Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:06 +0700
Chương 35
S
au đó Calvin đi theo Ruby đến chỗ vắng người ở phía sau hoa viên, rồi Ruby dừng lại đột ngột khiến cho Calvin cũng dừng lại theo, Ruby quay qua nhìn Calvin với cặp mắt lạnh lùng của mình
Ruby: Calvin, cậu đã quên lời hứa của mình rồi sao? Tôi ko ngăn cản cậu và Rainie nhưng cậu cần phải nhớ trách nhiệm mình đang mang trên người!!!
Calvin: Công chúa.... tôi chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình - trở thành tấm lá chắn để bảo vệ bệ hạ nhưng Rainie đối với tôi cũng quan trọng ko kém!!!! - anh đau khổ nhìn Ruby
Ruby thở dài: Tôi biết như vậy thật bất công cho cậu nhưng hãy thông cảm cho tôi Calvin, trong Fahrenheit cậu là người điềm tĩnh có tinh thần vững vàn hơn những người khác đó chính là lý do tại sao tiên đế chọn cậu - cậu từ nhỏ được luyện tập khắc khe khó khăn hơn chính là vì tiên đế tin cậu sẽ làm tốt trách nhiệm của mình.
Calvin: Tôi biết, tôi lúc nào cũng cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình nếu bệ hạ có mệnh hệ gì thì tôi là người có tội lớn nhất!
Ruby: Cậu biết vậy là tốt, tôi nghĩ chắc cậu sẽ óan trách tại sao ko ai khác mà chính là cậu cũng tại vì gánh nặng này mà cậu ko thể nói rõ tình cảm của mình với Rainie, đáng lẽ tôi tính cậu có thể từ bỏ công việc này nhưng bây giờ thì ko thể được....... - cô khoanh hai tay vươn mắt nhìn lên trời
Calvin thắc mắc: Tại sao? Nếu công chúa cho phép tôi ko cần gánh trách nhiệm này với lại chẳng phải bệ hạ rất tốt đấy sao, anh ấy chắc ko cần bất cứ ai bảo vệ ình!!!
Ruby nhìn Calvin: Ko dễ như vậy đâu, Vic bây giờ đang sắp gặp nguy hiểm cậu ko biết sao thêm vào đó lại có cả Ariel, còn tôi thì cậu biết rồi đấy đến 1 ngày tôi phải đi làm dâu bên TQ tôi ko thể nào ở lại đây được nữa nên việc bảo vệ hai người đó tất cả đều trông vào cậu và Fahrenheit
Calvin: Ý công chúa là....... - anh đóan ra được Ruby muốn nói gì
Ruby gật đầu: Đúng vậy, người đó sắp trở về rồi - mục đích anh ta chỉ có một đó là hại Vic và dành lại tất cả những gì Vic đang có!
Calvin ngạc nhiên: Cái gì........ đến bây giờ người đó vẫn chưa xóa bỏ sự thù hận với bệ hạ sao?
Ruby bật cười: Nếu dễ dàng như thế thì đâu cần ta phải đứng đây năng nỉ cậu! - cô tiến gần Calvin - Tôi ko cấm cậu yêu Rainie nhưng cậu vẫn phải tiếp tục công việc của mình, vận mệnh hoàng cung này đang nằm trong nay cậu đấy! - nói xong Ruby bỏ đi
Calvin ngơ ngác nhìn vào hai bàn tay của mình
_ Anh ta sắp trở về, tôi nên làm gì đây?
Về Arron anh đang ở trong phòng ngồi gần cửa sổ ngắm những pháo bông được bắn trên trời, khuôn mặt anh vẫn cứ giữ mãi trạng thái buồn bã về những ký ức tuổi thơ ko tốt đẹp - anh nghĩ về bà mẹ tàn nhẫn của mình nghĩ về Selina nghĩ tất cả mọi điều ở xung quanh anh. Arron biết rằng mọi người đang lo lắng nếu anh cứ sống trong u uất như vậy, anh biết là mình ko nên nhưng tại sao tại sao lòng anh trái tim anh khiến anh ko thể nào vui vẻ với mọi người như trước - chỉ một nguyên nhân duy nhất là anh đã làm tổn thương người con gái anh yêu
" Cộc cộc cộc "
Tiếng gõ cửa làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Arron, anh trố mắt nhìn về phía cửa nhưng lập tức anh quay mặt đi chẳng để tâm ai đến thăm mình và cũng chẳng muốn ra mở cửa vì bây giờ anh đang muốn yên tịnh một mình. Nhưng xem ra người đứng ở bên ngoài ko muốn để Arron một mình, ngoài tiếng gõ cửa cứ cộc cộc thì chẳng có tiếng nói gì vang vào, Arron nhíu mày bịt chặt hai lỗ tay của mình dường như anh ko muốn nghe bất cứ âm thanh gì, ko muốn bất kì ai làm phiền anh đến khi ko thể nào chịu nỗi Arron hét lên trong sự phẫn nộ của mình
_ Đi đi, đừng có làm phiền tôi!!!!!!
