I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Uyên Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3800 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 -
ến tham dự "buổi tiệc chè" hôm đó,ngoài Thanh Ngân còn có cả Diễm Linh,Văn Long và Quốc Bảo. Diễm Linh được Bạch Tuyết đến tận nhà để đón, khi đi nó mang theo một bịch đậu phộng nấu thật là tọ Còn Văn Long và Quốc Bảo đèo nhau bằng xe đạp,trên giỏ xe có một túi chôm chôm chín đỏ thật ngon...
Thanh Ngân ở nhà chuẩn bị bàn ghế. Nó dọn bàn ra giữa sân và ngồi đợi mọi người. Văn Long chở Quốc Bảo đến trước .Thanh Ngân đã từng biết với Văn Long nên chào mời đon đả :
- Anh Long vào nhà đi. Bạch Tuyết đi đón Diễm Linh rồi. Còn người này...
Vừa nói nó vừa nhìn Quốc Bảo. Văn Long vui vẻ giới thiệu :
- Bạn này là Quốc Bảo, học chung lớp với tớ và Bạch Tuyết...
- Vậy là ở đây có mình tui "lẻ bầy" thôi. Tui tên Thanh Ngân, là hàng xóm của Tuyết.
Thanh Ngân giới thiệu xong tự nhiên chìa tay ra. Quốc Bảo nhe răng cười rồi đứng im nhìn. Văn Long thấy vậy nói nhỏ vào tai bạn :
- Người đẹp muốn bắt tay làm quen với cậu kìa,làm gì đứng như pho tượng vậy ?
Nghe vậy Quốc Bảo vội chụp tay Thanh Ngân lắc mạnh. Trên tay Thanh Ngân có đeo một chiếc vòng kết bằng hạt sen,bên trong là sợi chỉ mỏng manh nên cái bắt tay khá mạnh của Quốc Bảo làm chiếc vòng bị đứt, hột sen rơi tung toé dưới sân. Quốc Bảo lúng túng nói cà lăm :
- Xin... xin lỗi... Tớ..tớ... tớ... không cố ý...
Thanh Ngân không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống nhặt hạt, Văn Long đưa tay cốc vào đầu Quốc Bảo :
- Còn hỏng biết nhặt phụ người ta nửa hả ? Rõ là hậu đậu mà...
Quốc Bảo làm theo như cái máy. Cậu vừa nhặt vừa rối rít xin lỗi...
- Cái này có kết lại được không? Hay tui mua đền cho nhé ?!
Thanh Ngân lắc đầu :
- Không cần đâu. Chỉ là hạt sen thôi. Tui tự kết được rồi. Bạn làm gì mạnh tay dữ vậy ? Chiếc vòng này bà ngoại tui cho, tui đeo hai năm rồi chưa bao giờ bị đứt. Người ta bảo vòng đeo tay mà bị rớt là xui xẻo lắm...
- Chắc là không có chuyện đó đâu . Để tui kết lại cho bạn nhé ?
- Thôi đi, bạn là con trai mà. Con trai ai lại cầm kim chỉ .Tui sẽ tự làm chọ Nhưng mai mốt cấm không được bắt tay kiểu đó.
Văn Long nhìn Quốc Bảo trêu chọc :
- Từ trước tới nay tớ chưa bao giờ thấy cậu rơi vào sự lúng túng đó cả. Mới gặp Thanh Ngân mà đã bị hớp hồn rồi hay sao?
Quốc Bảo trả đũa ngay :
- Cậu đừng "suy bụng ta ra bụng người" như thế. Chuyện này... chẳng qua là sơ ý thôi. Tớ đâu giống "ai kia" mới độ tuổi trăng tròn mà con tim đã mang nặng chữ tình.
Thanh Ngân tròn xoe mắt
- Chà, anh bạn này nói chuyện văn chương dữ. Theo cách nói của bạn thì Văn Long đây đã để ý ai rồi... Người đó... chắc là tui cũng biết...
Thanh Ngân vừa dứt lời thì Bạch Tuyết cũng vừa chở Diễm Linh về đến.
