A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Thư Quân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 562 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:52:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77
iệu hoa rất nhanh đã về tới Tam Vương Phủ. Xử Nữ thì như người bị bỏ bùa, để mặc Thiên Bình điều khiển nàng ta từ lúc bái đường thành thân cho tới khi đưa vào động phòng. Khép cửa lại Thiên Bình tháo lớp mặt nạ ra, vội vã chạy về bên Song Tử và đám người kia.
"Mọi việc êm xuôi cả chứ??" -Cự Giải lo lắng, bộp chộp không yên.
Thiên Bình gật đầu chắc chắn.
"Đều theo như kế hoạch của Kim Ngưu a"
"Bây giờ chỉ còn chờ tin tức của Nhân Mã thôi, hi vọng đệ ấy không sao"
Tiệc mừng rất nhanh cũng tới lúc tàn, khách khứa đều đã ra về, lẽ đương nhiên Thiên Yết cùng Song Ngư cũng đã hồi cung trước. Cự Giải quyến luyến, bịn rịn lắm mới chịu nói tạm biệt với Sư Tử.
Ma Kết đích thân ra tiễn Thiên Yết, đợi khi Song Ngư bước lên ngự giá rồi, Thiên Yết mới xoay người hỏi nhỏ Ma Kết.
"Cây trong sân huynh là cây gì?"
Ma Kết ngẩn ra, vuốt vuốt cằm suy nghĩ.
"Hình như là anh đào, cây này ở Hoàng Đạo không có, huynh vất vả lắm mới trồng được một cây trong phủ a"
Thiên Yết nhíu mày đăm chiêu, đoạn hắc nói với giọng dửng dưng.
"Thế thì bứng nó lên, đem vào cung trồng"
Ma Kết há hốc mồm nhìn Thiên Yết lên Ngự giá, gì chứ??? Khó khăn lắm mới nuôi dưỡng nó lớn từng ấy, bây giờ bảo bứng là bứng sao?? Ma Kết lại nghĩ Thiên Yết nào giờ đâu có hứng thú với cây cối, phải chăng...Ma Kết nhìn ngự giá đã đi xa, ý vị thâm trường.
"Kết huynh, bọn đệ cũng về đây, động phòng vui vẻ nga" -Song Tử cùng đám người khác bước ra.
Ma Kết liếc nhìn một lượt, cái đám này thật lạ, đứa nào đứa nấy cười đầy ẩn ý, vẻ mặt gian xảo vô cùng. Ma Kết cũng đã quá mệt mỏi, phẩy phẩy tay đuổi bọn họ đi, nhìn phủ của mình ban nãy còn đầy ắp người, giờ đây chỉ có bóng dáng vài hạ nhân đang thu dọn tàn cuộc, hắn ảo nảo trở về hỉ phòng của mình. Ban đầu, hắn vốn định về thư phòng xem sách tới sáng, nhưng hắn nhớ khi hắn bái đường, đứng gần tân nương, hắn tình cờ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vì thế hắn không kiềm được mà muốn gặp mặt tân nương của hắn.
.......................
Nhân Mã âm thầm trong thư phòng của Lão Thùy Gia lục tung mọi thứ, lão già này thật tinh ranh, giấu kỹ như vậy, biết chừng nào mới tìm ra đây? Nhân Mã đã lục hết đống giấy trên kệ, trong ngăn nhưng vẫn không tìm ra, hắn lơ đãng nhìn quanh căn phòng, ánh trăng yếu ớt rọi vào trong phòng, rọi lên cả những bức thư pháp trên tường, bất ngờ Nhân Mã cảm thấy có điểm kì lạ, hắn buông đống giấy trên tay xuống, bước lại gần bức thư pháp có đề chữ Phúc rất lớn, hắn đưa tay tháo xuống, đằng sau quả nhiên có một cái lỗ hổng hình vuông, trong đó có khá nhiều giấy viết kín chữ.
Nhân Mã hồi hộp lấy hết ra, thử đọc qua một lượt, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, hắn cẩn thận gom hết lại, nhét vào trong áo. Liền đó hắn đẩy cửa he hé, nhìn ra ngoài liền thấy vài tên thị vệ đứng canh, Nhân Mã cũng không muốn phí sức với bọn tôm tép, liền tiến tới thư án cầm lấy vài cây bút lông, chuẩn xác ném trúng huyệt đạo của đám lính, bọn chúng đổ rạp, nằm la liệt ra đất. Nhân Mã cười thầm, nhún người bay mất khỏi Thùy Phủ, nếu cứ ở lại sẽ bị đám cao thủ bủa vây, tới lúc đó muốn trốn cũng không được. Hắn vội vã vào cung ngay, không muốn chần chừ, làm lỡ đại sự thêm phút giây nào.
