Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: abcxyr
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 276 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 31: Hạ Độc
ặt trời lên cao tại Mạc quốc, hoàng cung lúc này đã náo nhiệt hẳn lên, khắp nơi được trang hoàng lộng lẫy. Sáng hôm nay trên chính điện sẽ tổ chức yến hội mời các vị sứ thần mà trong khi đó hoàng thượng anh minh và hoàng hậu dũng cảm vẫn còn đang say giấc tại tẩm cung
-" Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã đến lúc lên điện " - Tiếng thái giám bên ngoài cất cao giọng nói
-" Lui "- Mạc Phong Thần lạnh lùng nói đám nô tài lập tức lui đi hết
Khẽ nâng cánh tay mình lên, chân mày cau lại, vết thương hôm qua của hắn thực ra vẫn chưa tốt lắm nhưng không muốn nàng lo lắng lên hắn đành cô nhẫn nhịn, nhìn hoàng hậu của mình vẫn còn đang ngủ ngon lành hắn thấy yên lòng. Băng nhi của hắn khác với người khác, hắn biết, nàng dám xông lên cứu hắn mặc cho tính mạng làm hắn sợ đến đau nhói ở tim, may mà nàng không xảy ra chuyện gì, nếu không..
Người trong lòng hắn bỗng nhiên giật giật mi mắt đôi mắt hạnh trong như suối thu khẽ mở nhìn hắn, mày đột nhiên cau lại
-" Mạc Phong Thần chàng là hùm à, sao còn khỏe thế? "- Nàng bực mình lườm hắn, đêm qua cả hai chơi trò" đánh nhau trên giường " mệt đến lả người, nàng thực sự rất phục hắn, bị thương như thế mà vẫn " đánh nhau " được, bội phục
-" Băng nhi, nàng dậy rồi sao, mới sáng đã cáu gắt, hoàng hậu vậy à?"- Mạc Phong Thần ôn nhu như nước vuốt mái tóc mượt mà của nàng nói
-" Hừ..nhưng mà..chàng không sao thật chứ "- Lúc nàng mở mắt hình như có thấy thần sắc hắn không tốt lắm, nàng hơi lo.
-" Không sao, mau dậy, yến hội sắp bắt đầu rồi đó "- Mạc Phong Thần chẳng nói gì chỉ nhẹ nhàng ôm nàng dậy, tự mình bồi nàng mặc y phục. Hoàng hậu của hắn xem ra rất cần hắn vì một mình nàng có đến cả ngày cũng chẳng mặc xong một bộ y phục.
-" Phong Thần, để ta bồi chàng mặc y phục "- Bách Lệ Băng đột nhiên mỉm cười ngọt ngào với hắn tiện tay đem từng chiếc áo mặc vào cho đế vương.
Mạc Phong Thần mỉm cười có hơi chế giễu, đến y phục của nàng mà nàng còn lo không xong còn đòi bồi hắn mặc.
Mạc Phong Thần cứ mặc nàng loay hoay mặc áo ình, hiếm khi nào Băng nhi của hắn chủ động như thế.
-" Xong rồi, thấy chưa ta cũng rất giỏi mà "- Bách Lệ Băng rất tự hào khoe thành tích.
-" Băng nhi đương nhiên rất giỏi "- Mạc Phong Thần ôm lấy nàng đi đến yến hội
Cả chính điện bây giờ được trang hoàng vô cùng hoành tráng, ngai vàng ngồi trên cao, bên cạnh là ngai hậu rồi phía dưới là các phi tần, còn bà hoàng thái hậu " cao quý " đó thì đi dưỡng tâm ở chùa An Bình rồi.
-" Hoàng thượng giá đáo "
-" Hoàng hậu nương nương giá đáo "
Tiếng thái giám hô to trước chính điện Mạc Phong Thần một thân long bào lẫm kiệt ôm hoàng hậu xiêm y phượng bào lộng lẫy bước vào choàng ngợp cả triều đình. Rồi cả hai uy nghi ngồi lên ngai vị, Mạc Phong Thần lạnh lùng đảo mắt xuống dưới, con ngươi không một làn sóng lay chuyển
-" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế "
-" Hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế "
Chúng ái khanh khắp chính điện hành lễ hành lễ kính cẩn, chỉ riêng trừ mỗi thái tử Lâm Dạ quốc được miễn vì ngôi vị cao chỉ chắp tay hành lễ.