- Ủa ! Mọi người tới đông đủ rồi à?
Diễm Linh ôm bịch đậu phộng nấu vào nhà. Bạch Tuyết trông thấy Quốc Bảo đưa nắm gì đó trong lòng bàn tay cho Thanh Ngân thì kêu lên :
- Quốc Bảo ! Ông trả vật kỷ niệm gì cho Thanh Ngân vậy ? Không có tui ở nhà, hai người làm thân nhanh vậy sao? Điệu này chắc tui khỏi nhọc công giới thiệu...
Thanh Ngân đỏ mặt đập tay vào vai bạn :
- Mày chỉ giỏi nói bậy. Hắn làm đứt vòng hạt sen của tao nên mới nhặt lại thôi...
- Vậy à? Thôi bỏ đi cho rồi. Để tao kêu Quốc Bảo mua vòng mã não cho mày đeo nhé. Cứ coi như là kỷ vật đi. Vậy có được hôn? Quốc Bảo à, tui nói vậy ông thấy sao hả ?
Quốc Bảo nhướng mày :
- Bạn bà đâu có nói đền, bà muốn gài độ hả ? Nói thiệt, tui là "thư sinh nghèo" chứ không phải công tử gì đâu ! Bà đừng tưởng ai cũng giống Văn Long,sẵn sàng mở hầu bao chi sộp cho người đẹp !
Văn Long búng lỗ tai Quốc Bảo :
- Cậu này ! Sao nói câu nào cũng lôi tớ vào cuộc là sao ? Kiếm chuyện vừa thôi nhé ?
Bạch Tuyết gật gù :
- Ừa! Phải đó! Trùm thì nhận là trùm đi, bày đặt nói người ta...
Diễm Linh chen ngang vào :
- Thôi đi thôi đi. Mấy người sao ưa cãi qua cãi lại chi vậy không biết nữa. Tới đủ rồi thì mỗi người phụ một tay dọn các thứ lên cùng thưởng thức đi. Tập họp đến để ăn chớ đâu phải để gây lộn hả ?
Quốc Bảo tủm tỉm cười :
- Đúng là người có tâm hồn ăn uống có khác !Vừa mới tới đã muốn khai trương liền ! Hèn chi...
Diễm Linh đi lại gần Quốc Bảo :
- Hèn chi sao? Ông nói tiếp coi...
Quốc Bảo không nói mà là hát :
Con đường xưa em đi
Người ta kéo dây chì
Nên giờ em hết đi
Anh ngồi xem tivi
Ngó qua cầu chữ Y
Gặp... "thùng phuy" biết đi...
Vừa dứt câu Quốc Bảo nổi hứng đọc luôn một tràng quảng cáo :
- Bạn mình hỏi : Sao lúc này mập vậy ? Mình trả lời : vì ăn uống suốt ngày .Lạ lắm nha! Thói ăn vặt làm tăng cân thấy ngán. Nhìn đây nè : tay chân mình hồi trước ốm nhom bây giờ cứ như bơm,ngó tròn quaỵ Bạch Tuyết nói để cho mình Linh mập. Nói vậy chớ... biết đâu mai mốt "bả" cũng mập !
Quốc Bảo vừa dứt lời thì đã nhận ngay từ Diễm Linh một cái nhéo đau hơn cua kẹp . Cậu lấy tay xoa xoa vào hông la oai oái khiến ai nấy đều cười. Món chè đậu đen được dọn lên, múc ra năm chén, đĩa đậu phộng nấu và rổ chôm chôm để giữa bàn. Văn Long nhìn quanh rồi hỏi nhỏ vào tai Bạch Tuyết :
- Mẹ cậu đâu? Không múc chè cho bác ăn à ?
Bạch Tuyết mỉm cười đáp :
- Mẹ của tớ không thích ăn ngọt, nhất là các loại chè. Mẹ chỉ thích trái cây, nhất là mít ướt.
- Mít ướt ư?
- Phải. Vì mẹ tớ còn ít răng nên nhai không được nhiều, mít ướt thì mềm và trơn nên dễ nuốt,mùi vị lại thơm ngon. Ngay cả tớ còn thích nữa là...
