Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Hắc Oa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 217 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 777 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Vương Đình Bị Diệt
rường phủ màu đen múa lên, máu tươi đỏ sậm phun ra, binh lính người Hồ khóc thét rống giận, chiến sĩ Hạ quân hô lớn, một trận chiến sinh tử mở màn tại Vương đình của người Hồ.
Đại hãn Sầm Ngu mặc dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng ngồi trên ngựa chỉ huy đại quân vẫn cực kỳ uy vũ. Hơn hai nghìn vệ quân Vương đình cùng rất nhiều thanh thiếu niên người Hồ đều đã lên ngựa, cầm mã đao và cung tên, dùng sinh mệnh và máu của mình để bảo vệ vinh dự và tín ngưỡng của người Hồ.
Lý Cáp vẫn dẫn đầu xung phong, trường phủ trong tay hắn liên tục biến hoá, trong ngực hắn vẫn ôm cô gái Hồ tộc Tịnh Cơ. Xung quanh hắn liên tục có máu tươi bắn lên cùng thi thể ngã xuống, một đường thẳng tiến về phía đại kỳ đầu sói.
Bắt giặc trước phải bắt vua! Đây luôn là phương châm chiến đấu của Lý Cáp, nếu đại hãn người Hồ vẫn còn ở Vương đình, vậy chắc chắn hắn sẽ ở dưới lá cờ kia, nếu thành công thì trận chiến này có thể chấm dứt!
Đại hãn Sầm Ngu cũng phát hiện ra kỵ sĩ giáp đen đang lao về phía mình, cũng nhận ra trường phủ không ai địch nổi trong tay hắn, cuối cùng hắn đã biết vì sao mà Tường Toàn cùng tướng sĩ Hồ tộc lại đại bại trở vềVương đình
Trái tim của hắn đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, sau lưng mồ hôi ướt lạnh, nhìn Hổ Ma cầm trường phủ dễ dàng chém giết những chiến sĩ vệ quân Vương đình dũng mãnh nhất, trong lòng hắn có chút run sợ. Nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn kiên định như trước, hắn vẫn cưỡi chiến mã đứng yên lặng dưới đại kỳ đầu sói của Hồ tộc.
Ba Tắc Cát vẫn liên tục khuyên nhủ đại hãn Sầm Ngu, hy vọng hắn có thể nhanh chóng rời đi, chạy ra khỏi Vương đình. Ba Tắc Cát biết, dù cho ở giữa mười vạn quân chủ lực người Hồ thì một mình Hổ Ma vẫn có thể xông qua, không ai có thể cản được, huống gì lúc này sau lưng hắn còn có thêm mấy ngàn kỵ binh người Hạ nữa, mà bên Vương đình cũng chỉ có mấy ngàn binh mã ít ỏi. Bọn hắn không thể ngăn cản được ác ma kia, không ai có thể ngăn cản, bị giết đến đây chỉ là việc sớm muộn mà thôi!
Nhưng đại hãn Sầm Ngu vẫn không để ý đến lời khuyên của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
-Nơi này chính là Vương đình của chung ta, ta chính là đại hãn của người Hồ, nếu như ta bỏ chạy khỏi nơi này, bỏ lại con dân cũng tướng sĩ của mình, thì ta không còn xứng đáng làm đại hãn của người Hồ rồi!
Lý Cáp thúc ngựa lao lên, múa trường phủ, tướng lĩnh tâm phúc hai bên Sầm Ngu còn chưa kịp vung vũ khí đã bị chém đôi ngã xuống!
Trên trán Ba Tắc Cát đâm đìa mồ hôi lạnh, từng giọt ròng ròng chảy xuống, chảy đầy mắt mà hắn không lau đi. Một tay của hắn nắm chặt giây cương, một tay cầm chặt thiết chùy, hắn biết bản thân phải xông lên, bên cạnh Sầm Ngu đã không còn tướng lĩnh nào nữa rồi!