Tiếng gõ cửa dừng lại bởi tiếng thét của Arron, anh quay đi mặc dù trong lòng vẫn còn rất bực bội - anh vẫn co người ngồi trên ghế và hướng về phía cửa sổ, chẳng màn quan tâm đến người ở bên ngoài vẫn cứ đợi anh
_ Arron! - giọng nói bên ngoài cất lên - Em là Selina, em xin lỗi......
Arron ngạc nhiên quay người nhìn về phía cánh cửa, rồi anh tức tốc chạy đến gần cánh cửa để mở cửa cho Selina nhưng khi nghĩ đến chuyện mình đã làm tổn thương Selina thì Arron buông tay - anh chỉ im lặng nghe Selina nói
_ Em xin lỗi vì đã tát anh nhưng lúc đó em rất giận anh, em nghĩ rằng mình yêu anh như thế mà chỉ để đổi lại sự đùa giỡn của anh khiến em hận anh đến nỗi chỉ muốn cáu xé anh ra thành từng mãnh, khi biết rằng anh có nổi khổ về quá khứ bất hạnh thì em biết mình đã sai. Ko, em cảm thấy anh ko nên lấy con gái ra làm trò đùa cho bản thân mình, em biết anh rất căm hận mẹ của mình nhưng anh ko thấy tội nghiệp cho những ai yêu anh bị anh phũ phàng hay sao.........
Selina đặt tay lên chạm cánh cửa, giọt nước mắt trên má cô rơi lúc nào ko hay
_ Arron! Em ko biết anh có thực lòng em yêu hay ko hay anh chỉ chăm chọc em - em đều ko quan tâm nữa, chỉ cần anh vui vẻ trở về với Arron như trước đây thì bắt em làm gì cũng được. Anh ko yêu em cũng ko sao chỉ cần cho em nhìn thấy mặt anh mỗi ngày là được rồi nếu như ko được thì chỉ hôm nay thôi..... cho em được nhìn thấy anh một lần.......
Selina đang đứng chờ Arron mở cửa để cô được nhìn thấy gương mặt của anh nhưng Arron cứ mãi im lặng đứng một chỗ ko hề nhúc nhích, Selina ở bên ngoài nhìn vào cánh cửa mà nước mắt cứ tuôn trào - cô đã nói đến mỏi mệt như thế rồi mà Arron vẫn ko có động tĩnh gì chẳng lẽ nhưng gì Arron đã từng nói với cô chỉ là sự giả tạo thôi sao, cứ nghĩ đến đó thôi thì Selina đã bật khóc nức nỡ. Arron cảm nhận được cô rất đau lòng, tiếng khóc của cô như là hàng ngàn nhát dao đâm vào tim anh, anh muốn đứng dậy mở bật cửa ra để ôm lấy Selina vào lòng nhưng chân tay anh lại ko nghe lời mình. Ko hề có động tĩnh gì, Selina nghĩ rằng mình chẳng còn hy vọng gì với Arron khi cô tính bỏ cuộc và bước chân quay đi thì ông trời lại cho cô hy vọng một lần nữa - Arron bật cửa ra nắm lấy tay Selina và kéo cô vào trong.
Arron vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Selina trông khi cô nhìn Arron bằng đôi mắt đẫm lệ của mình
Selina: Em đến đây chỉ mong anh hãy vui vẻ lai vì bên cạnh anh còn có bạn bè còn có...........
Cô chưa nói dứt câu thì Arron liền nhào tới ôm lấy Selina, để đổi lại câu trả lời với cô nhưng anh ko làm vậy anh dùng hành động thay cho lời nói của mình đó là hôn cô, Arron ôm chặt Selina và khóa miệng cô lại bằng nụ hôn của mình. Selina biết như vậy là ko đúng nhưng khi đối diện với Arron và khi mà anh hôn cô thì Selina ko ngăn nổi trái tim mềm yếu của mình.
Cặp còn lại của hoàng cung đang làm gì - Hebe đang ở Vườn Thượng Uyển ngắm pháo bông một mình, cặp mắt cô trở nên vô hồn khi nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa
_ Pháo hoa thật đẹp nếu tình yêu của mình cũng đẹp như pháo hoa thì......... - bổng cô cốc đầu mình cái bốp - Ko được mình ko nên cứ nghĩ về tên đó nếu ko mình sẽ ko bao giờ quên được!!!!