..................
Ma Kết bước vào căn phòng bao trùm bởi màu đỏ, chữ Hỉ được dán khắp phòng, nến uyên ương thắp sáng, hắn mơ hồ nhìn thấy một nữ nhân vận hỉ phục đỏ, trùm khăn hỉ, ngồi im thin thít trên giường. Cầm lấy hỉ xứng trong tay, hắn hơi hồi hộp nâng khăn hỉ lên....tim hắn thình thịch, thình thịch từng tiếng. Dung nhan thân thuộc diễm lệ hiện ra, khiến hắn chấn kinh. Hỉ xứng trong tay rơi xuống đất, hắn ngạc nhiên không thốt nên lời nào. Tân nương ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ, hai má nàng hồng hồng, môi nhỏ chúm chím. Chợt nàng đứng dậy, nhào tới ôm hắn... Ma Kết cảm nhận được hơi nóng từ người nàng.
Đoạn Xử Nữ không tự chủ được mà cởi hỉ phục ra, luôn miệng nói 'nóng quá, nóng quá', nhìn biểu hiện của nàng Ma Kết mới hiểu ra....nàng đã bị trúng xuân dược. Nhất định là bọn kia đã bày trò!!! Ma Kết mắng thầm, ảo não nhìn nữ nhân trước mắt. Hắn không phải loại nam nhân thừa cơ nữ nhân không phòng bị mà dễ dàng ăn sạch người ta như vậy, còn đáng mặt nam nhân sao?? Nhưng hiện tại người bái đường với hắn là Xử Nữ a! Danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của hắn, hắn có ăn sạch nàng cũng có ai ý kiến gì đâu? Ôi trời, Ma Kết, mi đang nghĩ bậy cái gì vậy a???
Rốt cuộc sau một hồi tranh đấu, Ma Kết vẫn giữ vững phong độ của một đấng nam nhi, nhất quyết không lợi dụng nữ nhân khi họ không phòng bị.
Hắn hắng giọng.
"A Mạc!!! A Mạc!!!"
Tiếng A Mạc từ bên ngoài đáp lại.
"Dạ, Vương gia có gì phân phó?"
"Đến Vinh Xuân Phủ, bắt Bảo Bình giao thuốc giải ra đây!!!!"
A Mạc vội đi ngay. Ma Kết nhìn nữ nhân tựa như yêu xà quấn lấy hắn, lắc đầu thở dài, đồ ăn ngon trước mắt, như thế nào hắn lại không thể ăn.
Phải nhẫn!
Nhẫn!!
......................
NgựThưphòng.
Thiên Yết kinh hỉ nhìn xấp giấy trên tay, lòng mừng rỡ, luôn mồm khen ngợi Nhân Mã có công.
"Người đâu!!! Dẫn Ngự lâm quân bao vây Thùy Phủ!!!!"
Lần này, lão cái ấy chết chắc rồi!!!!
...................
DungHạcung.
"Cái gì???? Hoàng thượng cho người vây bắt phụ thân???" -Dung phi kích động nói.
Cung nữ bên cạnh nàng e dè gật đầu, nhìn sắc mặt lo sợ của Dung phi, thầm đoán... kỳ này... Hiền phi, Thục phi đều không còn....bây giờ Dung phi cũng khó lòng trụ lại. Dung phi phất phất tay cho cung nữ lui ra, nàng run rẩy nắm chặt lấy tay ghế.
"Không được, không được.... không thể để thế này được!!! Còn cái ghế Hoàng Hậu... ta vẫn còn chưa ngồi được..."
Chợt một ý nghĩ lóe lên....Dung phi âm thầm đứng dậy, hạ quyết tâm, nàng cầm theo một cây kéo sắt, bước ra khỏi Dung Hạ cung, không cho cung nữ nào theo. Dung phi hướng Phượng Nghi cung mà tiến lên...
..........................
ThùyPhủ.
Ngự Lâm quân vây chặt....không hề để lộ ra một kẻ hở. Nhân Mã dẫn đầu, hắn lanh tay mở thánh chỉ trong tay ra, giọng nói vô cùng uy hiếp.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thùy Thái Úy cấu kết loạn đảng, mưu đồ tạo phản, nay chứng cớ rành rành, khó lòng chối tội, bắt về quy án, người nhà cũng không thoát tội!!!!! Khâm thử!!"
