However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thư Quân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 562 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:52:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
ái gì?? Bắt cóc?? Tại sao bây giờ huynh mới nói???" -Giọng Thiên Yết không vui kèm theo chút tức giận vang lên.
"Huynh cứ tưởng Bạch Huynh sẽ nhanh chóng tìm ra họ, xem ra...lành ít dữ nhiều" -Ma Kết thở dài, bản thân hắn cũng tức giận lắm a.
"Không ngờ bọn họ lại dám cả gan làm bậy ở Hoàng Đạo"
"Đệ tính giải quyết sao đây???"
"Cho người sang Xà Quốc tra xem, cử thêm lính đi tìm hai người" -Thiên Yết nhanh chóng quyết định.
......................
"Song Tử, chàng gấ gáp như vậy làm gì a" -Thiên Bình nhíu mày, nhìn Song Tử đem hành lý để lên ngựa.
"Hoàng thượng giao việc hệ trọng. Ta cần đi ngay, nàng ở nhà hảo hảo giữ gìn sức khỏe" -Song Tử ôm lấy Thiên Bình, căn dặn nàng.
"Chàng hãy cẩn thận"
.......................
"Đại phu, Vương phi sao rồi??" -Viên Viên lo lắng hỏi.
"Vương phi vết thương vô cùng nghiêm trọng, không thể tỉnh lại ngay được, ta sẽ kê thuốc cho Vương phi"
"Vâng"
Viên Viên tiễn đại phu ra khỏi phủ, lại quay trở lại phòng. Nhìn Kim Ngưu đang nằm trên giường, đầu nàng đã được băng bó bằng vải trắng.
"Vương phi, người mau mau tỉnh lại a, Vương gia mà biết sẽ đau lòng lắm"
............................
"Thư Quân, cô đi đâu a" -Bảo Bình nhìn Thư Quân đeo giỏ lên vai, có lẽ tính đi đâu đó.
"Hái thảo dược" -Thư Quân đáp lại ngắn gọn.
"Nha? Cho ta đi với"
Bảo Bình ở mãi trong căn nhà tranh này cũng chán lắm rồi. Thư Quân ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng mang nàng ta đi theo.
"Thư Quân, cô là thầy thuốc sao???"
"... "
"Ta thấy thật lạ nha, ta rơi xuống núi sâu như vậy, lẽ ra đã mất mạng, cư nhiên bây giờ vẫn có thể ở đây nói chuyện với cô"
"Biết thế ta không cứu ngươi, tránh bị ngươi lảm nhảm bên tai hoài"
"Xì, cứu người hơn xây bảy tòa tháp mà, nhưng những thứ thuốc của cô lần đầu tiên tôi mới thấy qua nha"
Thư Quân lắc đầu, mặc kệ Bảo Bình cứ luôn mồm nói, một thân hình người đập vào mắt Thư Quân.
"Ngươi xem đó phải Nhân Mã bằng hữu ngươi không??"
Bảo Bình thôi nói mà nhìn về phía Thư Quân chỉ, đồng tử nàng giãn ra, lộ vẻ vui mừng, nàng vội vã chạy lại, lật ngửa người đang nằm dưới đất.
"Đúng là Nhân Mã"
"Xem ra hắn bị thương nặng" -Thư Quân cũng bước lại gần.
"Mau giúp ta đưa hắn về" -Bảo Bình quàng một tay Nhân Mã qua vai.
"Về đâu?" -Thư Quân nhướng mi hỏi.
"Về căn nhà tồi tàn của cô đấy"
Thư Quân nhếch môi, dám chê nhà ta tàn sao??
"Ta không chứa, ngươi và bằng hữu ngươi đi chỗ khác đi"
Bảo Bình bĩu môi, mặc kệ Thư Quân, cố lôi Nhân Mã theo hướng căn nhà tranh mà đi. Thư Quân thở hắt ra.
"Nhà đã nhỏ, lại phải chứa hai kẻ vô dụng. Haiz Haiz"
.........................
Đặt Nhân Mã nằm xuống, Bảo Bình lục tung cái tủ gỗ đựng thuốc của Thư Quân. Thư Quân khoanh tay đứng nhìn, mặt dửng dưng.
"Này, thuốc trị thương cô để ở đâu?" -Bảo Bình hỏi, nàng phải mau chóng cứu Nhân Mã a.
"Ta không có ý cứu hắn"
"Ngươi đã cứu ta, sao không thể cứu hắn???"
"Ta cứu ai còn tùy vào duyên với người đó"
Thư Quân nhàn nhã ngồi xuống bàn làm từ tre, thong thả rót trà uống.
"Cái gì mà duyên này duyên nọ, ta mặc kệ, ngươi phải cứu người" -Bảo Bình xông lên nắm lấy vạt áo của Thư Quân, tức giận nói.
