An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Hắc Oa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 217 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 777 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119: Mãnh Hổ Thấy Máu
ên ngoài nơi đóng quân, Hồ kỵ đã sắp xếp xong trận thế, nhìn qua đông nghìn nghịt, cũng không biết là có bao nhiêu.
Người Hồ hiển nhiên cũng không dự đoán được là Đại Hạ lại có thể phái ít người đến như vậy, không khỏi có chút kỳ quái, cũng không dám tùy tiện tiến công, lo lắng có âm mưu quỷ kế gì đây.
Trần Vân không khỏi có chút không yên, thấp giọng nói:
- Nhiều như vậy chắc là không phải người Hồ nghi binh chứ?
Lý Cáp nói:
- Khó nói, chỗ Hổ kỵ này ta xem tối đa cũng hơn vạn, chủ lực của bọn chúng ít cũng không dưới mười vạn, cứ giết đến doanh trại bọn chúng xem sao.
- Cái gì? Giết vào tận doanh trại?
Trần Vân nuốt ngụm nước bọt, tay cầm trường thương không khỏi toát mồ hôi, thấp giọng nói:
- Chúng ta ăn mặc thế này đi vào chỗ người Hồ sao? Cho dù có thể tiến lên, còn có thể trở về được sao?
Lý Cáp nhìn qua những người bên cạnh một chút, tất cả đều cùng một vẻ mặt, trong mắt có chút hưng phấn hòa lẫn chờ mong và cũng có khẩn trương không yên.
Các tướng sĩ Hổ doanh mặc dù ngày thường huấn luyện nghiêm chỉnh, binh sĩ đa phần đều là hạng người dũng mãnh, nhưng hôm nay dù sao cũng là lần đầu ra trận, mà đối phương lại có số lượng xa xa hơn vượt mình, hơn nữa Hồ quân từ trước giờ rất có uy danh, bọn hắn có chút khẩn trương cũng là chuyện bình thường.
Lý Cáp biết dưới tình huống này một khi giao đấu, hoặc là toàn quân nháy mắt tan tác, hoặc là càng chiến càng mạnh, tất cả những điều này đều tùy thuộc vào tinh thần của tướng quân.
- Hừ hừ, dù sao hiện tại cũng không có đường lui, không muốn đánh cũng phải đánh.
Lý Cáp nói xong vung trường phủ lên, hô lớn:
- Hổ doanh tướng sĩ nghe lệnh, đứng tại chỗ. Chờ bản tướng quân đi ra xem thực hư của bọn chúng rồi quyết định.
Trần Vân cả kinh:
- Tướng quân, ngài muốn làm gì?
Lý Cáp nhìn đám kị binh phía trước nói:
- Bản tướng quân xông vào đánh giết một phen trước để tra rõ thực hư của chúng.
Vưu Mang, Dương Cận cùng Cổ Khang lập tức nói:
- Mạt tướng nguyện đi cùng tướng quân!
Chuyện này nếu bình thường cơ bản chính là chịu chết, nhưng giờ có Lý Cáp đi đầu, bọn hắn cũng cảm thấy không còn chỗ nào phải sợ hãi.
Lý Cáp nói:
- Các ngươi đều ở lại đây, bất luận kẻ nào, không có lệnh của ta không được tự tiện tiến công, trừ phi người Hồ ra tay trước! Trái lệnh trảm! Xem bản tướng đi trêu đùa lũ người Hồ đây!
- Tướng quân…
Trần Vân vội la lên:
- Vạn lần không được đâu, đơn thương độc mã lao vào trận địa địch thế này thì lành ít dữ nhiều đó!
- Ngươi nghi ngờ năng lực của bản tướng?
Lý Cáp híp mắt nói.
- Không… Mạt tướng không dám… Tướng quân chính là đứng đầu Hổ doanh…
Trần Vân do dự nói.
Lý Cáp nói:
- Hừ! Yên tâm, chỉ bằng bọn chúng, gây tổn thương cho bản tướng được sao.
Nói xong thì nhìn Đại Phi đứng trên mặt đất quát:
- Ngươi cũng vậy, ở đây đợi, không được nhúc nhích!
Đại Phi đang xao động bất an lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.
- Tướng quân uy vũ!
Vưu Mang giơ tay đại đạo lên hô lớn.
- Tướng quân uy vũ!
Dương Cận, Cổ Khang cũng cao giọng kêu lên.
- Tướng quân uy vũ!
