Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Hắc Oa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 217 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 777 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
hương 42: Nữ hài tâm tư
Người dịch: @dys
Nguồn: Khoái Lạc Môn – kiemgioi
Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Ngày hôm sau người người từ các nơi đến chúc thọ bắt đầu lục đầu rời đi Diên Đông Thành. Nhưng trong Diên Đông thành, ở phủ của Tĩnh Kháng Bố chánh sử Hà Cầu lại xảy ra một sự kiện lớn..
Tối hôm qua Lý Cáp hàn huyên rất lâu với Mạch Đông Khoan, cho nên thẳng đến mặt trời lên cao ba sào vẫn còn ôm Thiên Thiên hô hô ngủ.
ba.. một tiếng.. cửa được đẩy ra, đã lâu không thấy tiểu biểu muội Chân Dao chu cái miệng nhỏ nhắn chạy vào, đến bên giường cỡi giày nhỏ trực tiếp nhảy lên giường, ngồi lên eo của Lý Cáp đang ngủ say.
Lý Cáp trong mơ hồ cảm giác được chăn ngày càng nặng, cũng nghe thấy mùi thơm quen thuộc, không khỏi mở mắt ngỡ ngàng.
Chỉ thấy hai mắt to tựa như hai bảo thạch, hô xích hô xích nhấm nháy, lông mi thật dài cơ hồ đụng mí mắt hắn, mũi cũng chạm mũi hắn, bĩu môi xinh xắn mềm mại, thiếu tí nữa đã cùng bờ môi của hắn dính vào nhau.
Tay trái Lý Cáp còn ôm Thiên Thiên, tay phải từ chăn vươn ra, đỡ lấy tiểu kiều đồn (1) của biểu muội, nhẹ nhàng dùng một chút lực, dùng mũi đẩy nàng một chút, nói: “như thế nào sớm như vậy lại tới phá ta?”
Chân Dao quyệt cái miệng nhỏ nhắn ghé lên người Lý Cáp và nói: “hôm qua người ta quay lại, huynh đều không để ý tới người ta.” Một thời gian trước nhà mẫu thân của nhị cữu mẫu có chút việc, cô gái nhỏ cùng nàng trở về nhà mẹ, thẳng đến ngày đại thọ của Diên Đông Vương gia hôm qua mới quay trở lại, cô gái nhỏ hạnh phúc vui vẻ muốn gặp biểu ca, lại thấy biểu ca cùng vài vị tỷ tỷ cùng một chỗ vừa ca vừa múa, cười cười nói nói, nhưng không hề đếm xỉa tới nàng, chỉ cho nàng bên cạnh xem. Tối đến lại thấy nhóm người Lý Cáp, Thiên Thiên tại tiệc rượu ca hát, nàng cũng rất muốn cùng họ như thế, lần đầu tiên có chút ghen ghét với Thiên Thiên, Diễm Nhi, thậm chí cả Thanh Thanh.
Đêm qua cô gái nhỏ không hề ngủ được, cả đêm đều nghĩ tới biểu ca, hôm nay sáng sớm lại đây, thấy biểu ca còn chưa thức, nhớ đến giao phó lần trước của biểu ca, sau này hắn đang ngủ không có chuyện trọng yếu không được phá hắn, liền nhịn đi không có tiến đến gọi hắn, nhưng một hồi lâu mặt trời đều đã lên cao, biểu ca vẫn không có rời giường, cô gái nhỏ rốt cuộc đã không nhịn được.
Lý Cáp ngạc nhiên nhìn Chân Dao, đại khái đoán được hôm qua có chút lạnh nhạt với nàng, vội nói: “biểu ca như thế nào không để ý tới muội chứ? Ta hiểu nhỏ nhất Dao nhi ngoan của ta mà, hôm qua không phải vì bận rộn cho tiết mục chúc thọ ngoại công sao.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ cái kiều đồn tròn nhỏ của Chân Dao, cười nói: “Dao nhi cũng Nhị cửu nương trở về hình như tiểu thí thí (2) lại béo lớn hơn đây!”
Chân Dao nghe thế mặt đỏ cả lên, nằm trong người Lý Cáp, nói khẻ: “người ta nào có béo chứ, Dao nhi mỗi ngày đều nhớ biểu ca, đến ăn không ngon.”
