Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2833 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 -
nh mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt lại để tránh luồng ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, bức màn chắn cửa sổ anh đã vô tình không kéo lại. Đinh ninh là ánh sáng mặt trời đã đánh thức anh dậy, anh lăn người nhìn vào chiếc đồng hồ hiện số để ở bàn ngủ. Thiếu mất mấy phút là 10 giờ sáng
Kincade hoàn toàn tỉnh ngủ, anh ngồi dậy, đưa hai chân ra khỏi giường. Bỗng anh nghe có tiếng khóc, tiếng khóc tức tưởi phát ra từ phòng của Eden, tiếng khóc nức nở hoảng sợ. Chợt anh nhận ra không phải ánh sáng mặt trời thức anh dậy
Anh vội mặc quần có nhãn hiệu Levis vào và sang xem thử. Khi bước vào trong phòng tối, Kincade thấy lờ mờ hình cô đang trăn trở trên giường, cổ phát ra những tiếng ú ớ khàn khàn kỳ lạ. Anh bèn gọi:
- Eden!
Khi không thấy cô lên tiếng trả lời, anh đến bên giường bật đèn lên
Cô quay đầu không nhìn anh, hai cánh tay giang ra cứng ngắt, mấy ngón tay bấu lấy tấm chăn nhàu nhò, trông cô có vẻ như đau đớn lắm. Chỉ khi anh sờ tay vào má cô để xem cô có sốt không, thấy má ẩm ướt đẫm nước mắt, anh mới biết là cô còn đang ngủ
- Eden, thức dậy! - anh lắc nhẹ vai cô, và khi cô không nhúc nhích, anh lay mạnh hơn - Thức dậy đi!
Hai mắt cô mở to, tròn vo khiếp đảm, nhìn anh mà không thấy anh, vừa co người nhích ra xa anh. Anh vẫn dịu dàng nói với cô, nới lỏng tay ra và cố nói cho cô yên tâm đừng sợ. Kinh nghiệm cho anh biết, anh đừng đến gần cô quá, mặc dù anh rất muốn. Dần dần ánh mắt cô bớt hoảng hốt
- Cô mơ thấy ác mộng - Anh cầm tay cô nói nho nhỏ. Bàn tay cô run run trong tay anh. Cô nắm chặt mấy ngón tay anh một thoáng, chỉ một thoáng thôi, rồi rút tay lại. Anh nói tiếp - Tôi đi lấy nước cho cô
Anh ra ngoài, Eden nhẹ nhàng co hai đầu gối lên tận ngực và tựa trán lên đó, tấm chăn quấn quanh người. Cô hít thở những hơi dài, sâu, để ruột gan bớt cồn cào và để tinh thần bớt lo sợ. Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Rồi tiếng nước hết chảy và có tiếng bước chân đến gần giường cô
- Uống nước đi
- Cám ơn - cô lấy ly nước trên tay anh, rồi ôm cả hai bàn tay quanh ly nước cho vững. Eden không nhìn anh. Bây giờ không nhìn được. Chưa được. Cô muốn anh đi ra, để cô một mình, để cô có thì giờ tỉnh táo cái đã
Nhưng khi anh ngồi xuống giường, cô lại muốn quay sang nhìn anh, nhích lại gần anh để được yên ổn
- Nói tôi nghe đi, Eden
- Như anh đã nói, chỉ là giấc mơ mà thôi - mắt cô vẫn nhìn chăm chăm ly nước
- Nhưng là ác mộng - mấy ngón tay anh vuốt má cô, vén mấy sợi tóc loà xoà ra sau. Cô nhắm mắt khi anh đụng vào người cô - Cô cần nói cho tôi biết về ác mộng. Tôi nghe cô đây
- Tôi không cần ai nghe hết - cô nhất quyết không nói
- Khi nào cô nói xong thì tôi mới đi
Cô hớp một ngụm nước. Nước lạnh nhạt nhẽo và không làm cho cổ cô bớt khô. Cô đáp:
- Tôi nằm mơ thấy cái đêm Jeff chết. Đấy, tôi nói rồi đấy. Bây giờ anh đi đi
Không nói một tiếng, anh lấy cái ly trên tay cô để lên bàn ngủ, rồi im lặng kéo cô vào lòng. Cô chống cự, nhích người lui, nhưng anh không để ý đến, cứ ấn đầu cô vào vai anh
Kincade không nói một lời an ủi nào hay tỏ ý thông cảm với tâm trạng của cô, anh biết thế nào cô cũng chống lại. Cho nên anh chỉ vuốt tóc cô. Hơi thở cô vừa như thở dài vừa như tấm tức khóc
- Tại sao anh lại muốn biết - cô hỏi, nhưng trong câu hỏi đã hàm ý từ chối, giọng cô nghe vô vọng vì chán nản và thất bại
- Tôi muốn nghe. Chuyện gì đã xảy ra trong đêm ấy
Eden không bao giờ muốn nói đến chuyện này. Thật quá gây cấn và quá đau đớn cho cô. Thế nhưng hai mắt cô lại nhắm nghiền, đầu cô vẫn tựa vào vai anh, cô bắt đầu kể cho anh nghe
- Em mới 17 tuổi. Jeff lớn hơn, cùng tuổi với Vince. Hai người là bạn bè với nhau. Học xong trung học. Jeff vào đại học. Em có gặp hắn ta vài lần mỗi khi hắn về nhà. Vince thường đến đón em ở trường và Jeff đi với anh ấy. Em không biết rõ hắn. Nghĩ là em chỉ là em gái của Vince thôi, Jeff không để ý đến em cho đến... mùa xuân năm ấy. Hắn thường nói chuyện với em, quàng tay quanh vai em, nhìn em với ánh mắt chú ý và cũng có vẻ thinh thích
Khi kể lại chuyện cũ, Eden trông như có vẻ như mới 17 tuổi, thơ ngây và nhẹ dạ:
- Các cô gái khác bèn ghen vì hắn chú ý đến em. Hắn đẹp trai, vận động viên sáng giá ở đại học. Ngoài ra, hắn lại là em nhà DePard
Kincade tiếp tục vuốt ve tóc cô. Anh nói:
- Theo anh thì dòng họ DePard không phải là oai
Eden ngẩng đầu lui, cô nhìn anh nhếch mép cười khinh bạc, rồi lại cúi xuống tựa vào vai anh. Anh không thể nói gì làm cho cô sung sướng hơn. Cô cố nín cười, giữ bình tĩnh để nhớ lại cảnh xảy ra vào đêm ấy, rồi kể tiếp:
- Nghĩ lại thì cũng đúng thế thật. Nhưng vào một hôm thứ năm, sau khi học về, Vince nói với em Jeff muốn em đi chơi với hắn vào tối thứ bảy. Em không được phép đi chơi với ai hết. Cho nên, em nói cho Vince biết là ông nội không muốn em hẹn hò với ai. Vince trả lời rằng anh ấy có thể lén dẫn em đi, chuyện này rất dễ đối với anh ấy. Anh ấy biết em rất lo khi đi chơi với Jeff. Anh ấy đề nghị, nếu em lo sợ chuyện này, thì anh có thể tổ chức đi hai cặp, anh đem theo Rebecca Daunder. Cuối cùng em bằng lòng
- Tóm lại là Vince đã tổ chức cho em gặp Jeff - đây là một bằng cớ cụ thể để Kincade buộc tội gã, nhưng anh thận trọng không nói toạc ra
Bỗng Eden cần nhúc nhích, lòng bồn chồn khiến cô ngồi thẳng lên, nhích lui qua phía bên trong giường. Cô lôi theo tấm chăn trải giường, quấn quanh người rồi đứng lên trông như kiểu ăn mặc của người da đỏ. Cô nói tiếp:
- Chính em quyết định trốn khỏi nhà để gặp Jeff. Vince không hối thúc em. Nếu có xảy ra như thế này thì có lẽ cũng vì em thấy Jeff DePard xinh trai và nổi tiếng, em muốn đi với hắn thật
- Cô đi đâu?