- Vậy sao? Để hôm nào tớ ghé nhà nội sẽ hái mít cho cậu .Nhà nội tớ có đến hai cây mít ướt nhưng không ai ăn nên mỗi lần nó chín là sứt cùi rơi "chèm bẹp" xuống sân...
Bạch Tuyết lườm Văn Long :
- Cậu này! Dùng từ không khéo tí nào cả ! Đồ ăn thức uống mà cậu nói chèm bẹp là sao?
Văn Long cười xuề xoà :
- Ừ nhỉ, tớ thật sơ ý, xin lỗi nha...
Thanh Ngân ngồi gần đó nghe được khẽ đằng hắng lên một tiếng rồi chép miệng :
- Con người ta thế mà sướng nhỉ !Luôn luôn được một người đặc biệt quan tâm. Thích cái gì, chỉ cần nói một tiếng là có. Vậy mà hỏi còn làm bộ chối quanh...
Bạch Tuyết huých cùi chỏ vào hông bạn :
- Mày phát biểu linh tinh gì đó ? Nói bậy đi à...
- Ờ ! Nhỏ này nói tầm bậy tầm bạ vậy mà trúng tùm lum tà la hết, phải hôn? Xời ơi, tui đi guốc trong bụng mấy người mà .Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết...
- Mày nhìn giỏi như vậy thì thử nhìn Quốc Bảo và đoán thử xem hắn đã trúng tiếng sét của ai mà đâm ra ngớ ngẩn khác thường như thế hả ?
Diễm Linh nghe câu đó liền quay qua khều Quốc Bảo :
- Ủa ! Ông bị sét đánh thật hả ?
Quốc Bảo cau mày :
- Đánh cái đầu bà chứ đánh ai. Trời ơi mai tôi phải méc cô chủ nhiệm kiểm tra lại bộ não của mấy người. Học trò gì còn hơn yêu tinh, tối ngày cứ nghĩ tới chuyện này chuyện nọ...
Thanh Ngân tự nhiên nheo mắt với Diễm Linh rồi kéo ghế nhích lại gần Quốc Bảo và dài giọng :
- "Chuyện này chuyện nọ" là chuyện gì vậy anh? Yêu tinh là gì? Yêu quái là gì hở?
Quốc Bảo lúng túng :
- Ơ... à... thì... mấy chuyện đó "đằng ấy" làm sao biết ?Hôm nào bảo Bạch Tuyết nói cho nghe...
Bạch Tuyết so vai :
- Tui chẳng có gì để nói với Thanh Ngân cả. Ông muốn nói gì thì cứ tự nhiên, không cần gài tui đâu. Hay để tui thố lộ nỗi lòng giùm ông nhé !
- Nỗi lòng gì ? Tui làm gì có nỗi lòng gì ?
- Không có thì thôi, làm gì mà "sừng cồ" lên ghê vậy ? Giờ tui hỏi thiệt nha, ông có muốn làm bạn với nhỏ này không ?
Vừa nói Bạch Tuyết vừa đưa tay chỉ thẳng vào Thanh Ngân. Thanh Ngân hoảng hốt đánh mạnh vào tay Bạch Tuyết nghe cái chát :
- Ê, nhỏ này trắng trợn vừa thôi nhạ Ai mượn mày vậy hả ? Đúng thật là...
- Là gì ? Hứ ! Đầu óc tui trong sáng,quan hệ với bạn bè thì minh bạch đàng hoàng tại lòng dạ mấy người cong cong quẹo quẹo nên tưởng tượng ra đủ thứ rồi nhảy cà tưng lên... Bộ nam nữ kết bạn với nhau không được hay sao? Là bạn bè thì có gì là giãy nảy? Không lẽ ngay cả chuyện nam nữ làm bạn với nhau cũng phạm pháp à ?
Văn Long liền đồng tình :
- Bạch Tuyết nói đúng đó. Chúng ta quen biêt nhau có thể coi là bạn được mà. Thanh Ngân là bạn thân của Bạch Tuyết, thì cũng coi là bạn của tụi mình được chứ sao.