Hebe cứ mãi ngắm pháo bông mà ko để ý Jiro đang tiến về phía mình, Jiro đi lại gần Hebe và lấy hai tay bịt mắt cô lại - Hebe đột nhiên bị bịt mắt cô liền thốt lên hỏi ai
_ Ai vậy?? Ella?
Nhưng Jiro ko hề trả lời cứ để mặc Hebe đóan xem là ai
_ Rainie hả?Hay là Selina, Ariel?? Sao ko trả lời, bịt mắt người ta....... - cô cố gỡ cái bàn tay bịt mắt mình ra rồi quay đầu lại nhìn thấy đó là Jiro
Jiro mĩm cười: Ngạc nhiên ko?
Hebe xụ mặt quay đi: Là anh à, đến đây làm gì, chọc tức tôi phải ko?
Jiro ngồi xuống bên cạnh Hebe: Chẳng lẽ đến gặp cô là phải chọc cô sao?Có thể nói chuyện mà!
Hebe: Anh mà nói gì chứ, chưa đến 2 câu thì đấu khẩu rồi!!!
Jiro lấy tay khiều Hebe: Nè, hết giận chưa!!!
Hebe liền ngồi xa ra: Giận gì chứ?
Jiro liền ngồi sát lại: Thì.....cái lần chúng ta......
Hebe đỏ mặt liền xô Jiro xuống đất: Ko, tôi quên rồi!!!!
Jiro nhăn nhó vì mông hun đất: Wey, nói thôi đừng có xô chứ??Lần nào cũng bị cô xô ko hun đất thì cạp đất!!!!
Hebe nhìn Jiro bật cười: Anh ngốc nên ăn đất nhiều sẽ thông minh lên đấy!!!
Jiro chồm dậy leo lên: Nếu được vậy thì người cám ơn đầu tiên phải là cô rồi!!!!
Hebe: sao lại đến đây ko đi tìm công chúa của lòng anh àh?
Jiro gật đầu: Uhm....tôi cũng muốn lắm
Hebe: Vậy sao ko....
Jiro: Nhưng khi nghĩ đến cô thì tôi trong lòng tôi chỉ muốn gặp cô!!! - nhìn Hebe cười
Hebe chề môi: Anh nói dối dở tệ ai mà tin cho nỗi!!!
Jiro: Tôi nói thật cô ko tin sao??
Hebe nhìn thấy cặp mắt nghiêm túc của Jiro thì cô biết anh đang nói thật với mình
_ Tại sao lại nhớ tôi chứ? - lúng túng
Jiro: Ko biết, tôi chỉ biết ko gặp cô thì tôi thấy nhớ nhưng gặp cô rồi tôi thấy hơi bối rối trong lòng....
Hebe: Hả? - há to mồm
Jiro quay nhìn Hebe: Chắc tôi thích cô rồi!!! - bật cười
Hebe khó chịu khi nghe Jiro nói vậy: Tôi đi về phòng đây!!! - đứng bật dậy
Jiro liền nắm tay Hebe lại: Khoan...tôi chỉ giỡn thôi mà!!
Hebe: Biết mà anh làm gì quên công chúa dễ dàng như thế, nếu thật vậy thì tôi từ bỏ anh từ lâu rồi!! - cái ko nên nói cũng tuôn ra
Jiro: Thật sao?
Hebe đỏ mặt: Ơ....tôi.... - bối rối
Jiro: Cô nói đúng nếu tôi nói tôi quên công chúa rồi cô sẽ cho tôi nói dối hoặc tôi nói tôi thích cô thì cô sẽ cho rằng có mới nới cũ nhưng...... - nắm lấy tay Hebe - Nếu tôi quên được công chúa cô có cho tôi cơ hội ko?
Hebe cảm nhận được tình cảm chân thành mà Jiro mang lại cho cô
_ Anh nói thật ư?
Jiro cười: Anh nói dối thì ko có trôi chảy như thế đâu! - dựa vào vai Hebe - Anh tin thời gian sẽ làm phai nhòa mọi thứ đến khi nào trong mắt anh chỉ có em thì lúc đó em có đồng ý làm bà vợ tương lai của anh ko?
Hebe cong mồm: Gì chứ, ai đòi làm bà xã anh hồi nào đừng nói bậy nha!!!!
Jiro: Đỏ mặt rồi kìa, trên trán rõ ràng đi hai chữ " thèm chồng " còn chối!!! - chỉ lên trán Hebe
Hebe liền sờ tay lên trán: Hả, đâu đâu.....
Jiro ôm bụng cười: Hhahaha!!!
Hebe tức lên duỗi chân đá Jiro ko thương tiếc......kết quả Jiro ôm cây la oai oái