Eden bước đến cửa sổ, thò một tay ra khỏi tấm chăn quấn quanh người, vén hé màn của một tí và nhìn ra ngoài, mặt trời đã lên cao, chiếu sáng, màu xanh trền bầu trời biến mất. Xe cô tấp nập trên đường phố, người qua lại đông đúc trên vỉa hè, nhưng ít hơn đêm qua nhiều
- Cách trang trại về phía nam 7 dặm, trên đường vào thị trấn, có một số hồ nước do giếng nước nóng tạo nên. Trải qua nhiều năm tháng, số hồ này có nhiều tên, nhưng mọi người cứ thích gọi nó là Hồ Giếng Phun
Cô dừng lại hít vào một hơi dài, có vẻ xúc động rồi kể tiếp:
- Bọn em tổ chức để Jeff chở cô bồ của Vince đến Giếng Phun vào lúc 9 giờ tối - cô nhìn mông lung ra ánh mặt trời, không muốn quay vào trong bóng tối của căn phòng. Bóng tối làm cho ký ức quá phũ phàng - Jeff và Rebecca đã có mặt ở đấy khi em và Vince đến. Em nhớ đêm hôn ấy trời thật đẹp, yên tĩnh và không lạnh lắm. Sao đầy trời, vô số kể...
Xe của Vince tắt hết đèn đóm cho kín đáo, những vì sao lấp lánh trên bầu trời như vô vàn mảnh kim cương gắn trên nền nhung. Eden nôn nóng chờ Vince đến với cô để cô đến với hai người đang đứng chờ ở bên đống lửa nhỏ. Cô nghe những tiếng động nhỏ nhất trong bầu trống khí yên tĩnh của sa mạc: đó là tiếng nước chảy róc rách trong các hồ do Giếng Phun tạo nên ở bên kia, tiếng của nổ lách tách trong bếp lửa, và tiếng tim cô đập thình thịch
- Sẵn sàng chưa? - tiếng Vince cất lên, gã cười rạng rỡ với cô. Cô gật đầu, rồi đưa tay vuốt hết số tóc lòa xòa hai bên mang tai. Cô hỏi:
- Trông em có được không?
Cô đã vén hết tóc ra sau rồi lấy lược cài lại để trông cho có vẻ già dặn hơn và có kinh nghiệm hơn. Cô không muốn Jeff nghĩ là cô chưa từng có bồ bịch hẹn hò
- Em sẽ làm cho hắn điên lên đấy, em gái à, - Vince nháy mắt đáp
Vince nắm tay cô dẫn đi đến rìa mặt đá phẳng trải rộng tạo thành một cái hồ đá cao. Ánh lửa vàng vọt nhảy nhót vui tươi giữa rìa đá, quanh đấy mặt đá đen thui vì than của những lần cắm trại trước. Ánh sáng lung linh soi rõ hai tấm chân trên mặt đá phẳng. Một thùng ướp lạnh hai màu đỏ trắng để giữa hai tấm chăn, một cái radio cassette xách tay và hộp băng để trên thùng ướp lạnh. Quanh đấy, cả một chồng băng cassette chọn lọc
Eden chỉ nhìn lướt qua, rồi mắt cô đổ dồn vào người thanh niên cao, hai vai rộng, đứng quay lưng lại phía đống lửa. Cô cảm thấy ánh mắt của Jeff đang nhìn cô, ánh mắt như hai cánh tay vô hình vươn đến phía cô, trong khi cô đang chững chạc bước đến phía gã. Thật bồi hồi lo sợ, nhưng hấp dẫn
Cô nhìn sang cô gái đứng bên cạnh gã, mái tóc bạch kim rối bù vì cô ta cố ý làm như thế theo mẫu quảng cáo trong các tạp chí. Rebecca Saunder lớn hơn Eden hai tuổi, cô ta đã làm việc ở Reno gần một năm, rồi bố cô bệnh nặng, cô phải về nhà săn sóc bố cùng các em trai em gái còn nhỏ
Rebecca mặc chiếc quần Jeans đen quá chặt, Eden nghĩ chắc cô ta không tài nào mặc thế mà cưỡi ngựa được. Chiếc áo thun trên người cô cũng chật ních, còn cái áo vét lại rộng thỗn thện để lộ rất rõ bộ ngực không mặc nịt vú của cô ta
Vince lên tiếng chào trước
- Xin chào. Chúng tôi đến rồi. Chắc các bạn không đợi lâu
- Lâu đủ thì giờ nhóm xong bếp lửa - Jeff đáp, giọng gã trầm ấm khiến cho Eden thấy bồn chồn hốt hoảng. Cô mừng vì có mặt Vince ở đấy để nói chuyện. Bỗng nhiên cô không biết nói gì, ứng xử ra sao, hay làm gì.