Hôm nay Lâm Kì vẫn y nguyên bộ dáng cùng nụ cười yêu nghiệt nhìn về phía nàng, có điều lại mặc lam y có phần trầm hơn hôm trước.
-" Bình thân "- Mạc Phong Thần nhàn nhạt nói, lúc nãy hắn vô tình nhìn về phía Lâm Kì thấy nam tử đó dám nhìn hoàng hậu của hắn với ánh mắt thèm muốn hắn không nhịn được phẫn nộ.
Bên cạnh hắn hôm nay còn xuất hiện thêm năm cận vệ, từ bây giờ sẽ trực tiếp hiện thân.
Cả triều đình im phăng phắc, không ai dám lên tiếng chờ một lúc thì vị đế vương kia mới buông ra một câu
-" Bắt đầu đi "
Cả chính điện an tọa tại chỗ ngồi của mình, yến hội được sắp xếp như lệ thường được bố trí chỗ ngồi hai bên song song đối diện, hoàng thượng và hoàng hậu thì đương nhiên ngồi trên cao dõi mắt xuống nhìn
Tiếng đàn lập tức ngân lên một đoàn vũ nữ bước vào, nữ tử nào cũng xiêm y trắng muốt, tóc đen như suối trên tay cầm đàn cầm yểu điệu xếp thành hình bông hoa sen.
Bách Lệ Băng hơi ngơ ngẩn trước màn vũ nữ đó, oa không ngờ nữ nhân cổ đại có thể phiêu dật như vậy, mấy người này tuy không xinh đẹp bằng nàng nhưng dáng điệu thật giống thần tiên còn cầm đàn nữa
-" Hoàng thượng đây là điệu múa quốc bảo của Hung Nô thần, vinh dự được diện kiến hoàng thượng "- Sứ thần Hung Nô đứng lên nói.
-" Đẹp quá, không ngờ mấy vị nữ tử này phiêu dật thế này "- Bách Lệ Băng buông lời vang ngọc của mình tán thưởng.
-"Hoàng hậu quá khen "- Sứ thần Hung nô được dịp nở mày nở mặt
Bông hoa sen trắng muốt kia nở rộ những nữ tử cầm đàn lập tức tách ra ròi lại kết lại múa, uốn uốn éo éo vô cùng đẹp cả chính điện vừa ăn uống vừa xem mĩ nhân múa vô cùng say sưa, nhưng tất nhiên trừ hoàng thượng inh nào đó, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm liếc, trực tiếp lệnh cho hoàng hậu lên ngồi cạnh mình. Bách Lệ Băng cũng không lạ việc này vì lần nào chẳng ngồi trên ngai vàng cùng hắn, đến cả triều thần cũng chẳng để ý nữa. Nàng đặc biệt rất chăm chú xem mặc kệ hắn đang ngồi nghịch tóc mình.
-" Băng nhi, nàng thấy thú vị sao?"- Hắn bên tai nàng mở miệng nói
-" Đương nhiên thú vị "- Nàng thực chẳng hiểu nổi hắn, một mãn mỹ nữ như vậy mà bảo không đẹp, xem ra nếu nàng không xuất hiện chắc hắn cô đơn đến già mất.
Bách Lệ Băng vươn tay lấy điểm tâm trên bàn ngồi nhóp nhép vừa ăn vừa xem rất thoải mái và đương nhiên phong thái hoàng hậu đã biến đi đâu mất tăm. Mạc Phong Thần muốn cười cũng chẳng được.
Âm đàn bỗng nhiên rít cao rồi ngừng bặt, tiếng võ tay reo lên tứ phía, Lâm Kì suốt từ nãy trong tay ôm người đẹp nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía nàng.
Đoàn nữ tử rút xuống, thái tử Lâm Dạ quốc - Lâm Kì đứng lên mở miệng yêu nghiệt nói
-" Hoàng thượng thánh minh, dù gì hôm qua lễ vật đã được cống cho hoàng thượng mà hoàng thượng mảy may không để ý tới thật bất công cho Dạ quốc cùng ta, nên hôm nay tại hạ mong hoàng thượng có thể để mắt tới Bách Hợp một chút, nàng đã tỉnh lại và có vũ khúc muốn dâng lên hoàng thượng "- Lâm Kì cười cười nói, Bách Hợp ở đây chính là mỹ nhân tuyệt thế mà Dạ quốc cống tặng, người mà có vẻ đẹp như châu như ngọc không gì sánh bằng
Trong phút chốc, gương mặt tuấn tú của hắn đột nhiên lạnh đi vài phần, bãn tay đang ôm nàng cũng hơi siết lại. Mà chính nàng đang nhai điểm tâm mà suýt nữa thì nghẹn, ánh mắt hình dao găm nhìn về phía Lâm Kì..