Mấy tháng trước hắn đã được biết chỗ đáng sợ của Hổ Ma, nhưng chưa từng chạm trán nên vẫn giữ được một mạng này. Nhưng lúc này Hổ Ma đã đuổi đến tận thảo nguyên, trận chiến này cuối cùng cũng không thể tránh rồi!
Vận mệnh của ta là phải chết dưới thiết phủ đen tuyền kia sao? Ba Tắc Cát thầm nghĩ, thúc ngựa xông lên, miệng điên cuồng gào thét, lao thẳng về phía Hổ Ma.
Hắn nhìn kỹ khuôn mặt người con gái trong lòng ác ma, trái tim khẽ run lên, đây không phải tiểu quận chúa của Ương Hồi Bộ sao? Tại sao nàng lại ở trong lòng của ác ma thế kia?
Chẳng qua hắn vĩnh viễn không thể biết được đáp án, cũng giống như vài vị tướng lĩnh Hồ tộc khác, vũ khí của hắn còn chưa kịp vung lên đã bị trường phủ màu đen chém qua đầu!
Một mảnh hắc ám, thậm chí hắn còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn, thân thể đã mất đi ý thức mà ngã xuống!
Trên mặt Tịnh Cơ không có chút tình cảm, ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn về trươc, hai tay nắm chặt. Nàng muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy được, nàng muồn gào thét, nhưng lại không thể phát ra tiếng, nàng muốn giãy giụa, nhưng thân thể lại không có chút sức lực nào.
Từ lúc nhìn thấy đại kỳ của Vương đình thì nàng đã biết chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, máu tươi và tử vong sẽ lại một lần nữa buông xuống tộc nhân của nàng. Nhưng nàng không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ác ma đang ôm mình vung thanh trường phủ lên giết chết từng người… Từng người!
Vì sao? Vì sao lại để ta bất lực chứng kiến huynh đệ tộc nhân bị giết? Vì sao? Tịnh Cơ nhìn thấy đại hãn Sầm Ngu, nàng nhận ra đây chính là đại hãn, vua của người Hồ, chẳng lẽ điều ác ma kia muốn là…
Tịnh Cơ điên cuồng giãy giụa, nàng nắm chặt cánh tay của Lý Cáp, đau khổ cầu xin.
Cánh tay trái của Lý Cáp dùng sức giữ chặt nàng trong lòng mình, tay phải giơ thanh trường phủ chỉ về hướng đại hãn Sầm Ngu:
-Ngươi chính là đại hãn người Hồ sao?
Đại hãn Sầm Ngu không hiểu lời nói của Lý Cáp và cũng không cần thiết phải hiểu, hắn chậm rãi rút thanh mã đao màu vàng trên người ra, thúc mạnh vào bụng ngựa, quát lên một tiếng, lao thẳng về hướng Lý Cáp.
Trường phủ vung lên, máu tươi văng ra. Tịnh Cơ nhắm chặt mắt hét lớn, nàng giống như nhìn thấy được cha và các ca ca của mình, chính là các huynh đệ tỉ muội trong bộ lạc của mình bị thành trường phủ kia chém thành từng mảnh vụn vậy!
Thảo nguyên không còn là màu xanh mà chuyển sang màu đỏ, bầy trời cũng không còn xanh trong mà tràn ngập khói đen, trời đất không còn là bình yên và xinh đẹp mà khắp nơi là cảnh chém giết!
Tịnh Cơ bắt đầu nôn mửa, những thứ mà lúc sáng sớm nàng vừa ăn, tất cả đều phun hết ra ngoài.
Đại hãn Sầm Ngu chưa bị giết chết, một búa của Lý Cáp chỉ chém đứt đầu chiến mã của hắn mà thôi. Đại hãn Hồ tộc chật vật bò dậy, một lần nữa nhặt mã đao, đang muốn tiếp tục xông lên, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Lý Cáp thì toàn bộ ý chí chiến đấu của bản thân đã biến mất!
Lý Cáp vung trường phủ lên chặt đứt đại kỳ đầu sói, ngửa mặt lên trời thét một tiếng, lại đặt lên trường phủ trên cổ đại hãn Sầm Ngu.