Thùy Thái Úy đang quỳ dưới đất cả thân người đổ rạp xuống, bất tỉnh tại chỗ, người nhà của lão cũng run sợ không thôi. Vì một chút hư vinh mà hại cả nhà từ già tới trẻ. Thùy Thái Úy, ông thật ngu ngốc!!!
..........................
Sau khi uống thuốc giải xong.... Xử Nữ mặt đỏ như quả gấc, thẹn một nổi muốn đào hố mà chui xuống ủ nấm, nàng ngồi cách Ma Kết một khoảng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Xử Nữ..." -Giọng nói trầm thấp của Ma Kết vang lên, bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ. Xử Nữ lắp bắp vâng, dạ...rối loạn cả lên.
"Cái này....huynh... dù gì gạo cũng nấu thành cơm rồi... huynh không thể trở thành một nam nhân vô trách nhiệm như vậy... sẽ ủy khuất cho muội...."
"Không, không có gì đâu a... muội không có ủy khuất" -Xử Nữ xua tay nói, cùng lắm nàng trở về Vinh Xuân phủ, bắt đám người Bảo Bình trả tân nương cho hắn a. Ma Kết nhìn thẳng vào mắt Xử Nữ, nắm chặt lấy tay nàng...
"Người bái đường với huynh là muội... vậy nên....huynh sẽ đối đãi với muội như nương tử của mình..."
Xử Nữ mặt nóng ran, rụt rè nhìn hắn, hai má ửng hồng.
"Nhưng...muội không phải tiểu thư danh giá"
"Huynh không quan tâm"
"Nhưng... muội không phải một nương tử đảm đang, ở nhà chờ đợi phu quân..."
"Huynh thích được làm việc cùng muội"
"Nhưng... lấy một người huynh không yêu... huynh cam lòng sao?"
"Ngốc!! Ai nói không yêu???" -Ma Kết cốc đầu Xử Nữ, mắng nàng.
Xử Nữ ngớ người ra... chẳng lẽ....Ma Kết dướn người lên, hôn nhẹ trán nàng.
"Huynh chính là đã yêu muội"
.........................
Nhận được tin lão già Thùy cùng đồng đảng đã bị bắt toàn bộ, rốt cuộc Thiên Yết cũng có thể an tâm thở ra. Hắn chờ ngày này đã lâu lắm rồi... Đương nhắm mắt nghỉ ngơi thì tiếng the thé, hối hả của Hỉ công công vang vọng.
"Hoàng Thượng!! Hoàng Thượng!! Nguy rồi"
Thiên Yết chau mày... nhưng vì hiện tại tâm trạng khá tốt nên không trách mắng Hỉ công công.
"Chuyện gì?"
"Nương nương.... Nương nương bị Dung phi....A.. là... Dung phi muốn làm hại nương nương" -Hỉ công công lúng túng, lắp bắp không biết nên nói sao.
"Nương nương?? Là nương nương nào?"
Hỉ công công nuốt ực một cái, run rẩy nói ra.
"Là Duyên quý phí"
..............
Tại Tửu Lâu trong kinh thành. Sư Tử đang đứng bên ngoài, nghe một tên lính thông báo tình hình, thỉnh thoảng hắn lại gật gật đầu. Tên lính nói xong, chắp tay hành lễ cáo lui. Sư Tử quay trở lại bên trong tửu lâu. Lúc này Bảo Bình, Song Tử, Thiên Bình, Kim Ngưu, Bạch Dương đang quây quần ở đây, trên bàn la liệt đồ ăn cùng khá nhiều hũ rượu.
"Đã nhận được tin, đại sự thành công!"
"Tuyệt!!! Nội phản đã giải quyết xong!!" -Song Tử reo hò, lại tiếp tục nâng ly.
"Nội phản xong, nhưng còn ngoại phản?? Aizzz" -Bạch Dương thở dài, hắn vẫn còn chưa yên tâm.
"Không sao, từ từ sẽ dẹp hết, không nên gấp gáp" -Kim Ngưu nói, tiếp tục rót rượu giúp phu quân mình.
"Đáng lẽ hôm nay song hỷ lâm môn rồi a, tự nhiên Kết huynh lại đòi thuốc giải" -Bảo Bình đã hơi say, mặt đỏ ửng, lè nhè nói.
"Cốp!"