Ba nghìn năm trăm tướng sĩ Hổ doanh cùng hô to, sĩ khí vang dội, trong lòng quân lính lúc mới gặp người Hồ vốn dĩ khẩn trương không yên, đã bị quét đi hơn nửa.
- Ha ha ha ha…
Lý Cáp cười lớn vỗ mông ngựa, phóng nhanh về phía trước.
Bên kia hai Hồ tướng đang nhìn nhau khó hiểu, dùng Hổ ngữ nói chuyện với nhau.
Một Hồ tướng nói:
- Ba Tắc Cát, bọn chúng đang làm gì thế? Kêu gào cái gì vậy?
Hồ tướng được gọi là Ba Tắc Cát kia nói:
- Lũ người hạ đẳng luôn quỷ kế đa đoan, không biết lại làm cái quỷ gì.
- Bọn chúng sẽ không nhìn ra mưu kế của Tường Toản tướng quân chứ?
Ba Tắc Cát cau mày nói:
- Có khả năng, chỉ là nếu nhìn ra sơ hở, cũng không phái ra vài người đến như vậy chứ? Đây không phải là chịu chết sao?
Đang nói, chợt thấy từ phía đối diện một người một ngựa lao đến, hai Hồ tướng liếc nhau, liền nghĩ tướng lĩnh bên kia muốn độc đấu.
- Để ta xử hắn!
Hồ tướng đầu nói xong liền cầm cây chùy tám thước to lớn của mình rồi thúc ngựa lao ra.
Lý Cáp một mạch chạy như điên, thấy bên trong Hồ quân có một bóng người lao ra nghênh đón, quang quác huyên thuyên kêu gào cái gì đó, đại chùy trong tay khua lên, hung hãn đến cực điểm.
Tướng sĩ hai bên đều hồi hộp dõi theo hai người, hai ngựa phóng qua nhau, một chùm máu tươi bắn lên không trung, cây trường phủ màu đen thế như chẻ tre, một nhát chém đứt cây cự trùy, cũng như làm cho hông của Hổ tướng đứt làm hai đoạn. Nửa phần thân trên của Hồ tướng theo quán tính mà bay lên không trung xoay mấy vòng rồi rơi xuống đất, một bụng nội tạng, ruột cùng máu tươi vương đầy ra chiến mã cũng như mặt đất, đầu của hắn còn thoáng nhìn về hướng về Lý Cáp đang không ngừng tiếp tục lao về quân Hồ, miệng thì thào một câu gì đó, mới không cam lòng đoạn khí.
Bên phía Hổ doanh, tiếng hoan hô như sấm động lập tức vang lên:
- Tướng quân uy vũ!!!
Tiếng hò reo vang dội. Binh lính sĩ khí tăng vọt, nhiệt huyết sôi trào, cảm giác khẩn trương không yên sớm đã không còn thấy bóng dáng. Nếu không phải Lý Cáp hạ lệnh không có lệnh của hắn không được tiến công, chỉ sợ bọn hắn đã muốn lao lên đánh giết.
Mà bên quân Hồ chỉ còn lại sự yên tĩnh hoàn toàn, Hồ tướng mới vừa rồi chính là Hồ Quân trung nhất mãnh tướng a, cứ thế đối mặt bị loài người bé nhỏ này một búa chém làm hai đoạn?
- Bắn tên!!!
Mãi đến khi Lý Cáp quơ trường phủ lao nhanh vào trong trận thì Ba Tắc Cát mới kịp phản ứng mà hô to hạ lệnh.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, như một trận gió màu đen, Lý Cáp một mình một búa đã lao vào trong Hồ trận.
Lý Cáp lao đến, huyết nhục lập tức bay tứ tung, người ngã ngựa đổ, trường phủ màu đen cơ bản tựa như máy xay thịt lần lượt đem Hồ binh Hồ tướng chém nát bét, chết ngay lập tức, kẻ nào chống lại cũng phải chết.
Hồ binh Hồ tướng căn bản không kịp phản kháng, mà có phản kháng cũng không được, mã tấu, trường thương còn chưa đụng đến được Lý Cáp đã bị bóng đen của trường phủ chém dứt, rồi chính bọn hắn cũng giống như những vũ khí kia, một nhát đứt lìa.
Lý Cáp cầm trong tay trường phủ giơ trên đỉnh đầu xuay tròn bốn phía, lúc này căn bản không cần chiêu thức gì, mỗi lần chém xuống đều có ít nhất một vài Hồ binh bị chặt chết, bất kể là người hay ngựa, cứ chắn trước mặt hắn thì một tên cũng không để lại.