Người Hồ trên chiến trường nhìn thấy đại kỳ ngã xuống, đại hãn bị bắt, tất cả đều liều mạng xông về Lý Cáp. Tướng sĩ Hổ doanh bị ngăn bên ngoài, nhưng người Hồ chỉ dám bao vây mà không dám xông về phía Lý Cáp.
Tướng sĩ Hổ doanh tất nhiên không thể để chủ tướng của mình bị người Hồ bao vây, không ngừng liều chết xung phong, chỉ chốc lát đã đến được bên cạnh Lý Cáp. Tình huống lúc này chia thành hai bên, một bên là Lý Cáp và tướng sĩ Hổ doanh đang bắt giữ đại hãn Sầm Ngu, còn bên kia là đám tướng sĩ Hồ tộc đang hoang mang không người chỉ huy.
Lý Cáp liền quát đại hãn Sầm Ngu một tiếng:
-Nói bọn họ buông vũ khí xuống, nếu không các ngươi đừng mong giữ được mạng sống!
Nhưng đại hãn Sầm Ngu lại không biết ngôn ngữ Hạ quốc, lúc này trong Vương đình cũng không còn ai biết ngôn ngữ Hạ quốc. Mấy tướng lĩnh hiểu được ngôn ngữ Hạ quốc thì đều đã bị Lý Cáp giết chết rồi!
Mà bên Lý Cáp, lúc mới vào thảo nguyên thì trong doanh có ba tên binh lính biết tiếng Hồ. Nhưng trải qua chinh chiến, mặc dù quân số giảm đi cực nhỏ, nhưng ba tên binh lính biết tiếng Hồ cũng bỏ mạng rồi. Thành ra, trong Hổ doanh cũng không một ai biết tiếng Hồ.
Hai bên cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau, giằng co một lúc lâu, cuối cùng đại hãn Sầm Ngu thở dài một tiếng nói gì đó.
Hắn nói bi bô một hồi, Lý Cáp nghe không hiểu gì hết, nhưng người Hồ đối diện lại xôn xao một trận, sau đó tất cả đều buông vũ khí xuống, xoay người mặt nhìn về hướng bắc, đầu hướng lên trời quỳ xuống, trong miệng hô lớn gì đó.
Đại hãn Sầm Ngu cũng không quan tâm đến trường phủ của Lý Cáp đang gác trên cổ, quỳ xuống, hai mắt nhìn lên trời, giơ cao hai tay, miệng lẩm bẩm.
Trên bầu trời chim ưng vẫn bay lượn, mây vẫn trắng như tuyết
Mười ba ngày sau.
Tiêu Hàn, Lâm Thiên Văn, Trương Tề, Ông Viễn cùng Lê Bồ mang theo hơn ba mươi vạn đại quân tiến vào thảo nguyên, mà Lý Cáp bắt giữ đại hãn Sầm Ngu giằng co liên tục, với hơn mười vạn đại quân Hồ cuối cùng đã hội hợp được với đại quân.
Ưu thế lớn nhất của người Hồ khi so với người Hạ chính là kỵ bịnh của họ, đó chính là sức mạnh cơ động và sức chiến đấu cá nhân, nhưng khi người Hạ cũng tài năng xuất quỷ nhập thần trên thảo nguyên, phát huy lực lượng cơ động của kỵ binh còn tinh tế hơn thì bọn họ chỉ còn có cách dựa vào số lượng để áp đảo đối phương. Nhưng đến lúc này, binh lực và sĩ khí của quân Hạ đều chiếm ưu thế so với họ, ngay cả đại hãn cũng bị bắt, thắng bại đã định!
Người Hồ đối diện với cục diện như thế, cuối cùng đã lấy thân phận chiến bại đến hội đàm với quân Hạ.
Đến tận lúc này, lần bắc phạt mang tính chất trả thù còn chưa bắt đầu đã chấm dứt thắng lợi.
Thời gian sau, là giai đoạn cò kè mặc cả đàm phán, mà người Hồ trong tình huống này, không thể từ chối yêu cầu gì. Bọn họ chỉ có thể mặc cho người Hạ an bài.