- Đúng vậy - Rebecca phụ hoạ theo - Jeff đến đón tôi sớm và chúng tôi còn dừng lại ăn nữa. Chúng tôi đã vui chơi dọc đường, đến đây trễ giờ đấy
- Đúng, công tước mời một số bạn bè trong đảng đến ăn cơm tối nay. Tôi bèn lánh mặt để cho họ bàn về những chuyện nóng hổi và vạch kế hoạch vận động tranh cử - Jeff nói - cho nên tôi gọi Rebecca và hẹn đến đón cô ấy sớm hơn kế họach đã định - nói xong gã nhìn qua Eden - xin chào, Eden
- Chào Jeff - giọng cô như hụt hơi, mà cô có phần hụt hơi thật
- Vâng, xin chào Eden - Rebecca chào theo gã, miệng mỉm cười bí ẩn
Eden bối rối tự hỏi mình đã làm gì khiến cho Rebecca không ưa. Nhưng cô không có thì giờ để nghĩ đến nữa, vì Jeff đã lên tiếng làm cho cô chú ý đến gã
- Đêm nay trông em thật tuyệt vời
- Cám ơn anh - Vừa đáp cô vừa đưa tay sờ cái cổ áo rộng có thêu trên chiếc áo trắng với vẻ hơi tự hào. Cái cổ áo may có nhiều nếp nhăn như gợn sóng, trông giản dị mộc mạc có hình trái tim. Đây là cái áo đẹp nhất của cô, nó giản dị làm vừa lòng ông nội cô, nhưng lại trang nhã hợp với cô
Đêm nay cô đã lo âu suy nghĩ nhiều khi chọn mặc áo này. Tủ áo quần của cô rất đơn sơ ít ỏi, chỉ gồm áo quần đi học và áo quần làm việc trang trại. Vince khuyên cô mặc quần Jeans nhưng cô mặc quần Jeans hằng ngày suốt rồi. Cô không muốn mặc nó vào ngày hẹn hò đầu tiên. Cho nên cô quyết định mặc áo này, thêm cái váy đầm xoa có in hoa và đi dép da
Jeff chìa tay ra. Eden đến gần ngần ngừ rồi để tay mình vào tay gã. Gã nhìn bàn tay một lát rồi nhìn cô, gã nói:
- Tay em lạnh quá
- Đúng - cô biết vì quá nôn nao cho nên bàn tay cô lạnh ngắt, hình như lưỡi cô cũng cóng lại luôn
- Anh đề nghị nắm tay em trong tay anh cho ấm
- Hay là em hơ tay bên lửa cho ấm cũng được
Gã cười khúc khích. Cô nói thế nghe có được không? Cô đã trả lời vì quá lo sợ, muốn đáp cho thật dông dài
Gã quay lại, vẫn nắm tay cô, dẫn cô đến bên bếp lửa
- Vince, có bia trong thùng lạnh. Lấy mà uống - nói xong, gã quay qua nhìn Eden hỏi - Em uống một lon chứ?
Cô lắc đầu
- Cám ơn, bây giờ khoan uống đã
- Nếu anh uống, em có phiền lòng không? - gã đi đến thùng bia
- Tất nhiên là không - Eden ngồi lên tấm chăn, co hai chân về một bên, lấy váy phủ kín hai chân
Rebecca đang đứng bên thùng ướp lạnh, cô ta dở nắp ra khi Jeff bước tới. Cô ta đưa cho Vince một lon rồi nói:
- Anh may đấy. Chỉ còn đủ cho anh một lon. Jeff và tôi đã uống hết trên đường đi đến đây. Phải không Jeff? - cô ta nhìn gã, cười bí ẩn, rồi lấy ra một lon khác, đưa cho gã
- Đàn ông phải uống cho đã khát
- Đàn bà cũng thế
Hai người trao đổi nhau hình như có bí ẩn gì đấy, nhưng Eden không để ý làm gì. Cô nghe họ mở lon bia đánh tách và tiếng bọt bia xì ra, cô cố làm ngơ không ngó đến
Jeff bước lại ngồi bên cạnh cô trên tấm chăn. Cô cố nghĩ ra điều gì để nói với gã
- Khi nào anh đi học lại?
- Có lẽ thứ ba - gã uống một ngụm bia - còn tuỳ
- Tuỳ cái gì?
- Tuỳ tôi có định bỏ học một vài buổi không
- Ta nghe vài bản nhạc nhé - Rebecca cài cuốn băng cassette vào máy - tôi thấy thích nhảy
Nhạc trỗi lên, cô ta mở lớn âm lượng, nhạc kích động oang oang vang lên trong đêm tối. Cô ta nhìn chăm chăm vào Jeff. Khi thấy gã không nhúch nhích, Rebecca nắm tay Vince, lôi gã đứng lên để nhảy với cô ta
Tiếng nhạc mở to làm cho họ không thể nói chuyện được. Eden phải la lớn mới nghe. Vì vậy cô ngồi nhìn hai người nhảy ở ngoài vùng sáng lờ mờ của đống lửa, mắt cô chốc chốc lại nhìn Rebecca, cô ta nhảy theo tiếng nhạc, uốn éo vặn vẹo trông thật uyển chuyển. Ông nội cô sẽ gọi nhảy nhót như thế này là lố lăng. Eden thừa nhận có lố lăng thật đấy, nhưng cũng đẹp
Cô nhìn qua Jeff, thấy gã ta cũng đang nhìn Rebecca. Cô không trách gã. Nhưng đồng thời cô cảm thấy mình bị xúc phạm
Bản nhạc chấm dứt. Trong thời gian ngắn ngủi thay băng khác, Eden cười, cô thật thà hỏi Jeff:
- Cô ấy nhảy giỏi đấy chứ?
Jeff nhún một vai, làm ra vẻ thờ ơ, gã đáp:
- Em mà thích loại khiêu vũ này ư?
Eden nghĩ gã thích. Gã không hề rời mắt khỏi Rebecca trong suốt thời gian cô ta nhảy bản tiếp theo cho đến khi chấm dứt. Đoạn, gã nghiêng người ghét sát tai Eden, hỏi:
- Em muốn nhảy không?
Cô khẽ lắc đầu, đáp
- Em không nhảy được như thế
Gã cười toe toét, nghiêng người sát hơn:
- Anh không nghĩ là em sẽ nhảy như thế - Gã bước đến máy cassette, đổi băng. Một điệu nhạc trữ tình du dương êm dịu trổi lên ở loa kép. Gã bước lui về phía Eden, đưa tay ra nắm tay cô. Cô lúng túng để cho gã lôi đứng lên
- Em báo cho anh biết là em nhảy tồi lắm đấy nhé! - cô nói khi gã đưa tay đặt vào hông cô
- Anh nghĩ là vì em ít thực hành thôi
- Lo học ở trường, làm bài ở nhà, rồi làm việc lặt vặt trong nhà, em không có nhiều thì giờ rảnh rỗi
- Anh không ngờ ông nội em lại bó buộc giờ giấc của em đến thế
- Đúng
- Nhưng thực ra nhảy không có gì khó khăn hết - gã lần tay ra sau lưng cô, kéo cô vào sát hơn - Cứ tự nhiên để cho cơ thể em lắc lư theo điệu nhạc thôi
Cô dẫm chân lên chân gã
- Anh không chỉ cho em biết chân phải làm gì
- A, rồi, bí mật mà. Em chỉ đứng yên một chỗ là được, nhúc nhích hai bàn chân làm như đang di chuyển vậy
- Thế được ư? - Eden sung sướng nhìn gã, khen nịnh gã, một chuyện mà cô chưa bao giờ làm
- Được chứ
Sau nhiều bước thử theo điệu nhạc, Eden hài lòng ra mặt phương pháp gã chỉ dẫn. Cô thấy phấn khởi, tự tin, còn gã thì thả bàn tay cô ra, sờ diềm đăng ten may quanh cổ áo của cô
- Anh thích cái áo của em - gã vuốt mấy ngón tay xuống, vải áo mịn màng giữa mấy kẽ ngón tay, lưng bàn tay gã lướt trên vú cô- Vải này gọi là vải gì?