Hừ, nếu mà dám làm mê muội nam nhân của hắn, đảm bảo nàng sẽ cho chết không toàn thây.
Từ phía cửa đột nhiên xuất hiện một nữ thân cả thân hồng y diễm lệ khôn xiết quanh người như có vẫng hào quang trên tay nâng một dải lụa mềm mại như liễu bước vào.
Cả chính điện vô cùng, cô cùng kinh diễm, đến các phi tần kia cũng phải há hốc mồm nhìn, các đại thần thì khát khao thèm muốn, Lâm Kì đứng bên nhìn đôi môi khẽ nhếch một nụ cười quỷ dị
Mạc Phong Thần cũng có hơi sững người, nhưng trái lại sát khí lại ngày một tăng, trong đôi mắt xuất hiện tia sát khí giết người. Đến ngau cả Bách Lệ Băng tự tin về mình là thế nhưng khí nữ tử kia xuất hiện nàng có hơi chạnh lòng, khuôn mặt hiện rõ lên ba chữ " ta không thích "
-" Bách Hợp bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế "- Giọng nói yểu điệu nhẹ nhàng như tiếng suối chảy êm đềm làm vương vất lòng người. Dung mạo đẹp khuynh thành, làn da trắng như châu như ngọc, môi đỏ thắm hút hồn người, tóc đen như mun, nói chung không tả xiết
-" Bình thần "- Trong giọng nói của Mạc Phong Thần đặc biệt tỏ rõ ý không vui vì nữ tử này xuất hiện làm cho hoàng hậu của hắn không thích, từ nãy cứ bấu lấy tay hắn không nói gì nhưng hắn cũng thừa biết
-" Tạ ơn hoàng thượng "- Bách Hợp vô cùng nhẹ nhàng đứng dậy đôi mắt hoa lệ kia e thẹn nhìn hắn
-" Hỗn xược dám nhìn thẳng long nhan "- Bách Lệ Băng không nhịn được quát làm cả chính điện giật mình, hừ liếc mắt đưa tình với hắn đúng là muốn chết mà
-" Xin hoàng hậu bớt giận "- Mỹ nhân lập tức quỳ xuống bộ dáng đáng thương thật người khác mềm lòng.
-" Hoàng hậu, Thần phi cũng mới vào cung chưa hiểu lễ nghi phép tặng người cũng lên hiểu cho "- Tiêu phi đứng lên mở miệng nói, mọi người bên cạnh nghe vậy cũng thấy có lý gật gật đầu
Bách Lệ Băng thấy vậy có hơi chua xót nhìn hắn, trong mắt tràn ngập đau lòng
Chàng xem, bọn họ ức hiếp thiếp kìa..
Mạc Phong Thần trong lòng càng cảm thấy không vui, phất tay áo cho bắt đầu
Thần phi đúng như với cái tên như một đóa hoa Bách Hợp nở rộ sớm mai, phong tư yêu điệu nhẹ nhàng múa, từng tiếng đàn như hòa quyện với không gian làm màu cho Bách Hợp, những cái bước chân, nhưng cái giơ tay đều hết sức tinh tế đẹp không bút nào tả xiết.
Đến ngay cả ngũ hộ vệ bên cạnh hắn cũng trầm trồ khen ngợi. Sứ thần Phương Tây thì ngẩn cả người ngắm nhìn.
Mạc Phong Thần ngồi trên ngai vàng cũng hướng đôi mắt lạnh người theo dõi nhưng thần sắc không có chút gì lay chuyển mà Bách Lệ Băng ngồi trong lòng cũng mải mê theo dõi nhưng vẫn có chút chua xót trong lòng, hậm hực cắn môi.
Tiếng đàn dứt, điệu múa kết thúc, Thần phi phất tấm lụa nhẹ nhàng thu gọn lại rồi hãnh lễ
-" Đẹp lắm, vô cùng đẹp, Thần phi thật có tài, đã là quốc bảo của Dạ quốc, bây giờ là nữ nhân của hoàng thượng đương nhiên ta sẽ coi trọng nàng như là quốc bảo của Mạc quốc"- Bách Lệ Băng bất chợt đứng lên ra dáng mẫu nghi một nước nói. Chúng thần vô cùng hài lòng, khen ngợi, Lâm Kì tỏ ra vẻ thích thú chắp tay đa lễ với nàng.
