Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 421 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96
ần đây tâm tình của tôi không ổn lắm, tôi sợ cứ thế này mãi sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Sáng nay nghe Hoan nhi bảo ở sườn Bắc kinh thành có một ngôi chùa hương khói nghi ngút, đó là chùa lớn nhất của nước Vĩnh Hán, thờ chân thân hai đại thần bên Phật tổ, dân gian truyền rằng đến đó cầu phật bái thần rất linh nghiệm. Tôi nghĩ ngợi, coi như để giải sầu vậy đi! Long Kỳ biết ý tưởng này của tôi, mới phái hai người cận vệ bên cạnh chàng cho tôi, cũng ra lệnh cho quan binh thực hiện lệnh cấm lên núi.
Tôi nghe xong thì bị doạ giãy nảy lên, lập tức cự tuyệt chàng. Tôi vốn không thích đàng hoàng, chỉ cầu phúc thôi cũng không cần làm lớn như vậy, không chọc cho thần linh giận mới là lạ.
Nghe thấy tôi nói vậy, chàng cũng chẳng còn cách nào, chỉ bảo tôi dẫn theo những người này đi.
Tôi mặc bộ quần áo bình thường, Hoan nhi và tiểu thuận tử cũng mặc bình dân giống tôi, còn hai cao thủ đại nội kia thì đi cách tôi năm thước. Chúng tôi ngồi lên chiếc xe ngựa bình thường, nhìn người người náo nhiệt, Hoan Nhi và tiểu thuận tử đặc biệt vui vẻ, cứ nói nói cời cười. Đi mất gần hai canh giờ, một toà miếu toạ lạc giữa lưng chừng núi, lúc này khách thập phương ra vào tấp nập, xem ra không chỉ có dân chúng bình thường đến bái phật mà cả quan to nhỏ, quý nhân cũng đến không ít. Trước miếu có mấy cây cổ thụ đứng che trời, dưới tàng cây có một lư hương to, mùi hương bay trong không khí phiêu tán, giống như thực sự có linh khí thần tiên ẩn mình chung quanh vậy.
Chúng tôi vào đại điện trong chùa miếu, Hoan nhi cao hứng lấy hương đã mua đưa cho tôi, “Tiểu thư, đến ước nguyện một cái đi!”
Tôi cười nhận lấy, quỳ gối trước bức tượng quan âm vóc dáng hao gầy tiều tuỵ là vái. Vái xong bỗng có một tiểu hoà thượng đến trước tôi lễ một cái, “Thí chủ, trong điện có người tìm ngài!”
Tôi ngây ra một lúc, cảm thấy kỳ lạ, Hoan nhi thì cười bảo, “Tỷ tỷ, nhất định là cao tăng trong miếu muốn gặp mặt tỷ tỷ rồi!”
Tôi gật đầu, “Vậy xin mời sư phụ dẫn đường cho!” Tiểu hoà thượng dẫn tôi cùng Hoan nhi hướng vào trong đại điện đi tới, dọc đường đi không nói gì, ngôi chùa này vốn đã âm u lại càng thêm trang trọng vô cùng, lòng tôi bình lặng trở lại, không biết người phương nào muốn được gặp tôi đây?
Tiểu hoà thượng dẫn tôi đến trước mặt một lão ni cô hiền lành, “Thí chủ đến đây!” Tôi ngước mắt nhìn vị ni cô mỉm cười nghi hoặc hỏi, “Xin hỏi đại sư có gì chỉ giáo?”
Lão ni cô cười cười, bảo tôi ngồi xuống, “Hôm nay lão ni ra điện nhìn thấy sắc mặt cô nương có chút u ám, giữa trán có vạch đỏ, trên đầu có một đám mây đen che phủ. những ngày gần đây chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra, lão thân muốn mời cô nương đến để giúp cô hoá giải!”
Lão ni cô nhìn tôi gật gật đầu, vẻ mặt cực kỳ đoan trang, có một loại cảm giác lan tràn, trên nét mặt mang theo vẻ thâm trầm của Phật tổ. Lòng tôi cả kinh, bà ấy nói đúng vậy. Từ khi tôi mang thai tới nay đều mơ thấy ác mộng không ít, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy không vui vẻ, chả nhẽ trên thế giới này thực sự có thể nhìn thấu tâm linh sao?