Thư Quân nhíu mày không vui, nàng vung tay, chưa chạm vào người Bảo Bình mà Bảo Bình đã bị đẩy ra xa.
"Á"
Bảo Bình ngã ngồi, kêu lên một tiếng, nàng cảm thấy như có một lực vô hình nào đó đẩy nàng ra xa.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai???"
"Ta vốn là dược đồng bên cạnh thái thượng hoàng, vì một lần lỡ tay lấy nhầm thuốc, làm cho Ngọc Hoàng đại đế bị tào tháo rượt bảy ngày liền nên bị đày xuống đây"
Bảo Bình nghi ngờ nhìn Thư Quân.
"Ngươi hãy nhìn lại ngươi, đáng lẽ ngươi đã chết, vậy mà bây giờ vẫn còn đứng đây"
Bảo Bình tròn mắt, quả thực là như vậy a, nàng vội quì xuống dập đầu.
"Thần tiên a, xin hãy cứu Nhân Mã"
"Ta còn chưa nói, một năm ta chỉ cứu sống một người, bằng hữu của ngươi hãy đợi năm sau đi"
"Năm sau hắn đã sớm ngồi trên bàn thờ rồi còn đâu" -Bảo Bình đỏ ửng hốc mắt.
Thư Quân trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
"Được, nhưng ngươi phải dùng mạng của ngươi đổi lấy mạng của hắn"
Không gian lập tức ngưng đọng. Bảo Bình nhìn sang Nhân Mã đang đau đớn chưa tỉnh lại trên giường, rồi lại nghĩ đến cha, nương, Xử tỷ và Ngư tỷ... khoảng một khắc sau, nàng hạ quyết tâm nói.
"Ta đồng ý"
Thư Quân nhếch miệng cười, xem ra nàng ta rất hài lòng với câu trả lời của Bảo Bình.
"Nhưng ngươi có thể nhận ta làm đồ đệ không??"
"Ngươi sắp chết, nhận ngươi làm gì??"
"Dù sao cũng sắp chết, ngươi khoan dung với ta chút đi"
"Cũng được, cứ vậy đi" -Thư Quân nhún vai, khóe miệng lóe ra một nụ cười khó hiểu.
.........................
Lãnhcung.
Song Ngư ngồi ở dưới hiên, nhìn ra bên ngoài, mặt đất phủ một tầng tuyết mỏng, trắng xóa, nàng khẽ thở dài, đau buồn nhớ về nam nhân đó.
"Duyên quý phi, người ở trong này có quen hay không??" -Giọng nói đanh đá của Thục phi truyền đến.
Song Ngư nhìn về phía trước, Thục phi đang được cung nữ dìu, không nhanh không chậm bước về phía Song Ngư.
"Cô tới đây làm gì??"
"Ta có ý tốt tới xem cô ở đây như thế nào a" -Thục phi cười giả tạo nói.
"Không phải đã có lệnh cấm không ai được vào sao??"
"Thế thì đã sao? Dù sao bây giờ cô cũng chỉ là một phi tần bị thất sủng a"
Nghe tới cụm từ 'thất sủng', Song Ngư bực dọc, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Thục phi.
"Im miệng, cô lấy tư cách gì mà vô lễ với bổn cung"
"Chát"
Thục phi vung tay tát Song Ngư, móng tay ả cào xước làn da mềm của nàng.
"Ta nói cho ngươi hay, Hoàng thượng trong mắt cũng chỉ có Vân Chiêu nghi, cô chẳng qua chỉ là một kẻ bị thất sủng, sớm muộn gì cô cũng sẽ ở lại đây vĩnh viễn thôi"
Thục phi xoay người rời khỏi lãnh cung, nhưng ả ta không để ý rằng, ở bụi cây gần đó có một người cầm phất trần, y phục xanh thẫm đang đứng quan sát tất cả. Song Ngư chạy ra giữa sân, lấy đá ném, chọi vào Thục phi. Thục phi hoảng hốt, nhấc váy chạy lẹ.
"Nữ nhân đó bị điên rồi"
Sau khi không còn thấy Thục phi nữa, Song Ngư mới quăng cục đá trong tay đi, ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc, má sưng đỏ, hốc mắt đỏ ửng, hai hàng lệ như trân châu không ngừng rơi xuống, mà bầu trời lúc này xám xịt, từng đợt tuyết lại bắt đầu rơi. Song Ngư vẫn ngồi đó... cái lạnh lúc này sao sánh bằng cái lạnh trong tâm nàng đây???
.....................
"Thái tử đã về nước chưa??"
"Trên đường về ngài bị thương nặng, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng"
"Sao lại xảy ra chuyện này??"
"Nhạc Vân, chuyện này không tới phiên cô quản, mau chóng xử lý tốt tên Hoàng đế kia đi"
"Tôi đã biết"
..........................