Gã tiếp tục lướt mấy ngón tay lên xuống trên ngực cô, mỗi lần như thế gã lại lấy bàn tay cà vào vú cô, làm cho cô bị kích thích đê mê. Cô sợ không dám nói gì hết, sợ gã dừng tay lại
Thế nhưng cô vẫn cố trả lời câu hỏi của gã
- Vải có lỗ thêu
- Vải có lỗ thêu - gã mân mê hình thêu quanh một lỗ trên cổ áo cô - Anh thích vải này. Nhất là trên người em - gã rời mắt khỏi chỗ vải thêu nhìn lên mặt cô, lộ vẻ thích thú
- Em rất thích cái áo này
Gã thả cổ áo ra, lại nắm chặt tay cô, lật ngửa ra áp sát vào người gã cho đến khi giữa hai người không còn khoảng hở
- Bây giờ tay em ấm rồi - gã nói thì thào
Khắp người cô nóng ran lên. Cô cảm thấy mặt mình đỏ, phải cúi mặt xuống để che giấu sự thẹn thùng. Bỗng thình lình Eden cảm thấy má gã áp vào tóc cô
- Tóc em thơm quá
- Do nước hoa đấy. Vince cho em nước hoa này vào dịp Giáng Sinh
- Em có xức sau tai không? - gã cúi đầu xuống để xem cô có xức như lời gã hỏi không, hơi thở của gã phả lên tai lên cổ cô. Cô run run vì khoái cảm. Cô nhắm mắt lại, cố kháng cự cơn yếu lòng đang xâm chiếm hết toàn thân cô
- Tên của loại nước hoa là gì? - vừa hỏi gã vừa chạm môi vào cô, khiến cô lại càng đê mê thêm
Eden thở không ra hơi, chỉ để óc suy nghĩ thôi
- "Emmeraude" (Ngọc Lục Bảo) - cô đáp thì thào sau khi đã cố nhớ được tên chai nước hoa
- Nước hoa này sinh chuyện cho đàn ông ấy - gã cà miệng quanh má cô
- Thật thế ư? - Cô hy vọng thật như thế, vì gã đang sinh chuyện cho cô
- Hừm. Mùi nước hoa làm cho đàn ông muốn biết người xúc nó có thơm tho như nó không
Miệng gã tiếng vào khoé môi của cô. Bàng hoàng vì hứng khởi, cô quay đầu để đón môi gã. Gã liền ngậm lấy môi cô. Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của cô. Khi cô mới 15 tuổi, thằng Buddy D Angelo thường đi với cô từ lớp này sang lớp khác. Một lần nó chặn cô lại ở cầu thang vắng vẻ để hôn cô. Thực ra thì nó chỉ áp môi nó vào môi cô thôi. Chứ không phải như thế nào, nóng hổi mà ẩm ướt, vừa lo sợ lại vừa đê mê. Cô cố ra sức thi đua theo gã, uốn môi cà miệng đến hụt hơi
Jeff cứ hôn tới hôn lui, nhích ra để thở để rồi hôn tiếp, ngấu nghiến ngoạm lấy môi cô một cách thèm thuồng say đắm. Bỗng Eden nhận thấy tiếng nhạc chấm dứt và hai người đã đứng yên không nhảy nhót gì hết tự bao giờ
Cô hoảng hốt nhích người lui, lo lắng nhìn về phía Vince. Jeff nắm cằm cô quay mặt cô về phía gã. Gã nói:
- Em đừng lo cho anh ấy. Anh của em bận việc rồi, không để ý gì đâu
Quả thật vậy. Liếc mắt, cô thấy Rebecca ôm chầm lấy Vince, còn anh cô thì áp mũi vào cổ cô ta. Nhưng Eden quá ngượng ngùng không đáp lại nụ hôn nồng nhiệt sau đó của Jeff được nữa. Khi môi gã cứ mon men áp vào môi cô, cô bèn tránh đi
Một bản nhạc tình khác, chậm rãi, mơ màng lại trỗi lên trong đêm, và Jeff lại đung đưa làm như đang theo điệu nhạc, gã quay sang nhìn vào mặt cô, hôn phớt lên mắt cô, lên mũi và lên thái dương cô. Eden cố chặn gã lại. Lối gợi cảm mới mẻ quá và khêu gợi quá
Bản nhạc chấm dứt, bản nhạc khác lại vang lên, lần này tiếng nhạc dâm dật ồn ào, Jeff lẩm bẩm trong miệng một cách bực tức, gã bước nhanh đến máy cassette, tắt đi. Rebecca cười, giọng khàn khàn nho nhỏ. Cô ta cất tiếng thích thú nói:
- Lạy chúa, không có gì làm cho người ta bực bội hơn là khi nghe nhạc dở. Jeff, lấy lon bia khác trong thùng lạnh gần bên đó luôn
Không có cơ thể của Jeff bên mình. Eden cảm thấy lạnh. Cô bỗng run run, bèn vòng hai tay trước ngực, một phần cho khỏi lạnh, một phần cho bớt thấy trống trải
Vince nhìn cô hỏi:
- Lạnh à?
- Hơi hơi
- Em nên đến bên bếp lửa hơ cho ấm - gã đưa tay lấy một nhánh cây khô, cời than cho lửa đỏ bừng lên
Eden bước đến bên đống lửa, đưa hai tay trên ngọn lửa. Khi Jeff đến bên cô, cô cảm thấy khó chịu chứ không như hồi nãy, cô không hiểu lý do tại sao. Cô thấy cần phải nói rõ phản ứng của mình cho gã biết
- Em thấy trời trở lạnh hơn
- Anh biết có cách khác nữa để sưởi ấm
Cô sợ sệt hỏi gã:
- Cách gì?
- Ngâm người thoải mái trong hồ nước nóng một lúc
- Ý kiến thật tuyệt, Jeff! - Mắt Rebecca sáng lên - chúng ta làm thế đi
- Em không làm được đâu. Em không mang theo áo tắm - Eden nói không mang theo tức là cô xác nhận mình không có
- Đừng ngớ ngẩn - Rebecca châm chọc - cô không cần mặc đồ tắm. Đâu phải đi tắm mát - cô ta vừa nói vừa cởi áo vét ra, vui vẻ ném về phía Jeff. Cái áo rơi xuống dưới chân Jeff - Jeff, anh đến chứ? kẻ đến sau là điên đấy
Cô ta đi về phía hồ nước, vừa đi vừa cởi cái áo thun cụt tay ra. Ánh lửa soi rõ tấm lưng trần màu ngà của cô ta
Vince cười toe toét với Jeff, gã nói:
- Mình đến với cô ấy - Nói xong, gã đi theo Rebecca
Eden ngượng ngùng nhìn theo họ cho đến lúc cô thấy Rebecca cởi quần Jeans ra. Bỗng cô quay mặt đi, trở lại nhìn vào mặt Jeff. Cô cố xua đuổi tiếng nước vẩy trong hồ, cố xua đuổi tiếng thì thào của Vince và tiếng cười ồ ồ của Rebecca
Rebecca gọi với đến với Jeff
- Jeff, rồi anh đừng có tiếc đấy!