Diễm Linh che miệng cười :
- Coi người ta bênh nhau thấy ghê chưa ? Nhưng nói gì thì nói, tui cũng cho rằng lời Bạch Tuyết nói hợp tình hợp lý...
Thanh Ngân nói với vẻ mặc cảm :
- Mình không có diễm phúc như các bạn còn được cắp sách đến trường, mình không có hiểu biết nhiều để có thể giao du cùng các bạn.
Văn Long xua tay :
- Thanh Ngân đừng nghĩ thế. Mỗi người một hoàn cảnh, chẳng ai giống ai đâu. Quan trọng là chúng ta hiểu được nhau. Theo tôi nghĩ, đạo đức của mỗi người như thế nào mới là quan trọng... Thanh Ngân không nên nghĩ ngợi nhiều, cứ coi như tất cả chúng ta đều là bạn tốt của nhau đi...
Thanh Ngân đưa mắt nhìn Quốc Bảo như dò hỏi. Quốc Bảo cúi mặt xuống... chén chè, trả lời vu vơ :
- Tui hổng biết ! Ai sao tui zdậy !
Bạch Tuyết nhướng mày :
- Còn thiếu một câu nữa...
Diễm Linh chêm thêm vào :
- Phải rồi ! Ai sao tui zdậy, ai làm bậy tui làm theo...
Quốc Bảo nhún vai :
- Vụ đó để cho bà, chứ tui "hổng dám đâu". Ai tới đâu, tui tới đó, ai tới đó, tui zdìa...
Diễm Linh xì một hơi dài :
- Con trai gì nhát cáy ! Sao không biết học hỏi Văn Long kìa. Ít ra cậu ta cũng biết ai kia đồng cam cộng khổ hạt muối xẻ đôi. Ông đúng là đồ zdỏm.
Văn Long chen ngang câu chuyện :
- Thôi thôi đừng cãi nữa. Mình thống nhất như vậy đi nhạ Chúng ta cả năm người từ hôm nay trở thành nhóm bạn thân đi. Sau này có phước cùng hưởng, có hoa. cùng chia là tốt nhất...
Bạch Tuyết gật gù :
- Câu này nghe quen quá... ai đồng ý thì giơ tay lên xem nào...
Năm cánh tay đồng loạt giơ lên, Bạch Tuyết tỏ ra khoái chí :
- Hay lắm! Vậy từ nay mỗi tuần họp vào ngày chủ nhật nha . Nhóm chúng ta sẽ cùng chơi vui vẻ, mỗi tuần thưởng thức một món ăn do tui nấu, nhưng tui chỉ bỏ công làm từ thiện còn tiền thì "công-xi"...
Thanh Ngân ngơ ngác :
- "Công-xi" là thế nào ?
- Thì là mỗi người hùn một phần đó, biết chưa ?
- Vậy còn bữa nay?
- Bữa nay thì tui đãi khai trương. Hằng năm vào ngày này mình tổ chức "sinh nhật" cho nhóm nhé...
Cả năm đều nhất trí với ý kiền vừa mới nêu ra của Bạch Tuyết. Ăn uống xong cả bọn rủ nhau chơi trò bịt mắt bắt dê .Diễm Linh đưa ý kiến :
- Trò "bịt mắt bắt dê" chơi con nít quá. Tụi mình chơi đá cầu đi nha.
Quốc Bảo gật đầu ngay :
- Gì chứ chơi đá cầu mấy bà thua cái chắc. Con gái mà... đá được bi nhiêu !
Thanh Ngân nổi tự ái :
- Chưa chắc à ! Cứ thử đi rồi sẽ biết ngay mà .Giờ đá thế nào đây ?
Văn Long bày trò chơi :
- Chúng ta đá từng người đi nha ! Vừa đá vừa đếm ai đá rớt cầu sớm thì thuạ Ai được nhiều cái nhất là người chiến thắng.
Bạch Tuyết gật gù :
- Giờ mình oẵn tù tì xem ai đá trước nha !
