nhưng không biết tại sao cũng chẳng ngủ thêm được nữa, hắn tuy ngủ sâu nhưng vô cùng cảnh giác, nàng chỉ động nhẹ một cái là hắn đã tỉnh. Vòng tay ôm lấy nàng, kéo sát nàng vào lòng để có thể tựa lên mái tóc mềm mại vương vất hương thơm mát của nàng, hắn nhẹ nhàng nói:
-" Làm sao đã tỉnh rồi "- Băng nhi ngủ thường thường không yên giấc, điều này hắn biết nên lúc nàng ngủ luôn ôm nàng thật chặt để nàng có thể yên lòng ngủ, sao hôm nay đã tỉnh sớm như vậy
-" Ách, chàng tỉnh rồi sao, ta xin lỗi đã làm chàng tỉnh, nếu chàng còn mệt thì ngủ tiếp vậy "- Bách Lệ Băng tựa mình trong lỗng ngực hắn nói có chút áy náy, nàng thấy gương mặt hắn có chút mệt mỏi đáng ra phải ngủ thêm chút nữa, tại nàng..
-" Băng nhi có chuyện gì sao, nói ta nghe "- Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên ôn nhu hôn một cái rồi nói
-" Phong Thần, Lôi Dĩnh là ai vậy? Sao lại muốn giết ta? Nàng ta lần trước còn dám tát ta đó nha, ta còn chưa trả thù được, hừ hừ..."- Bách Lệ Băng nghiến răng nghiến lợi nói
-" Điều nay có lẽ nàng không nên biết thì hơn "- Hắn ngập ngừng nói, hoàng cung này đầy rẫy những điều nguy hiểm mà nàng không nên biết. Băng nhi của hắn tốt hơn hết chỉ cần để hắn bao bọc thương yêu mà thôi
-" Chàng còn không nói cho ta biết, hừ, vậy thì cứ để người ta giết ta đi đằng nào cũng có ai thương ta, tin ta cả "- Bách Lệ Băng nổi đom đóm mắt rồi đành giả vờ bất lực nói, không tin hắn có thể chống đỡ. Đã thế còn vũng vằng giận dỗi muốn dậy thì đã nhanh chóng bị vòng tay người nào đó túm lại
-" Nàng muốn đi đâu "- Mạc Phong Thần không vui nói,
-" Ta đói, ta dậy ăn không được sao? Chẳng lẽ chàng lo ta đi giết người tình bí mật kia của chàng "- Đừng tưởng nàng không biết, nữ tử kia chắc chắn có chuyện tình ái bí mật với hắn. Thể loại yêu yêu hận hận chém giết, nàng đọc nhiều rồi, càng nghĩ nàng càng bực bội cắn tay hắn muốn thoát ra.
Nàng phát hiện, tâm trạng của nàng mấy hôm nay rất bất bình thường
-" Băng nhi, nghe ta nói đã "- Mạc Phong Thần thở dài, mạnh mẽ ôm lấy nàng nói
Băng nhi của hắn bướng bỉnh như vậy, lẽ ra hắn phải biết chứ! Không nói có lẽ nàng còn làm loạn, hắn phải tìm cách triệt để mấy cuốn truyện mà dân gian viết về tình ái vớ vẩn kia nếu không rảnh rỗi nàng lại đem ra đọc rồi lại suy diễn lung tung.
-" Được rồi, chàng nói đi, nếu không.."- Bách Lệ Băng túm áo hắn gằn giọng nói, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ bừng vì tức làm hắn muốn giận cũng không giận nổi đành thở dài nói
-" Lôi Dĩnh là thủ hạ đắc lực trước kia của ta "- Mạc Phong Thần nhẹ giọng nói nhưng có thể nghe thấy một chút sát khi trong đó, chắc là chuyện chẳng tốt đẹp gì
-" Ừm, sao nữa.."- Nàng chống mắt lên chờ giục hắn kể tiếp. Nhưng hắn dám đảm bảo, với tính cách của Băng nhi nàng nghe xong cũng là lúc vác đao đi đánh người kia
-" Nàng ta có tư tình không đáng có với ta nên hậu quả thế nào thì tự biết "- Trong Dạ Các, hắn huấn luyện các ám vệ sát thủ luôn luôn phải không từ thủ đoạn giết đối phương, không nên có tâm tư không đáng có. Mà Lôi Dĩnh lại là người đầu tiên phạm phải mà đối tượng còn là hắn - chủ nhân của nàng ta
-" Hả, thật sao? Oa đúng là ta không giết nàng ta thực sự không phải người nữa "- Nói xong còn không quên gằn vài tiếng với người vô tội là hắn. Mặc dù có "hơi " tức nhưng nàng vẫn muốn nghe tiếp theo sẽ như thế nào nha.