Eden quay mặt đi chỗ khác, cô sượng sùng nói:
- Nếu anh thích, anh cứ đến đấy với họ
- Anh không thích - gã đáp, rồi nắm bàn tay cô, dẫn cô đi khỏi đống lửa - đến đây ngồi với anh
Gã lôi cô ngồi xuống bên gã trên tấm chăn, tựa lưng vào thùng ướp lạnh, kéo cô dựa nghiêng vào vòng tay gã. Cô cố lấy bình tĩnh, thư thả ngồi sát vào gã, nhưng không được. Cô ngập ngừng liếc mắt nhìn về phía hồ, Jeff nói:
- Em đừng lo, họ không thấy chúng ta đâu
- Không phải thế
- Phải mà! - gã vuốt tay lên tóc cô. Thình lình gã tháo cái lược trên tóc cô ra. Cô đưa tay chặn lại - không. Anh thích thấy tóc em xoã quanh mặt - Gã tháo thêm cái lược khác rồi ném cả hai sang một bên - Ấy, thế tuyệt hơn
Gã luồn tay vào trong mái tóc cô. Gã lấy ngón cái và ngón trỏ vuốt quanh quai hàm cô, vuốt vòng một đường xuống cằm rồi vuốt vòng lên miệng cô
Gã dùng ngón tay banh miệng cô ra. Eden cảm thấy đầu ngón tay gã ấn vào răng cô, cô bèn cắn nhẹ lên ngón tay, hai hàm răng mum nhè nhẹ lên da gã. Cô không để ý đến cặp mắt gã bỗng tối sầm lại hay là cổ họng gã phát ra tiếng rên nho nhỏ. Gã rút tay ra rồi áp miệng xuống môi cô
Nụ hôn quá thô bạo khiến cô không cảm thấy thích thú. Cô chỉ sung sướng khi gã nhả miệng cô ra khỏi môi cô và áp vào hốc cổ cô, khi ấy cô mới cảm thấy người đê mê trở lại
Rồi môi gã lại ngấu nghiến hôn môi cô, miệng cô mở ra, ướt đẫm, gã lại áp môi vào cổ cô để cắn nhẹ, hít hà. Hai tay gã thoa khắp lưng khắp vai cô, thoa xuống lưng xuống hông, có lúc bấu víu thèm thuồng ham muốn, có lúc lại dịu dàng kích thích. Mỗi lần cô định chủ động phần mình, thì gã lại nhảy sang hôn hít sờ soạng chỗ khác
Nhưng không sao, Eden thích hôn gã. Cô có thể hôn hít như thế cả đêm mà không biết chán. Chỉ có điều là cô quá tham lam, tham lam và buồn bực vì cô không biết làm gì, không biết xoay xở ra sao
- Em thè lưỡi ra - Jeff rít lên qua đôi môi gã. Khi thấy cô ngần ngừ, gã nhắc lại - Thè lưỡi ra cho anh
Cô thận trọng thè lưỡi ra. Khi thấy lưỡi gã ướt át liếm vào lưỡi cô, cô bèn thụt lưỡi vào rồi rúc mặt vào áo gã. Gã cắn nhẹ tai cô, thè lưỡi liếm trong lỗ tai, làm cho cô rùng mình. Bàn tay nằm sau eo cô, chuyển ra phía trước, lướt lần lên lồng ngực, lên phía mép ngoài dưới vú
- Đừng anh - cô đẩy bàn tay xuống khi nghe có tiếng cười phát ra từ hồ đá
- Đừng để ý đến họ - Gã lẩm bẩm nói
- Em không thể làm thế được
Gã chửi thề rồi kéo tóc cô cho cô ngẩng đầu lên và áp môi hôn mạnh rất thô bạo cho đến khi cô tỏ ý chống lại gã mới hôn nhẹ nhàng hơn
Sau đó ít phút, Eden nghe có tiếng nói thì thào và tiếng chân sũng nước bước trên mặt đá. Cô vùng ra khỏi tay gã, nói nhỏ
- Chắc hai người ấy đến đây đấy
Cô vội vàng ngồi dậy, nhét cái áo bị tuột ra lại vào lưng váy và cố vuốt những nếp xếp trên váy bị nhàu nhò cho phẳng. Khi tiếng chân bước đến gần hơn, cô vuốt lại tóc, cố sửa lại cho ngay thẳng phần nào
Rebecca là người đầu tiên đến gần đống lửa, chiếc áo thun cụt tay dán vào lớp da còn ướt. Cô ta ngồi bên đống lửa cho ấm để mang giày vào. Cô ta hất đầu, làm văng những giọt nước trong không khí, rồi nói:
- Trời, thật tuyệt vời. Hai người đã để mất dịp vui chơi thoả thích - Nhưng khi cô ta nheo mắt nhìn đến Eden thì thái độ giễu cợt của cô ta biến mất, vẻ mặt trở nên đanh đá và có vẻ giận dữ, cô ta nói nho nhỏ - Hay là có lẽ cô đã vui ở đây rồi
Vince bước đến bên đống lửa, anh ta đã mặc áo quần đầy đủ
- Mới bước ra khỏi nước, lạnh thật. Này Rebecca này, đến đây sưởi ấm cho anh với, Jeff, cậu uống hết bia rồi à?
- Còn vài lon trong ấy
- Em không uống nữa, - Rebecca đáp, cô ta đã mang giầy xong, lấy cái áo vét là đứng lên. - Khuya rồi. Em phải về nhà để xem bố em có khỏe không. Sẵn sàng chưa, Jeff? - Cô ta nhìn vào mặt gã, thái độ thách thức, cái áo vắt trên vai
- Ê, cái gì thế này? - Vince chay mày, - Nếu em muốn về, anh đưa về nhà cho
- Anh khỏi phải đưa. Nhà em chỉ cách trại Kim Cương D có hai dặm. Lại nằm ngay trên đường về của Jeff
Vince bước đến sau lưng cô ta, thoa thoa lên hai vai cô
- Này cưng, anh cũng đi qua nhà em mà
- Vince chở em về được đấy, - Jeff lên tiếng, - Eden và anh ở lại hôm chút, thu dọn đồ đạc và dập tắt lửa, - gã nói thêm, uể oải nhìn cô ta rồi lại quay qua nhìn Vince - Mình sẽ chở Eden về trại cho. Cô ấy chỉ chỗ cho mình thả xuống được mà
- Thế thì ổn rồi. Ta đi thôi. - Vince đẩy Rebecca về phía xe, cô tay quay mặt hậm hực nhìn Jeff và Eden rồi vùng vằng bước đi
Sau khi chiếc xe hơi đã biến mất vào con đường mòn gồ ghề dẫn ra đường chính, Jeff dừng lên bước đến thùng ướp lạnh
- Em không đổi ý, uống lon bia à? Anh của em đã đi rồi
- Không, em không muốn uống - Eden tưởng họ chuẩn bị để về, cô định đứng dậy, nhưng Jeff mở lon bia xong lại đến tấm chăn, dưỡn người nằm dài chống trên một khuỷu tay, cô cảm thấy hai mắt gã đang nhìn cô, không có ý gì muốn ra về hết. Hai người im lặng một hồi lâu, không khí nặng nề khó chịu
- Hình như Rebecca không vui khi ra về
- Chắc em không ngạc nhiên - Jeff châm biếm - Cô ấy đã hy vọng buổi tối diễn ra khác kia. Cô ta lầm
- Chị ấy muốn anh đưa về, phải không?