Mạc Phong Thần biết nàng cố ý nhịn đến gắt gao cắn môi có chút không hài lòng, ban Thần phi ngồi rồi đến một cái liếc mắt cũng chẳng ban cho
-" Phong Thần, có phải ta rất ích kỉ không, nhưng ta không muốn chia sẻ chàng với bất cứ nữ nhân nào khác, ta rất không muốn "- Bách Lệ Băng có chút lo lắng ngước lên nhìn thẳng hắn hỏi
Mạc Phong Thần hơi đau lòng trước điệu bộ đó của nàng trực tiếp hôm chặt lấy nàng
- " Băng nhi, nào có chuyện đó, đừng nghĩ vẩn vơ "- Giọng nói của hắn bây giờ có thể nói là ôn nhu như nước đến cận vệ bên cạnh nghe thấy cũng sởn da gà.
Bách Hợp yểu điệu, lướt về ghế dành ình, ánh mắt của biết bao nhiều nam nhân luôn luôn dõi theo nàng. Nếu đặt hoàng hậu và Thần phi cạnh nhau thì khí chất đương nhiên hoàng hậu phải hơn còn dung mạo thì mỹ nhân Bách Hợp chắc chắn sẽ hơn. Còn về tài thì họ chưa xác định được
Bách Lệ Băng phục hồi tinh thần, lập tức lấy lại khí thế hoàng hậu mở lời vang ngọc nói
-" Romeo, sứ thần Phương Tây, ngài có tiết mục gì không?"- Nàng nói bằng thứ tiếng ngoại ngữ chỉ riêng nàng và các sứ thần Phương Tây mới hiểu. Nàng tin chắc sẽ có tiết mục thú vị nhân lúc nàng đang chán
Romeo nói một tràng gì đó, nàng nghe xong gật gật gù gù rồi một đôi nam nữ bước vào trên người mặc toàn đồ diêm dúa, bên cạnh cũng sắp xếp thêm mấy đạo cụ làm nhạc.
Nàng biết, đây gọi là khiêu vũ liền giải thích cho triều thần, Mạc Phong Thần thực sự rất khó chịu, tại sao nàng lại biết mấy thứ này?
Nhạc nổi lên, ai cũng phẩn khởi theo dõi, nàng đột nhiên rất vui vẻ và rất muốn xuống đó nhảy, gì chứ! Khiêu vũ thì nàng biết, còn nhảy rất giỏi đó nhưng do tình thế lúc này nàng không thể phô ra được chỉ có thể nhìn ngắm
Cặp đôi khiêu vũ kết thúc trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người, tất cả vừa ăn vừa thưởng thức yến hội rất vui vẻ.
Thần phi kia có vẻ hơi trẫm tĩnh thỉnh thoảng mới nhếch môi cười..
Còn hoàng hậu Bách Lệ Băng cư nhiên rất vui vẻ, vừa cười vừa nói với hoàng thượng lạnh lùng chẳng nói một câu gì mặc cho hoàng hậu làm loạn.
-" Yến hội hôm nay thật vui vẻ làm bổn cung vui lòng thay muốn đánh một khúc nhạc không biết chúng ai khanh có bằng lòng "- Nói thế thôi chẳng ai lại ngăn cản được nàng đương nhiên trừ hắn..
-" Băng nhi, nàng muốn làm gì?"- Hắn nhíu mày nắm chặt tay nàng nói, nếu nàng muốn đàn khi nào về tẩm cung đánh ột mình hắn nghe là được rồi
-" Phong Thần, ta chỉ muốn kheo chút tài thôi mà, gì mà dữ vậy "- Bách Lệ Băng chớp chớp mắt vài cái lấy lòng, và hắn cũng chẳng thể làm gì khác.