-" Băng nhi, nàng có biết hoàng thái hậu không phải mẫu hậu ruột của ta, có nhiều truyện nàng chưa biết "- Không hiểu làm sao, nàng đột nhiên cảm nhận được hắn hơi buồn buồn, tâm tư cũng nặng theo đó nên không nói gì vòng tay ôm lại hắn
-" Hoàng thái hậu chính là người đã hại chết mẫu hậu ta giá họa cho người tội mưu sát hoàng thượng, chuyện này chưa một ai biết, ngoài ta "- Mạc Phong Thần lạnh lùng nói, sự thật này không một ai biết trừ hắn và nàng. Từ đầu hắn đã âm thầm tự mình điều tra mới phát hiện chân tướng.
-" Trời, Phong Thần..."- Nàng cũng hơi bị choáng nha, mặc dù biết hoàng cung là nơi thâm hiểm, nhưng mà thâm hiểm cỡ nãy...chắc chàng hận lão bà kia lắm..nhưng mà..tại sao chưa giết
-" Ta còn nhớ, ta từng bị bà ta mấy lần hạ thuốc, mấy lần bị đe dọa bị ám sát hết lần này đến lần khác. Mẫu thân lúc đó cũng thế từng suýt chết khi sinh ta cũng bị bà ta mấy lần đổ oan dùng cực hình, tiên hoàng thì sủng ái bà ta luôn che đậy mọi việc, không ngờ người lại chết dưới tay nữ nhân của mình. Ta đã chống chọi bao nhiêu, lập lên Dạ Các, tìm mọi cách chiếm đoạt ngôi vua nhưng chưa bao giờ có thể quên được cái chết đẫm máu của mẫu thân "- Chưa bao giờ trong đời hắn nói nhiều đến vậy, không hiểu vì sao hắn rất muốn kể quá khứ của mình cho nàng nghe. Thấy người trong lòng mình ngoan ngoãn hẳn còn thấy tiếng thút thít, cúi xuống đã thấy khuôn mắt tức giận vữa nãy bây giờ lại đang bù lum nước mắt nước mũi
Bách Lệ Băng không ngờ quá khứ của hắn lại như vậy, trong lòng thầm nghĩ chắc chàng đau khổ cô đơn lắm. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy thương, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra.
-" Băng nhi, sao lại khóc, tất cả qua rồi, bây giờ chỉ cần có nàng bên cạnh ta là đã đủ. Vậy nên, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời bên cạnh ta được chứ "- Mạc Phong Thần nâng mặt lên lau nước mắt cho nàng, thấy vẫn không có hiệu quả đành bắt lấy đôi môi kia hôn mãnh liệt một trận mới buông
Bách Lệ Băng giờ đã hết khóc, trừng mắt lên án người nào đó nhưng cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng ngoan ngoãn ôm hắn tiếp tục nghe kể chuyện.
Cứ như thế, hắn ôm nàng trong lòng, từ từ kể một lượt cho nàng nghe. Qủa thật đúng như hắn nói, sau khi nghe hết truyện nàng rất muốn vác đao đi chém nữ nhân kia.
Theo lời hắn nói, Lôi Dĩnh một lần leo lên giường hắn bày tỏ tâm tình còn dùng chiêu mỹ nhân kế. Đầu óc hồ đồ không nghĩ tới tính cách lạnh lùng vô tình của chủ nhân mình, kết quả chính là bị hắn đuổi khỏi ám vệ tha cho nàng ta một mạng sống. Ai ngờ nàng ta chưa từ bỏ, cấu kết với hoàng thái hậu bày mưu ám sát nàng, lần một không thành lần hai bị hắn túm gọn.