Tôi vốn là kẻ vô thần, hiện giờ không thể không tin, sắc mặt tôi cau lại, tò mò hỏi, “VẬy đại sư thực sự vì ta mà cởi bỏ sự bí ẩn này chăng, tránh cho trận này mầm tai vạ sao?”
Lão ni cô cười gật gật đầu, hai tay tạo thành chữ thập, cúi đầu thì thầm, “A di đà phật, lão thân sẽ giúp cô nương niệm một đoạn kinh phật tránh ma quỷ, sau đó sẽ tặng cho cô nương một phong bao tơ vàng, chỉ cần cô nương để nó trên dầu giường, thì có thể làm cho thí chủ hàng đêm bình an! VÀ luồng yêu khí tà ác kia không dám lại gần người cô nương, cô nương có thể tin tưởng lão thân không?”
Bà ta vẫn tươi cười, nụ cười kia trông thật như không nhiễm tý bụi trần nào, thoát ly thế tục, đều có một kiểu nhà phật trang trọng nghiêm túc.
Tôi gật gật đầu, “Ta tin tưởng đại sư!” Lão ni cô cười nhắm mắt lại, sau đó miệng lẩm bẩm, tôi ngồi trên chiếu cũng nhắm mắt lại. Tôi nghe không rõ bà ta niệm cái gì, hình như là từ âm, rõ ràng lòng đang phiền nhiều, làm cho tâm linh không nhiễm một hạt bụi, chỉ lát sau, từ âm biến mất, tôi mở to mắt nhìn thấy lão ni mỉm cười xem tôi. Tôi cũng cười, chỉ thấy bà ta lấy từ trong người ra một chiếc túi hương tinh xảo, trông thật xinh đẹp, dưới đáy túi có tượng quan âm. Tôi đưa tay nhận lấy, còn thấy có mùi hương tự nhiên bay ra. Tôi vuốt ve, hướng Hoan nhi đằng sau bảo, “Hôm nay cho chùa nhiều thêm chút tiền nhang đi!”
Tạ lão ni xong, tôi và Hoan nhi cùng ra khỏi điện phủ, hôm nay thực sự gặp gỡ bất ngờ, gặp được đại sư này, không biết bà ta cho chiếc túi hương này có giúp cho tôi ngủ được ngon không đây? Đang nghĩ ngợi, thấy một bóng dáng thon cao có chút tuấn dật trong đám đông thu hút tầm mắt tôi, sao Hàm mặc cũng thích đến chùa nhỉ? Lúc này hắn ngước mắt nhìn tôi, dường như cũng đã sớm biết tôi sẽ ở đây lúc này, mím môi mỉm cười về phía tôi, tôi đi tới chỗ hắn. “Đã lâu không gặp, hôm nay anh cũng tới đây giải sầu sao?”
Hàm mặc lẳng lặng quan sát tôi một lúc, chỉ chỉ quán trà bên chùa, “Xuống ngồi một lát nhé?”
Tôi đương nhiên là đồng ý rồi, ngồi xuống đánh giá hắn. Thực sự gầy đi nhiều lắm, người cũng tiều tuỵ hẳn, cặp mắt trong như nước kia có chút thản nhiên bi ai, tỏng lòng tôi chua xót, tự hỏi chính mình, nên thế nào với hắn đây? Nhìn thấy tôi đánh giá hắn, hắn cười nhẹ nhàng, “Nha đầu khoẻ chứ?”
Tôi gật gật đầu, có chút ngỡ như hắn vẫn như cũ nói tếu, “Tốt lắm, lần trước bức tranh của anh cám ơn anh lắm, vẽ còn đẹp hơn tôi đi!” Giữa chúng tôi có rất nhiều chỗ không thể đụng tới, chỉ có thể ăn nói cẩn thận hơn chút, hắn đưa mắt nhìn đàn đá, giống như nỉ non, “Nha đầu, ta hy vọng canh giữ bên nàng vĩnh viễn!”