Bốn phía mùi máu tươi càng ngày càng đặc, trước mắt chỉ có huyết nhục tứ chi bay tứ tung, nội tạng rơi đầy đất, trong lòng Lý Cáp cũng cảm thấy ghê tởm, có chút căng thẳng, đầu đã có chút choáng váng, nhưng sâu bên trong thân thể hắn, máu hắn, xương hắn lại dâng lên một cỗ hưng phấn, giống như sức mạnh trong cơ thể trở nên mênh mông mãnh liệt, thúc giục hắn càng thêm ra sức giết chóc, giết, giết, tiếp tục giết!
- Thùm thụp, thùm thụp…
Đó là tiếng tim đập.
Bỗng nhiên trong lúc đó, tiếng kêu thảm thiết bốn phía, tiếng ngựa hí, tiếng rít của chiến phủ, tiếng xương vỡ vụn, tiếng thân thể xé rách, đều như bị tiếng tim đập này che mờ, trở nên chẳng còn rõ ràng.
Sự khẩn trương cùng ghê tởm trong lòng cũng dần biết mất không thấy, thật giống như trong tay đang chấm dứt một mảnh dài sinh mệnh mà không phải sinh mệnh, từng luồng máu tóe lên này cũng không phải là máu tươi, những tiếng kêu thảm thiết này cũng không phải là tiếng kêu thảm thiết thông thường nữa.
Trận doanh của Hồ quân đã đại loạn, Lý Cáp như một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào thân thể Hồ quân, không ngừng lao về phía trước, như muốn xuyên thủng qua.
Hồ binh căn bản không thể làm gì được hắn, đao thương khó có thể sáp lại, trong nháy mắt trên trăm tên Hồ binh đã chết dưới cây trường phủ đáng sợ kia, không có một thi thể nào lành lặn.
Người Hồ sợ, thật sự sợ, bọn hắn không sợ mãnh thú, không sợ cọp sư, lại càng không sợ loài người bé nhỏ, nhưng bọn hắn sợ hãi, không chỗ nào không sợ hãi, ma thần không gì không làm được trước mắt. Trong mắt bọn chúng, hắn chính là ma thần, ma thần khua trường phủ đại khai sát giới, một nhân gian sát thần!
Từ từ, người Hồ phía xa nhìn thấy thân hình tắm đầy máu tươi kia, hai mắt bắn ra hung quang, khua trường phủ lao đến, liền theo bản năng giục ngựa chạy trốn, không còn ai dám tiếp tục chắn đường đi của hắn.
Đám Hồ binh không xong, nhóm Hồ tướng cũng bất lực, mà đầu lĩnh của bọn hắn, Ba Tắc Cát đã ngây người, tay cầm dao bầu cũng mềm nhũn không còn khí lực, hắn và Hồ tường vừa bị cắt hai nửa kia giống nhau, đều kẻ mạnh trong đám người Hồ, nhất đẳng mãnh tướng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được sợ hãi, sự sợ hãi tột cùng.
Trận địa Hổ doanh bên kia cũng đã sôi trào, quân lính điên cuồng gào thét không ngừng.
- Tướng quân uy vũ!
Binh lính Hổ doanh nhất tề gào thét, tạo thành bức tranh tương phản với tiếng kêu thảm thiết của Hồ quân, thật giống như mãnh hổ gào rít, núi rừng muôn thú chấn động.
- Lý tướng quân… Vô song mãnh tướng a…
Trần Vân lẩm bẩm.
Vưu Mang cười nói:
- Tướng quân dũng mãnh vô địch, bất tử, không có gì có thể gây thương tổn được, cũng không có kẻ nào tướng quân không giết được!
Hồ tường Ba Tắc Cát rốt cục cũng động, hắn không thể để mặc như thế này mà chết, vì nghiệp lớn của Hồ tộc, nhất định phải giết chết ác ma này!
- Các huynh đệ! Giết chết hắn cho ta! Theo ta lên!
Ba Tắc Cát giơ dao bầu trong tay lên lớn tiếng gào thét.
Huyết khí của người Hồ đúng thật là dũng mãnh, thấy chủ tướng hạ lệnh, tuy rằng trong lòng còn sợ hãi, nhưng đã không còn sợ chết mà lao về phía Lý Cáp.