Tiếp đó lại đột nhiên ngước mặt lên nhìn Lý Cáp: “biểu ca có phải thích nữ nhân có đại thí thí lớn?
Tay Lý Cáp đang đặt trên tiểu thí thí của Chân Dao cứng đờ đi: “như thế nào nói thế?”
Chân Dao chu miệng nhỏ nhắn nói:: “là Đình Đình nói, nàng nói ca ca nàng thích nữ nhân có đại thí thí, cha nàng cũng thích nữ nhân có đại thí thí, nam nhân ai cũng thích nữ nhân có đại thí thí. Biểu ca, thí thí của Dao nhi có đủ lớn không..”
Thiên Thiên bên cạnh đã sớm tỉnh cười đến phác ra tiếng: “cho dù Dao nhi có biến thành dạng gì, chủ tử đều sẽ thích ngươi.” trước kia Thiên Thiên gọi Chân Dao là tiểu thư nhưng Lý Cáp không cho gọi thế, chỉ muốn Thiên Thiên gọi nàng là Chân Dao là được, đối với Thanh Thanh cũng như thế.
Chân Dao nhấp nháp hai mắt nhìn về phía Lý Cáp: “thật vậy chăng? Biểu ca.”
Lý Cáp lại vỗ nhẹ nhẹ tiếu thí thí của nàng, cười nói: “đương nhiên, biểu ca vĩnh viễn thích biểu muội. Sau này đừng tin Hà Đình nói, thí thí của muội thành thế nào biểu ca đều thích.”
Nói đến ca ca Hà Đình là Hà Nguyên, Lý Cáp đã cười mỉm, hôm qua đại thọ Diên Đông Dương, phụ thân hắn Hà Cầu cũng đến chúc thọ nhưng bởi vì quan hệ với Lý Cáp không tới. Lý Cáp phái người thăm dò hắn ở Hồng Hoa Lâu uống rượu hái hoa, sai Mạch Đông Khoan dựa theo kế hắn vạch ra mà làm.
Mạch Đông Khoan ngoài khing công trác tuyệt mò đến phòng Hà Nguyên cùng các cô nương Hồng Hoa Lâu, thần không biết quỷ không hay đợi hai người đến cao triều, sau đó bọc thân thể hoàn toàn trống trơn của Hà Nguyên đem dấu địa phương bí ẩn trong Hà Phủ rồi trở lại của Hồng Hoa Lâu.
Mạch Đông Khoan vốn là dâm tặc, bản lãnh chạy trối chết đương nhiên không nhỏ, thế nhưng trong bản lãnh chạy trối chết có hai hạng quan trọng nhất là khinh công cùng dịch dung.
Hắn dịch dung thành bộ dáng Hà Nguyên, từ trong phòng đi ra, mang tùy tùng Hà Nguyên trở về Hà Phủ.
Rồi sau đó.. hắc hắc, rồi sau đó dâm tặc Mạch Đông Khoan tiên sinh, mò tới phòng tiểu thiếp mới lấy không lâu của Hà Cầu. đem tiểu thuyết quăng lên giường, buộc nàng uống xuân dược, đợi đến lúc nàng xuân tình bộc phát mơ hồ điên đảo, rồi cưỡng gian nàng! A, phải nói là ngón tay gian nàng! Bất quá tiểu thiếp bị xuân dược đặc chế của Mạch Đông Khoan lại bị thuốc mê, cũng không rõ ràng là bị cái gì làm, dù sao biết là do xú tiểu tử Hà Nguyên làm!
Ngón tay tê dại mới hoàn thành, tiểu thiếp không lăn lộn nữa Mạch Đông Khoan mới mang Hà Nguyên từ chỗ dấu lại đây, đem cả hai lên giường, hai người vừa mới sung sướng không lâu, ôm nhau cùng một chỗ, vẻ mặt thật là xứng đôi.
Hạ nhân bên ngoài Hạ phủ chứng kiến Hà Nguyên vào phòng của phu nhân thứ hai mươi chín, biết là muốn làm chuyện xấu, quả nhiên không bao lâu liền truyền đến âm thanh rên rỉ kêu gào của phu nhân thứ hai mươi chín, bất quá Hà Nguyên, à không, nên nói là Mạch Đông Khoan trước khi vào phòng đã dặn dò qua, ai dám tự tiện đi vào sẽ giết người đó. Sợ cái hung tàng thường ngày của Hà Nguyên, không có Hà Cầu lão gia ở đây, bọn họ không dám đi vào, đành vội vàng phái người đến thông tri cho Hà Cầu đang chúc thọ ở vương phủ.