- Muốn nhiều thứ nữa - gã đáp
Nhưng không nói nhiều đến các thứ ấy. Không cần phải nói nhiều về các thứ này, và Eden cũng không nghĩ đến làm gì. Cô nhìn ánh đèn xe hơi của Vince mãi cho đến khi nó mất hút trong ánh đèn của thị trấn cách đó 20 dặm
- Anh im lặng quá - cô ngại ngùng lên tiếng, không thể kéo dài sự im lặng lâu hơn nữa - Anh đang nghĩ gì thế?
- Nghĩ đến em - Gã đưa tay vuốt mấy ngón tay trên cánh tay cô
- Cũng lạ thật - Cô gượng cười nhìn gã. - Em ngạc nhiên không thấy anh buồn ngủ
- Anh không nghĩ đến chuyện ngủ, mà nghĩ đến chuyện hai ta bên nhau
Bỗng cô cảm thấy bất an. Cô ước gì Vince không bỏ đi. Khi có mặt anh ấy ở đây, cô cảm thấy yên ổn hơn. Eden lại tự nhủ: mình thật kỳ cục. Hiện giờ cô đang hoàn toàn bình an mà
Cô bèn đứng lên, nói:
- Em xếp chăn lại trong khi anh uống hết lon bia
Cô từ từ xếp chăn lại, biết gã đang chăm chú nhìn cô làm. Khi xếp lại vuông vức gọn gàng, cô đem cái chăn đến để trên thùng ướp lạnh. Cô thấy Jeff không nhúc nhích khỏi chỗ ngồi bèn đi lượm những cái lon bia rỗng nằm rải rác quanh đấy. Cô sắp 5 cái lon trên cánh tay rồi hỏi
- Anh có cái bao hay cái gì để bỏ những thứ này vào không?
- Em cứ mang hết đến đây - Gã đứng dậy
Eden đi đến bên gã. Gã lấy hai cái lon, rồi ném xuống sườn đồi. Trước khi cô cản được gã, gã đã ném hết luôn
- Tại sao anh lại làm thế?
- Thì anh liệng chúng đi, không phải sao?
Cô quay đi khỏi gã với vẻ bất bình ra mặt
- Em đi lấy chăn và máy hát đem đến xe anh
- Tại sao thế?
Cô quay lại cau mày nhìn gã
- Em tưởng anh muốn thu dọn đồ đạc lên xe trước khi anh chở em về nhà?
- Sao vội thế? Cam đoan với em là anh không vội về như thế đâu. - Khi thấy cô không đáp, gã đưa một nóng tay cằm cô lên - Có vấn đề gì thế? Em vẫn còn bực bội vì chuyện mấy lon bia à? Em đừng để chuyện này làm hỏng việc chứ?
Nghe gã nói thế, cô nhận thấy mình đã hành động quá đáng. Đêm nay là một đêm đặc biệt mà, một đêm quá đặc biệt, không nên để cho nó hỏng đi chỉ vì chuyện gã đã vô ý hành động như thế
- Dĩ nhiên là không - Cô bớt giận và mỉm cười xin lỗi
- Tốt - Miệng gã cong lên nhưng hai mắt vẫn nhìn cô nẩy lửa - Anh mở nhạc và chúng ta nhảy lại
Dĩ nhiên là gã được cô đồng ý, gã lục lọi đống băng cátxét tìm cho được băng nhạc gã thích. Gã bỏ vào máy. Trong nháy mắt, một điệu nhạc êm dịu trỗi lên nho nhỏ
Miễn cưỡng, Eden để cho Jeff dìu đi trong vòng tay gã, hai cơ thể ôm sát vào nhau. Miệng gã lướt lên tóc, lên má cô. Cô ngửi thấy mùi bia trong hơi thở của gã. Hồi nãy, cô cũng đã ngửi thấy mùi bia khi nhảy với gã rồi, nhưng lần này cô cảm thấy khó chịu. Cô quay mặt đi, nhắm mắt lại trong khi gã cứ tiếp tục sục mãi vào cổ cô để tìm cảm giác, nhưng cô không thấy khoái như lần trước.
