Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Thư Quân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 562 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:52:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
ột toán gia đinh kéo nhau ầm ầm tới thư phòng sau khi nghe tiếng la thất thanh của Tam Vương.
"Người đâu???? Người đâu??? Khốn kiếp, các người nghỉ thở hết rồi sao?????" -Ma Kết la làng la xóm.
"Dạ dạ, Vương gia cho gọi" -Bọn họ thở hồng hộc chạy vào.
"Kêu từ lúc nào mà bây giờ mới tới???" -Ma Kết trừng mắt nhìn bọn họ.
"Vương gia tha tội, chẳng qua vướng một chút việc thôi a" -Một tên cầm đầu nói.
"Hừ!!! Tưởng ta không biết?? Các người nhân lúc ta bận bịu, tụ tập đá gà, đá dế, còn ra thể thống gì nữa??"
"Chỉ là thú vui tao nhã thôi mà. Ơ mà Vương gia cho gọi có việc gì nha?" -Một tên đánh trống lảng.
"Suýt thì quên, mau lôi tên này ra đánh" -Ma Kết sực nhớ ra, chỉ chỉ vào Xử Nữ đang bủn rủn ngồi trên mặt đất.
Xử Nữ nghe tới từ 'đánh' giật mình hoảng sợ nhìn Ma Kết.
"Vương gia... xin nghe tôi giải thích"
Ma Kết không thèm nhìn Xử Nữ lấy một cái, hắng giọng với đám gia đình.
"Còn không làm????"
Bọn gia đinh vâng dạ rồi tiến lại gần Xử Nữ. Xử Nữ cắn môi, bây giờ không nói ra, e là bị đánh sưng mông nga.
"Vương gia, xin đừng đánh, ta là.... "- Xử Nữ ngập ngừng, nửa muốn nói, nửa lại thôi.
Ma Kết im lặng, chờ nghe đáp án từ Xử Nữ.
"Xử Nữ" -Xử Nữ nhắm chặt mắt, phun ra hai chữ.
Ma Kết xoay người lại Xử Nữ, mắt hắn mở to nhìn nữ nhân giả nam đang quỳ, ngón tay run run chỉ về phía nàng.
"Cô.. cô.. cô... "
"Vương gia bị cà lăm rồi a?" -Một tên gia đinh nhiều lời.
"Bốp!!!"
"Bổn Vương như thế nào lại bị cà lăm??? Mau cút ra ngoài" -Ma Kết "cốc" đầu tên gia đinh, lớn giọng nói.
Trong thư phòng chỉ còn lại hai người, một người chau mày khó xử, một người quỳ dưới đất run rẩy không ngừng.
"... "
"Vì sao phải làm vậy?" -Ma Kết rốt cuộc là người mở lời trước.
"... Dân nữ.... muốn chứng minh..." -Xử Nữ lí nhí nói. Ma Kết giọng lạnh lẽo.
"Chứng minh cái gì?"
"Nữ nhân không hề thua nam nhân"
Ma Kết sững người, nhìn chằm chằm vào Xử Nữ vẫn thủy chung cúi mặt.
"Nhưng đây là điều cấm, cô có biết nếu bị phát hiện sẽ phải chịu phạt không?"
"Hiện tại đã bị phát hiện, còn có cái gì phải sợ?" -Xử Nữ ngẩng mặt, cười trừ.
Ma Kết không nói gì, nhíu mày nhìn nữ nhân quật cường kia, ý chí của nàng quả thực rất mạnh mẽ.
"Bổn Vương công nhận, cô nương là một kẻ đầu óc khôn ngoan"
"Vương... " -Xử Nữ hơi mừng trong lòng.
"Nhưng quốc có quốc pháp, cô nương đã cố tình phạm vào, bổn Vương không thể giúp được gì....đợi Hoàng thượng trở về rồi định đoạt sau" -Ma Kết dùng tay xoa xoa huyệt thái dương.
Khóe môi đang cong của Xử Nữ bỗng dưng cứng đờ, sẽ bị xử phạt sao???
"Bây giờ cô nương tạm thời sẽ bị giam lỏng...bổn Vương cũng không nỡ nhốt cô trong thiên lao, thôi thì cô nương chịu khó ở đây vậy. Người đâu???"
Một nha hoàn bước vào.
"Vương gia cho gọi?"