Lúc này bên ngoài đại doanh của Hạ quân.
Lý Cáp và Lê Bố đang cưỡi ngựa nhàn nhã đi dạo trên thảo nguyên.
-Lý lão đệ, ngươi thực sự làm được a, có thể mang theo ba nghìn khinh kỵ binh đánh thẳng vào Vương đình của người Hồ, còn bắt sống được đại hãn của họ. Đại quân của chúng ta vừa xuất ra, lại chỉ đến để tiếp nhận đầu hàng!
Lê Bố cảm thán nói.
Lý Cáp cười cười nói:
-Nếu không có các huynh đến, người Hồ cũng không đầu hàng dễ dàng như vậy. Đúng rồi, việc giết người ở Phong Hác thành có đem đến phiền toái gì cho các huynh không? Tiêu tướng quân, Lâm chủ soái có nói gì không?
Lê Bố nói:
-Việc này sao, đệ yên tâm, không vấn đề gì, lúc này đệ lập công lớn như vậy, coi như có giết mười vạn, tám vạn tù binh thì cũng không ai dám lên tiếng đâu. Chăng qua, đám Tiêu tướng quân khi đi qua phiến rừng kia sợ hãi một trận. Bây giờ cánh rừng đó mùi máu tanh bốc đến tận trời, làm Tiêu tướng quân phải hạ lệnh hỏa thiêu. Đến khi biết việc đệ trái lệnh, một mình tiến vào thảo nguyên thì rất tức giận, Tiêu tướng quân tức giận đập bể không biết bao nhiêu cái chén rồi! Hắc hắc, nhưng bây giờ đệ không cần lo rồi, đại quân hầu như không tốn chút sức đã thu phục được người Hồ, bọn hắn đều được hưởng ké công trạng của đệ, làm sao có thể đi truy cứu việc đệchống lại quân lệnh chứ? Người khác mà hỏi, đảm bảo cả đám sẽ tranh nhau nói rằng chính mình phái đệ bắc thượng!
-Giải quyết xong người Hồ cũng nên về nhà rồi. Giết người nhiều như vậy cũng mệt mỏi rồi!
Lý Cáp nhìn bầu trời u tối, thở dài nói.
-Nghe nói đệ còn bắt một cô gái người Hồ làm nữ nô à?
Lê Bối ám muội hỏi.
Lý Cáp cười cười nhìn hắn nói:
-Sao vậy? Lê đại ca cũng có hứng thú sao? Đợi sáng mai ta đến chỗ người Hồ bên kia tuyển giúp huynh vài cô gái Hồ xinh xắn nha.
Hai nước giao chiến, bên thất bại phải cung cấp cho bên thắng một số lượng lớn tiền tài và mỹ nữ là chuyện rất bình thường. Lúc này người Hồ chiến bại, Lý Cáp nếu nhìn trúng cô gái Hồ nào thì cũng rất bình thường.
-Không...Không! Ta không cần.
Lê Bố khoát tay.
-Á, không phải là huynh để ý đến Tịnh Cơ của đệ chứ? Việc này không được, dù là anh em nhưng mà đệ không thể đội nón xanh được.
Lê Bố gấp đến nổi nuốt nước miếng không kịp, cười mắng:
-Đệ nghĩ đi đâu vậy, ta cũng không phong lưu thành tính giống như đệ! Đối với nữ nhân, ta g không có nhiều hứng thú lắm, thà ta lấy mấy con chiến mã hoặc mấy thanh bảo đao còn hơn. Ý của ta là, nam tử Hán đại trượng phu thì ba vợ bốn nàng hầu là điều bình thường, thích nữ nhân cũng không hề sai… Nhưng đây lại là cô gái người Hồ, không cùng chủng tộc làm sao một lòng với ngươi, chỉ chơi đùa là được rồi không cần thiết phải mang trở về đâu.
Rồi bất ngờ hạ giọng nói:
-Em gái ta ở nhà, cũng không thích nam nhân quá hoa tâm đâu.
-Á ….