Rất nhiều lần, đôi môi ham hố của gã áp lên môi cô. Cô để yên cho gã hôn mà không đáp lại một cách nhiệt tình. Nụ hôn dễ chịu nhưng cũng khó chịu. Cô vừa thích lại vừa không thích. Có gì sai trái ư? Cô ép người sát vào gã, bản nhạc này hết, bản khác lại trỗi lên
Gã nhích người vào trong, đưa tay ôm lấy mặt cô, nâng lên để nhìn vào mặt cô, ánh mắt trùm trụp, gã hỏi
- Chúng ta tắt lửa đi thì em nghĩ sao? - Eden nhìn đống lửa nhỏ đang cháy bập bùng, tai nghe gã nói tiếp - Đừng làm bộ làm tịch, - gã nói vẻ nôn nóng - Em thừa biết không phải anh đề cập đến ngọn lửa
Gã bước lên hai bước ngắn rồi kéo cô lăn xuống trên tấm chăn với gã. Cô muốn phản đổi nhưng nói không ra lời. Cô biết mình không tự chủ được. Lúc ấy, cô không biết phải làm gì nữa
Khi gã áp môi vào môi cô, Eden cố đẩy gã ra, nhưng gã đè lên người cô quá nặng. Người gã quá nặng, quá khỏe, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi
- Kìa Jeff... - Cô lên tiếng phản đối, nhưng vừa mở môi là gã đã chuồi lưỡi vào miệng cô
Cô bắt đầu run sợ, liền tìm cách chống lại. Nhung sự chống trả của cô hình như càng làm tăng thêm lửa dục trong người gã, gã càng đẩy mạnh lưỡi sâu thêm vào. Hơi thở của gã nặng nề hơn, cô thấy người gã càng đè nặng lên làm cô hụt hơi. Cô bắt đầu ngộp thở
Thế rồi môi gã nhích ra, gã nới lỏng người ra một chút cho cô thở. Cô thở hồng hộc, cố dằn cơn khóc bật ra, nỗi kinh hoàng làm cho cô yếu người đi
Gã đặt tay lên vú cô
- Vú em thật bự - Gã nói thì thào, vừa cúi đầu xuống để nhìn vào ngực cô. - Hai núm vú em săn cứng như đá - Gã nắm một đầu vú giữa ngón cái và ngón trỏ, cô cảm thấy gã bóp mạnh qua hai lớp áo và nịt vú
- Đừng anh! – Eden kéo tay gã ra, nhưng tay gã khỏe quá, cô không dễ gì đẩy ra được
- Em chớ lo. - Gã lại cúi sát vào mặt cô, ánh mắt long lên dâm dật - Không ai thấy đâu. Không có ai cách đây hàng dặm đường hết
Lời gã khiến cô thấy lạnh người. Gã nói đúng. Không có ai hết. Không có ai giúp cô hết. Nỗi lo sợ lại bùng mạnh trong lòng cô, cô bèn đẩy mạnh gã ra thật nhanh rồi lăn người sang một bên tránh khỏi người gã
Hành động đột ngột của cô làm gã kinh ngạc. Cô đã vùng ra được. Nhưng bàn tay gã vẫn còn nắm chặt lớp vải áo trên ngực cô. Khi cố vùng ra, bỗng cô nghe tiếng vải rách toạc. Nôi điên lên, cô quay người lại để gỡ mấy ngón tay gã đang níu chặt cô
- Cái áo của tôi! - Giọng cô run lên vì căm giận. - Anh đã làm rách áo tôi
Đây là cái áo đẹp cô ưa nhất
- Nhưng em đâu cần áo nữa
Trễ quá rồi, tay gã đã nắm vào nút áo cô rồi
- Cởi áo ra
Gã đã cởi xong hai hạt, khi gã sắp cởi đến hạt thứ ba thì cô liền đưa tay chặn lại
- Không! - Cô phản ứng thật nhanh, thật quyết liệt
Để đáp lại, gã liền nắm hai vạt áo trước giật tung ra, nút đứt văng đi và áo rách thêm. Gã bất cần để ý đến tiếng kêu thất thanh khiếp hãi của cô, đã lồng hai tay vào dưới nịt vú. Khi tay gỡ sờ đến hai vú của cô, Eden liền cố nhích người lui nằm co quắp lại. Gã thừa cơ lật ngửa cô ra trên tấm chăn, đưa chăn chèn cô lại rồi áp miệng vào vú trái của cô
Nổi điên lên, cô đẩy mặt gã ra, cố hất gã đi, nhưng không được, cô bèn giật tóc gã. Gã toát mồ hôi
- Đồ chó cái! - Gã nắm hai tay cô đưa lên quá đầu, kiềm hai cổ tay lại với nhau và nắm chặt trong một tay. - Mày đừng giả vờ mày không ham. - Gã cúi sát mặt xuống mặt cô, tay sờ xuống dưới bụng cô. - Tao nhớ cái điệu mày áp vào người tao mà. Mày cũng ham chứ? Tay gã chuồi vào háng cô dù cô đã co hai chân lên để che chở. Gã đưa tay hất chân cô ra. Mặt đá dưới lưng cô gồ ghề khó chịu. Gã lại áp môi vào vú cô, gã cắn gã mút loạn xạ như thể làm cho cô nổi hứng mà khỏi chống lại
- Không, không, không! - Eden la lên liên hồi để chống lại hành động của gã, cô uốn người vùng vẫy dưới người gã, mình cô cong lại rồi nẩy lên, cố đẩy gã ra
Máu chảy mạnh trong hai tai, hơi thở thổn thức dồn dập vì kinh hoàng. Cô lắc đầu quầy quậy, vừa sợ vừa thất vọng
Nhìn qua màn nước mắt, cô thấy cánh tay gã dang qua đầu cô để nắm chặt hai cổ tay cô. Cô ngẩng đầu lên, cố vặn người nhích đầu đến gần cánh tay gã, cổ đau nhừ vì ráng hết sức. Khi thấy đầu đã sát vào tay gã, cô nhe răng cắn mạnh vào chỗ đầy thịt của gã
Gã la lên đau đớn, thả hai cổ tay cô ra
- Đồ chó cái, mày cắn tao à
Cô nghe gã rít lên vì đau đớn, tức giận gã quất mạnh lưng bàn tay vào mặt cô làm rách một đường môi, đầu cô đập mạnh vào mặt đá có phủ tấm chăn. Hai tai cô ù lên, cô thấy môi cô có vị máu mặn mặn. Máu của chính mình. Trong lúc cô đang quá bàng hoàng chưa kịp phản ứng lại thì gã lại đánh tiếp cô, đánh rất tàn bạo nhằm khuất phục cô. Vừa đánh gã vừa cất giọng chửi bới cô rất tục tĩu
Đánh cô một hồi, gã đưa tay lôi váy cô kéo lên. Cô cảm thấy hơi lạnh ban đêm lùa vào da thịt cô, rồi máy ngón tay gã bấu lấy quần lót cô, móng tay gã cào lên da thịt cô
- Không! - Cô hét lên hoảng sợ, cương quyết chống lại hành vi đọa lạc này, chống lại hành vi ức hiếp khủng khiếp này. Cô đấm liên hồi vào vai gã, nhưng chẳng thấm vào đâu. Jeff miệng chửi thề, tay cố bắt lấy hai nắm đấm như mưa vào gã, nhưng một quả đấm trúng mũi gã. Gã bắt được nắm tay, mắt nhắm lại vì quả đấm làm cho gã khá đau. Sinh lực trong người bỗng bừng lên, Eden đẩy gã văng ra khỏi cô, cố vùng ra khỏi gã. Nhưng gã chụp được áo cô, cố kéo cô lại. Lần này thì Eden chẳng để ý đến áo rách nữa, cô vùng ra
Cô vùng đứng lên, tấm chăn trơn trượt dưới chân cô. Thừa cơ hội, cô nhìn lui thấy Jeff đang đứng dậy, máu chảy ở lỗ mũi
- Đồ chó cái, bắt được ta sẽ giết mày cho coi
Cô tin gã sẽ làm thế. Cô nín khóc, đâm đầu chạy. Cô phải chạy trốn, ý định chạy trốn nảy ra trong óc cô. Chiếc xe hơi. Nếu cô chạy đến được chiếc xe tải nhỏ của Jeff, cô sẽ có cơ chạy trốn được
Kincade vẫn ngồi yên trên mép giường, người nghiên góc về phía Eden. Cô đứng ở cửa sổ, mắt nhìn ra chốn xa xăm bên ngoài. Mặt cô rất bình thản, và ngay cả giọng nói của cô cũng trầm đều tự nhiên. Nhưng dưới lớp chăn gấp khúc nhiều chỗ vấn quanh người, cơ thẻ cô cứng đờ bất động, mấy ngón tay bấu chặt tăm màn cửa nặng nề phủ xuống trông tắng bệch ra
- Thật là một cơn ác mộng - Eden thì thào nói - Jeff đuổi theo em.Thế nhưng em càng cố chạy, hai chân em hình như càng di chuyển chậm lại và chiếc xe hơi hình như xa lắc xa lơ. Khi em đến được chiếc xe, em quá lo sợ, người run lẩy bẩy, em lóng ngóng cầm được tay nắm ở cửa xe và vừa leo lên được xe, khóa cửa lại, thì Jeff cũng vừa cầm lấy tay nắm xe. Em nghe hắn giật mạnh cửa, em liền lần qua khóa cửa bên chỗ ngồi trước, rồi bắt đầu tìm chìa khóa xe: sau tấm che ánh nắng, dưới tấm lót chân, trong gạt tàn thuốc. Bỗng Jeff gõ tay lên cửa xe. Em nhìn ra, thấy hắn cười, đung đưa chùm chìa khóa trong tay. Nụ cười ma quái kinh khủng
Bỗng Kincade thấy cô thoáng rùng mình. Anh biết cơn giận lại vùng lên và cô cố kiềm chế cơn giận trong người xuống
- Khi em thấy hắn tra chìa khóa vào ổ khóa cửa xe, em hoảng hồn lên, vội leo qua phía cửa ở bên kia. Em nghĩ nếu em thoát ra được cửa bên chỗ khách ngồi trước khi hắn mở được cửa ra, thì... Nhưng hắn đã níu được chân em. Em đá liên hồi vào hắn, nhưng hắn không thả ra. Hắn kéo em qua chỗ ngồi, nói với em những chuyện dơ bẩn, những chuyện mà hắn dọa sẽ làm với em. Thế rồi khi...