Cả chính điện đột nhiên căng thẳng hắn lên, hoàng hậu cao quý tự mình đánh đàn, trăm năm có một
-" Đem cho ta cổ cầm "- Nàng ra lệnh cho nô tỳ đem đàn ra. lập tức một đám hầu cẩn thận bê đàn đến chỗ nàng
Phải nói bây giờ nàng thực sự đẹp như mỹ nhân kia, thân phượng hoàng rực rỡ ngồi cạnh cổ cầm bàn tay nõn nà như ngọc đặt lên dây đàn. Đột nhiên tiếng cổ cầm cất lên réo rắt rồi nhẹ nhàng, êm đềm như suối mãnh liệt như gió gào ngàn, tưởng chừng như muôn làn điệu tuyệt mĩ nhân gian hội tụ tại đây.
Bách Lệ Băng mỉm cười tiếp tục lướt trên dây đàn, trước kia ở thời hiện đại nàng từng đi học đàn còn rất giỏi, cầm kì thi họa nàng đều biết hết nhưng nàng không thích thể hiện thôi.
Lâm Kì vô cùng ngạc nhiên thú vị say sưa ngâm mình trong tiếng đàn của nàng.
Đúng là một khúc câu hồn của tất cả mọi người trong điện, ai trông cũng đờ đẫn ngẩn ngơ..trừ một vài người..trong đó có Mạc Phong Thần, đôi mắt có ngàn vạn điều nghi ngờ nhìn nàng.
Tiếng cổ cầm vừa dứt, mọi thứ vẫn chìm trong khoảng lặng, chưa ai dứt khỏi tiếng đàn của nàng, đột nhiên tiếng vỗ tay của Lâm Kì vang lên
-" Hoàng hậu, thật trăm nghe không bằng mắt thấy "- Một câu nhưng chứa ngàn ý sâu xa
Triều thần thì vô cùng tự hào ngưỡng mộ, ai nấy ra sức khen ngợi lấy lòng nàng. Qủa nhiên hoàng hậu mới là người đẹp nhất, tài mạo đều toàn vẹn mười phần vẹn mười..chỉ duy tính khí có chút....hung hãn
-" Qúa khen, đó chỉ là chút bản lĩnh của bản cung "- Nàng nói có phần mỉa mai, những người nào trước kia từng nói nàng là ả tiện nữ hả?
Bách Lệ Băng xúng xính y phục lê bước đến chỗ hắn
-" Phong Thần, chàng làm sao vậy? Ta đánh không hay sao? Có phải chàng chỉ thích Thần phi thôi chứ gì, hứ ta biết thừa "- Nàng bực bội giận dỗi quay đi
-" Trẫm có nói không hay sao? Nàng nói xem "- Mạc Phong Thần nhướn mày, nàng cứ tự hỏi tự nói rồi đổ cho hắn.
-" Mặt chàng viết rõ mấy chữ ta không thích đó "- Nàng trừng mắt nói vừa dứt thì giọng nói mềm mại ngọt ngào của mỹ nữ phía dưới vọng lên
-" Hoàng hậu, muội xin kính tỷ một chén "- Bách Hợp nhỏ giọng thưa tỏ ý hèn mọn, sai nô tỳ đem rượu lên trước mặt nàng
-" Hừm..đừng gọi ta là tỷ tỷ....uống thì uống "- Bách Lệ Băng nhẫn nại gằn giọng nói, tỏ vẻ rất không vui
Bất chấp ánh mắt của cả đại điện nàng cầm ly rượu rất không đúng mực ngửa lên tu một hơi. Mạc Phong Thần không vui nhíu mày
-" Băng nhi, đừng uống nữa "- Lời vừa dứt tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên, đây là ngang nhiên coi thường Thần phi mới đến
-" Thần..thần thiếp kính hoàng thượng "- Bách Hợp cũng ngạc nhiên không kém cung kính mời hắn
-" Dừng, bổn cung cũng mời ngươi chén rượu "- Bách Lệ Băng trực tiếp sai người đem rượu quý mời Thần phi.
-" Thần thiếp tạ ơn hoàng hậu "- Bách Hợp có hơi run rẩy nhận chén rượu, cẩn thận che miệng uống.
Cả đại điện im lặng suốt từ nãy đến giờ, lặng người xem tính thế lúc này..
Mạc Phong Thần không nói gì cũng thâm tường nhìn Thần phi..
Đột nhiên " Choang " ly rượu rơi xuống đất...
Mỹ nhân mỹ lệ từ từ ngất đi trước mặt triều thần..
Chẳng ai có thể ngờ được sự đời..
Ly rượu đó...có độc..
Chẳng lẽ là nàng hạ độc..
Hay là...người khác...
Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch Hoàng Hậu Ngỗ Ngịch - abcxyr