Cuộc chơi bắt đầu .Theo thứ tự thắng thua của trò "oẵn tù tì " thì Văn Long là người đá cầu đầu tiên, thứ nhì là Thanh Ngân rồi đến Quốc Bảo,Diễm Linh, Bạch Tuyết là người đá sau cùng :
Văn Long đá giỏi nên được đến hai trăm cái mà cầu vẫn không rời chân,cho đến lúc vấp phải Bạch Tuyết, cậu mới đá hụt cầu rơi xuống lúc đó đã được hai trăm mười bảy cái. Đến lượt Thanh Ngân, vốn cũng khá môn này nhưng chắc là hồi hộp,căng thẳng quá nên nó đá tung cầu hơi cao, đến cái thứ hai mươi chín trái cầu văng lên mái hiên nhà rồi nằm luôn ở đó. Thanh Ngân thở hổn hển, đưa tay gãi gãi đầu :
- Làm thế nào bây giờ ?
Diễm Linh trợn mắt :
- Còn phải hỏi ! Thì kiếm cây khều xuống chứ sao.
- Nhưng nó nằm sâu phía bên trong, làm sao khều tới ?
Bạch Tuyết trề môi :
- Chuyện có vậy mà hổng biết tính à ? Kêu Quốc Bảo đứng đình mày lên, mày cao lêu khêu vậy chỉ cần ngồi trên vai Quốc Bảo với tay một cái là lấy được chứ sao !
Quốc Bảo giãy nảy :
- Không được đâu ! Vai tui đâu thể để con gái ngồi lên chứ ! Xui thấy mồ đi.
Diễm Linh bĩu môi :
- Ý ông sợ ngồi lên bị "học ngu" chứ gì. Ông đã kém thông minh sẵn rồi còn sợ gì nữa chớ!
- Nè, bà coi thường tui vừa thôi nha !Dù gì cũng là học sinh khá chớ bộ !
Bạch Tuyết khoát tay :
- Thôi mấy người đừng có bàn chuyện học ở đây,coi chừng làm nhỏ Ngân tự ái .Thôi để tui cõng nó lên cao khều xuống là xong.
Nói là làm. Bạch Tuyết đến trước mặt Thanh Ngân ngồi xuống. Thanh Ngân vừa leo lên, Bạch Tuyết đã té ngã ngữa ra phía sau đè lên người Thanh Ngân, miệng nó la bải bải :
- Trời ơi, coi "mình dây phọt mỏng" mà mình nặng khủng hoảng luôn. Ui da! Chắc là cụp xương sống tui luôn rồi quá !
Nhìn hai người té bò lăn dưới cát, ai nấy đều cảm thấy tức cười. Văn Long thấy vậy khều Quốc Bảo :
- Hay để tớ đùng đình cậu nha ?
Quốc Bảo lắc đầu nguầy nguậy :
- Thôi đi, tớ bị "tăng xông máu" không thể lên cao được.
Thanh Ngân nghe vậy xì một hơi dài :
- Đàn ông con trai gì dở ẹt. Thôi anh Long đùng đình nhỏ Tuyết lên lấy dùm em đi. Nhỏ Tuyết rành mấy vụ này lắm .Hồi trước ông cậu Ngân cõng nó lên hoài...
Văn Long nhìn Bạch Tuyết như dò hỏi. Bạch Tuyết tỉnh bơ :
- Tui nặng lắm. Cậu nhắm chịu nổi hông? Coi chừng gãy xương vai !
Văn Long cười :
- Giỡn chơi hoài. Tớ đùng đình một lúc hai người còn chưa sao nữa là... Chỉ sợ cậu không dám...
- Ai bảo tớ không dám ?
Văn Long ngồi thụp xuống :
- Vậy thì lên đi !