Ngựthưphòng.
"Rầm!!"
Thiên Yết tức giận đập mạnh xuống bàn.
"Ngươi chắc chắn những gì ngươi thấy hoàn toàn là thật??"
"Dạ, nô tài đã tận mắt chứng kiến Thục phi.. "
Thiên Yết giơ tay lên ý bảo Hỉ công công không cần nói nữa.
"Ả tiện nhân này, cư nhiên dám ra tay với Ngư nhi"
Thiên Yết sát khí bao trùm, giọng nói âm lãnh.
"Ngươi biết phải xử lý sao rồi chứ???"
"Dạ"
.................
Ngay ngày hôm sau, Thục phi bị phát hiện là dùng những phép tà đạo trù ếm trong cung, lập tức bị xử tội chết, đồng thời cả gia tộc của Thục phi cũng không tránh khỏi liên lụy...
.................
Nhân Mã sau khi được cứu sống, hiện tại đã khỏe mạnh hơn nhiều, mà Bảo Bình thì lãnh ngộ không biết bao nhiêu y thuật cao siêu của Thư Quân.
"Bảo Bình ngươi lại đi đâu??"
Nhân Mã vì hiện tại chưa thể vận động được, nên chỉ có thể nằm yên trên giường.
"Ta đi hái ít thảo dược a"
"Không được, không cho phép ngươi đi, ngươi đi rồi ta biết tìm ngươi ở đâu. Phải ở bên cạnh ta, như vậy ta mới có thể lúc nào cũng nhìn thấy ngươi"
Nhân Mã mấy ngày nay tựa hồ như một tiểu hài tử, lúc nào cũng bắt Bảo Bình phải ở cạnh hắn, nửa bước cũng không rời, cả khi ngủ hắn cũng phải nắm tay Bảo Bình mới yên tầm mà chìm vào trong mộng.
"Ngươi đừng như vậy, ta đi rồi về liền mà" -Bảo Bình xoa xoa đầu hắn.
"Để Quân Quân đi đi, ngươi ở với ta"
Thư Quân đang ngồi lựa thảo dược nghe được, phóng ánh mắt sát khí nhìn hai người.
"Còn không mau đi đi"
"Dạ, sư phụ" -Bảo Bình lật đật đi liền, Thư Quân rất khó tính nha.
Thư Quân buông rổ thảo dược xuống, bước về phía Nhân Mã.
"Nè tính làm gì đó??"
Thư Quân không đáp, đỡ Nhân Mã ngồi dậy, sau đó cũng leo lên giường ngồi sau lưng hắn."
"Thời gian đã tới, ta sẽ trị thương cho ngươi, sau khi xong thương thế của ngươi sẽ hoàn toàn bình phục, tới lúc đó có thể đi được rồi"
Nhân Mã 'À' một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, nhắm mắt tiếp nhận một nội khí đang truyền vào người mình. Thư Quân sắc mặt không đổi, hai tay đặt vào hai vai hắn, ánh mắt tập trung.
................
"Sư phụ, đồ đệ đã làm xong việc người giao nha" -Bảo Bình bước vào nhà, trợn tròn mắt nhìn Nhân Mã đang nhảy tưng tưng.
"Ngươi bị thương sao lại nhảy nhót như vậy??"
"Hahaha ta hoàn toàn bình phục rồi. Chúng ta có thể trở về kinh thành"
Bảo Bình ngớ người, nhưng cũng rất nhanh hiểu ra, nàng dùng ánh mắt cảm kích và biết ơn nhìn Thư Quân.
"Tiểu Mã, thật xin lỗi, ta không về cùng ngươi được"
"Vì sao??" -Nhân Mã thôi cười, nhăn mày khó hiểu.
"Vì... "
......................
"Thái tử, người cảm thấy sao rồi?"
"Khỏe hơn rồi"
Xà Phu đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
"Phải rồi, cái giỏ mà chúng ta lấy được khi trên đường về Xà Quốc, thật sự chứa đựng bảo bối nha"
Xà Phu mở mắt ra, nhìn thuộc hạ vẻ mặt hứng thú.
"Trong đó có gì??"
Tên thuộc hạ không nói, cẩm một cuộn giấy dâng lên Xà Phu. Xà Phu mở cuộn giấy ra, trong đó có một bản vẽ, hai mắt hắn liền sáng rực.
"Hahaha.. trời giúp ta, trời giúp ta a...Hahaha Khụ Khụ.. " -Xà Phu ôm ngực, ho khan vài tiếng.
"Thuộc hạ sẽ cho người cấp tốc làm những thứ bên trong bản vẽ"
Xà Phu gật đầu, giao lại bản vẽ cho hắn.
"Càng nhanh càng tốt"
Hoàng Đạo vương triều Hoàng Đạo vương triều - Thư Quân