Lý Cáp xấu hổ, nếu như Lê Bố mà biết hắn chưa đầy mười bảy nhưng các vị hôn thê cộng lại cũng hơn mười, thì chắc chắn không còn nhắc đến việc bớt hoa tâm với hắn rồi.
Vài ngày sau, Hạ quân và người Hồ vẫn tiếp tục đàm phán, Lý Cáp cũng bị kêu đi theo. Thật ra việc đàm phán đều do đại tướng quân và chủ soái nói, việc của hắn chỉ là đứng bên cạnh im lặng mà thôi, chẳng qua mỗi lần hắn xuất hiện, đám quan viên đàm phán bên Hồ tộc đều sợ hãi, rất có sức đe dọa.
Nội dung đàm phán cũng rất đơn giản, người Hồ phải trả lại toàn bộ phụ nữ, vàng bạc cướp được từ nước Hạ trước đó, còn phải bồi thường một số lượng lớn bò dê, da thú, đại hãn người Hồ còn phải dâng biểu thuần phục lên hoàng đế nước Hạ, và còn phải dẫn theo các đầu lĩnh bộ lạc người Hồ tiến vào kinh thành chầu lạy hoàng đế nước Hạ.
Mấy vấn đề trước thì không có vấn đề gì, nhưng với yêu cầu cuối cùng, cả hai bên đều tranh cãi không ngừng.
Kết quả cuối cùng của việc thương nghị là, đại hãn người Hồ cùng đi với quân Hạ trở về kinh thành ra mắt hoàng đế nước Hạ, nhưng sau khi ra mắt nhận thụ phong thì nhất định phải để hắn trở về nước.
Mà vốn ban đầu là các thủ lĩnh bộ tộc người Hồ phải đi cùng với hắn nay đổi thành các con em của họ đi theo đại hãn, sau khi đại hãn Vương Sầm Ngu trở về thì bọn họ vẫn ở lại nước Hạ để học tập văn hóa. Thực tế chính là làm con tin.
Ngay sau khi hai bên đều đồng ý, người luôn luôn im lặng như ngủ quên Lý Cáp liền lên tiếng:
-Thêm một việc nữa, bảo bọn họ đem cái gì mà Tú Hoa công chúa gả cho ta.
Trong lúc hắn tán chuyện cùng với phiên dịch trong quân thì biết được người Hồ trên thảo nguyên có một thảo nguyên chi tú, là đệ nhất mỹ nhân của người Hồ, chính là con gái của đại hãn Sầm Ngu, trong lòng hắn liền tò mò, nhớ đến dung mạo của Tịnh Cơ đã là tuyệt sắc rồi, không hiểu người gọi là Tú công chúa kia còn xinh đẹp đến mức nào nữa. Nghĩ xem, nếu muốn biết rõ thì chi bằng bảo bọn họ đem chính Tú công chúa đó gả ình vậy là có thể biết được rồi.
Đám người Tiêu Hàn, Lâm Thiên Văn ở một bên nghe được đều xấu hổ, nhìn tiểu tử này xem, thật sự là đã không nói thì thôi mà đã lên tiếng thì thực sự chấn động mà. Chẳng qua lần này công lao bắc phạt của hắn là lớn nhất, tiền đồ tương lai cực lớn, cho nên chút chuyện nhỏ đều nhường nhịn là được, không ai có ý phản đối, liếc phiên dịch viên khẽ đồng ý cho hắn thuật lại.
Thế cho nên phiên dịch đem lời nói của Lý Cáp đều thuật lại cho người Hồ nghe. Hắn biết cái gọi là Tú Hoa công chúa trong lời Lý Cáp chính là Thiên Tú công chúa, cho nên liền đổi Tú Hoa thành Thiên Tú.
Đám người Hồ sau khi nghe xong đều kinh hãi. Tú công chúa chính là tinh tú của thảo nguyên, bọn hắn làm sao có thể đem đóa hoa tuyết liên của thảo nguyên gả cho tên ác ma chứ?
Hoàn Khố Đệ Tử Hoàn Khố Đệ Tử - Hắc Oa