Lần trước hắn cố ý bỏ qua không có nghĩa lần này hắn sẽ bỏ qua
Mạc Phong Thần hôm nay quyết định làm rõ mọi việc, không hiểu nguyên cớ gì lại lệnh cho buông rèm cùng hoàng hậu nhiếp chính. Bách Lệ Băng xiêm y lộng lẫy phấn khởi ngồi cùng hắn, trong lòng vô cùng vui sướng muốn nhảy lên nhưng vẫn phải bày bộ mặt nghiêm túc với bá quan văn võ.
-" Hoàng thượng, từ cổ chí kim đến nay, chuyện hoàng hậu cùng tham gia chính sự là chuyện không thể chấp nhận được, mong hoàng thượng suy xét "- Một viên đại thần không chịu nổi đứng lên tấu, lập tức tất cả phía sau cũng được đà hùa theo nói
Mạc Phong Thần lạnh lẽo quét mắt, thấy nàng có vẻ không vui đang ảo não nhìn mình thì lập tức buông lời nói
-" Các ngươi nên vạch rõ, ai là vua, ai là quân "- Một lời cũng bao chứa hàm ý sâu xa. Trước kia các đế vương luôn lệ thuộc vào quân thần, nhất quyết làm theo số đông nhưng hắn thì không. Thế lực trong triều đình hắn rõ như lòng bàn tay, hắn là vua không phải con bù nhìn đã người khác kéo giật nên đương nhiên đã sớm diệt trừ hết. Những quân thần phía dưới luôn là những người hắn tin tưởng nhất, lời tấu của bọn họ không sai nhưng hắn không muốn tuân theo
Chính điện im lặng thức thời rút lui, từng người từng người một đem tấu sớ dâng lên, Mạc Phong Thần lần lượt giải quyết nhanh chóng. Qủa không hổ danh đế vương uy chấn nhất thiên hạ, Bách Lệ Băng thực sự cảm phục lão công của mình, văn võ song toàn.
Nhưng sóng yên biển lặng luôn báo trước một cơn bão tố, Mạc Phong Thần quyết định đem tất cả giải quyết luôn một lần.
Chính điện bỗng nhiên xuất hiện thêm một người nữa đó chính là hoàng thái hậu. Quan thần bắt đầu rằm rì tiếng to nhỏ trong khi hoàng thái hậu kia vô cùng uy nghiêm bước vào không chút lo sợ gì.
-" Mẫu hậu người đến sớm quá!"- Mạc Phong Thần nhếch miệng cười nhẹ, đột nhiên ôm nàng cùng đứng lên từng bước đi xuống
-" Hoàng thượng, chuyện này sao có thể, nữ nhân không thể tham gia chuyện triều chính, điều này không thể chối cãi "- Hoàng thái hậu giận dữ nói, chính điện một lần nữa chìm trong im lặng
-" Mẫu hậu, không biết người sẽ nói sao về chuyện này, tiên hoàng và quý phi nương nương trước kia có phải do một tay mẫu hậu giết "- Lời vừa nói ra lập tức chính điện ồn ào ầm lên một tiếng.
Chuyện gì thế này!
-" Hoàng thượng, có phải người nghe lời ả nữ nhân này đổ oan cho ai gia "- Hoàng thái hậu tái mặt nhưng vẫn ngoan cố cãi, đã thế còn lôi thêm nàng vào
-" Bà..có mà bà đổ oan cho ta..không phải năm đó bà cố ý hạ thuốc vào rượu tiên hoàng rồi đêm đó lại sai người bí mật đưa hoàng thượng đến tẩm cung mẫu thân chàng, đổ oan cho người. Bà đừng cố gắng cãi, bằng chứng có đây, người đâu, lôi lên cho bản cung "- Chưa bao giờ nàng lại tức như vậy, có lẽ do là do ảnh hưởng từ hắn. Sự thương hại đồng cảm của nàng bây giờ đã biến thành nỗi tức giận
Hoàng thái hậu lúc này mặt đã tái mét, cổ họng cứng lại. Chuyện đã qua lâu vậy rồi, không thể nào lại..