Hiện tại phe Hồ quân, thật giống như lòng sông lớn bị nứt một khe lớn ở giữa, nước sông mênh mông mãnh liệt dồn dập đổ về phía cái khe kia. Lý Cáp ở bên trong Hồ quân mà tạo ra được vết rách kia, dưới mệnh lệnh của Ba Tắc Cát, Hồ binh Hồ tướng bốn phía điên cuồn lao về phía Lý Cáp, mọi thứ đã hỗn loạn, nhưng thật hoành tráng, chỉ sợ đây là một màn kỳ lạ nhất trong suốt lịch sử chiến tranh giữa Hạ - Hồ từ trước đến nay.
Hai quân giao đấu, phía nhiều quân lính nhất, cứ thể bị một gã tướng lĩnh lao đến quấy tung cho toàn quân đại loạn, hơn vạn người Hồ bao vây một tướng lĩnh địch nhưng lại không có lực hoàn thủ, đây chính là chuyện cười của Hồ tộc, truyền kỳ của Hạ tộc a!
Hồ binh Hồ tướng dưới sự dẫn dắt của chủ tướng từ bốn phương tám hướng không ngừng lao đến chặn đánh Lý Cáp, tuy rằng người càng chen chúc, thì uy lực của trường phủ càng lớn, nhưng thi thể chiến mã cùng xác người cHồng chất, lại còn binh lính từ phía sau chen lên, đã làm trì hoãn tốc độ của hắn phần nào.
Bất thình lình thân thể Lý Cạp bị ngã xuống đất, đúng là chiến mã đã bị trường thương Hồ quân đâm trúng, thêm nữa một đường hết tốc lực lao lên đã làm chiến mã thoát lực, ngã nằm trên mặt đất.
Lý Cáp vừa rơi xuống đất, trong Hồ quân văng lên tiếng hoan hô, mà bên này tướng sĩ Hổ doanh vẻ mặt chỉ còn lại vẻ lo lắng cùng khẩn trương, tiếng “Uy vũ” vừa hét lên một nửa thì dừng lại.
Gần như hơn mười trường thương cùng vài loại vũ khí khác đồng thời đánh tới nơi Lý Cáp vừa rơi xuống.
Lý Cáp dùng trường phủ đỡ được ba trường thương, thân thể vẫn bị đâm trúng hơn mười nhát, nhưng hắn vẫn cảm thấy tốt như không, một tay nắm trường thương của ba Hồ tướng đưa lên trời, trường phủ trong tay chém liên tục, ba người hóa thành sáu khúc rơi vào bên trong nhóm Hồ kỵ khác.
Một hồi kinh hô lại vang lên, trường phủ trong tay Lý Cáp mạnh mẽ chặt chém, một gã Hồ tướng đứng phía trước, cả người lẫn ngựa bị chém thành hai nửa, một đánh Hồ tướng cùng Hồ binh lại càng hoảng hốt, lại gấp rút tránh ra sau, nhưng mà Hồ quân từ phía sau lại không ngừng lao đến, làm cho họ muốn tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể giương hai mắt đầy sợ hãi nhìn sát thần thân đầy máu tươi này.
Lý Cáp cầm lấy chân của một Hồ kỵ đứng gần đó, kéo hắn xuống ngựa, kỵ sỹ Hồ quân kia cũng coi như là cao lớn uy mãnh, nhưng trong tay Lý Cáp lại như một con gà nhỏ, không có chút lực phản kháng, bô bô dùng Hồ ngữ kêu gào cái gì đó, lấy dao bầu mạnh mẽ chém vào tay Lý Cáp, nhưng giống như chém vào đá tảng, mặc dù nhát chém đã phá áo giáp, thế nhưng lại không gây tổn thương một chút nào da tay hắn.
Lý Cáp thuận tay quăng ra, kỵ sĩ Hồ quân kia liền bay lên mấy trượng, vừa lúc rơi xuống trúng trường thương của Hồ kỵ khác đang giơ cao, bụng bị đâm xuyên trên tay đồng bạn của mình.
Lý Cáp lao lên chiến mã Hồ kỵ kia, tiếp tục khua trường phủ xung phong liều chết, bởi vậy, hình tượng của hắn như ma quỷ đêm khuya chiếu thẳng vào trong lòng người Hồ, Hồ binh đứng trước nếu không dám ngăn đón hắn, đều kêu to, gấp gáp tản ra bốn phía.