Bằng một thao tác rất nhanh nhẹn, Bạch Tuyết vịn vai Văn Long lấy đà phóng tót lên và... ngồi chễm chệ trên vai cậu .Văn Long đứng thẳng lên. Bạch Tuyết thấy trái cầu nằm chơ vơ ở sóng lươn của mái tole... Nó thò tay nhặt lấy, chợt bàn tay chạm phải vật gì trơn hớt, Bạch Tuyết định thần nhìn kỹ lại thì trời ơi... một con sâu rổ xanh rờn, to tổ bố nằm sát đuôi trái cầu,Bạch Tuyết hoảng vía ném trái cầu ra xa hét thất thanh :
- A... ái... ái...
Cùng lúc với tiếng la, Bạch Tuyết đu hai chân quắp vào hai bên hông Văn Long,tay nó siết chặt cổ cậu đến mức không thở được,Văn Long không hiểu chuyện gì nhưng cũng ngồi xuống để Bạch Tuyết buông mình ra cho dễ thở... Đến lúc này, Văn Long mới nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của cô bạn học .Bạch Tuyết ngồi phệt luôn ra đất, chỉ thở hổn hển mà không nói một lời. Văn Long ngồi gần cô khẽ nói :
- Chuyện gì vậy, Bạch Tuyết ?
Bạch Tuyết không trả lời, nước mắt trào ra. Văn Long thấy vậy càng lo hơn :
- Đã xảy ra chuyện gì ? Cậu phải nói thì mình mới biết... Bộ bị con gì cắn hay sao? Nếu thế thì đưa tay đây cho tớ xem nào...
Văn Long chìa tay ra nhưng Bạch Tuyết lắc đầu. Thanh Ngân thấy vậy liền liều mạng cõng Diễm Linh lên nhìn lên mái nhà coi thử . Diễm Linh kêu lên :
- Eo ôi ! Thì ra con sâu ổi... Hèn gì... Con sâu to bằng ngón tay cái kia kìa,mà nhỏ Tuyết vốn là chúa sợ sâu... Nó không xỉu là may lắm đó...
Thanh Ngân xua tay :
- Vậy thôi nghỉ chơi nha ! Biết vậy lúc nãy chơi vũ cầu còn tốt hơn nhiều .Nhìn Bạch Tuyết thấy tội nghiệp quá !
Mặt mày nó tái xanh tái xám hết trơn.
Văn Long nhìn Bạch Tuyết dịu giọng :
- Thôi đừng sợ nữa Tuyết ! Con sâu không xuống được đây đâu. Đứng lên nào. Ngồi như thế dơ quần áo hết.
Vừa nói Văn Long vừa đưa tay định kéo Bạch Tuyết đứng lên nhưng Bạch Tuyết vẫn cứ ngồi yên đó lắc đầu nguầy nguậy :
- Cứ mặc tớ ! Tớ muốn ngồi thế này một lúc để trấn tĩnh,cậu đừng bận tâm các cậu chơi xong thì về đi,phần dọn dẹp cứ để tớ với Thanh Ngân giải quyết :
Văn Long cười :
- Nhưng ít ra cậu cũng phải đứng lên để "tiễn khách" chứ! Cứ ngồi ăn vạ như thế mà được sao ?
- Đã bảo là tớ không sao mà ! Tại cái tật tớ thế... Thanh Ngân à, tiễn các bạn ấy giùm mình đi.
Nói đoạn Bạch Tuyết nheo mắt ra hiệu với Thanh Ngân. Con bé ngớ người ra một lúc rồi... chợt hiểu. Nó vội nói gấp gáp :
- Chúng ta vào nhà đi, cứ để Bạch Tuyết ngồi đây một lúc nữa. Nhỏ này có tật kỳ vậy đó,mỗi khi gặp sợ hãi chuyện gì hoặc sự cố bất ngờ thì nó... nó...
Thấy Thanh Ngân ấp úng Bạch Tuyết đằng hắng một tiếng lớn rồi nói như giải thích :
- Tớ phải ngồi một chỗ thế này rất lâu rồi mới đứng lên được,cho nên quý vị không cần lo lắng nhiều. Bây giờ chúng ta có thể giải tán được rồi, ai về nhà nấy để mẹ tớ còn nghỉ ngơi yên tĩnh...
Hoài Niệm Tuổi Thơ Hoài Niệm Tuổi Thơ - Uyên Nhi