Thị vệ lôi lên một người đàn ông trung niên, mặt mày xước xác đủ để thấy đã trải qua bao nhiêu cực hình, ông ta vừa được lôi lên lập tức quỳ rập xuống hành lễ, vừa lúc nhìn sang hoàng thái hậu nét mặt lập tức chuyển đổi từ sợ sệt sang kinh hoàng rồi cứ thế dập đầu xuống đất
-" Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng "- Ông ta gào khóc trước sự chứng kiến của toàn thể bá quan văn võ, trong khi đó họ còn đang bàn tán xôn xao với câu hỏi " Chuyện này là thật, thái hậu ám sát tiên hoàng?"
Bách Lệ Băng từ từ tiến tới, hướng xuống người đàn ông đang quỳ rạp kia mà nói:
-" Ngươi có thể nói cho bản cung và mọi người ở đây cùng nghe chuyện năm xưa có được hay không, nếu hay bản cung sẽ thưởng "- Nàng mở giọng chế giễu pha chút bông đùa, quả thực nàng không biết nên hành xử như nào vào lúc này, vậy thì cứ giả bộ cho xong.
Người đàn ông kia vừa nghe thấy nàng nói vậy lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng không giấu được ở đâu còn ánh mắt như giết người từ phía hoàng thái hậu ông ta coi như không nhìn thấy. Nghe được sống còn được thưởng ông ta chẳng còn chần chừ gì lập tức mở miệng thưa
-" Hoàng hậu đại từ đại bi, nô tài sẽ nói hết, năm đó chính thái hậu đã sai nô tài đem thuốc hạ độc vào rượu của tiên hoàng rồi giả thánh chỉ truyền hoàng hậu thị tẩm đêm đó. Sau khi hoàn tất, thái hậu cho nô tài ít tiền về quê cùng gia đình. Hoàng hậu, những lời nô tài nói đều là sự thật, nửa lời cũng không dối, xin hoàng thượng minh xét tha cho gia đình nô tài "- Người đàn ông đó hóa ra là nô tài của thái hậu năm xưa, Mạc Phong Thần đã bí mật cho người thâu tóm, đem gia đình ông ta ra uy hiếp để lấy lời khai.
Dường như biết trước được mọi việc, ông ta còn đem cả thánh chỉ giả mạo năm xưa đã sờn màu dâng lên. Bá quan ai nấy đều túm lại nhìn, muôn vàn biểu tình trên khuôn mặt mỗi người
Mạc Phong Thần cơ hồ không có chút động tĩnh, có lẽ đã đoán ra trước nên bây giờ nhìn tình hình chỉ nhíu mày đang xem xét cuối cùng sẽ xử trí như nào. Còn Bách Lệ Băng nghe xong chỉ gật gù, đã thế còn vỗ tay
-" Tốt, coi như ngươi biết thức thời, còn nếu dám nói dối bản cung thì..hậu quả..ngươi biết chứ "- Bách Lệ Băng tạm thời gật đầu, làm động tác cắt cổ uy hiếp
-" Nô tài không dám "- Người kia kinh sợ lập tức hô
Hoàng thái hậu nãy giờ mặt không có chút huyết khí, có thể thấy bà ta tức đến nghẹn rồi
-" Người nói láo, dám buông lời gàn giở trước mặt bản cung, người đâu mau đem ra chém đầu "- Không cãi nên bây giờ bà ta chỉ còn biết trút giận nên đầu tên nô tài năm xưa kia, hoàn toàn không để ý chút gì đến tội danh của mình còn lệnh thị vệ bắt giữ người ta
Nhưng nào có ai nghe, Bách Lệ Băng nghe xong còn cười lớn, bước đến chỗ bà ta
-" Ta nói nãy mẫu hậu của ta à, người cũng nên biết phải trái, đúng sai đi chứ, ai có tai có mắt có óc đều biết nơi này ai mới là người có tội thực sự. Có câu: kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tốt hơn hết là mẫu hậu người nên nhận tội, ăn chay niệm phật thì lúc chết mới được siêu thoát "- Lần đầu tiên, nàng mới mở miệng gọi hai tiếng " mẫu hậu " nhưng trong tình thế này, hai từ đó chỉ làm nhấn mạnh cái chế giễu mà thôi
Mạc Phong Thần trong lúc này, điều duy nhất suy nghĩ trong đầu không phải là về vụ việc này mà chính là " Băng nhi của hắn, hóa ra cũng rất thông minh, nói rất hay ". Đồng thời nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, Bách Lệ Băng nhận được ánh mắt biểu dương lập tức cảm thấy tự hào, cao đầu ưỡn ngực nói tiếp
-" Thế nào, mẫu hậu nghĩ thông suốt rồi chứ?"- Nàng cho rằng lão và hoàng thái hậu này sẽ nổi điện, kêu gào mình oan ức lần nữa. Vạn lần cũng không ngờ...