Binh lính Hổ doanh ở phía xa thấy huyết vụ bốc lên từ trong đám Hồ quân, tiếng kêu vang lên, thấp thoáng thấy một người một ngựa lại xuất hiện ở bên trong, xung phong liều chết, không khỏi khiến cho sĩ khí đại chấn, cao giọng gầm lên:
- Tướng quân uy vũ! Tướng quân vô địch! Tướng quân uy vũ! Tướng quân bất tử!
Lần này Lý Cáp múa trường phủ nhanh và mạnh hơn, làm trường phủ màu đen gần như không thể nhìn thấy, chỉ có thể máu tươi của người bị chặt văng bốn phía, tựa như một mảnh mây máu trông nổi bên cạnh hắn. Hắn đến đâu, mưa máu cũng đến đấy, vù vù tiếng trường phủ gào rít quấn lấy kình phong lạnh thấy xương, cách xa vài thước cũng có thể cảm nhận được hơi thở ngập đầy sát khí cùng hơi thở của tử vong, mà nếu tới gần, còn chưa bị trường phủ chém xuống, trên người, da thịt cùng quần áo cũng đã bị kình phong tàn phá.
Trong mỗi nháy mắt gần như đã vung tay hơn mười lần, cánh tay của Lý Cáp bởi vì tốc độ à mạnh mẽ lay động, hơn nữa vừa rồi bị trường thương, trường đao đánh vỡ, áo giáp trên người đã muốn vỡ tan từng khúc, nửa mảnh thân giáp bên phải đều đã nát vụn, áo giáp cùng chiến bào nguyên bản tối đen cũng đã được phủ lên bởi một lớp huyết tương thật dày, cả người hắn giống như vừa được vớt lên từ biển máu. Hơn hết, xung quanh bởi vì trường phủ chặt chém liên tục mà huyết vụ thủy chung vẫn theo sát hắn, lại càng khiến cho cái hình tượng Địa Ngục sát thần kia càng trở nên đáng sợ, dữ tợn, nhìn qua cả người, tựa hồ cả ánh mắt kia cũng đã đỏ hồng đến tỏa sáng.
Đã thấy được nơi đóng quân của Hồ quân, binh trướng, tinh thần Lý Cáp đại chấn, trường phủ tung bay, đem hết thảy người và vật chắn đường toàn bộ đánh nát vụn.
Bỗng nhiên thân thể lại bị té ngã về phía trước, vừa hạ xuống, Lý Cáp tập trung nhìn lại, đúng là múa quá nhanh, chiến mã ngửa đầu lên không cẩn thận bị chém rụng. Chỉ thấy con chiến mã không đầu đang nằm trên mặt đất run rẩy, máu tươi lại nhiễm đỏ thêm lên trên mặt đất vốn đã đầy máu.
Lúc này đây, người Hồ cũng không dám xông lại gần hắn, khoảng cách gần nhất cũng là ba bốn thước, làm thành một vòng tròn nhỏ, lo lắng, khẩn trương nhìn hắn.
Lý Cáp xuống ngựa lên tục bước về phía trước hai bước, một Hổ binh phía sau không kịp ghìm ngựa lui lại đã bị một búa. Trường phủ tà tà chém qua, trực tiếp đem thân thể hắn từ vai xuống sườn, chia thành hai nửa rơi xuống hai bên chiến mã. Máu tươi văng lên khuôn mặt Lý Cáp, nhưng mắt hắn không hề chớp, dù thế nào đi nữa thì trên người hắn chỗ nào cũng dính đầy máu tươi, ngay cả mắt hắn, máu đã văng vào không ít, nhưng hắn cũng không lau đi hay nhắm lại, xuyên qua màu đỏ tươi của máu, thế giới lờ mờ bởi huyết vụ, cũng không ảnh hưởng đến thị giác của hắn cùng với tốc độ vung tay.
Con chiến mã vô chủ kia thấp giọng hí lên, dùng mũi đẩy đẩy phần thi thể đã chia làm hai nửa của chủ nhân, xem ra đây thật là một con ngựa trung thành.
Lý Cáp cũng không quan tâm nhiều như vậy, một phen bắt lấy dây cương, dạng chân phi lên ngựa, hai chân vừa dùng lực, chiến mã dưới khố liền không thể không tiếp tục lao về phía trước.
Lý Cáp đã xông vào nơi đóng quân của Hồ quân, người Hồ không dám ngăn cản hắn, mà muốn ngăn cũng không có cách nào.
Hoàn Khố Đệ Tử Hoàn Khố Đệ Tử - Hắc Oa