"Chuẩn bị một phòng cho cô nương đây" -Ma Kết chỉ về phía Xử Nữ.
Xử Nữ cùng nha hoàn đó ra khỏi thư phòng. Ma Kết chợt cất tiếng bổ sung.
"Thay y phục khác đi, cô nương không hợp với y phục nam nhân này đâu"
Xử Nữ ngẩn người, khi xoay người lại nhìn hắn thì hắn đã cắm cúi vào tấu chương trên bàn rồi. Xử Nữ khẽ cười, hắn không nhốt nàng xem ra đã là quá may mắn.
.................................
"Hoàng thượng, hãy cẩn thận"
A Phong cầm đuốc, dẫn đường đi trước. Thiên Yết chỉ im lặng đi theo A Phong. Bạch Dương cõng Nhân Mã đang bất tỉnh trên lưng, dựa vào ánh sáng của ngọn đuốc mà đi tới. Bảo Bình cũng vội vã theo sau. Chẳng mấy chốc, ở phía trước đã thấy le lói ánh sáng, bên ngoài là một cỗ xe đã được chuẩn bị sẵn. A Phong giúp Bạch Dương đỡ Nhân Mã lên vào trong xe, đợi khi Bảo Bình đã vào trong thì Thiên Yết mới loay hoay bước lên xe.
"A Phong, lần này thật cảm tạ huynh đã giúp đỡ" -Bạch Dương cười nói.
"Chuyện nên làm, đi cẩn thận"
Bạch Dương gật đầu, nhảy lên xe, cầm lấy dây cương, hô một tiếng, ngựa bắt đầu cước bộ đi về phía trước.
"A Phong, phiền huynh chăm sóc cho Ngưu nhi" -Bạch Dương nói với lại.
A Phong nhìn xe đi một đoạn xa rồi mới yên tâm quay về nơi đang diễn ra đại hội.
................................
A Phong trở về bên cạnh Sư Tử, nói nhỏ vào tai hắn cái gì đó. Sư Tử chỉ gật đầu. Song Tử cũng thấp thoáng nghe được, cũng an tâm trong lòng. Sư Tử đứng dậy, lớn giọng.
"Thời khắc đã đến, nên chọn ra một võ lâm minh chủ mới thôi"
Bọn người phía dưới hô hào, tay cầm vũ khí giơ lên giơ xuống. Sư Tử nhếch miệng cười, mới sao? Ha ha ha.... ngôi vị này vĩnh viễn là của ta a. Hắn đứng uy nghiêm, cao ngạo ở giữa võ đài, áo choàng hắn phấp phới bay trong gió, một màu đỏ chói mắt. Một tên định bước lên võ đài, Sư Tử vội nói.
"Chỉ có một người thôi sao?"
Tên đó ngẩn ra, không phải một người thì là bao nhiêu???
Sư Tử mắt híp lại, nhìn một lượt đám người đang mong được đánh với hắn để giành lấy vị trí đứng đầu hai phe Tà - Chính.
"Tất cả cùng lên đi"
Bên dưới ồn ào, nhốn nháo cả lên vì câu nói ấy của hắn. Một vài kẻ rất bất mãn trước vẻ tự tin của hắn, miệng lầm bầm chửi rủa.
"Không dám sao? Lũ vô dụng???" -Sư Tử cười nửa miệng, ánh mắt khiêu khích.
Đồng loạt, một đám người bị hắn chọc tức bay lên võ đài, vây xung quanh hắn, tổng cộng có tám người tất cả. Sư Tử tháo sợi dây cột áo choàng, ném áo choàng ra xa. Chín người hô lên một tiếng dài, nhào vô Sư Tử, liên tục ra chiêu.
Sư Tử chỉ mỉm cười, hình như mấy chiêu này không ảnh hưởng gì tới hắn cả.
"Đang gãi ngứa sao??"
Chín người mặt mày đỏ bừng, tức giận vô cùng. Một tên cầm kiếm chĩa thẳng vào Sư Tử. Con ngươi Sư Tử lay động, nhìn rõ hướng kiếm, hai ngón tay hắn chính xắc kẹp chặt mũi kiếp. Tên cầm kiếm kinh ngạc, mồm há hốc, cố sức giựt mũi kiếm ra mà không tài nào làm được.
"Rắc!"