Lòng tôi chấn động kinh hoảng, mở to mắt chăm chú nhìn hắn, “Đừng, Hàm Vương gia, tôi nợ anh nhiều lắm! xin anh đừng gia tăng sự áy náy với tôi nữa, tôi sợ tôi không chịu nổi đâu!”
Ánh mắt Hàm mặc vui mừng, “Nha đầu, nàng để ý mọi thứ ta làm cho nàng sao?” Giọng bỗng đổi thành mềm mại, “Nha đầu à, đừng đem tình yêu của ta biến thành áp lực như vậy! Chả nhẽ nàng không thể thản nhiên nhận sao? Ta chỉ muốn canh giữ bên nàng, tựa như hôm nay vậy, ở thời điểm lơ đãng nhìn thấy bóng nàng là tốt rồi, ta sẽ không yêu cầu nàng nhiều lắm đâu! Cái này cũng không được sao?”
Hắn nhíu mi nhìn tôi, vì yêu nên mới phải trả giá, có đáng vậy không? Trong lòng tôi tự thầm hỏi hắn, khoé mắt lại dâng đầy lệ, hắn vẫn tuấn tú như trước mang theo nét cười, tao nhã, nho nhã, chỉ có ánh mắt ẩn chứa một tia bất đắc dĩ khó nhận ra.
Tôi cười cười, không nói được lời nào, nhìn thấy Hoan nhi và tiểu thuận tử ở một bên đợi tôi, trong lòng lại phủ quyết. Tôi không thể đồng ý với hắn, tôi không thể phá huỷ cả đời hắn được, không thể cho hắn hy vọng, đến cả một tia quyến luyến của hắn với tôi cũng sẽ diệt trừ, hắn nên có cuộc sống của riêng hắn, hắn nên có đường hắn phải đi. Nghĩ đến đây, tôi cười nhợt nhạt, “Hàm Vương gia, ngài cứ ngồi đi vậy, tôi muốn về trước đây!”
Tôi vừa đứng dậy, tay đã bị hắn nắm, tôi ngẩn ra, không quay đầu lại, nghe tiếng hắn ôn nhu vang lên như gió thoảng, “Đường xa ngàn dặm nếu chỉ có thể cùng nàng đi một đoạn ngắn, nắm tay nàng tiền đố của ta cũng không cần, ta chỉ cần nghĩ muốn được ở bên cạnh nàng. Vũ nhi, nhớ kỹ đó…”
Có một kiểu yêu thực thê lương quá, chỉ có thể nhìn về nơi xa, nhất định thành truyền kỳ, giống như biển lớn xa xăm, cho dù có một ngày nước cạn nhưng nó vẫn hoá thành cam lộ, một lần tiêu trừ đi cơn khát, lấy chuyện đến mức tận cùng, bị thương cũng biết đau, tôi khẽ giãy ra, “Hẹn gặp lại!”
Tôi bước nhanh về phía xe ngựa, tiểu thuận tử và Hoan nhi bắt đầu khởi hành đánh xe trở về. Tôi yên tâm, Long Kỳ phái tới hai cao thủ vẫn không rời xa tôi năm thước, nhìn thấy nhóm chúng tôi, cung kính gật gật đầu chào.
Xe đi dược chưa bao xa, tiểu thuận tử ghìm cương ngựa lại, lớn tiếng nói, “Tiểu thư, đằng trước có người đánh nhau!”
Trong lòng tôi ngẩn ra, nhìn nhan lại thấy một người ăn xin đang bị một đám quan binh vây quanh, vô tình dùng gậy gộc ra sức đập vào trên chiếc lưng gầy dơ xương, hơn nữa dưới thân lão ăn xin kia còn đang cố sức che chở một đứa nhỏ quần áo rách rưới nữa. Viên quan binh vừa đánh vừa mắng, “Dám ăn xin trong địa bàn của ông đây hả, chán sống rồi sao?” Vài tên quan binh vừa tung quyền ra, còn tên khác thì đá một nhát văng lão ăn xin đi. Lão ăn xin này bị đá văng xa mấy thước, phun ra một ngụm máu tươi, “Ông nội ơi…” đứa nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất chạy nhanh tới, người gầy trơ cả xương run rẩy, vài tên quan binh hùng hổ định đánh. Tôi thấy dân chúng xung quanh dù sắc mặt có giận dữ đến mấy cũng có một người nào dám tiến lên ngăn cản, trong lòng thấy cơn giận bốc lên, nhịn không nổi hét lớn mọt tiếng, “Dừng lại cho ta!”