Giọng cô run run rồi dừng lại, nhắm mắt như muốn quên đi những chuyện xảy ra tiếp đó. Mấy ngón tay bấu chặt vào tấm màn nặng
Kincade đợi, để cho cô có thì giờ trấn tĩnh lại rồi kể tiếp. Nhưng ngay sau khi đã mở mắt ra, cô vẫn giữ im lặng. Kincade bình tĩnh hỏi để thúc cô nói
- Jeff có súng trên xe phải không? Súng dài hay súng ngắn? - Nghe hỏi, cô ngẩng đầu lên. Eden nhìn anh một chốc rồi quay lui nhìn ra cửa sổ
Sau một hồi cô mới đáp
- Súng dài. Hắn có hai khẩu treo trên giá ở cửa sau ca bin xe
Cô thả tấm màn rồi quay đi khỏi cửa sổ. Trong phòng tối om trở lại, anh nhìn không rõ mặt cô. Khi cô cất tiếng hỏi lại, giọng cô không còn tự nhiên nữa. Kincade nghĩ đây là thứ ngôn ngữ cô thường sử dụng lâu nay
- Em không nhớ em đã chụp lấy khẩu súng ra sao. Em không nhớ em đã kéo cò nữa. Em chỉ nhớ cái điệu Jeff cười khi hắn nhìn thấy khẩu súng, rồi tiếng nổ và vẻ hoảng hốt hiện ra trên mặt Jeff
- Em không còn cách lựa chọn nào nữa, Eden à
- Đúng, không có cách lựa chọn nào nữa. - Cô đồng ý đáp, đầu lắc nhẹ, vẻ bối rối - Viên đạn trúng vào ngực hắn, hắn không chết, nhưng... hắn cần giúp đỡ và cần gấp. Em cố làm cho máu bớt chảy
Edin nhìn xuống hai tay, mường tượng nhớ lại cảnh máu ấm ướt, ấm dính lên người cô, nhó lại mùi máu đặc biệt, và nghĩ đến việc hắn sẽ chết, không tin cô sẽ cứu được hắn. Cô hít vào một hơi thở thật dài
- Nhưng rồi em cũng xoay xở đưa Jeff lên xe. Em nghĩ là khi người ta quá sợ, người ta có thể làm những việc mà bình thường người ta không tài nào làm được. Ra thị trấn thì quá xa nhưng đến trại Đinh thì chỉ có bảy dặm. Em chưa bao giờ thấy mình lái xe bảy dặm mà lại dài đến như thế...
Dãy nhà của trang trại lù lù hiện ra thành những khối đen sì vững chãi trước ánh đèn xe hơi. Ngôi nhà chính tối om, không có đến một ngọn đèn. Cô giữ cho khỏi nấc lên vì sung sướng, Eden nhấn mạnh một hồi còi dài, rồi bấm tiếp từng hồi còi ngắn, ngắt khoảng để kêu cứu
Khi cô cho xe chạy chậm lại và dừng ngay trước cửa nhà, thì đèn trong nhà bật sáng lên. Cô nhấn còi thêm một lần nữa rồi tắt máy xe, vẫn để đèn trước xe sáng. Cô lo âu nhìn Jeff vẫn nằm yên trên chỗ ngồi, đoạn cô nhảy xuống xe, chạy vào nhà
Vừa đặt chân lên các tầng cấp vào nhà thì ông nội cô xuất hiện trước của, hấp tấp kéo lại dây treo quần cho ngay ngắn trên áo lót, mái tóc hoa râm bù xù trước trán
Khi trông thấy Eden, lão nhăn mặt hỏi:
- Mày làm cái quái gì ngoài này thế? Mày ra ngoài này làm gì? Tao cứ tưởng mày ngủ trong phòng mày rồi chứ?
Cô không trả lời ông mà hốt hoảng nói:
- Ông gọi ngay bác sĩ và xe cứu thương. Hắn đã bị bắn...
- Ai bị bắn? Thằng Vince à? - Lão bước qua mặt cô đi ra xe
- Không phải Vince - Eden chạy theo lão, đến kẹp vừa khi lão mở cửa xe nhìn và cabin, ngọn đèn nhỏ ở công tơ mét trên xe soi rõ khuôn mặt nhợt nhạt bất động của Jeff và máu đã đen bám khắp phần trước áo sơ mi của hắn... - Chính là...
- Thằng DePard. Em trai út của Công Tước - lão nhìn nhanh Eden, cặp lông mày sâu róm nhíu lại thành một đường thẳng. Đoạn ông cụ cúi khom thân hình dài thòng xuống, leo nửa người vào cabin
Khi lão cúi người nhìn vào gã, Eden nói:
- Hắn ra máu nhiều. Cháu đã cố làm cho máu cầm lại, nhưng...
Ông Jed bước ra khỏi xe, quay lại, mặt hoảng hốt, thất vọng. Lão nói:
- Hắn chết rồi
- Không! - Điếng cả người, Eden lắc đầu, không muốn tin như thế - Ông lầm rồi. Chắc ông lầm rồi. Hắn còn sống, cháu cam đoan hắn còn sống!
Cô điên cuồng lao vào xe, nhưng ông nội cô đã giữ cô lại, kéo cô đi khỏi xe, lão lập lại
- Hắn chết rồi, Eden
- Không! - Cô bật khóc nức nở...
Hoa Thảo Nguyên Hoa Thảo Nguyên - Janet Dailey