"Ai ui, Bình tỷ, sao lại cốc muội?" -Bảo Bình nhăn mặt, xoa xoa cái đầu bị cốc.
"Muội cũng thật là... sao lại để Xử Nữ uống xuân dược!" -Thiên Bình trách mắng.
"Nhưng huynh thấy, thế lại hay, làm cầu nối giữa Xử Nữ và Ma Kết" -Sư Tử lại đồng tình với cách làm của Bảo Bình, liền giúp Bảo Bình xoa xoa cái đầu.
"Kết huynh vốn là thế...con người khô khan....tính tình khó ai hiểu lắm... " -Song Tử trầm mặc....
"Được rồi, tiếp tục ăn mừng, đừng rầu rĩ nữa" -Kim Ngưu đập đập bàn, rót đầy rượu hết các ly.
Ở đây bọn họ ăn chơi vui vẻ...mà nơi Hoàng cung...
.................
PhượngNghicung.
"Cô..cô muốn làm gì?" -Song Ngư hoảng loạn, run rẩy nói.
Dung phi dùng dao kề ngay cổ Song Ngư, đứng đằng sau nàng, ánh mắt căm thù, phẫn hận. Tử Liên đứng đối diện, sắc mặt tái nhợt.
"Đừng.. đừng làm hại tiểu thư... "
"Hừ...cô!! Cũng tại cô cả!! Cướp mất tất cả của tôi!!! Còn mang long thai!!" -Dung phi ngữ khí oán hận, nói đều đều bên tai Song Ngư.
"Tôi không cướp gì cả! Đừng làm hại con tôi!" -Song Ngư bị dọa cho sợ, nàng không sợ mất mạng.. nhưng sợ con mình xảy ra chuyện gì.
Từ bên ngoài... Thiên Yết xông vào, long bào thẳng thớm hiện tại bị nhàu... vẻ mặt hắn có chút hoảng sợ.
"Dung phi!! Ngươi không được làm bậy!!!" -Thiên Yết lớn tiếng, nhìn Song Ngư bị Dung phi uy hiếp... mà lòng chùng xuống, hắn cố gắng giữ bình tĩnh trên khuôn mặt.
"Hừ!! Bây giờ cả nhà ta khó tránh khỏi tội mưu phản, nhưng dù có chết, ta cũng lôi người ngươi yêu theo cùng!!!"-Dung phi dường như đã rất quyết tâm khi nói ra những lời này.
Thiên Yết tay nắm chặt lại, từng khớp xương kêu răng rắc, hắn tự trấn an chính mình, hít một hơi thật sau, lấy lại vẻ lãnh đạm như thường ngày, giọng nói băng lãnh vang lên.
"Yêu?? Người trẫm yêu sao??? Có nhầm lẫn gì ở đây không?"
Dung phi nhíu mày...hắn đang nói cái gì thế. Mà Song Ngư khi nghe được....lòng cũng chùng xuống, không muốn ngẩng mặt nhìn hắn.
"Nàng ta đáng để trẫm yêu sao?? Đáng để lên ngôi Hoàng Hậu sao?? Xét về mọi mặt chính là không xứng đáng!!!"
Thiên Yết nhếch miệng cười, làm ra vẻ bình thản.Dung phi bặm môi... thật không thể ngờ... nàng lẽ nào lại đoán sai?? Đó là điều không thể!!!
"Ngươi nói láo!!!!"
"Trẫm không nói láo! Thanh mai trúc mã của trẫm chẳng phải Đức phi sao? Tương lai trẫm sẽ lập nàng lên làm Hoàng Hậu! Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi"
Thiên Yết dửng dưng, ánh mắt uy hiếp nhìn xoáy vào Dung phi. Dung phi cảm nhận được ngữ khí cứng rắn của hắn... biết là bản thân đã nhầm lẫn... loại vua như hắn dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, cũng giống sự kiện của ả Nhạc Vân ngày trước....thật không ngờ mình cũng có ngày bị sập bẫy hắn. Dung phi xô ngã Song Ngư ra, tự dùng dao tự vẫn.... máu chảy lan ra... Dung phi nằm trong vũng máu nhưng vẻ mặt không hề thanh thản...tựa hồ có điều mình muốn mà chưa hoàn thành xong.... Thiên Yết nhanh nhạy đỡ lấy Song Ngư.
"Nàng không sao chứ?"
Song Ngư tự mình đứng vững, giãy người ra khỏi hắn....
"Đừng chạm vào tôi!"
Hoàng Đạo vương triều Hoàng Đạo vương triều - Thư Quân