Chuyện tiếp theo.. đương nhiên là bắt gian tại giường, đã hết đường chối cãi, nhưng kết quả thế nào Lý Cáp giờ đây cũng không biết.
“có hay không có, biểu ca, mau trả lời đi!” Chân Dao đột nhiên lắc lắc đầu Lý Cáp, đem hắn từ trong hồi tưởng trở về thực tế.
“Ân, A? À làm sao vậy? cái gì có hay không?” Lý Cáp mơ hồ hỏi.
Huynh, huynh thật xấu!” Chân Dao bĩu đôi môi xinh xinh, nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng ngay cả hài cũng không mang.
Lý Cáp quay sang Thiên Thiên bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “nàng vừa hỏi ta cái gì thế?”
Thiên Thiên che miệng mĩm cười: “Dao nhi hỏi ngài, sau này có hay không lấy nàng làm tân nương tử.”
“A……” Lý Cáp ngạc nhiên, cô gái nhỏ này liền hỏi vấn đề này. Còn nhỏ như thế hỏi cái này chi? Bất quá hắn cũng đã liệt cô gái nhỏ này vào đối tượng muốn lấy sau này, chỉ nghĩ hiện tại Chân Dao còn nhỏ, nàng hắn là không hiểu không nghĩ tới là lang (3) có tình, à, lang có tình, thiếp có ý ạ
Lý Cáp tự nhiên không thể nằm nữa, đứng dậy sau đó được Thiên Thiên hầu hạ rửa mặc thay quần áo, mang đôi hài nhỏ của Chân Dao đi tìm nàng.
Cô gái nhỏ này mỗi lần giận dỗi đều đi tới hồ nước ở hậu hoa viên, ngồi bên hồ nghịch nước. Lý Cáp đối với tính cách của biểu muội đã sớm quen thuộc không thể quên thuộc hơn nhưng đối với tâm tư nàng còn chưa hiểu thấu.
Lý Cáp vừa đi tới hồ nước, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh kiều tiếu của Chân Dao đang ngồi trên một tảng đá, bên cạnh là đôi tất dính đầy đất, hai chân trắng nõn đẩy đẩy trong nước
Lý Cáp mỉm cừoi đi qua, ngồi xuống bên cạnh nàng và nói: “giận biểu ca à?”
Tuy nhiên Chân Dao liếc Lý Cáp, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp thấy được một tia vui mừng, đôi môi căng mộng cũng có chút nhếch lên.
“giận thật à?”
Chân Dao vẫn im lặng, bất quá trên mặt nhìn ra đang vui vẻ.
“nhưng mà muội giận điều gì?”
Nghe lời ấy, cô gái nhỏ nét mặt vốn đang trời trong quang mây tạnh lập tức đột nhiên bão táp kéo đến, quay lại bĩu môi nhìn hắn muốn nói điều gì nhưng lại nói không nên lời, vẻ mặt ủy khuất, thật sự là người ta thương yêu, Lý Cáp vội vàng không dám đùa với nàng, cười cười nâng đôi chân trắng nõn tinh tế lóng lanh như ngọc của nàng lên, chứng kiến đôi chân ocnf muốn mượt mà hơn so với trân châu, không nhịn được hôn lên nó, mới ôn nhu vì nàng mang hài vào và nói: “đến, cười với biểu ca cái nào, để khuôn mặt nhăn như khổ qua thì không thể làm tiểu tân nương của biểu ca được đâu.”
Chân Dao lập tức vui mừng hớn hở ôm lấy cổ của Lý Cáp, ngọt ngào nói: “biểu ca thật tốt”
Lý Cáp không nói gì nhưng xấu xa tự kỷ!
Chú thích:
(1) kiều đồn: mông, chú thích cho độc giả mới!
(2) tiểu thí thí: mông, chú thích cho độc giả mới!
(3) lang: sói, ở đây tác giả chơi chữ nhằm đề cao tính "lang" của Lý Cáp
Hoàn Khố Đệ Tử Hoàn Khố Đệ Tử - Hắc Oa