-" Ha ha ha, đúng, là ta, chính ta là người đã giết tiên hoàng cũng như đổ oan cho bà hoàng hậu đó thì sao. Ai gia cũng chẳng còn gì để mất, muốn giết muốn chém cứ mặc. Hoàng thượng, nếu người còn niệm tình thì hãy chăm sóc hoàng tử - đệ đệ của ngươi thật tốt cho ai gia. Coi như là tâm nguyện cuối cùng "- Hoàng thái hậu quả thực hóa điên, cười rũ rưỡi trước sự kinh ngạc của bá quan trong triều.
Mạc Phong Thần ôm Bách Lệ Băng một bên trầm ngâm nhìn bà ta, vừa lúc đang cười bà ta quay ngoắt sang bên tên thị vệ, giằng lấy thanh kiếm rồi nhanh như cắt cứa một đường qua cổ.
Tiếng hét vang lên khắp đại điện, cung nữ theo hậu hoàng thái hậu lao nhanh đến khóc như mưa. Quan thần từ nãy vẫn câm như hến, một lời cũng không hé, cứ thế ngơ ngác nhìn hoàng thái hậu cao quý lúc này máu chảy thành sông.
Theo lý mà nói thì chính hoàng thái hậu đã nhận tội, quân vương phạm tội xét như quân thường mà hoàng thái hậu phạm biết bao nhiêu tội. Hoàng thượng dù có thương tình thì cũng lưu bà ta trong cung cấm lạnh lẽo rồi chết già, nay cái chết không đáng mà sống khó tha, hoàng thái hậu tự vẫn coi như là hợp.
Mạc Phong Thần vẫn điềm nhiên nhìn máu chảy cứ như đang ngắm hoa không bằng. Ra lệnh cho thái giám giám bãi triều, xử lý di hài của hoàng thái hậu. Quan thần đi về mà vẫn ngớ ra, mọi việc diễn ra quá nhanh chóng vì dường như đã là chủ ý của hoàng thượng và hoàng hậu, chưa có ai xen được vào câu nào.
Mạc Phong Thần quả nhiên một chút thương tình cũng không xót, bố cáo thiên hạ tội ác của hoàng thái hậu cùng cái chết của bà ta. Thiên hạ được phen sững sờ, ai có thể đoán ra cái chết này.
Còn bây giờ trong hậu cung việc vẫn chưa hết.
Mạc Phong Thần vẫn giữ nguyên bản mặt lạnh đó, vô cùng bình tĩnh phê duyệt tấu chương như hôm nay chẳng có chuyện gì xảy ra. Còn về việc kia hắn lo liều rất ổn thỏa, thân thích của bà ta trong triều, người nào hữu dụng có có tâm địa xấu hắn sẽ giữ lại còn những kẻ ăn bám kia thì hắn cho tiền về quê làm ruộng. Tang lễ của hoàng thái hậu diễn ra vô cùng đơn giản, chuyện đó hắn giao cho bá quan.
Tất cả diễn ra đúng như những gì hắn suy nghĩ.
Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch - abcxyr