Cây kiếm bị Sư Tử tay không bẻ gãy, trên nét mặt hắn không hề có sự khó khăn nào khi bẻ nó. Tên cầm kiếm nuốt nước miếng, quăng kiếm bỏ chạy. Tám tên kia mặt thất sắc nhưng vẫn còn sung sức lắm, lại tiếp tục nhào vào tấn công Sư Tử. Sư Tử đoạt lấy kiếm trong tay một tên, xoẹt xoẹt mấy đường quần áo của bốn tên kia bị rạch nát, vụn vải theo gió bay mất.
"Hơ...sao mát mát... "
"Á Á Á Á Á"
Tiếp đó là tiếng la hét, bốn tên không quần áo loạng choạng chạy khỏi võ đài. Đám người bên dưới cười ngặt nghẽo, nhìn theo bộ dạng thê thảm của bốn tên đó. Trên võ đài chỉ còn lại ba người, ba người có năng lực nhất trong đám tạp nham.
"Nhị Vương, xin thất lễ" -Một tên giả vờ khách khí nói, dùng kiếm tấn công Sư Tử.
Sư Tử không đùa cợt nữa mà thần thái nghiêm túc, trực tiếp đón nhận đòn từ ba tên còn lại.
"Bộ 'thèm' chức minh chủ lắm sao?" -Sư Tử vừa đánh vừa nói.
"Hừ!!!" -Dường như bọn họ không muốn phí lời với hắn.
"Xem ra không được đâu, bổn Vương đã quyết định nắm giữ chức vị này vô thời hạn rồi" -Sư Tử nhún nhún vai nói, vẻ mặt thản nhiên.
Ba tên đó mặt mày méo xẹo, khó chịu nhìn kẻ tự tin thái quá trước mặt.
"Bọn ta không phục"
Sư Tử ngữ khí bình thản.
"Không phục cũng phải phục"
Sư Tử tung người lên không trung, tới khi đáp xuống lại thì một mũi kiếm của hắn đã chĩa vào cổ một tên, một tên bị đả thương, nằm sải lai dưới sàn, miệng sùi bọt mép, kiếm của hắn đã sớm bị Sư Tử đoạt lấy, chĩa vào tên còn lại.
"Phục hay không phục???" -Sư Tử cao giọng.
Xung quanh hắn, tiếng reo hò, tiếng tung hô vang lên.
"Sư minh chủ, đệ nhất thiên hạ!!!!!!"
Sư Tử nhìn đám người bị mình quy phục, vẻ mặt hắn rạng ngời, cất tiếng cười vang.
"Ha ha ha ha ha.... hiển nhiên là vậy rồi"
...........................
Song Tử, Sư Tử cùng Kim Ngưu vội vàng chuẩn bị mọi thứ để hồi thành. A Phong cùng một vài thuộc hạ thân cận giả trang Bạch Dương, Nhân Mã, Bảo Bình. Bọn họ chui hết vào xe ngựa, tăng tốc hướng về phía Kinh Thành.
...................................
Song Ngư liên tục bị hành hạ, đánh đập. Dù nàng cố gắng không hề bước ra khỏi Lam Dương viện, nhưng bọn họ cứ liên tục tìm đến tận nơi để trừng trị nàng. Cự Giải biết được, liền tìm tới hỏi thăm.
"Song Ngư đâu?"
"Dạ.. tiểu thư...tiểu thư... "- Tử Liên khóc lóc, nói không nên lời. Cự Giải nhíu mi.
"Không lẽ đã xảy ra cái gì rồi?"
Nâng bước tiến vào phòng trong, tiến lại gần đặt tay lên vai Song Ngư đang vô thần ngồi trước cửa sổ.
"Ngư muội... "
Song Ngư cảm nhận được bị đụng chạm, giật bắn người, run rẩy nhìn Cự Giải.
"Đừng, đừng đánh tôi nữa"
Dường như Song Ngư nghe được tiếng cười man rợ, sảng khoái của bọn họ, nàng che hai tai, lắc đầu không ngừng
"Đừng... tha cho tôi, tha cho tôi đi!!"
Cự Giải mặt tái đi, nhìn Song Ngư đang điên cuồng múa máy loạn xoạn, lẩn tránh nàng.
"Ngư muội... " -Cự Giải tiến gần hơn.
Song Ngư hoảng sợ, hét lớn.
"ĐỪNG!!!!!!!!!!!!!!!!"
Hoàng Đạo vương triều Hoàng Đạo vương triều - Thư Quân