Tất cả mọi người sửng sốt một lúc, mọi ánh mắt nhìn về phía tôi, một tên quan binh cười rộ lên, “A hôm nay lại mới lạ ghê, thế mà lại có người ngăn mấy người đàn ông chúng ta ha” Mấy tên quan binh lập tức cười rộ lên, tôi thấy mấy tên đó trông thực vô cùng kiêu ngạo, cả giận nói, “Ban ngày ban mặt mà dám đánh dân chúng, trong mắt các ngươi có còn vương pháp nữa hay không?’
Mấy tên liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đồng loạt đi về phía tôi, một tên làm càn đánh giá tôi, phun ra lời nói bẩn thỉu, “Thật sự nhìn không ra, hoá ra là một tiểu mỹ nhân ha! Có muốn theo hầu mấy vị đại gia chúng ta không đây?”
Tôi cười lạnh một tiếng, khoé môi nhếch lên, trong lòng căng thẳng nổi lên sát ý với bọn chúng, loại người như thế ở lại trên đời chỉ tổ tăng thêm giết chóc ma thôi, bản cô nương ta đây sẽ tiễn các ngươi về tây thiên! Cất tiếng lạnh lẽo, “Bảo ta hầu hạ các ngươi sao? Được lắm, vậy bọn ngươi đi hầu Diêm vương trước đi!”
Tôi hất ánh mắt lạnh sang bên hai cao thủ, “Thay ta dạy dỗ cho bọn chúng xem!” Lời tôi vừa dứt, ánh sáng loé lên, bóng kiếm đã bắn ra, bốn tên quan binh rụng ngã, trên người xuất hiện vết kiếm chí mạng, cuối cùng đến cả một tên còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã tới cổ, thần sắc của gã rất trấn định, đưa ánh mắt tà liếc nhìn cao thủ đại nội, âm thanh cất lên lạnh lùng, “Dám động dao kiếm với ta sao, ngươi có biết chủ nhân chúng ta là ai không?”
“Ta thèm vào quan tâm tới chủ nhân các ngươi là ai, vương tử phạm pháp thì cũng có tội như dân chúng thôi!” Tôi lạnh lùng nhìn gã, những tên này, trên thế giới cũng không nhiều cho lắm, bớt đi một tên cũng không ít, chỉ biết ức hiếp dân chúng, hôm nay gặp được tôi đây có tật xấu thấy kẻ ác là xui xẻo cho các ngươi rồi. Tôi thấy trên đầu lão ăn xin đang chảy máu tươi nhìn đỏ chói như lửa vậy làm lòng tôi thống hận vô cùng, tôi hung hắn nhìn mấy tên quan binh mà ngứa mắt, “Hôm nay là ngày giỗ của các ngươi!”
Tên quan binh kia còn chưa kịp kêu lên, đã bị bỏ mạng dưới kiếm của cao thủ, tôi thấy vài tên khác run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tên quan binh đó, cắn răng nói, “Mấy tên các ngươi nghe cho rõ đây, sau này nếu còn để ta nhìn thấy các ngươi phạm pháp hành hung nữa, các ngươi hẳn sẽ có kết cục như hắn!”
Giết gà doạ khỉ, hy vọng bọn chúng có thể tự giải quyết cho ổn. Tôi đến trước mặt một tên quan binh, cúi đầu ghé sát vào lỗ tai gã, “Về nói cho chủ nhân kia của các ngươi biết, hôm nay thuộc hạ của hắn đã chọc giận Vũ phi nương nương của đương kim Hoàng thượng! Xin cẩn thận ngày khác sau nhé!” Tên quan binh bỗng cả kinh, mở trừng mắt không dám tin, tia sợ hãi che kín đáy mắt. Tôi cười lạnh đứng dậy, như vậy bọn chúng cũng không giám trút tức giận lên dân chúng, đe doạ là biện pháp tốt nhất.
Hoàng Hậu Anh Túc Hoàng Hậu Anh Túc - Ngấn Nhi